Xuyên Sách: Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ
Chương 46:
Hoa Tan Thiên
19/09/2024
Tiêu Trường Thiên không hiểu câu này của Ôn Nguyễn có ý gì, đầu mày hơi nhíu lại.
Ôn Nguyễn cũng không giải thích, một ngày nào đó Tiêu Trường Thiên sẽ hiểu rõ, cả đời này hắn không thể nào chờ được cô ca nữ năm đó trở về nữa, kể từ ngày nàng đặt chân vào Thính Bạch lâu, hưởng thụ mọi thứ khoái cảm sa đoạ, vui vẻ phóng túng, người con gái đơn thuần ấy đã chết rồi.
Chuyện này không có gì đáng trách cả, mỗi người có cách sống riêng, nhân sinh của nàng ta hỗn loạn đến nhường nào đi nữa cũng không ai có quyền can thiệp, nhưng nàng ta không nên cố chấp hơn thua với Ôn Nguyễn như vậy.
Hơn nữa tính tình của Ôn Nguyễn lại không được bình thường lắm, không quá chính nghĩa, cũng không bị đạo đức danh dự gò bó, cô có thể lấy bạo chế bạo, lấy ác diệt ác, đôi khi còn tiêu chuẩn kép.
Thịnh Nguyệt Cơ bị tính tình quái gở này của Ôn Nguyễn chọc cho mặt xám mày tro, đóng cửa không tiếp khách nửa tháng, ngoại trừ Hoạ Ngôi ra, không gặp bất kì ai, ngay cả Kỷ Tri Dao hay Tiêu Trường Thiên cũng không gặp.
Hoạ Ngôi ngồi trong nhã uyển của nàng ta vẽ tranh, dáng ngồi của thiếu niên vô cùng quy củ, đưa bút vẽ nên núi sông oai hùng.
Thịnh Nguyệt Cơ ở bên cạnh đánh đàn, chính nàng ta cũng không nhớ rõ bản thân đã bao lâu rồi không đụng vào đàn, không xướng được một khúc động lòng người nữa.
Nàng ta chỉ biết, ở Thịnh Bạch lâu, cuộc sống xa hoa lãng phí đã ăn vào xương cốt của nàng, náo nhiệt phồn hoa, ngày ngày chìm đắm trong nhục dục, hưởng thụ khoái lạc. Nàng ta cũng đã quen với việc được mọi người chú ý, những thứ hư vinh phù phiếm ấy dường như cũng đã trở thành một lẽ hiển nhiên.
Có lẽ, đã rất lâu rồi nàng ta chưa được tĩnh tâm như bây giờ, dùng hết tâm trí của mình để ngâm một khúc chân tình.
Sự xuất hiện của Ôn Nguyễn khiến nàng ta như ngã từ trên mây xuống vũng bùn, chật vật không thôi, thậm chí còn bị người khác mang ra chế nhạo.
Nhưng chính điều này cũng làm nàng ta tỉnh lại từ trong giấc mộng hư vinh ấy.
Chỉ là lần này tỉnh lại, không thể khiển nàng ta quay đầu hối cải, mà nó giúp nàng ta ý thức được việc bản thân không thể mãi bị Ôn Nguyễn dắt mũi như vậy.
Nàng là Thịnh Nguyệt Cơ, là yêu nghiệt có thể trêu đùa đàn ông khắp thiên hạ này trong lòng bàn tay, nàng ta không nên bởi vì Ôn Nguyễn khiêu khích mà đánh mất đi mị lực vốn có của mình.
Lỗi lầm đã gây ra thì không thể sửa đổi nhưng nàng ta có thể ngăn chặn những việc xấu lại tiếp tục xảy ra, nắm thế chủ động.
"Nguyệt Cơ tỷ tỷ?" Hoạ Ngôi thấy nàng ta thơ thẩn không tiếp tục đánh đàn nữa, nhẹ giọng gọi một tiếng.
"Hoạ Ngôi." Thịnh Nguyệt Cơ ấn dây đàn, mỉm cười nhìn hắn, "Đệ cảm thấy, Nguyệt Cơ tỷ tỷ là loại người như thế nào?"
Hoạ Ngôi ngẫm nghĩ một hồi, đáp, "Là ân nhân cứu mạng của ta."
Thịnh Nguyệt Cơ nghe hắn nói vậy, cười khẽ, "Đệ không cảm thấy Nguyệt Cơ tỷ tỷ lả lơi ong bướm sao?"
Hoạ Ngôi thoáng sửng sốt, chậm rãi cúi đầu, nắm chặt cây bút trong tay, "Ta không biết."
Hắn thật sự không biết, kể từ lúc hắn được Thịnh Nguyệt Cơ cứu, thế giới mà hắn tiếp xúc là thế giới mà Thịnh Nguyệt Cơ muốn cho hắn thấy, được giáo dục lối sống như vậy, hắn cũng không biết thế giới bao la ngoài kia trông như thế nào, cuộc sống bình thường là ra sao.
Cho nên mỗi lần Kỷ Tri Dao gặp Hoạ Ngôi, luôn đi đến vỗ vai hắn, đó là sự tiếc hận và thương hại của Kỷ Tri Dao dành cho hắn, tiếc hận vì một đứa trẻ đơn thuần như hắn đã bị dạy hư.
Thịnh Nguyệt Cơ cười một cái, đứng dậy đi đến vuốt ve khuôn mặt của Hoạ Ngôi, nhỏ giọng nói, "Đệ tiếp tục vẽ tranh đi, tỷ tỷ nghỉ ngơi một lát."
Họa Ngôi ngoan ngoãn gật đầu.
Mấy hôm sau đều trôi qua một cách sóng êm biển lặng, Thịnh Nguyệt Cơ không hề gây ra bất kì rắc rồi nào nữa.
Ôn Nguyễn vẫn như thường lệ, mỗi ngày đến Sĩ Viện học tập, lâu lâu rảnh rỗi thì đi nghe hát, không rảnh thì đấu võ mồm với A Cửu, cuộc sống thường ngày vô cùng thoải mái.
Dạo gần đây, đề tài được nhắc đến nhiều nhất ở Sĩ Viện có lẽ là việc Lữ Trạch Cẩn đã nghỉ học liên tục mấy ngày nay, ngẫm lại một chút thì kể từ khi chuyện Thái phó vở lỡ, hắn không hề tới Sĩ Viện nữa.
Nhưng hiện tại Thịnh Nguyệt Cơ cũng không tiếp khách, chắc chắn Lữ Trạch Cẩn không đến Thính Bạch lâu, chẳng ai đoán được hắn trốn đến chỗ nào rồi.
Đến một hôm, sau khi tan học, Ôn Nguyễn và Vu Duyệt tính đến cửa hàng của Lạc Lạc để mua phấn thì gặp được Lữ Trạch Cẩn say mèm, nằm bất tỉnh nhân sự giữa phố, lúc đó họ mới biết được hoá ra dạo gần đây hắn vẫn luôn ở tửu lâu uống rượu.
"Hai vị cô nương không biết đâu, mấy ngày nay Lữ thế tử cứ ở tửu lâu đối diện uống rượu mãi, ngày nào cũng uống đến say khướt." Lạc Lạc vừa nói vừa chọn cho Ôn Nguyễn hai màu son, cả hai đều vô cùng hợp với màu da của cô, lúc nói còn không nhịn được liếc nhìn Lữ Trạch Cẩn một cái, lắc đầu cười.
"Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, có đáng để hắn ra nông nỗi này không?" Vu Duyệt khinh thường bộ dạng sống dở chết dở này của Lữ Trạch Cẩn.
Ôn Nguyễn không đáp lại Vu Duyệt, chuyên tâm chọn son phấn, sau đó lấy một hộp phấn đến hỏi Lạc Lạc, "Cái này ta dùng có đẹp không?"
"Đẹp, dung nhan cô nương động lòng người như thế, dùng cái gì cũng đẹp." Lạc Lạc đáp.
"Miệng của ngươi ngọt như vậy, chuyện làm ăn nhất định sẽ rất tốt." Ôn Nguyễn vui vẻ nói.
"Cũng bình thường thôi, cửa hàng vừa mới mở, tất cả đều là nhờ ân huệ của cô nương nên ta mới có chốn dừng chân, hy vọng sau này ta có thể tự mình chống đỡ được cửa hàng này, không phụ lòng ngươi." Lạc Lạc chân thành cảm ơn cô.
Bộ dáng bây giờ của Lạc Lạc không còn giống như lúc đầu cô vừa mới gặp nàng ấy nữa, khuôn mặt trở nên hồng hào tươi tắn hơn, đường nét rõ ràng, trong mắt lấp lánh ánh sao, một lòng hướng tới tương lai tốt đẹp.
Một cô nương còn có thể bước ra từ vực thẳm, nỗ lực phấn đấu hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhìn về hướng tửu lâu đối diện, chậc, cái tên Lữ Trạch Cẩn này, mới gặp chút chuyện thôi đã suy sụp tới mức này, tố chất tâm lý không ổn tí nào.
Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn Lữ Trạch Cẩn, hắn cầm vò rượu trên tay, nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào ven đường, gò má đỏ bừng, say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, trong miệng lẩm bẩm không thôi, "Vì sao? Vì sao nàng lại làm như vậy?"
Vu Duyệt không hiểu hắn ta bị gì, nàng hỏi, "Ôn Nguyễn, thích một người, sẽ bị như vậy sao?"
Ôn Nguyễn nhướng mày, cười đáp, "Vì thích một người mà đánh mất đi tôn nghiêm của bản thân, vậy thì đừng thích nữa."
Vu Duyệt: "Đúng vậy, ta không hiểu được mấy tên nam nhân này đang nghĩ gì, Thịnh Nguyệt Cơ khi ấy dám lợi dụng Thái phó làm việc xấu, vậy sau này cũng có thể lợi dụng bọn họ. Đạo lý đơn giản như vậy mà bọn họ cũng không hiểu sao?"
Ôn Nguyễn bỏ hộp phấn trong tay xuống, chậm rãi nói, "Bọn họ hiểu, nhưng bọn họ vẫn chọn lừa mình dối người."
"Lừa mình dối người?" Vu Duyệt nghe không hiểu.
Ôn Nguyễn cười, không giải thích thêm, hiện tại bọn họ vẫn đang tự lừa dối bản thân, rồi sẽ có lúc bọn họ phải hối hận.
Không cần vội~
"Đúng rồi Ôn cô nương, ngươi có biết đến Tiên Ngâm yến không?" Đột nhiên Lạc Lạc hỏi Ôn Nguyễn.
"Biết." Ôn Nguyễn gật đầu.
"Đó là yến tiệc của Thính Bạch lâu, là sân diễn của Thịnh Nguyệt Cơ." Lạc Lạc kéo Ôn Nguyễn ngồi xuống, nhìn về phía Vu Duyệt, dặn dò cẩn thẩn, "Mấy ngày nay Thịnh Nguyệt Cơ đóng cửa không tiếp khách, chắc hẳn là vì chuẩn bị cho việc này, hai vị cô nương nhớ phải để ý đó."
"Cần gì phải quan tâm đến nàng ta, bọn ta cũng không đến chỗ đó để làm gì." Vu Duyệt không để tâm lắm, nàng vô cùng xem thường cách làm của Thịnh Nguyệt Cơ, ngay cả nghe thấy tên nàng ta cũng cảm thấy ghê tởm.
Lạc Lạc nhìn Ôn Nguyễn, cô hiểu ý mỉm cười nhìn nàng ấy, cảm ơn nàng đã tốt bụng nhắc nhở, chuyện này đúng là phải để tâm.
Cái gọi là Tiên Ngâm yến, chính là đêm giúp Thính Bạch lâu hốt bạc hằng năm.
Khác với Hoa Nhạc sự, Tiên Ngâm yến là do tự Thính Bạch lâu đứng ra tổ chức, chỉ chiêu đãi cho khách quý của Thính Bạch lâu, có thể nói là party cao cấp dành cho những người đặc biệt có tiền của thời cổ đại, đặc biệt hiếm có, chuyên đáp ứng nhu cầu của khách hàng.
Ôn Nguyễn nhớ rất rõ, lúc cô đọc tới phân cảnh miêu tả bữa yến tiệc này trong sách, bị khung cảnh dâm loạn ô uế của yến hội này làm cho khiếp sợ, tốn rất nhiều thời gian mới tiêu hoá được hết lời văn miêu tả, thầm cảm thán, party thác loạn ver cổ đại không thua gì ver hiện đại, rất biết chơi.
Đương nhiên, át chủ bài Thịnh Nguyệt Cơ của Thính Bạch lâu nhất định sẽ không tự mình ra trận phục vụ, nhưng cũng chỉ có đêm đó, mới được dịp để 7 viên ngọc rồng tề tụ, chơi một trận thật lớn.
Hôm yến tiệc Thịnh Nguyệt Cơ sẽ hát tặng ba khúc, mỗi khúc đều là tinh phẩm, thậm chí trong sách còn viết, suốt đêm đại yến, có không ít người không được mời đến Thính Bạch lâu làm khách, xách ghế đến ngồi trước cửa nghe ké cả đêm.
Xem ra Thịnh Nguyệt Cơ rất coi trọng Tiên Ngâm yến năm nay, nếu không nàng ta sẽ không đóng cửa luyện tập nửa tháng, hẳn là mong dựa vào bữa tiệc này, giành lại những gì đã mất.
Tới lúc đó nàng ta sẽ có thể kiêu ngạo nhìn mấy tên Long Châu và Ôn Nguyễn, mạnh mẽ tuyên cáo, Thịnh Nguyệt Cơ nàng không thiếu người theo đuổi, muốn hạ bệ nàng ta? Tuyệt đối không thể!
Còn Ôn Nguyễn thì đang nghĩ gì?
Ha ha,
Trong lòng Ôn Nguyễn hiểu rõ, bây giờ nhị ca nhất định đang tìm cách phá hoại Thịnh Nguyệt Cơ.
Mà Ôn Nguyễn làm tiểu muội muội của hắn, bản tính lương thiện, thành thật đáng yêu, đương nhiên là phải vì huynh trưởng của mình hiến kế rồi.
Tất cả đều là người một nhà, đồng lòng chống giặc, cùng nhau kiếm tiền.
Cùng nhau xé gà(*). Winner Winner Chicken Dinner.
(*): Mình có giải thích một lần rồi, chữ Cơ trong Thịnh Nguyệt Cơ đồng âm với chữ Gà trong tiếng Trung.
Ban đầu Ôn Tây Lăng cũng không muốn nhằm vào Thịnh Nguyệt Cơ đâu, tất cả là vì có chút chuyện khiến hắn bận tâm mà thôi.
Mặc dù hiện tại khách đến nghe Từ Hoa xướng khúc tấp nập không ngớt, nhưng Xuân Nguyên lâu cũng chỉ là một trà lâu, khách đến uống trà ăn bánh không tốn bao nhiêu tiền cả, hơn nữa cũng chỉ mở vào ban ngày. Ôn Tây Lăng vẫn đang tìm biện pháp để giải quyết việc này, muốn Từ Hoa có thể giúp hắn kiếm được nhiều tiền hơn.
—— Gian thương mà!
Ôn Nguyễn biết nỗi lòng của hắn, hỏi, "Vậy nhị ca có nghĩ được cách gì chưa?"
"Thật ra thì có, ây da, muội muội, muội nghe xem xem có được không, ta tính như thế này."
Vẻ mặt Ôn Tây Lăng vô cùng hưng phấn, bô lô bô la nói liên hồi, "Ta muốn chơi lớn một chút, để cho mỗi tháng Từ Hoa chỉ lên hát vài ngày thôi, người ta hay nói cái gì càng ít thì càng quý mà đúng không? Sau đó thì sao, muốn nghe Từ Hoa khác thì phải mua vé mới được vào, đặc biết ở chỗ này đây, vé vào có hạn, hơn nữa còn chia khu. Ngồi phía trước thì mắc hơn, ngồi phía sau thì rẻ hơn, còn có loại vé dành cho phòng riêng..."
Ôn Nguyễn càng nghe càng cảm thấy... Đây không phải là concert hay sao? Còn biết xài marketing, chơi chiêu cung ít hơn cầu, đẩy giá thành lên cao, tuyệt chiêu của mấy tên đầu cơ trục lợi đây mà?!
Nhị ca được đấy nha~ Tư duy kinh doanh tiến bộ như vậy, khó trách tại sao mỗi lần trúng chiêu người ta vẫn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!
Ôn Tây Lăng vẫn đang lải nhải không ngừng, "Ta nghĩ trước hết muội muội có thể tìm cách giúp danh tiếng của Từ Hoa được mọi người biết đến, cách muội làm trước kia không tồi, hiện tại chúng ta có thể làm tỉ mỉ hơn một chút, đặt một ít bảng quảng cáo ở các cửa tiệm làm ăn tốt trong kinh, hoặc là những cửa tiệm kinh doanh những thứ quý giá đặc biệt một chút , những khách nhân tới mấy cửa tiệm này nhất định sẽ có tiền đi nghe khúc bên ngoài..."
Đúng vậy, mở rộng quảng cáo, chiêu bài marketing điển hình, nhị ca lợi hại!
"Đại ca, đệ biết huynh trong triều có không ít bằng hữu, có thể mời bọn họ đến làm khách nghe thử được không? Không cần bọn họ có thể nghe hiểu xướng khúc, chỉ cần thân phận bọn họ cao quý một chút, có tầm ảnh hưởng một chút là được rồi. Vậy thì có thể chứng minh trà lâu của chúng ta là nơi đáng để tiêu tiền, đáng đến đấy! Ngay lập tức sẽ thu hút được rất nhiều người đến trà lâu nghe khúc thưởng trà nha."
Hiệu ứng người nổi tiếng, thậm chí còn am hiểu tâm lý chạy theo đám đông của con người, nhị ca đúng là thiên tài!
Ôn Bắc Xuyên vốn đang ngồi im lặng lắng nghe, đột nhiên bị Ôn Tây Lăng nhờ vả, hắn vừa cảm thấy bất đắc dĩ, vừa cảm thấy buồn cười, "Đệ đấy, đệ cũng biết đa số mọi người đều có nuôi một vài ca linh vũ cơ trong phủ kia mà? Thần tử trong triều được mấy ai không thích nghe nữ nhân ngâm khúc, ngược lại còn tới nghe nam nhân hát đâu?"
"Là do phẩm vị của bọn họ quá tệ!" Ôn Tây Lăng tức đến mức không nhịn được mắng người.
Ôn Nguyễn thầm nghĩ, đây là điểm sai lầm của nhị ca, huynh ấy nên phải tìm đúng người mới được, xem xem ai mới là khách hàng thường xuyên của Thính Bạch lâu?
"Sao nhị ca không thử đổi cách nghĩ khác xem sao? Người thích nghe Từ Hoa xướng khúc đa phần là nữ tử, vậy thì huynh tìm bọn họ không phải tốt hơn sao? Sao phải một hai mời mấy vị cao nhân trong triều đến làm gì? Mời phu nhân thê thiếp của bọn họ không tốt hơn sao? Không thể mời các cô nương khuê tú sao? Tiền ở trong tay các nàng cũng phải xếp thành bó đấy." Ôn Nguyễn bật cười, "Thậm chí nữ nhân tiêu tiền, có khi còn hào phóng hơn nam nhân đấy."
"Tiểu muội nói đúng đấy!" Ôn Tây Lăng như bừng tỉnh, "Muội muội, muội có muốn hợp tác làm ăn với nhị ca không?"
Đại ca nghe vậy lập tức gõ vào đầu hắn một cái, "Tiểu tử thúi, ta biết ngay đệ sẽ nói như vậy mà! Ăn nói đàng hoàng xem nào!"
"Ta vừa nói gì ấy nhỉ? Muội muội chăm chỉ đọc sách nhé, học tập là trên hết, học tập vô cùng quan trọng." Ôn Tây Lăng tỏ vẻ ngượng ngùng, sau đó lại ngẫm nghĩ một chút, nói, "Thật ra, ta cũng có tính toán thử trong lòng, nếu như ta làm chuyện này, vừa lúc có thể đối đầu với Tiên Ngâm quỷ quái gì đó của Thính Bạch lâu, qua dịp này, ta muốn diệt uy phong của Thính Bạch lâu."
"Đệ cứ nói thẳng đi, đệ là muốn cho Thịnh Nguyệt Cơ xấu hổ." Ôn Bắc Xuyên khẽ cười, nói, "Ta không để tâm đâu, ta sẽ ủng hộ đệ."
Ôn Tây Lăng cười ha hả, đá lông nheo với Ôn Nguyễn một cái.
Ôn Nguyễn cũng không giải thích, một ngày nào đó Tiêu Trường Thiên sẽ hiểu rõ, cả đời này hắn không thể nào chờ được cô ca nữ năm đó trở về nữa, kể từ ngày nàng đặt chân vào Thính Bạch lâu, hưởng thụ mọi thứ khoái cảm sa đoạ, vui vẻ phóng túng, người con gái đơn thuần ấy đã chết rồi.
Chuyện này không có gì đáng trách cả, mỗi người có cách sống riêng, nhân sinh của nàng ta hỗn loạn đến nhường nào đi nữa cũng không ai có quyền can thiệp, nhưng nàng ta không nên cố chấp hơn thua với Ôn Nguyễn như vậy.
Hơn nữa tính tình của Ôn Nguyễn lại không được bình thường lắm, không quá chính nghĩa, cũng không bị đạo đức danh dự gò bó, cô có thể lấy bạo chế bạo, lấy ác diệt ác, đôi khi còn tiêu chuẩn kép.
Thịnh Nguyệt Cơ bị tính tình quái gở này của Ôn Nguyễn chọc cho mặt xám mày tro, đóng cửa không tiếp khách nửa tháng, ngoại trừ Hoạ Ngôi ra, không gặp bất kì ai, ngay cả Kỷ Tri Dao hay Tiêu Trường Thiên cũng không gặp.
Hoạ Ngôi ngồi trong nhã uyển của nàng ta vẽ tranh, dáng ngồi của thiếu niên vô cùng quy củ, đưa bút vẽ nên núi sông oai hùng.
Thịnh Nguyệt Cơ ở bên cạnh đánh đàn, chính nàng ta cũng không nhớ rõ bản thân đã bao lâu rồi không đụng vào đàn, không xướng được một khúc động lòng người nữa.
Nàng ta chỉ biết, ở Thịnh Bạch lâu, cuộc sống xa hoa lãng phí đã ăn vào xương cốt của nàng, náo nhiệt phồn hoa, ngày ngày chìm đắm trong nhục dục, hưởng thụ khoái lạc. Nàng ta cũng đã quen với việc được mọi người chú ý, những thứ hư vinh phù phiếm ấy dường như cũng đã trở thành một lẽ hiển nhiên.
Có lẽ, đã rất lâu rồi nàng ta chưa được tĩnh tâm như bây giờ, dùng hết tâm trí của mình để ngâm một khúc chân tình.
Sự xuất hiện của Ôn Nguyễn khiến nàng ta như ngã từ trên mây xuống vũng bùn, chật vật không thôi, thậm chí còn bị người khác mang ra chế nhạo.
Nhưng chính điều này cũng làm nàng ta tỉnh lại từ trong giấc mộng hư vinh ấy.
Chỉ là lần này tỉnh lại, không thể khiển nàng ta quay đầu hối cải, mà nó giúp nàng ta ý thức được việc bản thân không thể mãi bị Ôn Nguyễn dắt mũi như vậy.
Nàng là Thịnh Nguyệt Cơ, là yêu nghiệt có thể trêu đùa đàn ông khắp thiên hạ này trong lòng bàn tay, nàng ta không nên bởi vì Ôn Nguyễn khiêu khích mà đánh mất đi mị lực vốn có của mình.
Lỗi lầm đã gây ra thì không thể sửa đổi nhưng nàng ta có thể ngăn chặn những việc xấu lại tiếp tục xảy ra, nắm thế chủ động.
"Nguyệt Cơ tỷ tỷ?" Hoạ Ngôi thấy nàng ta thơ thẩn không tiếp tục đánh đàn nữa, nhẹ giọng gọi một tiếng.
"Hoạ Ngôi." Thịnh Nguyệt Cơ ấn dây đàn, mỉm cười nhìn hắn, "Đệ cảm thấy, Nguyệt Cơ tỷ tỷ là loại người như thế nào?"
Hoạ Ngôi ngẫm nghĩ một hồi, đáp, "Là ân nhân cứu mạng của ta."
Thịnh Nguyệt Cơ nghe hắn nói vậy, cười khẽ, "Đệ không cảm thấy Nguyệt Cơ tỷ tỷ lả lơi ong bướm sao?"
Hoạ Ngôi thoáng sửng sốt, chậm rãi cúi đầu, nắm chặt cây bút trong tay, "Ta không biết."
Hắn thật sự không biết, kể từ lúc hắn được Thịnh Nguyệt Cơ cứu, thế giới mà hắn tiếp xúc là thế giới mà Thịnh Nguyệt Cơ muốn cho hắn thấy, được giáo dục lối sống như vậy, hắn cũng không biết thế giới bao la ngoài kia trông như thế nào, cuộc sống bình thường là ra sao.
Cho nên mỗi lần Kỷ Tri Dao gặp Hoạ Ngôi, luôn đi đến vỗ vai hắn, đó là sự tiếc hận và thương hại của Kỷ Tri Dao dành cho hắn, tiếc hận vì một đứa trẻ đơn thuần như hắn đã bị dạy hư.
Thịnh Nguyệt Cơ cười một cái, đứng dậy đi đến vuốt ve khuôn mặt của Hoạ Ngôi, nhỏ giọng nói, "Đệ tiếp tục vẽ tranh đi, tỷ tỷ nghỉ ngơi một lát."
Họa Ngôi ngoan ngoãn gật đầu.
Mấy hôm sau đều trôi qua một cách sóng êm biển lặng, Thịnh Nguyệt Cơ không hề gây ra bất kì rắc rồi nào nữa.
Ôn Nguyễn vẫn như thường lệ, mỗi ngày đến Sĩ Viện học tập, lâu lâu rảnh rỗi thì đi nghe hát, không rảnh thì đấu võ mồm với A Cửu, cuộc sống thường ngày vô cùng thoải mái.
Dạo gần đây, đề tài được nhắc đến nhiều nhất ở Sĩ Viện có lẽ là việc Lữ Trạch Cẩn đã nghỉ học liên tục mấy ngày nay, ngẫm lại một chút thì kể từ khi chuyện Thái phó vở lỡ, hắn không hề tới Sĩ Viện nữa.
Nhưng hiện tại Thịnh Nguyệt Cơ cũng không tiếp khách, chắc chắn Lữ Trạch Cẩn không đến Thính Bạch lâu, chẳng ai đoán được hắn trốn đến chỗ nào rồi.
Đến một hôm, sau khi tan học, Ôn Nguyễn và Vu Duyệt tính đến cửa hàng của Lạc Lạc để mua phấn thì gặp được Lữ Trạch Cẩn say mèm, nằm bất tỉnh nhân sự giữa phố, lúc đó họ mới biết được hoá ra dạo gần đây hắn vẫn luôn ở tửu lâu uống rượu.
"Hai vị cô nương không biết đâu, mấy ngày nay Lữ thế tử cứ ở tửu lâu đối diện uống rượu mãi, ngày nào cũng uống đến say khướt." Lạc Lạc vừa nói vừa chọn cho Ôn Nguyễn hai màu son, cả hai đều vô cùng hợp với màu da của cô, lúc nói còn không nhịn được liếc nhìn Lữ Trạch Cẩn một cái, lắc đầu cười.
"Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, có đáng để hắn ra nông nỗi này không?" Vu Duyệt khinh thường bộ dạng sống dở chết dở này của Lữ Trạch Cẩn.
Ôn Nguyễn không đáp lại Vu Duyệt, chuyên tâm chọn son phấn, sau đó lấy một hộp phấn đến hỏi Lạc Lạc, "Cái này ta dùng có đẹp không?"
"Đẹp, dung nhan cô nương động lòng người như thế, dùng cái gì cũng đẹp." Lạc Lạc đáp.
"Miệng của ngươi ngọt như vậy, chuyện làm ăn nhất định sẽ rất tốt." Ôn Nguyễn vui vẻ nói.
"Cũng bình thường thôi, cửa hàng vừa mới mở, tất cả đều là nhờ ân huệ của cô nương nên ta mới có chốn dừng chân, hy vọng sau này ta có thể tự mình chống đỡ được cửa hàng này, không phụ lòng ngươi." Lạc Lạc chân thành cảm ơn cô.
Bộ dáng bây giờ của Lạc Lạc không còn giống như lúc đầu cô vừa mới gặp nàng ấy nữa, khuôn mặt trở nên hồng hào tươi tắn hơn, đường nét rõ ràng, trong mắt lấp lánh ánh sao, một lòng hướng tới tương lai tốt đẹp.
Một cô nương còn có thể bước ra từ vực thẳm, nỗ lực phấn đấu hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhìn về hướng tửu lâu đối diện, chậc, cái tên Lữ Trạch Cẩn này, mới gặp chút chuyện thôi đã suy sụp tới mức này, tố chất tâm lý không ổn tí nào.
Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn Lữ Trạch Cẩn, hắn cầm vò rượu trên tay, nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào ven đường, gò má đỏ bừng, say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, trong miệng lẩm bẩm không thôi, "Vì sao? Vì sao nàng lại làm như vậy?"
Vu Duyệt không hiểu hắn ta bị gì, nàng hỏi, "Ôn Nguyễn, thích một người, sẽ bị như vậy sao?"
Ôn Nguyễn nhướng mày, cười đáp, "Vì thích một người mà đánh mất đi tôn nghiêm của bản thân, vậy thì đừng thích nữa."
Vu Duyệt: "Đúng vậy, ta không hiểu được mấy tên nam nhân này đang nghĩ gì, Thịnh Nguyệt Cơ khi ấy dám lợi dụng Thái phó làm việc xấu, vậy sau này cũng có thể lợi dụng bọn họ. Đạo lý đơn giản như vậy mà bọn họ cũng không hiểu sao?"
Ôn Nguyễn bỏ hộp phấn trong tay xuống, chậm rãi nói, "Bọn họ hiểu, nhưng bọn họ vẫn chọn lừa mình dối người."
"Lừa mình dối người?" Vu Duyệt nghe không hiểu.
Ôn Nguyễn cười, không giải thích thêm, hiện tại bọn họ vẫn đang tự lừa dối bản thân, rồi sẽ có lúc bọn họ phải hối hận.
Không cần vội~
"Đúng rồi Ôn cô nương, ngươi có biết đến Tiên Ngâm yến không?" Đột nhiên Lạc Lạc hỏi Ôn Nguyễn.
"Biết." Ôn Nguyễn gật đầu.
"Đó là yến tiệc của Thính Bạch lâu, là sân diễn của Thịnh Nguyệt Cơ." Lạc Lạc kéo Ôn Nguyễn ngồi xuống, nhìn về phía Vu Duyệt, dặn dò cẩn thẩn, "Mấy ngày nay Thịnh Nguyệt Cơ đóng cửa không tiếp khách, chắc hẳn là vì chuẩn bị cho việc này, hai vị cô nương nhớ phải để ý đó."
"Cần gì phải quan tâm đến nàng ta, bọn ta cũng không đến chỗ đó để làm gì." Vu Duyệt không để tâm lắm, nàng vô cùng xem thường cách làm của Thịnh Nguyệt Cơ, ngay cả nghe thấy tên nàng ta cũng cảm thấy ghê tởm.
Lạc Lạc nhìn Ôn Nguyễn, cô hiểu ý mỉm cười nhìn nàng ấy, cảm ơn nàng đã tốt bụng nhắc nhở, chuyện này đúng là phải để tâm.
Cái gọi là Tiên Ngâm yến, chính là đêm giúp Thính Bạch lâu hốt bạc hằng năm.
Khác với Hoa Nhạc sự, Tiên Ngâm yến là do tự Thính Bạch lâu đứng ra tổ chức, chỉ chiêu đãi cho khách quý của Thính Bạch lâu, có thể nói là party cao cấp dành cho những người đặc biệt có tiền của thời cổ đại, đặc biệt hiếm có, chuyên đáp ứng nhu cầu của khách hàng.
Ôn Nguyễn nhớ rất rõ, lúc cô đọc tới phân cảnh miêu tả bữa yến tiệc này trong sách, bị khung cảnh dâm loạn ô uế của yến hội này làm cho khiếp sợ, tốn rất nhiều thời gian mới tiêu hoá được hết lời văn miêu tả, thầm cảm thán, party thác loạn ver cổ đại không thua gì ver hiện đại, rất biết chơi.
Đương nhiên, át chủ bài Thịnh Nguyệt Cơ của Thính Bạch lâu nhất định sẽ không tự mình ra trận phục vụ, nhưng cũng chỉ có đêm đó, mới được dịp để 7 viên ngọc rồng tề tụ, chơi một trận thật lớn.
Hôm yến tiệc Thịnh Nguyệt Cơ sẽ hát tặng ba khúc, mỗi khúc đều là tinh phẩm, thậm chí trong sách còn viết, suốt đêm đại yến, có không ít người không được mời đến Thính Bạch lâu làm khách, xách ghế đến ngồi trước cửa nghe ké cả đêm.
Xem ra Thịnh Nguyệt Cơ rất coi trọng Tiên Ngâm yến năm nay, nếu không nàng ta sẽ không đóng cửa luyện tập nửa tháng, hẳn là mong dựa vào bữa tiệc này, giành lại những gì đã mất.
Tới lúc đó nàng ta sẽ có thể kiêu ngạo nhìn mấy tên Long Châu và Ôn Nguyễn, mạnh mẽ tuyên cáo, Thịnh Nguyệt Cơ nàng không thiếu người theo đuổi, muốn hạ bệ nàng ta? Tuyệt đối không thể!
Còn Ôn Nguyễn thì đang nghĩ gì?
Ha ha,
Trong lòng Ôn Nguyễn hiểu rõ, bây giờ nhị ca nhất định đang tìm cách phá hoại Thịnh Nguyệt Cơ.
Mà Ôn Nguyễn làm tiểu muội muội của hắn, bản tính lương thiện, thành thật đáng yêu, đương nhiên là phải vì huynh trưởng của mình hiến kế rồi.
Tất cả đều là người một nhà, đồng lòng chống giặc, cùng nhau kiếm tiền.
Cùng nhau xé gà(*). Winner Winner Chicken Dinner.
(*): Mình có giải thích một lần rồi, chữ Cơ trong Thịnh Nguyệt Cơ đồng âm với chữ Gà trong tiếng Trung.
Ban đầu Ôn Tây Lăng cũng không muốn nhằm vào Thịnh Nguyệt Cơ đâu, tất cả là vì có chút chuyện khiến hắn bận tâm mà thôi.
Mặc dù hiện tại khách đến nghe Từ Hoa xướng khúc tấp nập không ngớt, nhưng Xuân Nguyên lâu cũng chỉ là một trà lâu, khách đến uống trà ăn bánh không tốn bao nhiêu tiền cả, hơn nữa cũng chỉ mở vào ban ngày. Ôn Tây Lăng vẫn đang tìm biện pháp để giải quyết việc này, muốn Từ Hoa có thể giúp hắn kiếm được nhiều tiền hơn.
—— Gian thương mà!
Ôn Nguyễn biết nỗi lòng của hắn, hỏi, "Vậy nhị ca có nghĩ được cách gì chưa?"
"Thật ra thì có, ây da, muội muội, muội nghe xem xem có được không, ta tính như thế này."
Vẻ mặt Ôn Tây Lăng vô cùng hưng phấn, bô lô bô la nói liên hồi, "Ta muốn chơi lớn một chút, để cho mỗi tháng Từ Hoa chỉ lên hát vài ngày thôi, người ta hay nói cái gì càng ít thì càng quý mà đúng không? Sau đó thì sao, muốn nghe Từ Hoa khác thì phải mua vé mới được vào, đặc biết ở chỗ này đây, vé vào có hạn, hơn nữa còn chia khu. Ngồi phía trước thì mắc hơn, ngồi phía sau thì rẻ hơn, còn có loại vé dành cho phòng riêng..."
Ôn Nguyễn càng nghe càng cảm thấy... Đây không phải là concert hay sao? Còn biết xài marketing, chơi chiêu cung ít hơn cầu, đẩy giá thành lên cao, tuyệt chiêu của mấy tên đầu cơ trục lợi đây mà?!
Nhị ca được đấy nha~ Tư duy kinh doanh tiến bộ như vậy, khó trách tại sao mỗi lần trúng chiêu người ta vẫn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!
Ôn Tây Lăng vẫn đang lải nhải không ngừng, "Ta nghĩ trước hết muội muội có thể tìm cách giúp danh tiếng của Từ Hoa được mọi người biết đến, cách muội làm trước kia không tồi, hiện tại chúng ta có thể làm tỉ mỉ hơn một chút, đặt một ít bảng quảng cáo ở các cửa tiệm làm ăn tốt trong kinh, hoặc là những cửa tiệm kinh doanh những thứ quý giá đặc biệt một chút , những khách nhân tới mấy cửa tiệm này nhất định sẽ có tiền đi nghe khúc bên ngoài..."
Đúng vậy, mở rộng quảng cáo, chiêu bài marketing điển hình, nhị ca lợi hại!
"Đại ca, đệ biết huynh trong triều có không ít bằng hữu, có thể mời bọn họ đến làm khách nghe thử được không? Không cần bọn họ có thể nghe hiểu xướng khúc, chỉ cần thân phận bọn họ cao quý một chút, có tầm ảnh hưởng một chút là được rồi. Vậy thì có thể chứng minh trà lâu của chúng ta là nơi đáng để tiêu tiền, đáng đến đấy! Ngay lập tức sẽ thu hút được rất nhiều người đến trà lâu nghe khúc thưởng trà nha."
Hiệu ứng người nổi tiếng, thậm chí còn am hiểu tâm lý chạy theo đám đông của con người, nhị ca đúng là thiên tài!
Ôn Bắc Xuyên vốn đang ngồi im lặng lắng nghe, đột nhiên bị Ôn Tây Lăng nhờ vả, hắn vừa cảm thấy bất đắc dĩ, vừa cảm thấy buồn cười, "Đệ đấy, đệ cũng biết đa số mọi người đều có nuôi một vài ca linh vũ cơ trong phủ kia mà? Thần tử trong triều được mấy ai không thích nghe nữ nhân ngâm khúc, ngược lại còn tới nghe nam nhân hát đâu?"
"Là do phẩm vị của bọn họ quá tệ!" Ôn Tây Lăng tức đến mức không nhịn được mắng người.
Ôn Nguyễn thầm nghĩ, đây là điểm sai lầm của nhị ca, huynh ấy nên phải tìm đúng người mới được, xem xem ai mới là khách hàng thường xuyên của Thính Bạch lâu?
"Sao nhị ca không thử đổi cách nghĩ khác xem sao? Người thích nghe Từ Hoa xướng khúc đa phần là nữ tử, vậy thì huynh tìm bọn họ không phải tốt hơn sao? Sao phải một hai mời mấy vị cao nhân trong triều đến làm gì? Mời phu nhân thê thiếp của bọn họ không tốt hơn sao? Không thể mời các cô nương khuê tú sao? Tiền ở trong tay các nàng cũng phải xếp thành bó đấy." Ôn Nguyễn bật cười, "Thậm chí nữ nhân tiêu tiền, có khi còn hào phóng hơn nam nhân đấy."
"Tiểu muội nói đúng đấy!" Ôn Tây Lăng như bừng tỉnh, "Muội muội, muội có muốn hợp tác làm ăn với nhị ca không?"
Đại ca nghe vậy lập tức gõ vào đầu hắn một cái, "Tiểu tử thúi, ta biết ngay đệ sẽ nói như vậy mà! Ăn nói đàng hoàng xem nào!"
"Ta vừa nói gì ấy nhỉ? Muội muội chăm chỉ đọc sách nhé, học tập là trên hết, học tập vô cùng quan trọng." Ôn Tây Lăng tỏ vẻ ngượng ngùng, sau đó lại ngẫm nghĩ một chút, nói, "Thật ra, ta cũng có tính toán thử trong lòng, nếu như ta làm chuyện này, vừa lúc có thể đối đầu với Tiên Ngâm quỷ quái gì đó của Thính Bạch lâu, qua dịp này, ta muốn diệt uy phong của Thính Bạch lâu."
"Đệ cứ nói thẳng đi, đệ là muốn cho Thịnh Nguyệt Cơ xấu hổ." Ôn Bắc Xuyên khẽ cười, nói, "Ta không để tâm đâu, ta sẽ ủng hộ đệ."
Ôn Tây Lăng cười ha hả, đá lông nheo với Ôn Nguyễn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.