Xuyên Sách: Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ

Chương 5:

Hoa Tan Thiên

17/09/2024

Tác giả đối đãi với Thịnh Nguyệt Cơ như con ruột của mình, nhưng lại cho dàn nữ phụ lên bờ xuống ruộng không biết bao nhiêu lần.

Hình như tác giả có ác tâm khó nói với phụ nữ bình thường hay như thế nào đó, tuy viết các nữ phụ rất sống động rất chi tiết, mỗi người một vẻ, nhưng khi đem các nàng xuống đài cũng không hề nương tay chút nào.

Câu từ cũng không thấy được một chút thương hại nào cả, đa phần đều là châm chọc, nói rằng các nàng xứng đáng bị như vậy.

Tác giả cố ý đánh vào đạo đức của người đọc, đem hết những đức tính tốt đẹp của người con gái ra xào nấu, khiến cho Thịnh Nguyệt Cơ không chịu khuất phục dưới xiềng xích đạo đức, làm theo ý mình, trở nên vô cùng tiêu soái.

Tuy là nói mấy pha vạch mặt nhau như vậy mới là điểm đặc sắc nhưng cách tác giả đưa các nữ phụ khác xuống sàn quá mức nhàm chán, toàn sử dụng mấy tình tiết cũ mèm.

Dù sao, đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết 18+, chúng ta cũng chẳng nên trông chờ quá nhiều vào cốt truyện.

"Thế tử điện hạ." Ôn Nguyễn không đứng nhìn nữa, đi đến trước mặt hai người.

Trong tay Lữ Trạch Cẩn vẫn còn đang túm lấy vai áo của Vu Duyệt, đôi mắt đỏ au nhìn Ôn Nguyễn đang đi đến, cười lạnh một tiếng.

Có ai ở đây không biết việc Ôn Nguyễn thích quấn lấy Kỷ Tri Dao? Phiền phức y hệt như Vu Duyệt quấn lấy hắn vậy!

Ôn Nguyễn chậm rãi vuốt ve mèo con trong ngực, bình tĩnh chống lại ánh mắt dữ tợn của Lữ Trạch Cẩn, nói: "Hôm nay Vu cô nương có hẹn với ta."

Mắt Vu Duyệt vẫn còn đọng lại nước mắt vì hoảng sợ, nàng ta kinh ngạc nhìn Ôn Nguyễn.

Trước kia, nàng rất khinh thường việc Ôn Nguyễn sống chết la liếm Kỷ Tri Dao, chưa bao giờ nói chuyện dễ nghe với nàng ấy cả.

Không nghĩ tới...

Tính tình Lữ Trạch Cẩn không sợ trời không sợ đất, là một ma vương thích làm mọi thứ theo ý mình, cho dù Ôn Nguyễn có là thiên kim đại tiểu thư nhà Tĩnh Viễn Hầu, hắn cũng chưa chắc nể mặt.

"Ngươi cho rằng bản thân là ai mà dám lên tiếng? Hôm nay xui xẻo cho ngươi, gặp phải ta, để ta thay Nguyệt Cơ giải quyết cái gai là ngươi!" Tuy rằng Lữ Trạch Cẩn không hề thích Kỷ Tri Dao, nhưng hắn càng ghét Ôn Nguyễn suốt ngày kiếm chuyện gây khó dễ Thịnh Nguyệt Cơ hơn.

Ôn Nguyễn nghe thấy lời này cũng không hề sợ hãi, nàng biết rõ Lữ Trạch Cẩn thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Hắn có thể trở thành tình nhân của Thịnh Nguyệt Cơ cũng là nhờ vào tính tình không sợ trời không sợ đất này.

Thử nghĩ một chút, một tên cư xử y hệt như chó điên vậy, ai nó cũng không quy phục, ai nó cũng không sợ, nhưng chỉ cần ngươi duỗi tay sờ đầu của hắn, hắn lập tức ngoan ngoãn nghe ngươi lời nói, nằm ở dưới chân ngươi, mở mắt tròn xoe nhìn ngươi, lại còn ngoe nguẩy chiếc đuôi của nó, cảm giác như vậy làm gì có ai không thích?

Nàng thầm nghĩ, cúi đầu vuốt ve mèo con trong tay, nở nụ cười lạnh lẽo, giọng nói nhẹ tựa lông hồng: "Ngươi dám sao?"

Nói như thế nào thì Ôn Nguyễn cũng kêu Đương kim Bệ hạ một tiếng Hoàng dượng, Lữ Trạch Cẩn làm sao có gan đụng đến nàng?

Tâm trạng đang điên cuồng của Lữ Trạch Cẩn cũng trở nên bình tĩnh hơn một chút.

Ôn Nguyễn nhìn về phía Vu Duyệt, cởi áo choàng trên người nàng xuống, phủ xuống che đi hai bả vai nàng ấy , giọng nói đều đều: "Vu cô nương, chúng ta đi thôi."

Vu Duyệt vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc hôm nay Ôn Nguyễn tại sao lại làm như vậy, nhưng kẻ thức thời vẫn là trang tuấn kiệt, nàng tuyệt đối sẽ không vạch trần lời nói dối của Ôn Nguyễn tại đây, chỉ gật gật đầu tỏ ý.

Mà khi nàng ta gật đầu đứng dậy, nước mắt không kiềm lại được mà tuôn ra như thác.

Cho dù có mộng được phiêu bạt giang hồ, nhưng nàng ta cũng là nữ nhân, cũng sẽ biết sợ.

Ôn Nguyễn kéo Vu Duyệt ra khỏi móng vuốt của Lữ Trạch Cẩn, nhìn Lữ Trạch Cẩn mang theo ý đùa cợt: "Chúc ngươi có một ngày tốt lành, tạm biệt."

Nàng nắm tay Vu Duyệt, dẫn nàng ấy đi ra khỏi con hẻm đó.

Lữ Trạch Cẩn đột nhiên giống như phát bệnh, hung hăng giơ tay muốn bắt lấy Ôn Nguyễn.

Một giọt nước không biết từ đâu bay đến, đánh cho đầu gối Lữ Trạch Cẩn đau tới mức quỳ xuống.

Lữ Trạch Cẩn cứ như vậy mà quỳ xuống trước mặt hai tiểu cô nương.

Ôn Nguyễn quay đầu lại nhìn thấy hắn quỳ trên đất, cười khẽ: "Thế tử điện hạ không cần phải hành đại lễ như thế đâu."

Lữ Trạch Cẩn mất hết mặt mũi, tức đến mức muốn nhảy dựng lên đánh người.

Đột nhiên, lại có thêm một giọt nước đánh vào eo của hắn, đau đến ngã lăn ra đất.

Ôn Nguyễn thấy bộ dáng khó chịu của Lữ Trạch Cẩn, ngẩng đầu quan sát bốn phía, cảm thấy không có gì khác thường mới hơi thả lỏng, có thể là hắn "làm" quá nhiều, thận có vấn đề rồi, không nói hai lời đã kéo Vu Duyệt rời đi.

Ở cách đó không xa, Ân Cửu Dã thông qua cửa sổ nhìn bóng dáng Ôn Nguyễn và Vu Duyệt rời đi, đầu ngón tay hắn vẫn còn hơi ướt.

"Cửu Dã?" Từ Hoa gọi hắn.

Ân Cửu Dã cười, "Tạm biệt, chúc ngươi có một ngày tốt lành."

Từ Hoa: "......"



Ân Cửu Dã khoan thai rời đi, theo sau Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn đưa Vu Duyệt tới thêu phường mua một bộ y phục mới.

Nàng ấy sau khi thay quần áo mới xong, đem áo choàng trả lại cho nàng, trên mặt tỏ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."

"Không có gì." Ôn Nguyễn cười khẽ.

"Ngươi, ngươi không trách ta sao?" Vu Duyệt vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.

"Tại sao ta phải trách ngươi?"

"Trước kia ta nói với ngươi rất nhiều lời khó nghe, ta nói ngươi, lì lợm, la liếm, không có lòng tự trọng." Vu Duyệt nói càng lúc càng nhỏ, xấu hổ vô cùng.

Ôn Nguyễn hồi tưởng một chút, trong sách đích thực có viết qua mấy chuyện này. Nói chung, mấy cô nữ phụ trong sách việc gì cũng dám làm, dám mắng người, dám vạch mặt, chỉ không dám đụng tới Thịnh Nguyệt Cơ.

Lại thêm bảy tên nam chính điên điên khùng khùng, thích tàn sát lẫn nhau, cười trên nỗi đau của người khác.

Ôn Nguyễn bâng quơ đáp lại, "Ta đã sớm quên rồi."

Vu Duyệt hơi ngạc nhiên, gương mặt mỹ lệ nở một nụ cười xinh đẹp, "Cho dù ngươi đã quên rồi thì ta cũng muốn nói một câu xin lỗi."

Ôn Nguyễn nói, "Không sao đâu."

Vu Duyệt cảm thấy Ôn Nguyễn nói chuyện rất khác so với bình thường, có chút kỳ quái, hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Ôn Nguyễn nói, "Khá ổn."

Nàng thong thả mang lại mạn che mặt, còn cột dây lụa thành nơ bướm, sau đó nhìn Vu Duyệt gật đầu thay cho hành lễ, "Vu cô nương, nếu đã không còn việc gì thì ta đi trước đây, tạm biệt."

"Từ từ!" Vu Duyệt níu nàng lại, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, hỏi: "Tại sao ngươi lại cứu ta?"

Ôn Nguyễn nhìn nàng ta, nói, "Đi ngang qua tiện tay thôi."

Nàng vừa bước ra khỏi phường thêu thì nghe được tiếng của Vu Duyệt từ bên trong vọng ra: "Ôn cô nương, cảm ơn ngươi."

Ôn Nguyễn quay đầu lại, nhìn khuôn mặt vẫn còn đang sưng tấy của nàng ta, có ý tốt nói, "Sau khi về nhà nhớ dùng đá lạnh đắp lên vết thương, sẽ lành nhanh hơn một chút."

Nhị Cẩu Tử nghe vậy, khẽ meo meo mấy tiếng: "Nguyễn Nguyễn, ngươi cũng có lòng quá đấy."

Vu Duyệt đưa tay lên sờ gương mặt, trong lòng cảm thấy hơi ủy khuất, lớn chừng này tuổi, cho dù là đánh nhẹ nàng ta một cái cũng không có ai dám làm, huống chi là bị tát vào mặt, vành mắt không tự chủ được mà đỏ lên.

"Ta mời ngươi một chén trà, được chứ?" Vu Duyệt thút thít.

"Không cần." Ôn Nguyễn nói.

"Nếu nguơi đã cứu ta một lần thì ta cũng nên báo đáp ngươi chứ! Hơn nữa bắt đầu từ bây giờ ta sẽ nhận ngươi thành nghĩa muội của ta! Có ta ở đây không ai dám bắt nạt ngươi đâu!" Vu Duyệt bước tới gần Ôn Nguyễn, thân thiết khoác lấy tay của nàng, "Đi thôi, tỷ tỷ mời muội, đằng kia có Cửu Hãn lâu, điểm tâm ở đó ăn rất ngon."

Nàng ấy nhìn chú mèo đang nằm trong lòng Ôn Nguyễn, đưa tay vuốt ve nó: "Mèo của muội đáng yêu thật đấy, nó tên là gì vậy?"

"Đừng nói cho nàng ta biết!!!" Nhị Cẩu Tử tuyệt vọng hét lên.

Ôn Nguyễn không thích người lạ đụng chạm cơ thể của mình, lẳng lặng rút tay mình ra khỏi tay nàng ta, sau đó mới trả lời: "Nhị Cẩu Tử."

Vu Duyệt: "...... Tên nghe lạ ghê."

Xĩu ngang.

Nhị Cẩu Tử chỉ thiếu điều muốn chết nữa thôi.

Tiểu nhị mang trà và điểm tâm lên cho bọn họ vô cùng cẩn thận, có ai trong kinh thành không biết hai vị cô nương này có tính khó ở, lỡ như hắn mà không cẩn thận một chút thì chẳng phải là xui xẻo rồi hay sao?

Ấy vậy mà khi hắn châm trà cho Ôn Nguyễn, nàng lại còn vô cùng hoà nhã nhìn hắn gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cám ơn!"

Tiểu nhị thụ sủng nhược kinh*.

(Thụ sủng nhược kinh: được đối xử tốt nên cảm thấy sợ hãi.)

Vu Duyệt tò mò hỏi nàng: "Sao muội lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy?"

Ôn Nguyễn cảm thấy, chuyện này thật sự rất khó để giải thích.

"Tình yêu là chất độc." Nàng tuỳ tiện đáp lại.

Vu Duyệt: "......"



Nhị Cẩu Tử: "Trời ơi ngươi đang nói cái gì vậy!"

Ân Cửu Dã ngồi cách nàng một bức tường cũng cảm thấy khó hiểu: "Cái gì chứ?"

Ôn Nguyễn nói tiếp: "Muội chỉ là giải được độc mà thôi."

Vu Duyệt: "......"

Nhị Cẩu Tử: "Nguyễn Nguyễn, ngươi còn thể trả lời lấy lệ hơn vậy nữa không?"

Ân Cửu Dã: "Thất tình còn có thể làm tăng chỉ số thông minh?"

Nàng vừa mới ngồi cùng Vu Duyệt được một lát thì thấy Kỷ Tri Dao đang đi tới chỗ này.

Vu Duyệt khẩn trương nhìn Ôn Nguyễn một cái, nhưng nàng ấy phát hiện, thái độ của Ôn Nguyễn cứ như không nhìn thấy Kỷ Tri Dao ấy, nàng vô cùng thong thả uống trà.

Ở bên này, khi Kỷ Tri Dao nhìn thấy Ôn Nguyễn đang ở cùng với Vu Duyệt, lông mày hắn lập tức nhíu lại.

Nói như thế nào đi nữa, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, hai người ngồi uống trà cùng nhau như vậy thật dễ làm người ta nghĩ tới chuyện hai nàng thông đồng với nhau hãm hại người khác, sau đó ôm người mình muốn trở về.

"Hắn ta đang nhìn muội đấy." Vu Duyệt nhỏ giọng nói với Ôn Nguyễn.

"À." Ôn Nguyễn gật đầu, quay đầu nhìn Kỷ Tri Dao, chào hắn, "An Lăng Quân."

Bây giờ, mỗi lần Kỷ Tri Dao nghe thấy ba chữ "An Lăng Quân" này, trong lòng cảm thấy rất lạ, giống như giây tiếp theo, Ôn Nguyễn sẽ chỉ cho hắn một ngàn một vạn cách để ôm mỹ nhân về nhà vậy.

Ngược lại, Ân Cửu Dã vì có bức bình phong che chắn nên Kỷ Tri Dao không hề thấy hắn.

Kỷ Tri Dao ngồi ở sát cửa sổ, hắn là khách quen của chỗ này, chưa cần phân phó đã có tiểu nhị mang trà và mấy loại điểm tâm mà hắn thích đến.

Chỗ hắn ngồi cách Ôn Nguyễn không xa, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Ôn Nguyễn.

Hiện tại chỗ ngồi của Ôn Nguyễn như thế này, phía trước là Kỷ Tri Dao, phía sau là Ân Cửu Dã.

Vu Duyệt hơi nhích người qua một chút, che đi tầm mắt của Kỷ Tri Dao, nàng ta muốn che chở cho Ôn Nguyễn một chút.

Ôn Nguyễn cũng thấy được hành động nhỏ này của nàng ấy, cười cười nhìn nàng: "Cám ơn."

"Không có việc gì, không phải muội nói muội giải được độc rồi sao, chắc chắn sẽ cảm thấy phiền phức khi nhìn thấy hắn ta, giống như tỷ thấy tên chó con họ Lữ kia vậy." Vu Duyệt cười nói.

"Vu tỷ không thích hắn ta sao?" Ôn Nguyễn hỏi.

"Sao ta có thể thích hắn được?" Vu Duyệt trợn trắng mắt, tức giận mắng, " Chẳng qua là giữa hai nhà đã đính ước cho bọn ta từ bé, sau này lại gặp thêm hai vị lão gia đều ưa sĩ diện, sống chết không chịu huỷ bỏ hôn ước quỷ quái này, thật là muốn làm ta tức chết mà!!"

Ôn Nguyễn nghe vậy cũng không nói gì thêm, cho một miếng điểm tâm nhỏ vào miệng, thong thả thưởng thức mỹ vị.

Kỷ Tri Dao ngồi cách đó không xa lại phát hiện ra, một miếng điểm tâm nhỏ xíu mà Ôn Nguyễn phải nhai tới mấy chục lần, từ từ từng chút một, vô cùng chậm rãi, vô cùng... ưu nhã?

Giống như miếng điểm tâm kia là cực phẩm mỹ vị nhân gian, làm nàng không nỡ nuốt xuống.

Trước kia Ôn Nguyễn không phải người như thế.

Ôn Nguyễn uống một ngụm trà, đợi vị trà làm hoà tan đi vị ngọt thanh của điểm tâm, sau đó âm thầm tính toán trong đầu, đã đến lúc phải rời đi rồi.

Đúng lúc nàng vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi thì lại thấy Lữ Trạch Cẩn không biết từ đâu chui đến chỗ này.

Gì vậy trời, chẳng lẽ trong cả cái kinh thành to như vậy chỉ có một quán trà thôi ư? Sao cứ hết tên yêu quái này tới tên yêu quái khác xuất hiện thế?

Không khí hiện tại thực sự rất ngượng ngùng.

Ban đầu Lữ Trạch Cẩn chỉ thấy Ôn Nguyễn và Vu Duyệt, máu nóng trong người hắn như tuôn trào, muốn đến làm loạn thêm một trận nữa nhưng ngay lúc ấy, hắn lại bắt gặp Kỷ Tri Dao đang ngồi cách đó không xa.

Trong một chốc Lữ Trạch Cẩn không biết nên gây chuyện với ai trước thì mới hợp lí.

Cách một tấm bình phong, Ân Cửu Dã đang ngồi lưng đối lưng với Ôn Nguyễn.

Một người ôm mèo, một người thưởng trà, một người là đang diễn kịch, một người là đang chờ xem kịch.

Biểu cảm của Vu Duyệt rất khó coi, nàng ta vừa mới bị Lữ Trạch Cẩn tát một bạt tai, bây giờ muốn nàng ấy hoà nhã với hắn ta, e là còn khó hơn lên trời.

Lữ Trạch Cẩn cũng không vội ngồi xuống, hắn đứng dựa vào thành ghế, kiêu ngạo cười to.

Thiếu niên mười chín tuổi như tấm chiếu mới mua: chưa-từng-trải, suy nghĩ cũng vì thế mà ngông cuồng.

Hắn to tiếng cười nhạo: " Bảo sao hôm nay Ôn cô nương lại rảnh rỗi mà đến tìm Vu Duyệt, hoá ra là do Kỷ tướng quân sắp xếp?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook