Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi
Chương 77
Hi Nguyệt Công Tử
14/08/2021
Mãi tới khi hai người đi qua một cây cầu vượt, đến nơi ăn trưa, Sở Dục
Tân mới đuổi theo. Cậu ta cụp ô, hỏi Cố Khê "Cố Khê, cậu đã ăn cá hầm
dưa chua ở đây chưa?"
"Tớ chưa thử bao giờ"
"Ăn ngon lắm, tớ dẫn cậu đi"
"Được"
Sở Dục Tân dẫn đường lên nhà hàng ở tầng hai. Bây giờ đúng vào giờ ăn trưa của những văn phòng bên cạnh, trong tiệm chật cứng, bọn họ phải đứng ngoài chờ một lúc mới có chỗ.
Sở Dục Tân gọi một đĩa cá hầm dưa, salad dưa chuột và cà tím nấu thịt là đủ cho ba người ăn.
Trong lúc ăn cơm, Sở Dục Tân gợi chuyện "Cố Khê, chuyện của ba mẹ cậu đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
"Xong rồi" Cố Khê trả lời "Hôm trước đã dọn vào nhà mới rồi, hôm qua tớ đi mua thêm ít đồ dùng cho họ"
"Có đứa con gái như cậu, hai người bọn họ thực sự có phúc"
Cố Khê cũng không thấy việc mình làm là to lớn lắm "Chỉ là tớ cố gắng thôi, giúp được gì thì tớ sẽ giúp"
"Cậu tốt thật đấy" Sở Dục Tân gắp vài miếng cá, nhưng đĩa cá kia có chút xa so với Cố Khê, nên cô đành ăn đĩa salad dưa chuột ở trước mặt mình.
Hạ Hữu Nam ngồi đối diện múc một ít bỏ vào bát cô, toàn bộ quá trình cũng không nói một câu nào.
Cố Khê không ngờ anh sẽ gắp đồ ăn cho mình "Cảm ơn nhé"
Sở Dục Tân thấy hành động này, cậu ta uống một ngụm nước rồi nói "Cố Khê, ăn nhiều một chút, cậu gầy như vậy có người lại đau lòng"
Cố Khê theo bản năng nhìn thoáng qua Hạ Hữu Nam.
"Cố Khê, ba mẹ cậu đều dọn tới thành phố K, cậu cũng mua phòng ở thành phố K, về sau cậu định phát triển ở đó luôn à?"
Nhắc tới vấn đề này, Hạ Hữu Nam cũng nhìn cô như chờ câu trả lời.
"Tạm thời bây giờ thì không"
"Sau này thì sao" Hạ Hữu Nam hỏi, anh cũng để ý quyết định của cô.
"Sau này à" Cố Khê nghiêm túc nghĩ, cô là con gái duy nhất trong nhà, sau này Cố Hải và Quan Trân Lệ già đi, hoặc là cần người chăm sóc, khả năng cô sẽ chọn về thành phố K, nhưng việc này cũng không thể quyết định sớm được "Chuyện của tương lai thì để sau này hẵng nói, chỉ là trước mắt tớ vẫn chưa tìm được việc ở thành phố K, cho nên vẫn chọn làm việc ở bên này"
Sở Dục Tân thoáng nhìn Hạ Hữu Nam, cố ý nói "Đúng đấy, ai đoán trước được chuyện tương lai, nói không chừng, cậu gả cho người ở thành phố G thì lại trở thành người ở đây rồi"
Cố Khê khẽ nhấp môi, tim đột nhiên đập nhanh hơn hẳn.
Hạ Hữu Nam lại múc cho cô thêm ít cá "Ăn nhiều thịt một chút"
Mặt Cố Khê càng đỏ, gật đầu y như một đứa trẻ "Cậu cũng ăn nhiều vào, đừng chỉ lo cho tớ"
Sở Dục Tân nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong bát mình như 'cơm chó' vậy.
Cố Khê ăn xong, về công ti nghỉ ngơi một chút, uống một li trà rồi tiếp tục xem tài liệu công ti của Chu Vĩ Hoành. Kiểu mua phỏng vấn như thế này, Cố Khê cũng không cần tốn quá nhiều công sức, chỉ cần đặt ra một số câu hỏi tốt là cơ bản đạt tới yêu cầu của khách hàng.
Theo yêu cầu của Tiết Hải Phong, Cố Khê liên hệ với người bên công ti của Chu Vĩ Hoành, người trao đổi với cô là thư kí của ông ta. Cô ấy yêu cầu Cố Khê gửi bản câu hỏi trước để họ xem rồi chuẩn bị. Xem xong, cảm thấy không có vấn đề gì nữa, hai người hẹn thời gian phỏng vấn.
Công ti sản xuất của Chu Vĩ Hoành ở khu công nghiệp, có chút xa, bắt mấy chuyến xe bus mới đến tàu điện ngầm. Để thuận tiện, Cố Khê và người trong bộ phận hành chính xin công ti một chiếc xe rồi tự lái qua đó. Đi cùng cô còn có nhiếp ảnh Trần Uyển.
Hiện tại là thời gian làm việc, trên đường vào khu công nghiệp vắng vẻ, Cố Khê lái thẳng tới nơi sản xuất của Chu Vĩ Hoảnh.
Tới cổng, Cố Khê bấm còi, bảo vệ từ bên trong đi ra "Ai vậy?"
Cố Khê hạ cửa kính "Xin chào, chúng tôi là phóng viên của Thâm Khắc, tới đây phỏng vấn"
Vừa nghe thấy hai chữ 'phóng viên', bảo vệ lập tức đuổi người "Đi đi, chúng tôi không cần phỏng vấn"
Trần Uyển ngồi ở ghế phụ thấy lạ "Cố Khê, không phải bọn họ bảo chúng ta tới à, sao giờ lại bảo không?"
"Để tôi giải thích" Cố Khê tháo dây an tòa, mở cửa đi xuống "Thật ra chúng tôi được mời tới đây để phỏng vấn, tôi đã liên hệ với thư kí trước rồi, ông có thể gọi điện thoại hỏi"
Bảo vệ nửa tin nửa ngờ, ông chỉ biết công ti quy định không cho phóng viên và các hãng truyền thông vào chụp ảnh phỏng vấn, nhưng lại không biết địa vị của người đang đứng trước mặt.
Ông không thể đắc tội với người cấp trên, vì vậy vào phòng bảo vệ gọi điện thoại. Xác nhận xong, ông mới để hai người vào.
Trần Uyển nhỏ giọng "Cố Khê, tôi cảm thấy công ti này kì lạ lắm"
Cố Khê lái xe vào bên trong, hơi cong môi "Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma quỷ xuất hiện, trông gà hóa cuốc* như này chắc chắn là có chuyện đang giấu rồi"
* "Trông gà hóa cuộc" ví việc nhầm lẫn sự vật nọ ra sự vật kia, do không tinh hoặc không tỉnh táo
Dựa theo tính cách của Chu Vĩ Hoành và căn cứ của bảo vệ, không khó để đoán công ti này có thứ không muốn để người khác biết.
Cố Khê dừng xe. Vừa xuống xe, một người phụ nữ trung niên mặc đồ chuyên nghiệp ra đón "Là Cố tiểu thư của công ti Thâm Khắc sao?"
Cố Khê lên tiếng "Là tôi"
Thư kí nói "Xin chào. Tôi họ Trương, tôi là người liên hệ với cô. Chúng ta vào thôi"
"Được" Cố Khê theo cô ấy vào tòa nhà, ở đây đất rộng, tòa văn phòng cao năm tầng, phân xưởng được đặt ở phía sau.
Thư kí Trương vừa đi vừa nói "Ông chủ của chúng tôi một lát nữa mới về được, hai người đợi một lát"
"Được, không thành vấn đề"
Thư kí đưa họ đến phòng chờ, khi đi qua một văn phòng, một người ở bên trong đi ra.
Thật trùng hợp, là Chu Đan.
Chu Đan thấy Cố Khê, kinh ngạc hỏi "Cô tới đây làm gì?"
Cố Khê nhếch khóe miệng "Tại sao mỗi lần thấy tôi cô đều hỏi vậy?"
Chu Đan đi vài bước, tới trước mặt Cố Khê "Cô tự nhiên xuất hiện ở công ti tôi, không lẽ tôi không nên hỏi sao?"
Thư kí Trương giải thích "Giám đốc Chu, đây là phóng viên Cố của Thâm Khắc, tới đây phỏng vấn"
Chu Đan kinh ngạc, sau đó trừng mắt nhìn Cố Khê "Công ti không có phóng viên khác à, tại sao lại để cô đến đây?"
Chu Đan vẫn là kiểu nói chuyện như 'không có não' đấy, không giống người trưởng thành một chút nào. Cố Khê cười "Đại tiểu thư Chu, trước khi hỏi cô nên dùng trí não nghĩ lại xem có nên hỏi hay không nhé"
"Cô..."
"Tôi làm sao?" Cố Khê không chút yếu thế "Tuy rằng chúng tôi nhận tiền phỏng vấn, nhưng với thái độ này, chúng tôi có thể không nhận việc này"
"Ai hiếm lạ gì công ti các cô?"
"Phải vậy không?" Cố Khê nhìn thư kí "Thư kí Trương, cô xem có tiếp tục phỏng vấn nữa không?"
Thư kí Trương có chút khó xử, một bên là con gái của ông chú, một bên là phóng viên truyền thông, cả hai đều không dễ đụng vào nhưng cô cũng là thư kí, chỉ nghe lệnh của ông chủ "Cô Cố vẫn đến phòng hợp đi, ông chủ của chúng tôi sẽ sơm trở lại"
"Được, không sao"
Chu Đan hung hăng nhìn Cố Khê.
Cố Khê cong môi, theo thư kí Trương vào phòng họp.
Vào trong, đợi thư kí ra khỏi phòng, Trần Uyển khẩn trương nói "Cố Khê, công ti này không chào đón chúng ta, tôi muốn trở về quá"
"Đừng vội, xem lại tình huống, nếu là vì vấn đề của bọn họ mà không thực hiện được lần phỏng vấn này thì chuyện không phải do chúng ta"
"Ừ"
Thư kí Trương cho người mang hai li trà vào, Cố Khê và Trần Uyển vừa uống trà vừa ngồi chờ.
Một tiếng trôi qua, vẫn có người ra vào phòng họp, chỉ là Chu Vĩ Hoành vẫn không xuất hiện.
Trần Uyển chống cằm, có chút mệt mỏi, nhỏ giọng nói thầm "Cố Khê, tôi thấy bọn họ quá đáng quá, rõ ràng đã hẹn giờ rồi, chúng ta ở xa cũng không đến muộn, ngược lại bọn họ lại không làm đúng lịch hẹn"
Vì đối phương là Chu Vĩ Hoanh nên Cố Khê cũng không thấy kì lạ "Đã tới rồi thì cứ chờ thôi. Bọn họ không làm đúng nhưng chúng ta còn phải làm việc, làm gì có cách nào nữa đâu"
Trần Uyển nhìn đồng hồ, uể oải nói "Đã bốn giờ rồi"
Cố Khê uống một ngụm trà, cốc trà đã nguội rồi, Trần Uyển không kiên nhẫn thì cô cũng thế. Vốn dĩ đến đây phỏng vấn Chu Vĩ Hoành cô còn thấy ghê tởm, không ngờ còn phải ở đây lâu như vậy.
Cố Khê gọi điện thoại cho thư kí Trương. Cô ấy rất nhanh đã đến phòng hợp, nói "Cô Cố, ngại quá, hôm nay ông chủ chúng tôi không đến đây được"
Trong lòng Cố Khê như có cả trăm ngọn lửa đang bừng lên, nhưng cô vẫn duy trì nụ cười lễ phép "Vậy thì bao giờ có thể bắt đầu phỏng vấn?"
Thư kí Trương nói "Nếu không thì thế này đi, dù sao cũng chỉ cần bản thảo phỏng vấn, cô có thể để lại câu hỏi, đến lúc đó chúng tôi sẽ viết sẵn câu trả lời, cô không cần phải đến đây nữa"
Trong lòng Cố Khê thầm khen, vậy thì cô cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Chu Vĩ Hoành "Được, vậy cũng được"
Cố Khê lấy tập câu hỏi từ trong túi đưa cho thư kí Trương "Làm phiền cô rồi"
"Được, tôi sẽ nhanh chóng bảo ông chủ trả lời"
"Chúng tôi đi trước đây"
Cố Khê ra khỏi phòng, thư kí Trương định tiễn họ đi nhưng cô nói không cần. Hai người tự xuống tầng.
Đây là tầng 4, Cố Khê cũng lười đi thang máy, trực tiếp đi xuống bằng thang bộ.
Đi đến tầng 3, cô nghe thấy âm thanh quên thuộc truyền tới.
"Lưu tổng, nói vậy là tốt rồi, ông yên tâm, đã bao giờ tôi làm ông nhọc lòng đâu..."
Đây không phải là giọng nói của Chu Vĩ Hoành hay sao. A, xem ra ông ta biết người tới phỏng vấn là mình, cho nên không dám gặp.
Trần Uyển thấy Cố Khê dừng bước, tò mò hỏi "Sao vậy?"
"Không có gì, đi thôi"
Cố Khê lái xe khỏi cổng, vừa lúc thấy bên ngoài hai bảo vệ đang tranh cãi với một người phụ nữ trung niên, nhìn qua có vẻ rất ác liệt.
Cố Khê dừng xe lại, hạ cửa kính xuống, thanh âm cãi nhau bên ngoài truyền lại rõ ràng.
Người phụ nữ muốn xông vào bên trong "Để tôi vào, tôi muốn tìm ông chủ các người!"
Bảo vệ nói "Tôi vừa nói rồi, ông chủ chúng tôi không có ở đây!"
"Có hay không cũng không quan trọng, để tôi vào! Tôi muốn tìm hắn ta tính sổ!"
Giọng nói của bảo vệ lấn át giọng người phụ nữ "Tôi đã nói ông chủ tôi không ở đây! Cút đi!"
Người phụ nữ không lay chuyển được hai bảo vệ, gào thét "Đồ họ Chu súc sinh, mày sẽ không chết tử tế đâu!"
Tiếng thét cuồng loạn cứ thế vang lên, xem ra bà ấy thực sự bị đả kích trầm trọng.
Trần Uyển thắc mắc vì sao Cố Khê dừng lại "Cố Khê, chúng ta đi thôi"
Cố Khê chạy xe đến ven đường, phanh xe lại "Ngồi đây chờ tôi một lát"
Cô mở cửa xuống xe, đi tới chỗ người phụ nữ, vỗ vai bà ấy "Dì"
Bà ta quay đầu, trong mắt toàn tơ máu, thấy Cố Khê, lập tức cầm tay cô "Cô gái, cô là người của công ti này à? Cầu xin cô, xin cô dẫn tôi vào trong gặp ông chủ của các cô, được không?"
Cố Khê nói "Dì, tôi không phải người của công ti"
"Vậy...."
Cố Khê muốn nghe oan tình của bà ấy, giơ thẻ công tác của mình ra "Con là phóng viên của một công ti truyền thông, nếu dì tin thì kể con nghe câu chuyện của dì, con sẽ cố gắng giúp"
Người phụ nữ như bắt được phao cứu mạng, lập tức kêu oan "Được, chuyện là thế này..."
"Chúng ta đổi nơi nói chuyện đi" Cố Khê ngắt lời bà ấy, đây không phải là nơi thích hợp để trò chuyện. Cô cho bà lên xe rồi lái cách đó một đoạn.
Dừng xe xong, cô xuống ghế sau ngồi, nghe câu chuyện.
Hai mắt người phụ nữ đẫm lệ "Là thế này, con tôi năm trước là thư kí của công ti này, làm việc cho tên Chu súc sinh kia. Tên họ Chu đó đưa con gái tôi ra ngoài xã giao, rồi cho thuốc vào li rượu của con bé, sau đó liền... liền khiến nó..."
Bà ấy nghẹn ngào, hai chữ 'cưỡng bức' ấy, bà thật sự không nói được.
Dù vậy Cố Khê vẫn hiểu rõ, Chu Vĩ Hoành thật sự còn không bằng một tên súc sinh, cô siết chặt tay, tiếp tục hỏi "Dì, sau đó thì sao?"
"Sau đó, con gái tôi vẫn luôn không đi làm, cũng không nói cho chúng tôi biết chuyện, ở nhà giống như cái xác không hồn. Chúng tôi cũng thấy lạ, cho đến mấy ngày trước nó muốn tự sát, chúng tôi mới biết con bé có triệu chứng trầm cảm, khi đó nó mới nói cho chúng tôi, đứa con gái tội nghiệp của tôi.... cứ như thế bị hủy hoại..." Người phụ nữ khóc không thành tiếng "Tôi nhất định phải đòi lại công bằng, nếu không tôi không cam lòng, thật sự không cam lòng..."
Nghe xong mọi chuyện, Cố Khê nghiến răng, năm đó nếu cô không sớm rời khỏi gia đình đó, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô nữa.
Mây năm nay ông ta đã hủy hoại bao nhiêu nữ sinh nữa.
"Tớ chưa thử bao giờ"
"Ăn ngon lắm, tớ dẫn cậu đi"
"Được"
Sở Dục Tân dẫn đường lên nhà hàng ở tầng hai. Bây giờ đúng vào giờ ăn trưa của những văn phòng bên cạnh, trong tiệm chật cứng, bọn họ phải đứng ngoài chờ một lúc mới có chỗ.
Sở Dục Tân gọi một đĩa cá hầm dưa, salad dưa chuột và cà tím nấu thịt là đủ cho ba người ăn.
Trong lúc ăn cơm, Sở Dục Tân gợi chuyện "Cố Khê, chuyện của ba mẹ cậu đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
"Xong rồi" Cố Khê trả lời "Hôm trước đã dọn vào nhà mới rồi, hôm qua tớ đi mua thêm ít đồ dùng cho họ"
"Có đứa con gái như cậu, hai người bọn họ thực sự có phúc"
Cố Khê cũng không thấy việc mình làm là to lớn lắm "Chỉ là tớ cố gắng thôi, giúp được gì thì tớ sẽ giúp"
"Cậu tốt thật đấy" Sở Dục Tân gắp vài miếng cá, nhưng đĩa cá kia có chút xa so với Cố Khê, nên cô đành ăn đĩa salad dưa chuột ở trước mặt mình.
Hạ Hữu Nam ngồi đối diện múc một ít bỏ vào bát cô, toàn bộ quá trình cũng không nói một câu nào.
Cố Khê không ngờ anh sẽ gắp đồ ăn cho mình "Cảm ơn nhé"
Sở Dục Tân thấy hành động này, cậu ta uống một ngụm nước rồi nói "Cố Khê, ăn nhiều một chút, cậu gầy như vậy có người lại đau lòng"
Cố Khê theo bản năng nhìn thoáng qua Hạ Hữu Nam.
"Cố Khê, ba mẹ cậu đều dọn tới thành phố K, cậu cũng mua phòng ở thành phố K, về sau cậu định phát triển ở đó luôn à?"
Nhắc tới vấn đề này, Hạ Hữu Nam cũng nhìn cô như chờ câu trả lời.
"Tạm thời bây giờ thì không"
"Sau này thì sao" Hạ Hữu Nam hỏi, anh cũng để ý quyết định của cô.
"Sau này à" Cố Khê nghiêm túc nghĩ, cô là con gái duy nhất trong nhà, sau này Cố Hải và Quan Trân Lệ già đi, hoặc là cần người chăm sóc, khả năng cô sẽ chọn về thành phố K, nhưng việc này cũng không thể quyết định sớm được "Chuyện của tương lai thì để sau này hẵng nói, chỉ là trước mắt tớ vẫn chưa tìm được việc ở thành phố K, cho nên vẫn chọn làm việc ở bên này"
Sở Dục Tân thoáng nhìn Hạ Hữu Nam, cố ý nói "Đúng đấy, ai đoán trước được chuyện tương lai, nói không chừng, cậu gả cho người ở thành phố G thì lại trở thành người ở đây rồi"
Cố Khê khẽ nhấp môi, tim đột nhiên đập nhanh hơn hẳn.
Hạ Hữu Nam lại múc cho cô thêm ít cá "Ăn nhiều thịt một chút"
Mặt Cố Khê càng đỏ, gật đầu y như một đứa trẻ "Cậu cũng ăn nhiều vào, đừng chỉ lo cho tớ"
Sở Dục Tân nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong bát mình như 'cơm chó' vậy.
Cố Khê ăn xong, về công ti nghỉ ngơi một chút, uống một li trà rồi tiếp tục xem tài liệu công ti của Chu Vĩ Hoành. Kiểu mua phỏng vấn như thế này, Cố Khê cũng không cần tốn quá nhiều công sức, chỉ cần đặt ra một số câu hỏi tốt là cơ bản đạt tới yêu cầu của khách hàng.
Theo yêu cầu của Tiết Hải Phong, Cố Khê liên hệ với người bên công ti của Chu Vĩ Hoành, người trao đổi với cô là thư kí của ông ta. Cô ấy yêu cầu Cố Khê gửi bản câu hỏi trước để họ xem rồi chuẩn bị. Xem xong, cảm thấy không có vấn đề gì nữa, hai người hẹn thời gian phỏng vấn.
Công ti sản xuất của Chu Vĩ Hoành ở khu công nghiệp, có chút xa, bắt mấy chuyến xe bus mới đến tàu điện ngầm. Để thuận tiện, Cố Khê và người trong bộ phận hành chính xin công ti một chiếc xe rồi tự lái qua đó. Đi cùng cô còn có nhiếp ảnh Trần Uyển.
Hiện tại là thời gian làm việc, trên đường vào khu công nghiệp vắng vẻ, Cố Khê lái thẳng tới nơi sản xuất của Chu Vĩ Hoảnh.
Tới cổng, Cố Khê bấm còi, bảo vệ từ bên trong đi ra "Ai vậy?"
Cố Khê hạ cửa kính "Xin chào, chúng tôi là phóng viên của Thâm Khắc, tới đây phỏng vấn"
Vừa nghe thấy hai chữ 'phóng viên', bảo vệ lập tức đuổi người "Đi đi, chúng tôi không cần phỏng vấn"
Trần Uyển ngồi ở ghế phụ thấy lạ "Cố Khê, không phải bọn họ bảo chúng ta tới à, sao giờ lại bảo không?"
"Để tôi giải thích" Cố Khê tháo dây an tòa, mở cửa đi xuống "Thật ra chúng tôi được mời tới đây để phỏng vấn, tôi đã liên hệ với thư kí trước rồi, ông có thể gọi điện thoại hỏi"
Bảo vệ nửa tin nửa ngờ, ông chỉ biết công ti quy định không cho phóng viên và các hãng truyền thông vào chụp ảnh phỏng vấn, nhưng lại không biết địa vị của người đang đứng trước mặt.
Ông không thể đắc tội với người cấp trên, vì vậy vào phòng bảo vệ gọi điện thoại. Xác nhận xong, ông mới để hai người vào.
Trần Uyển nhỏ giọng "Cố Khê, tôi cảm thấy công ti này kì lạ lắm"
Cố Khê lái xe vào bên trong, hơi cong môi "Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma quỷ xuất hiện, trông gà hóa cuốc* như này chắc chắn là có chuyện đang giấu rồi"
* "Trông gà hóa cuộc" ví việc nhầm lẫn sự vật nọ ra sự vật kia, do không tinh hoặc không tỉnh táo
Dựa theo tính cách của Chu Vĩ Hoành và căn cứ của bảo vệ, không khó để đoán công ti này có thứ không muốn để người khác biết.
Cố Khê dừng xe. Vừa xuống xe, một người phụ nữ trung niên mặc đồ chuyên nghiệp ra đón "Là Cố tiểu thư của công ti Thâm Khắc sao?"
Cố Khê lên tiếng "Là tôi"
Thư kí nói "Xin chào. Tôi họ Trương, tôi là người liên hệ với cô. Chúng ta vào thôi"
"Được" Cố Khê theo cô ấy vào tòa nhà, ở đây đất rộng, tòa văn phòng cao năm tầng, phân xưởng được đặt ở phía sau.
Thư kí Trương vừa đi vừa nói "Ông chủ của chúng tôi một lát nữa mới về được, hai người đợi một lát"
"Được, không thành vấn đề"
Thư kí đưa họ đến phòng chờ, khi đi qua một văn phòng, một người ở bên trong đi ra.
Thật trùng hợp, là Chu Đan.
Chu Đan thấy Cố Khê, kinh ngạc hỏi "Cô tới đây làm gì?"
Cố Khê nhếch khóe miệng "Tại sao mỗi lần thấy tôi cô đều hỏi vậy?"
Chu Đan đi vài bước, tới trước mặt Cố Khê "Cô tự nhiên xuất hiện ở công ti tôi, không lẽ tôi không nên hỏi sao?"
Thư kí Trương giải thích "Giám đốc Chu, đây là phóng viên Cố của Thâm Khắc, tới đây phỏng vấn"
Chu Đan kinh ngạc, sau đó trừng mắt nhìn Cố Khê "Công ti không có phóng viên khác à, tại sao lại để cô đến đây?"
Chu Đan vẫn là kiểu nói chuyện như 'không có não' đấy, không giống người trưởng thành một chút nào. Cố Khê cười "Đại tiểu thư Chu, trước khi hỏi cô nên dùng trí não nghĩ lại xem có nên hỏi hay không nhé"
"Cô..."
"Tôi làm sao?" Cố Khê không chút yếu thế "Tuy rằng chúng tôi nhận tiền phỏng vấn, nhưng với thái độ này, chúng tôi có thể không nhận việc này"
"Ai hiếm lạ gì công ti các cô?"
"Phải vậy không?" Cố Khê nhìn thư kí "Thư kí Trương, cô xem có tiếp tục phỏng vấn nữa không?"
Thư kí Trương có chút khó xử, một bên là con gái của ông chú, một bên là phóng viên truyền thông, cả hai đều không dễ đụng vào nhưng cô cũng là thư kí, chỉ nghe lệnh của ông chủ "Cô Cố vẫn đến phòng hợp đi, ông chủ của chúng tôi sẽ sơm trở lại"
"Được, không sao"
Chu Đan hung hăng nhìn Cố Khê.
Cố Khê cong môi, theo thư kí Trương vào phòng họp.
Vào trong, đợi thư kí ra khỏi phòng, Trần Uyển khẩn trương nói "Cố Khê, công ti này không chào đón chúng ta, tôi muốn trở về quá"
"Đừng vội, xem lại tình huống, nếu là vì vấn đề của bọn họ mà không thực hiện được lần phỏng vấn này thì chuyện không phải do chúng ta"
"Ừ"
Thư kí Trương cho người mang hai li trà vào, Cố Khê và Trần Uyển vừa uống trà vừa ngồi chờ.
Một tiếng trôi qua, vẫn có người ra vào phòng họp, chỉ là Chu Vĩ Hoành vẫn không xuất hiện.
Trần Uyển chống cằm, có chút mệt mỏi, nhỏ giọng nói thầm "Cố Khê, tôi thấy bọn họ quá đáng quá, rõ ràng đã hẹn giờ rồi, chúng ta ở xa cũng không đến muộn, ngược lại bọn họ lại không làm đúng lịch hẹn"
Vì đối phương là Chu Vĩ Hoanh nên Cố Khê cũng không thấy kì lạ "Đã tới rồi thì cứ chờ thôi. Bọn họ không làm đúng nhưng chúng ta còn phải làm việc, làm gì có cách nào nữa đâu"
Trần Uyển nhìn đồng hồ, uể oải nói "Đã bốn giờ rồi"
Cố Khê uống một ngụm trà, cốc trà đã nguội rồi, Trần Uyển không kiên nhẫn thì cô cũng thế. Vốn dĩ đến đây phỏng vấn Chu Vĩ Hoành cô còn thấy ghê tởm, không ngờ còn phải ở đây lâu như vậy.
Cố Khê gọi điện thoại cho thư kí Trương. Cô ấy rất nhanh đã đến phòng hợp, nói "Cô Cố, ngại quá, hôm nay ông chủ chúng tôi không đến đây được"
Trong lòng Cố Khê như có cả trăm ngọn lửa đang bừng lên, nhưng cô vẫn duy trì nụ cười lễ phép "Vậy thì bao giờ có thể bắt đầu phỏng vấn?"
Thư kí Trương nói "Nếu không thì thế này đi, dù sao cũng chỉ cần bản thảo phỏng vấn, cô có thể để lại câu hỏi, đến lúc đó chúng tôi sẽ viết sẵn câu trả lời, cô không cần phải đến đây nữa"
Trong lòng Cố Khê thầm khen, vậy thì cô cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Chu Vĩ Hoành "Được, vậy cũng được"
Cố Khê lấy tập câu hỏi từ trong túi đưa cho thư kí Trương "Làm phiền cô rồi"
"Được, tôi sẽ nhanh chóng bảo ông chủ trả lời"
"Chúng tôi đi trước đây"
Cố Khê ra khỏi phòng, thư kí Trương định tiễn họ đi nhưng cô nói không cần. Hai người tự xuống tầng.
Đây là tầng 4, Cố Khê cũng lười đi thang máy, trực tiếp đi xuống bằng thang bộ.
Đi đến tầng 3, cô nghe thấy âm thanh quên thuộc truyền tới.
"Lưu tổng, nói vậy là tốt rồi, ông yên tâm, đã bao giờ tôi làm ông nhọc lòng đâu..."
Đây không phải là giọng nói của Chu Vĩ Hoành hay sao. A, xem ra ông ta biết người tới phỏng vấn là mình, cho nên không dám gặp.
Trần Uyển thấy Cố Khê dừng bước, tò mò hỏi "Sao vậy?"
"Không có gì, đi thôi"
Cố Khê lái xe khỏi cổng, vừa lúc thấy bên ngoài hai bảo vệ đang tranh cãi với một người phụ nữ trung niên, nhìn qua có vẻ rất ác liệt.
Cố Khê dừng xe lại, hạ cửa kính xuống, thanh âm cãi nhau bên ngoài truyền lại rõ ràng.
Người phụ nữ muốn xông vào bên trong "Để tôi vào, tôi muốn tìm ông chủ các người!"
Bảo vệ nói "Tôi vừa nói rồi, ông chủ chúng tôi không có ở đây!"
"Có hay không cũng không quan trọng, để tôi vào! Tôi muốn tìm hắn ta tính sổ!"
Giọng nói của bảo vệ lấn át giọng người phụ nữ "Tôi đã nói ông chủ tôi không ở đây! Cút đi!"
Người phụ nữ không lay chuyển được hai bảo vệ, gào thét "Đồ họ Chu súc sinh, mày sẽ không chết tử tế đâu!"
Tiếng thét cuồng loạn cứ thế vang lên, xem ra bà ấy thực sự bị đả kích trầm trọng.
Trần Uyển thắc mắc vì sao Cố Khê dừng lại "Cố Khê, chúng ta đi thôi"
Cố Khê chạy xe đến ven đường, phanh xe lại "Ngồi đây chờ tôi một lát"
Cô mở cửa xuống xe, đi tới chỗ người phụ nữ, vỗ vai bà ấy "Dì"
Bà ta quay đầu, trong mắt toàn tơ máu, thấy Cố Khê, lập tức cầm tay cô "Cô gái, cô là người của công ti này à? Cầu xin cô, xin cô dẫn tôi vào trong gặp ông chủ của các cô, được không?"
Cố Khê nói "Dì, tôi không phải người của công ti"
"Vậy...."
Cố Khê muốn nghe oan tình của bà ấy, giơ thẻ công tác của mình ra "Con là phóng viên của một công ti truyền thông, nếu dì tin thì kể con nghe câu chuyện của dì, con sẽ cố gắng giúp"
Người phụ nữ như bắt được phao cứu mạng, lập tức kêu oan "Được, chuyện là thế này..."
"Chúng ta đổi nơi nói chuyện đi" Cố Khê ngắt lời bà ấy, đây không phải là nơi thích hợp để trò chuyện. Cô cho bà lên xe rồi lái cách đó một đoạn.
Dừng xe xong, cô xuống ghế sau ngồi, nghe câu chuyện.
Hai mắt người phụ nữ đẫm lệ "Là thế này, con tôi năm trước là thư kí của công ti này, làm việc cho tên Chu súc sinh kia. Tên họ Chu đó đưa con gái tôi ra ngoài xã giao, rồi cho thuốc vào li rượu của con bé, sau đó liền... liền khiến nó..."
Bà ấy nghẹn ngào, hai chữ 'cưỡng bức' ấy, bà thật sự không nói được.
Dù vậy Cố Khê vẫn hiểu rõ, Chu Vĩ Hoành thật sự còn không bằng một tên súc sinh, cô siết chặt tay, tiếp tục hỏi "Dì, sau đó thì sao?"
"Sau đó, con gái tôi vẫn luôn không đi làm, cũng không nói cho chúng tôi biết chuyện, ở nhà giống như cái xác không hồn. Chúng tôi cũng thấy lạ, cho đến mấy ngày trước nó muốn tự sát, chúng tôi mới biết con bé có triệu chứng trầm cảm, khi đó nó mới nói cho chúng tôi, đứa con gái tội nghiệp của tôi.... cứ như thế bị hủy hoại..." Người phụ nữ khóc không thành tiếng "Tôi nhất định phải đòi lại công bằng, nếu không tôi không cam lòng, thật sự không cam lòng..."
Nghe xong mọi chuyện, Cố Khê nghiến răng, năm đó nếu cô không sớm rời khỏi gia đình đó, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô nữa.
Mây năm nay ông ta đã hủy hoại bao nhiêu nữ sinh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.