Xuyên Sách Tôi Bị Nam Phụ Nhìn Trúng
Chương 1: Xuyên Sách Rồi
Bố Y
20/04/2024
Bắc Kinh đón chào đợt nắng nóng kỷ lục trong năm.
Trong căn gác ọp ẹp Hàn Tiểu Hy hút một ngụm trà sữa,sau đó lật trang tiếp theo của quyển sách chăm chú đọc:
(An Dĩ Phong nhanh như chớp lao tới ôm lấy Giản Dao,viên đạn cứ thế ghim thẳng vào người anh,Giản Dao hét lên một tiếng,cùng An Dĩ Phong ngã xuống,kẻ bắn súng nhanh chóng bị bắt,Bạch Tử Hàn chạy tới đỡ Giản Dao,luôn miệng nói:"Không sao,anh đây rồi"
Thuộc hạ chạy tới báo cáo,An thiếu gia bị bắn trúng tim,e rằng không qua khỏi..)
Hàn Tiểu Hy gập mạnh quyển sách, tức giận mắng:
"Tên nam 8 này đúng là yêu đương mù quáng,vì người mình yêu không tiếc cả mạng,còn đôi nam nữ chính kia,yêu đương thì thôi đi,còn kéo theo người khác gặp hoạ,đúng là thể loại truyện não tàn,bổn cô nương đây không thèm đọc nữa."
Nói đến đây,Hàn Tiểu Hy bỗng thấy hơi đói,ngó đồng hồ cũng đã gần 12h,cô đứng dậy,nghĩ bụng sẽ đi ra ngoài kiếm chút gì ăn..
Cầm lấy ví tiền,bên trong còn năm trăm cùng vài đồng lẻ,bao giờ mới tới ngày nhận lương đây,cuộc sống thật là éo le mà..
Vốn là trẻ mồ côi,Hàn Tiểu Hy từ nhỏ sống ở cô nhi viện,là đứa trẻ ngoan ngoãn,thông minh,học hành rất giỏi,ai cũng nghĩ cô sẽ đỗ vào trường đại học top đầu,nhưng tới cao trung thì biến cố ập tới,cô nhi viện bị cháy,không thiệt hai về người nhưng viện hầu như cháy rụi,cuộc sống ở cô nhi viện đã khó khăn nay lại càng khó khăn hơn,bởi vậy Hàn Tiểu Hy quyết định nghỉ học đi làm,để phụ sư cô chăm các em nhỏ trong viện.
Vì tuổi nhỏ,nên công việc cũng khó xin,kiếm được chân phụ bàn ở quán ăn đêm, lương tháng tầm ba ngàn,ngoài ra mỗi sáng sớm cô xin đi phát tờ rơi tích góp mỗi tháng cũng được bốn ngàn, gửi cho cô nhi hai ngàn,còn lại để tiền ăn,tiền trọ,cứ vậy cũng đã được một năm rồi..
Hôm nay được ngày nghỉ,rảnh rỗi nên mới đọc truyện,là quyển sách Tiểu Hoa_đồng nghiệp làm chung tặng nhân ngày sinh nhật,bảo cô là truyện đang hot,cô nhất định phải đọc,ai ngờ đâu lại là truyện thể loại não tàn như vậy,Hàn Tiểu Hy cảm thấy không hợp với mình cho lắm..
Cô dứt khoát đứng dậy, lấy áo khoác mặc,đi ra ngoài kiếm chút gì ăn,cưỡi trên con xe cà tàng mua cũ lại để làm phương tiện đi làm,vừa đi vừa nghĩ ăn gì,năm trăm nhân dân tệ kia phải tích kiệm ăn tới lúc lãnh lương,cuộc sống mà cứ như trong truyện kia,cô mà là nữ chính,sống một cuộc sống giàu sang như vậy,cô sẽ thoải mái tận hưởng, chứ không đâm đầu yêu nam chính để rồi bị người yêu cũ mù quáng của anh ta bắn,à không,viên đạn đó được nam 8 ngu ngốc kia đỡ hộ rồi.
Mải nghĩ không để ý đường,xa xa một chiếc ô tô đứt phanh lao nhanh tới,đến khi Hàn Tiểu Hy giật mình bởi tiếng la của tài xế,thì chiếc xe đã đến rất gần cô rồi..
Ầm một tiếng,Hàn Tiểu Hy không nghĩ chỉ vì mải suy nghĩ về quyển truyện kia mà mình bị tai nạn,đầu óc cô quay cuồng sau đó bất tỉnh..
Mở mắt tỉnh lại,Tiểu Hy phát hiện mình đang ở trong bênh viện,xung quanh có rất đông người,bên cạnh cô có cặp vợ chồng trung niên, người vợ đang khóc không ngừng, người chồng cầm khăn lau nước mắt,liên tục an ủi vợ..
Tiểu Hy cử động người,toàn thân đau nhức,cô khẽ kêu một tiếng,đồng thời nghe được tiếng kêu,hai vợ chồng kia vội đến bên giường, người vợ lau nước mắt,chạy tới cầm tay cô
"Hy Hy,con tỉnh rồi,tạ ơn trời đất, cuối cùng con cũng tỉnh rồi,mẹ lo muốn chết"
"Con tỉnh rồi,bà cũng đừng khóc nữa,để tôi đi gọi bác sĩ", người chồng nói..
Tiểu Hy ngơ ngác,nhìn đôi vợ chồng kia,sau đó mở miệng hỏi:
" Xin lỗi,cho cháu hỏi hai bác là ai vậy ạ, trước giờ cháu chưa gặp hai bác "
Hai vợ chồng trung niên hoang mang,sau cùng bà vợ lại bật khóc,đập tay chồng:
"Nhanh,nhanh gọi bác sĩ,con gái chúng ta té hư đầu rồi.."
Người chồng chạy vội đi,một lúc sau bác sĩ tới,khám tổng quát đưa ra kết luận, Tiểu Hy bị mất trí nhớ tạm thời..
Mất trí nhớ,rõ ràng mình vẫn nhớ mà,đang hoang mang thì Tiểu Hy đột ngột rơi vào cái ôm của người phụ nữ,bà khóc lóc nói:
"Đứa nhỏ ngốc này, chỉ vì một con mèo mà chạy ra ngoài để bị xe tông,đến nỗi không nhớ bố mẹ là ai nữa,ta là Trương Hy Nguyệt,là mẹ con,còn kia là Hàn Trạch Ngôn,ông ấy là ba con..còn anh con nữa,nó đi xuống lấy đồ ăn rồi..
Vừa rứt câu thì cửa phòng đẩy vào,một chàng thiếu niên cao chừng m8,vẻ ngoài lạnh lùng nhưng rất đẹp trai,tay xách túi đựng mấy hộp đồ ăn đi vào..
"Tỉnh rồi,bảo em ngu ngốc không sai mà"
"Hàn Trạch Minh,em vừa tỉnh sao con lại nói thế" Trương Hy Nguyệt đứng dậy vỗ vào vai chàng thiếu niên..
"Sao mẹ đánh con,không phải sao,cái con mèo béo đấy tới mùa động dục,ngày nào chả chạy ra ngoài chơi,chán nó sẽ tự về thôi, Tiểu Hy ngu ngốc không biết còn lo lắng chạy đi tìm mới bị tai nạn,hôm nay về con sẽ đem nó đi thiến"
Tiểu Hy nhìn một màn tình cảm mẹ con sau cùng ngầm khẳng định,chắc đây là người anh mà mẹ vừa nói,còn đó là ba mẹ, nhưng cô là trẻ mồ côi,không lẽ bị xe tông một cái,cô cứ thế xuyên không rồi,ý nghĩ này làm Tiểu Hy giật mình,vậy nếu cô xuyên không thật,thì đây là đâu,còn cô ở thế giới kia thì sao,còn cô nhi viện nữa,sư cô phải làm sao..
Nhiều việc ập tới làm cô mơ hồ, tới khi bình tĩnh lại thì thấy chàng thiếu niên, tức anh trai của thân chủ này,đang nhìn chằm chằm cô,sau cùng nói:
"Không phải chứ Hy Hy ngốc,bị tông một cái,em liền quên hết sạch rồi à"
Miệng nói bụng nghĩ:"Vậy tiền mình mượn nó nạp game chắc nó cũng không nhớ đâu nhỉ"
"Đi ra ăn cho em con nghỉ,cái thằng này,không được tích sự gì hết,mẹ đã bảo mẹ không ăn hành,sao vẫn đặt hành vô phần của mẹ hả"bà Hy Nguyệt véo tai Trạch Minh lôi ra ngoài..
"Con nghỉ ngơi đi,mẹ kêu dì giúp việc nấu cháo cho con rồi, mới dậy ăn thanh đạm chút, xíu mẹ đút cho con ăn"bà Hy Nguyệt quay qua nói..
Cửa phòng đóng lại, Tiểu Hy nằm xuống,xác định lại mình đã xuyên không,nhưng không biết hiện tại đây là đâu,nhưng ở đây cô có gia đình,có ba mẹ,có anh trai,một niềm vui nho nhỏ nhem nhóm trong lòng, Tiểu Hy nghĩ,dù sao cũng xuyên không rồi,chắc ông trời đang bù đắp lại cho cô,vậy cô sẽ mượn thân thể này sống thật tốt..
Nghỉ một lúc thì bà Hy Nguyệt vào,đút cháo cho Tiểu Hy ăn, vừa ăn vừa kể chuyện cho cô nghe,sơ sơ cô cũng biết được đôi chút về thân chủ này,hoá ra cô cùng thân chủ này đều tên Hàn Tiểu Hy, nhưng thân chủ này mới lên cao trung,so với cô thì thua một tuổi,cũng không chênh lệch lắm,nhưng thân chủ này hơi ham chơi,lười học,vật báu duy nhất là con mèo do trúc mã đã mất tặng..bảo sao lại quý như vậy,đến nỗi gặp tai nạn vì nó..
Ăn gần hết bát cháo thì cửa phòng có tiếng gõ,sau đó anh trai cô cùng một chàng trai khác bước vào,Tiểu Hy nhìn bỗng đứng hình,không phải chứ,cô xuyên không cũng quá hời rồi,xung quanh sao toàn trai đẹp thế này..
"Hy Hy,lau nước miếng của em đi" Tiểu Hy giật mình đưa tay lên miệng,đâu có đâu,cô lườm anh trai một cái,thiện cảm ban đầu rơi xuống một chút..
"Dĩ Phong đấy à, ngồi xuống đây đi con" bà Hy Nguyệt cười nói
"Dạ! Nghe nói Hy Hy bị tai nạn nên con qua thăm" chàng trai kia cất lời.
Tiểu Hy giật mình,Dĩ Phong ư,không lẽ..
"Anh là An Dĩ Phong?"
"Em biết anh à" chàng trai cười nhìn cô
Thôi xong rồi,vậy là cô đúng thật xuyên không,đã vậy còn xuyên vào truyện não tàn cô mới đọc,kia chắc là nam 8 bị cô chửi là ngu ngốc đi..
"Giỏi lắm,ông cho em gái tôi uống bùa mê thuốc lú gì,nó đến cả nhà tôi còn không nhớ,lại nhớ mỗi mình ông" Trạch Minh kẹp cổ An Dĩ Phong nói
Tiểu Hy mỉm cười nhìn 2 người,xuyên sách ư,cũng thú vị thật,dù sao cũng vậy rồi,vậy thì cứ vậy bắt đầu cuộc sống mới thôi.
Trong căn gác ọp ẹp Hàn Tiểu Hy hút một ngụm trà sữa,sau đó lật trang tiếp theo của quyển sách chăm chú đọc:
(An Dĩ Phong nhanh như chớp lao tới ôm lấy Giản Dao,viên đạn cứ thế ghim thẳng vào người anh,Giản Dao hét lên một tiếng,cùng An Dĩ Phong ngã xuống,kẻ bắn súng nhanh chóng bị bắt,Bạch Tử Hàn chạy tới đỡ Giản Dao,luôn miệng nói:"Không sao,anh đây rồi"
Thuộc hạ chạy tới báo cáo,An thiếu gia bị bắn trúng tim,e rằng không qua khỏi..)
Hàn Tiểu Hy gập mạnh quyển sách, tức giận mắng:
"Tên nam 8 này đúng là yêu đương mù quáng,vì người mình yêu không tiếc cả mạng,còn đôi nam nữ chính kia,yêu đương thì thôi đi,còn kéo theo người khác gặp hoạ,đúng là thể loại truyện não tàn,bổn cô nương đây không thèm đọc nữa."
Nói đến đây,Hàn Tiểu Hy bỗng thấy hơi đói,ngó đồng hồ cũng đã gần 12h,cô đứng dậy,nghĩ bụng sẽ đi ra ngoài kiếm chút gì ăn..
Cầm lấy ví tiền,bên trong còn năm trăm cùng vài đồng lẻ,bao giờ mới tới ngày nhận lương đây,cuộc sống thật là éo le mà..
Vốn là trẻ mồ côi,Hàn Tiểu Hy từ nhỏ sống ở cô nhi viện,là đứa trẻ ngoan ngoãn,thông minh,học hành rất giỏi,ai cũng nghĩ cô sẽ đỗ vào trường đại học top đầu,nhưng tới cao trung thì biến cố ập tới,cô nhi viện bị cháy,không thiệt hai về người nhưng viện hầu như cháy rụi,cuộc sống ở cô nhi viện đã khó khăn nay lại càng khó khăn hơn,bởi vậy Hàn Tiểu Hy quyết định nghỉ học đi làm,để phụ sư cô chăm các em nhỏ trong viện.
Vì tuổi nhỏ,nên công việc cũng khó xin,kiếm được chân phụ bàn ở quán ăn đêm, lương tháng tầm ba ngàn,ngoài ra mỗi sáng sớm cô xin đi phát tờ rơi tích góp mỗi tháng cũng được bốn ngàn, gửi cho cô nhi hai ngàn,còn lại để tiền ăn,tiền trọ,cứ vậy cũng đã được một năm rồi..
Hôm nay được ngày nghỉ,rảnh rỗi nên mới đọc truyện,là quyển sách Tiểu Hoa_đồng nghiệp làm chung tặng nhân ngày sinh nhật,bảo cô là truyện đang hot,cô nhất định phải đọc,ai ngờ đâu lại là truyện thể loại não tàn như vậy,Hàn Tiểu Hy cảm thấy không hợp với mình cho lắm..
Cô dứt khoát đứng dậy, lấy áo khoác mặc,đi ra ngoài kiếm chút gì ăn,cưỡi trên con xe cà tàng mua cũ lại để làm phương tiện đi làm,vừa đi vừa nghĩ ăn gì,năm trăm nhân dân tệ kia phải tích kiệm ăn tới lúc lãnh lương,cuộc sống mà cứ như trong truyện kia,cô mà là nữ chính,sống một cuộc sống giàu sang như vậy,cô sẽ thoải mái tận hưởng, chứ không đâm đầu yêu nam chính để rồi bị người yêu cũ mù quáng của anh ta bắn,à không,viên đạn đó được nam 8 ngu ngốc kia đỡ hộ rồi.
Mải nghĩ không để ý đường,xa xa một chiếc ô tô đứt phanh lao nhanh tới,đến khi Hàn Tiểu Hy giật mình bởi tiếng la của tài xế,thì chiếc xe đã đến rất gần cô rồi..
Ầm một tiếng,Hàn Tiểu Hy không nghĩ chỉ vì mải suy nghĩ về quyển truyện kia mà mình bị tai nạn,đầu óc cô quay cuồng sau đó bất tỉnh..
Mở mắt tỉnh lại,Tiểu Hy phát hiện mình đang ở trong bênh viện,xung quanh có rất đông người,bên cạnh cô có cặp vợ chồng trung niên, người vợ đang khóc không ngừng, người chồng cầm khăn lau nước mắt,liên tục an ủi vợ..
Tiểu Hy cử động người,toàn thân đau nhức,cô khẽ kêu một tiếng,đồng thời nghe được tiếng kêu,hai vợ chồng kia vội đến bên giường, người vợ lau nước mắt,chạy tới cầm tay cô
"Hy Hy,con tỉnh rồi,tạ ơn trời đất, cuối cùng con cũng tỉnh rồi,mẹ lo muốn chết"
"Con tỉnh rồi,bà cũng đừng khóc nữa,để tôi đi gọi bác sĩ", người chồng nói..
Tiểu Hy ngơ ngác,nhìn đôi vợ chồng kia,sau đó mở miệng hỏi:
" Xin lỗi,cho cháu hỏi hai bác là ai vậy ạ, trước giờ cháu chưa gặp hai bác "
Hai vợ chồng trung niên hoang mang,sau cùng bà vợ lại bật khóc,đập tay chồng:
"Nhanh,nhanh gọi bác sĩ,con gái chúng ta té hư đầu rồi.."
Người chồng chạy vội đi,một lúc sau bác sĩ tới,khám tổng quát đưa ra kết luận, Tiểu Hy bị mất trí nhớ tạm thời..
Mất trí nhớ,rõ ràng mình vẫn nhớ mà,đang hoang mang thì Tiểu Hy đột ngột rơi vào cái ôm của người phụ nữ,bà khóc lóc nói:
"Đứa nhỏ ngốc này, chỉ vì một con mèo mà chạy ra ngoài để bị xe tông,đến nỗi không nhớ bố mẹ là ai nữa,ta là Trương Hy Nguyệt,là mẹ con,còn kia là Hàn Trạch Ngôn,ông ấy là ba con..còn anh con nữa,nó đi xuống lấy đồ ăn rồi..
Vừa rứt câu thì cửa phòng đẩy vào,một chàng thiếu niên cao chừng m8,vẻ ngoài lạnh lùng nhưng rất đẹp trai,tay xách túi đựng mấy hộp đồ ăn đi vào..
"Tỉnh rồi,bảo em ngu ngốc không sai mà"
"Hàn Trạch Minh,em vừa tỉnh sao con lại nói thế" Trương Hy Nguyệt đứng dậy vỗ vào vai chàng thiếu niên..
"Sao mẹ đánh con,không phải sao,cái con mèo béo đấy tới mùa động dục,ngày nào chả chạy ra ngoài chơi,chán nó sẽ tự về thôi, Tiểu Hy ngu ngốc không biết còn lo lắng chạy đi tìm mới bị tai nạn,hôm nay về con sẽ đem nó đi thiến"
Tiểu Hy nhìn một màn tình cảm mẹ con sau cùng ngầm khẳng định,chắc đây là người anh mà mẹ vừa nói,còn đó là ba mẹ, nhưng cô là trẻ mồ côi,không lẽ bị xe tông một cái,cô cứ thế xuyên không rồi,ý nghĩ này làm Tiểu Hy giật mình,vậy nếu cô xuyên không thật,thì đây là đâu,còn cô ở thế giới kia thì sao,còn cô nhi viện nữa,sư cô phải làm sao..
Nhiều việc ập tới làm cô mơ hồ, tới khi bình tĩnh lại thì thấy chàng thiếu niên, tức anh trai của thân chủ này,đang nhìn chằm chằm cô,sau cùng nói:
"Không phải chứ Hy Hy ngốc,bị tông một cái,em liền quên hết sạch rồi à"
Miệng nói bụng nghĩ:"Vậy tiền mình mượn nó nạp game chắc nó cũng không nhớ đâu nhỉ"
"Đi ra ăn cho em con nghỉ,cái thằng này,không được tích sự gì hết,mẹ đã bảo mẹ không ăn hành,sao vẫn đặt hành vô phần của mẹ hả"bà Hy Nguyệt véo tai Trạch Minh lôi ra ngoài..
"Con nghỉ ngơi đi,mẹ kêu dì giúp việc nấu cháo cho con rồi, mới dậy ăn thanh đạm chút, xíu mẹ đút cho con ăn"bà Hy Nguyệt quay qua nói..
Cửa phòng đóng lại, Tiểu Hy nằm xuống,xác định lại mình đã xuyên không,nhưng không biết hiện tại đây là đâu,nhưng ở đây cô có gia đình,có ba mẹ,có anh trai,một niềm vui nho nhỏ nhem nhóm trong lòng, Tiểu Hy nghĩ,dù sao cũng xuyên không rồi,chắc ông trời đang bù đắp lại cho cô,vậy cô sẽ mượn thân thể này sống thật tốt..
Nghỉ một lúc thì bà Hy Nguyệt vào,đút cháo cho Tiểu Hy ăn, vừa ăn vừa kể chuyện cho cô nghe,sơ sơ cô cũng biết được đôi chút về thân chủ này,hoá ra cô cùng thân chủ này đều tên Hàn Tiểu Hy, nhưng thân chủ này mới lên cao trung,so với cô thì thua một tuổi,cũng không chênh lệch lắm,nhưng thân chủ này hơi ham chơi,lười học,vật báu duy nhất là con mèo do trúc mã đã mất tặng..bảo sao lại quý như vậy,đến nỗi gặp tai nạn vì nó..
Ăn gần hết bát cháo thì cửa phòng có tiếng gõ,sau đó anh trai cô cùng một chàng trai khác bước vào,Tiểu Hy nhìn bỗng đứng hình,không phải chứ,cô xuyên không cũng quá hời rồi,xung quanh sao toàn trai đẹp thế này..
"Hy Hy,lau nước miếng của em đi" Tiểu Hy giật mình đưa tay lên miệng,đâu có đâu,cô lườm anh trai một cái,thiện cảm ban đầu rơi xuống một chút..
"Dĩ Phong đấy à, ngồi xuống đây đi con" bà Hy Nguyệt cười nói
"Dạ! Nghe nói Hy Hy bị tai nạn nên con qua thăm" chàng trai kia cất lời.
Tiểu Hy giật mình,Dĩ Phong ư,không lẽ..
"Anh là An Dĩ Phong?"
"Em biết anh à" chàng trai cười nhìn cô
Thôi xong rồi,vậy là cô đúng thật xuyên không,đã vậy còn xuyên vào truyện não tàn cô mới đọc,kia chắc là nam 8 bị cô chửi là ngu ngốc đi..
"Giỏi lắm,ông cho em gái tôi uống bùa mê thuốc lú gì,nó đến cả nhà tôi còn không nhớ,lại nhớ mỗi mình ông" Trạch Minh kẹp cổ An Dĩ Phong nói
Tiểu Hy mỉm cười nhìn 2 người,xuyên sách ư,cũng thú vị thật,dù sao cũng vậy rồi,vậy thì cứ vậy bắt đầu cuộc sống mới thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.