Xuyên Sách: Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối
Chương 8
B.cửu
23/06/2021
Trận đấu bóng rổ nữ cũng đã bắt đầu, tập hợp đầy đủ trên sân. Trọng tài liền tuýt còi, bên kia đã cướp được bóng.
Bạ Hạ Cửu hạ thủ lưu tình nhanh chóng liền cướp được bóng về ném rổ nhận được 2 điểm.
Khán đài bắt đầu hứng thứ tiếng cổ vũ cũng bắt đầu bao lấy sân thi đấu. Hiện tại, nếu tinh mắt sẽ liền thấy cả người tỏa sát khí lạnh lẽo.
“Êu, lạnh thật. Ngoài Tiêu thiếu còn ai bật chướng khí âm phủ này nữa vậy” Tôn Thắng rùng mình nhẹ ôm chặt hai cánh tay. Tiêu Dạ nhìn qua sân bóng lại thấy cả người cô đang cướp bóng, tay chân nhanh lẹ không chừa đối phương một đường lui liền ném bóng lên rổ.
“Cậu ta bật sát khí” Uống xuống ngụm nước nhỏ ánh mắt lại tiếp tục nhìn về kĩ thuật của cô. Rất đẹp, không có chút lỗi nhỏ để nói được.
“Cậu ta, cậu ta là ai?” Tôn Thắng rời tầm mắt cố gắng nhìn về hướng anh đang nhìn, thật lâu mới biết được là nói về Bạc Hạ Cửu.
“Cậu ta có thể cướp bóng cộng liên tiếp ghi những cú ném 2 điểm thì phải nói là rất giỏi đi.”
Bên đối thủ cũng tờ mờ nhận ra át chủ bài là số 14 liền bắt đầu cầm chân, phòng thủ nghiêm ngặt. Tính toán trong một phút bị cầm chân cũng đã xong, Bạc Hạ Cửu ném bóng cho Dĩnh Như. Hậu đậu đón được quả bóng cầm trên tay chạy được một khoảng gần rổ thì liền ném lên.
Hai con mắt nhắm chặt cầu mong mình ném được vào rổ. Đường ném bị lệch ngay lập tức Bạc Hạ Cửu liền xuất hiện nhảy lên đón bóng, sức bật rất cao khiến cái áo tung bay lộ phần eo trắng nõn.
Cả sân khấu ngạc nhiên đến há hốc hết cả miệng, giây tiếp theo chỉ thấy trọng tài thông báo là một cú dunk. Tiếng cổ vũ liền vang ầm lên, ngạc nhiên là thấy một cô gái dáng vẻ nhỏ nhắn chơi bóng rổ rất tài, cứ dunk thường chỉ có con trai làm vì sức bật họ tốt hơn nhưng lại không ngờ cô gái này lại có thể làm.
Trận đấu cuối cùng kết thúc lớp 8 chiến thắng 90-07. Rất ngoạn mục “Bạn ơii, bạn trông ngầu chết đi được có thể cho mình chụp chung một tấm được không?” có mấy bạn nữ đi tới xin chụp chung cùng Bạc Hạ Cửu. “Được”
“Cả bọn mình nữa” đằng sau là thêm một nhóm người nhìn cô “Cửu cửu nhà ta nổi tiếng rồi, haha. Tôn Thắng ông nói xem liệu Cửu nhà ta có lên diễn đàn trường” Sở Mộc Vi huých húych tay Tôn Thắng tỏ vẽ hãnh diện. “Tất nhiên là được rồi. Cậu ấy rất ngầu, trai gái đều mê mẩn. Lúc Cửu làm cú dunk, áo cậu ấy có tốc lên nên tôi nhìn được.... eo của cậu ấy.”
Tiêu Dạ cùng Sở Mộc Vi không hẹn mà cùng trừng nhìn Tôn Thắng với ánh mắt như đang nhìn một tên biến thái. "A a, đâu có riêng tôi còn có mọi người trong sân đấu này nữa mà. Eo cậu ta thật rất nhỏ một vòng tay là ôm được hết”
Sắc mặt Tiêu Dạ tối sầm lại, Tôn Thắng bên cạnh biết mình lỡ lời bèn bịt miệng. Tiêu Dạ lặng lẽ bước tới chỗ Bạc Hạ Cửu, những người nhìn thấy anh bước tới liền lùi xuống một bước miệng mấp máy run rẩy như gặp được thần tượng “Cậu là số 13 ban nãy, trời ơi, chơi bóng rổ giỏi lại rất soái” hút hồn người khác ngay lần đầu Bạc Hạ Cửu bái phục!
“Có chuyện gì sao?” Bạc Hạ Cửu thấy anh tới gần mình thì thấy hơi lạ. Giây tiếp theo là giật mình. Cả người cô được ôm ngang lên, đây chính là bế công chúa trong truyền thuyết.
Những người đứng gần đấy cũng hốt hoảng theo. Giáo viên chủ nhiệm cùng những người trong lớp nhìn thấy cảnh này đều tới gần. “Có chuyện gì ở đây?”
“Chân cậu ta bị thương, cánh tay do đỡ bóng nên có vẻ sưng tím, cổ tay bị cào khi đang phòng thủ. Em đưa Cửu đến phòng y tế”
Cửu? Tiêu Dạ với Bạc Hạ Cửu đã thân mật đến vậy?
“Cũng không đến nỗi bế, tôi vẫn đi được” gắng dãy giụa một chút lại bị anh ôm thẳng lại như đứa trẻ, cánh tay đỡ mông tay kia ôm cô vào lòng. “Đừng dãy”
Xấu hổ không để đâu cho được. Bạc Hạ Cửu úp mặt xuống vai anh, tay kia mỗi bên túm một góc áo. Cô cảm nhận được bên tai mình là tiếng bàn tán xì xào cũng tiếng chụp ảnh, có người còn bật đèn flash nữa.
“Ngồi đây” đặt Bạc Hạ Cửu xuống giường, anh đi kiếm băng thuốc sát trùng và nước muối loãng cầm đến tháo giầy cùng tất cô cẩn thận lau sạch bằng nước muối. Cứ vậy lập lại thêm lần nữa cho đến khi dùng thuốc sát trùng cùng bông băng.
Có lẽ, chính bản thân cô cũng không biết mình bị thương cho đến khi Tiêu Dạ nói ra. Bông tăm tẩm thuốc chạm vào vết thương trên cổ tay, Bạc Hạ Cửu “A” lên một tiếng xót xa. Rất đau, đau đến nước mắt cũng chảy.
“Giờ mới biết đau?” anh vẫn chăm chú bôi thuốc thấy cô la lên liền đáp lại “Thật rất đau, nhẹ nhẹ một chút.” “Ừ”
Nam chính cùng nữ phản diện ở chung một phòng, xong còn chiến thắng trận bóng rổ nữ có vẻ như là cô chính là người thay đổi toàn bộ nội dung. Cô đã xuyên vào đây để sống một kiếp khác thôi thì sống vì bản thân vậy.
“Được rồi” Tiêu Dạ ngẩng đầu lên thấy ánh mắt Bạc Hạ Cửu nhìn mình có chút lơ đãng, đang suy nghĩ gì đó nên lời anh nói cô bỏ ngoài tai vẫn im lặng. Anh cũng không nói gì, cứ nhìn cô một lượt biểu cảm cô một lúc lại thay đổi chút chút. Cái nhăn mày, ngón tay cứ vô thức gõ xuống chiếc giường bệnh, có lúc miệng nhỏ hơi chu lên.
Nhìn xuống môi, Tiêu Dạ ngơ ngẩn nhìn chúng chu lên rồi khẽ mở. Cứ vậy, đến bản thân anh cũng không tự chủ được mà gần lại cô, môi anh mỏng và lạnh áp lên môi cô lại ấm áp. Bạ Hạ Cửu thoáng rùng mình, tiếp theo là đôi đồng tử giãn ra hết cỡ.
Tiêu Dạ bản năng muốn thêm nhưng lại sợ cô lại nghĩ anh “thừa nước đục thả câu” liền luyến tiếc rời khỏi. Ánh mắt chạm nhau, Bạc Hạ Cửu thấy trong mắt anh là hình ảnh của cô phản chiếu. Cô đờ đẫn đến quên mất mình nên đẩy anh ra mới phải.
Bạ Hạ Cửu hạ thủ lưu tình nhanh chóng liền cướp được bóng về ném rổ nhận được 2 điểm.
Khán đài bắt đầu hứng thứ tiếng cổ vũ cũng bắt đầu bao lấy sân thi đấu. Hiện tại, nếu tinh mắt sẽ liền thấy cả người tỏa sát khí lạnh lẽo.
“Êu, lạnh thật. Ngoài Tiêu thiếu còn ai bật chướng khí âm phủ này nữa vậy” Tôn Thắng rùng mình nhẹ ôm chặt hai cánh tay. Tiêu Dạ nhìn qua sân bóng lại thấy cả người cô đang cướp bóng, tay chân nhanh lẹ không chừa đối phương một đường lui liền ném bóng lên rổ.
“Cậu ta bật sát khí” Uống xuống ngụm nước nhỏ ánh mắt lại tiếp tục nhìn về kĩ thuật của cô. Rất đẹp, không có chút lỗi nhỏ để nói được.
“Cậu ta, cậu ta là ai?” Tôn Thắng rời tầm mắt cố gắng nhìn về hướng anh đang nhìn, thật lâu mới biết được là nói về Bạc Hạ Cửu.
“Cậu ta có thể cướp bóng cộng liên tiếp ghi những cú ném 2 điểm thì phải nói là rất giỏi đi.”
Bên đối thủ cũng tờ mờ nhận ra át chủ bài là số 14 liền bắt đầu cầm chân, phòng thủ nghiêm ngặt. Tính toán trong một phút bị cầm chân cũng đã xong, Bạc Hạ Cửu ném bóng cho Dĩnh Như. Hậu đậu đón được quả bóng cầm trên tay chạy được một khoảng gần rổ thì liền ném lên.
Hai con mắt nhắm chặt cầu mong mình ném được vào rổ. Đường ném bị lệch ngay lập tức Bạc Hạ Cửu liền xuất hiện nhảy lên đón bóng, sức bật rất cao khiến cái áo tung bay lộ phần eo trắng nõn.
Cả sân khấu ngạc nhiên đến há hốc hết cả miệng, giây tiếp theo chỉ thấy trọng tài thông báo là một cú dunk. Tiếng cổ vũ liền vang ầm lên, ngạc nhiên là thấy một cô gái dáng vẻ nhỏ nhắn chơi bóng rổ rất tài, cứ dunk thường chỉ có con trai làm vì sức bật họ tốt hơn nhưng lại không ngờ cô gái này lại có thể làm.
Trận đấu cuối cùng kết thúc lớp 8 chiến thắng 90-07. Rất ngoạn mục “Bạn ơii, bạn trông ngầu chết đi được có thể cho mình chụp chung một tấm được không?” có mấy bạn nữ đi tới xin chụp chung cùng Bạc Hạ Cửu. “Được”
“Cả bọn mình nữa” đằng sau là thêm một nhóm người nhìn cô “Cửu cửu nhà ta nổi tiếng rồi, haha. Tôn Thắng ông nói xem liệu Cửu nhà ta có lên diễn đàn trường” Sở Mộc Vi huých húych tay Tôn Thắng tỏ vẽ hãnh diện. “Tất nhiên là được rồi. Cậu ấy rất ngầu, trai gái đều mê mẩn. Lúc Cửu làm cú dunk, áo cậu ấy có tốc lên nên tôi nhìn được.... eo của cậu ấy.”
Tiêu Dạ cùng Sở Mộc Vi không hẹn mà cùng trừng nhìn Tôn Thắng với ánh mắt như đang nhìn một tên biến thái. "A a, đâu có riêng tôi còn có mọi người trong sân đấu này nữa mà. Eo cậu ta thật rất nhỏ một vòng tay là ôm được hết”
Sắc mặt Tiêu Dạ tối sầm lại, Tôn Thắng bên cạnh biết mình lỡ lời bèn bịt miệng. Tiêu Dạ lặng lẽ bước tới chỗ Bạc Hạ Cửu, những người nhìn thấy anh bước tới liền lùi xuống một bước miệng mấp máy run rẩy như gặp được thần tượng “Cậu là số 13 ban nãy, trời ơi, chơi bóng rổ giỏi lại rất soái” hút hồn người khác ngay lần đầu Bạc Hạ Cửu bái phục!
“Có chuyện gì sao?” Bạc Hạ Cửu thấy anh tới gần mình thì thấy hơi lạ. Giây tiếp theo là giật mình. Cả người cô được ôm ngang lên, đây chính là bế công chúa trong truyền thuyết.
Những người đứng gần đấy cũng hốt hoảng theo. Giáo viên chủ nhiệm cùng những người trong lớp nhìn thấy cảnh này đều tới gần. “Có chuyện gì ở đây?”
“Chân cậu ta bị thương, cánh tay do đỡ bóng nên có vẻ sưng tím, cổ tay bị cào khi đang phòng thủ. Em đưa Cửu đến phòng y tế”
Cửu? Tiêu Dạ với Bạc Hạ Cửu đã thân mật đến vậy?
“Cũng không đến nỗi bế, tôi vẫn đi được” gắng dãy giụa một chút lại bị anh ôm thẳng lại như đứa trẻ, cánh tay đỡ mông tay kia ôm cô vào lòng. “Đừng dãy”
Xấu hổ không để đâu cho được. Bạc Hạ Cửu úp mặt xuống vai anh, tay kia mỗi bên túm một góc áo. Cô cảm nhận được bên tai mình là tiếng bàn tán xì xào cũng tiếng chụp ảnh, có người còn bật đèn flash nữa.
“Ngồi đây” đặt Bạc Hạ Cửu xuống giường, anh đi kiếm băng thuốc sát trùng và nước muối loãng cầm đến tháo giầy cùng tất cô cẩn thận lau sạch bằng nước muối. Cứ vậy lập lại thêm lần nữa cho đến khi dùng thuốc sát trùng cùng bông băng.
Có lẽ, chính bản thân cô cũng không biết mình bị thương cho đến khi Tiêu Dạ nói ra. Bông tăm tẩm thuốc chạm vào vết thương trên cổ tay, Bạc Hạ Cửu “A” lên một tiếng xót xa. Rất đau, đau đến nước mắt cũng chảy.
“Giờ mới biết đau?” anh vẫn chăm chú bôi thuốc thấy cô la lên liền đáp lại “Thật rất đau, nhẹ nhẹ một chút.” “Ừ”
Nam chính cùng nữ phản diện ở chung một phòng, xong còn chiến thắng trận bóng rổ nữ có vẻ như là cô chính là người thay đổi toàn bộ nội dung. Cô đã xuyên vào đây để sống một kiếp khác thôi thì sống vì bản thân vậy.
“Được rồi” Tiêu Dạ ngẩng đầu lên thấy ánh mắt Bạc Hạ Cửu nhìn mình có chút lơ đãng, đang suy nghĩ gì đó nên lời anh nói cô bỏ ngoài tai vẫn im lặng. Anh cũng không nói gì, cứ nhìn cô một lượt biểu cảm cô một lúc lại thay đổi chút chút. Cái nhăn mày, ngón tay cứ vô thức gõ xuống chiếc giường bệnh, có lúc miệng nhỏ hơi chu lên.
Nhìn xuống môi, Tiêu Dạ ngơ ngẩn nhìn chúng chu lên rồi khẽ mở. Cứ vậy, đến bản thân anh cũng không tự chủ được mà gần lại cô, môi anh mỏng và lạnh áp lên môi cô lại ấm áp. Bạ Hạ Cửu thoáng rùng mình, tiếp theo là đôi đồng tử giãn ra hết cỡ.
Tiêu Dạ bản năng muốn thêm nhưng lại sợ cô lại nghĩ anh “thừa nước đục thả câu” liền luyến tiếc rời khỏi. Ánh mắt chạm nhau, Bạc Hạ Cửu thấy trong mắt anh là hình ảnh của cô phản chiếu. Cô đờ đẫn đến quên mất mình nên đẩy anh ra mới phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.