Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn
Chương 20: Cẩn thận báo ứng
Dyem
02/01/2024
Chiếc Porsche sang trọng dừng lại trước cổng trường rộng lớn, "Phương
Kiều Kiều" bước xuống, thiếu nữ gương mặt tinh xảo, một thân đồng phục
tôn lên dáng người đẹp đẽ, váy đồng phục ngắn làm lộ ra đôi chân dài
trắng noãn.
Từ khi "Phương Kiều Kiều" xuất hiện đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, tiếng xì xào lúc to lúc nhỏ, bàn tán không ngừng về nhan sắc cô ta.
Nam Diễm lúc này cũng vừa mới đến, biểu tình trên mặt nhàn nhạt lướt qua "Phương Kiều Kiều" đang không mấy thiện cảm nhìn cô.
Nữ phụ kìa.
Phải tránh phải tránh.
Khi chuẩn bị bước lên cầu thang lên lớp, dưới chân như bị vướng gì đó, Nam Diễm hơi thất kinh, loạn choạng tay chân, cũng may cô bám kịp vào tay vịn bên cạnh nên không bị gì.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô quay đầu nhìn người phía sau.
"Ay chà... cẩn thẩn chứ chị gái của em"
Âm thanh mật đào của thiếu nữ vang lên đem theo mấy phần châm chọc.
Cmn ai là chị gái của mi.
Nam Diễm nhìn "Phương Kiều Kiều" dáng vẻ ngây thơ thuần khiết, đang mỉm cười nhìn mình mà nổi hết da gà.
"Muốn gì?"
Cô không muốn dây dưa với nữ phụ này cho lắm, lạnh giọng đi thẳng vào vấn đề.
"Ý chị là sao? Em chỉ đang nhắc nhở chị cẩn thận thôi mà"
"Phương Kiều Kiều" nói xong liền lướt qua Nam Diễm mà đi, vừa đi vừa nhìn Nam Diễm cười cười...
Nam Diễm: Bị điên?
Lúc này, "Phương Kiều Kiều" không chú ý đường đi, chân bị vấp bậc thang, cô ta la một tiếng "Á" vang dội một cái, cả cơ thể nằm sõng soài trên cầu thang.
Quê!
Trời giúp ta mà.
Nam Diễm đi đến, mỉm cười thân thiện: "Ay chà, cẩn thận báo ứng."
Nói xong quay lưng rời đi, bỏ lại "Phương Kiều Kiều" không ngừng bíp bíp mấy câu đằng sau.
- -----------
Căn tin.
"Chị Duật Vân mời chúng ta ăn cơm" Yên Trà vừa gắp miếng sườn xào chua ngọt vừa nói.
Ai?
Nữ chính.
Nam Diễm biết dù bản thân có từ chối thì cô bạn nhỏ của mình vẫn có cách mang cô theo cho bằng được vì thế im lặng tự bế.
Đại khái sau lần giải cứu kia, cô và Yên Trà có vài lần gặp gỡ Lê Duật Vân, Nam Diễm không mấy hào hứng, suy cho cùng Lê Duật Vân vẫn có mấy phần liên quan đến cốt truyện nhưng... cô không ngăn được Yên Trà nhà mình.
Thật khổ tâm a!
- Cạch-
Khay đồ ăn đặt xuống bên cạnh Yên Trà.
"Đỗ Thư Hiên cậu ngồi đây làm gì? Căn tin hết chỗ?"
Yên Trà cao giọng chất vấn nam sinh, ánh mắt nhìn cậu ta là loại vô cùng ghét bỏ.
"Căn tin nhà cậu?"
"Nè... ai cho cậu ngồi"
"Tôi thích"
Đỗ Thư Hiên mặt lạnh ngồi xuống bên cạnh, không thèm quan tâm mấy lời trách móc của cô bạn kế bên.
Yên Trà nói không ngừng, dáng vẻ ủy khuất, cái tên này từ nhỏ đã ức hiếp cô, đến lớn vẫn thế.
Là kiếp trước cô mắc nợ hắn sao?
Yên Trà biểu thị vô cùng tức giận nhìn người kia...tận đến khi nam sinh bên cạnh, đem hết thịt trong khay của mình bỏ vào khay của cô, Tiểu Yên trà mới hòa hoãn mấy phần.
Ta... ta tha thứ cho nhà ngươi.
Đỗ Thư Hiên lúc này hơi ghé mắt sang cô bé bên cạnh, khóe môi hơi nhếch lên, hắn cười thật nhẹ.
Nam Diễm ngồi đối diện gương mặt biểu thị ta quen rồi, hai người này vừa gặp không cãi nhau thì chính là cãi nhau...
- --
Tan học, như thường lệ, Nam Diễm cùng Yên Trà ra ngoài ăn. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Yên Trà quyết định dẫn Nam Diễm đến nhà hàng của chú mình.
Nhà hàng Serendipity.
"Nam Diễm, đồ ăn ở đây rất ngon, nhà hàng của chú mình là nổi tiếng nhất thành phố đấy."
Yên Trà vừa ngồi xuống vừa bắt đầu luyên thuyên quảng cáo về nơi này, Nam Diễm đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật nơi này rất sang trọng, khách hàng chủ yếu là các nhân vật có gia thế trâm anh thế phiệt.
Lát sau, món ăn được mang ra, Nam Diễm đang ăn đột nhiên bị Yên Trà lấy chân khều khều dưới bàn.
Cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn bạn mình: "Sao thế?"
"Nam Diễm cậu quen người kia không?"
"Ai?"
"Kia kìa..."
Nam Diễm nương theo ánh mắt của Yên Trà mà nhìn sang, hướng đó trong có vẻ rất riêng tư kín đáo, trong một góc riêng biệt, người đàn ông một thân tây trang màu đen, ánh sáng nơi kia không quá rõ ràng, dáng vẻ mơ mơ hồ hồ.
Ngồi đối diện là một cô gái, ăn mặc tinh xảo, gương mặt thẹn thùng, miệng không ngừng nói cái gì đó.
Dường như phát giác được ánh mắt của cô, Diệp Cảnh Ninh nâng mí mắt nhìn sang...
- -------------
Thả Sao Thả Sao đi các tiểu tỷ tỷ!
Tâm sự nhẹ: Tình cờ lướt tóp tóp thấy được ý nghĩa của từ Serendipity, tớ liền thấy thích nên quyết định đặt tên cho nhà hàng phía trên luôn.
Serendipity - Vô tình tìm thấy sự tươi đẹp hay sự tốt đẹp không hẹn mà gặp, không cầu mà được. Biểu thị cho duyên phận của Cảnh Ninh và Nam Diễm nhà chúng ta.
Đời người có mấy lần may mắn, có mấy lần được gặp người như ý nguyện...
- Finding someone without looking for it-
Từ khi "Phương Kiều Kiều" xuất hiện đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, tiếng xì xào lúc to lúc nhỏ, bàn tán không ngừng về nhan sắc cô ta.
Nam Diễm lúc này cũng vừa mới đến, biểu tình trên mặt nhàn nhạt lướt qua "Phương Kiều Kiều" đang không mấy thiện cảm nhìn cô.
Nữ phụ kìa.
Phải tránh phải tránh.
Khi chuẩn bị bước lên cầu thang lên lớp, dưới chân như bị vướng gì đó, Nam Diễm hơi thất kinh, loạn choạng tay chân, cũng may cô bám kịp vào tay vịn bên cạnh nên không bị gì.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô quay đầu nhìn người phía sau.
"Ay chà... cẩn thẩn chứ chị gái của em"
Âm thanh mật đào của thiếu nữ vang lên đem theo mấy phần châm chọc.
Cmn ai là chị gái của mi.
Nam Diễm nhìn "Phương Kiều Kiều" dáng vẻ ngây thơ thuần khiết, đang mỉm cười nhìn mình mà nổi hết da gà.
"Muốn gì?"
Cô không muốn dây dưa với nữ phụ này cho lắm, lạnh giọng đi thẳng vào vấn đề.
"Ý chị là sao? Em chỉ đang nhắc nhở chị cẩn thận thôi mà"
"Phương Kiều Kiều" nói xong liền lướt qua Nam Diễm mà đi, vừa đi vừa nhìn Nam Diễm cười cười...
Nam Diễm: Bị điên?
Lúc này, "Phương Kiều Kiều" không chú ý đường đi, chân bị vấp bậc thang, cô ta la một tiếng "Á" vang dội một cái, cả cơ thể nằm sõng soài trên cầu thang.
Quê!
Trời giúp ta mà.
Nam Diễm đi đến, mỉm cười thân thiện: "Ay chà, cẩn thận báo ứng."
Nói xong quay lưng rời đi, bỏ lại "Phương Kiều Kiều" không ngừng bíp bíp mấy câu đằng sau.
- -----------
Căn tin.
"Chị Duật Vân mời chúng ta ăn cơm" Yên Trà vừa gắp miếng sườn xào chua ngọt vừa nói.
Ai?
Nữ chính.
Nam Diễm biết dù bản thân có từ chối thì cô bạn nhỏ của mình vẫn có cách mang cô theo cho bằng được vì thế im lặng tự bế.
Đại khái sau lần giải cứu kia, cô và Yên Trà có vài lần gặp gỡ Lê Duật Vân, Nam Diễm không mấy hào hứng, suy cho cùng Lê Duật Vân vẫn có mấy phần liên quan đến cốt truyện nhưng... cô không ngăn được Yên Trà nhà mình.
Thật khổ tâm a!
- Cạch-
Khay đồ ăn đặt xuống bên cạnh Yên Trà.
"Đỗ Thư Hiên cậu ngồi đây làm gì? Căn tin hết chỗ?"
Yên Trà cao giọng chất vấn nam sinh, ánh mắt nhìn cậu ta là loại vô cùng ghét bỏ.
"Căn tin nhà cậu?"
"Nè... ai cho cậu ngồi"
"Tôi thích"
Đỗ Thư Hiên mặt lạnh ngồi xuống bên cạnh, không thèm quan tâm mấy lời trách móc của cô bạn kế bên.
Yên Trà nói không ngừng, dáng vẻ ủy khuất, cái tên này từ nhỏ đã ức hiếp cô, đến lớn vẫn thế.
Là kiếp trước cô mắc nợ hắn sao?
Yên Trà biểu thị vô cùng tức giận nhìn người kia...tận đến khi nam sinh bên cạnh, đem hết thịt trong khay của mình bỏ vào khay của cô, Tiểu Yên trà mới hòa hoãn mấy phần.
Ta... ta tha thứ cho nhà ngươi.
Đỗ Thư Hiên lúc này hơi ghé mắt sang cô bé bên cạnh, khóe môi hơi nhếch lên, hắn cười thật nhẹ.
Nam Diễm ngồi đối diện gương mặt biểu thị ta quen rồi, hai người này vừa gặp không cãi nhau thì chính là cãi nhau...
- --
Tan học, như thường lệ, Nam Diễm cùng Yên Trà ra ngoài ăn. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Yên Trà quyết định dẫn Nam Diễm đến nhà hàng của chú mình.
Nhà hàng Serendipity.
"Nam Diễm, đồ ăn ở đây rất ngon, nhà hàng của chú mình là nổi tiếng nhất thành phố đấy."
Yên Trà vừa ngồi xuống vừa bắt đầu luyên thuyên quảng cáo về nơi này, Nam Diễm đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật nơi này rất sang trọng, khách hàng chủ yếu là các nhân vật có gia thế trâm anh thế phiệt.
Lát sau, món ăn được mang ra, Nam Diễm đang ăn đột nhiên bị Yên Trà lấy chân khều khều dưới bàn.
Cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn bạn mình: "Sao thế?"
"Nam Diễm cậu quen người kia không?"
"Ai?"
"Kia kìa..."
Nam Diễm nương theo ánh mắt của Yên Trà mà nhìn sang, hướng đó trong có vẻ rất riêng tư kín đáo, trong một góc riêng biệt, người đàn ông một thân tây trang màu đen, ánh sáng nơi kia không quá rõ ràng, dáng vẻ mơ mơ hồ hồ.
Ngồi đối diện là một cô gái, ăn mặc tinh xảo, gương mặt thẹn thùng, miệng không ngừng nói cái gì đó.
Dường như phát giác được ánh mắt của cô, Diệp Cảnh Ninh nâng mí mắt nhìn sang...
- -------------
Thả Sao Thả Sao đi các tiểu tỷ tỷ!
Tâm sự nhẹ: Tình cờ lướt tóp tóp thấy được ý nghĩa của từ Serendipity, tớ liền thấy thích nên quyết định đặt tên cho nhà hàng phía trên luôn.
Serendipity - Vô tình tìm thấy sự tươi đẹp hay sự tốt đẹp không hẹn mà gặp, không cầu mà được. Biểu thị cho duyên phận của Cảnh Ninh và Nam Diễm nhà chúng ta.
Đời người có mấy lần may mắn, có mấy lần được gặp người như ý nguyện...
- Finding someone without looking for it-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.