Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn
Chương 52: Sở Thú
Dyem
23/06/2024
Ngày trở lại trường học, Nam Diễm vừa đến lớp, một bóng đen đã lao đến ôm chầm lấy cô.
“Thật nhớ cậu quá đi.”
Yên Trà vẻ mặt ấm ức đeo bám lên người Nam Diễm.
“Cậu nói đi, cả mùa hè không thấy cậu đâu cả, ngay cả gọi điện cũng không bắt máy.” Cô nói.
Lời này nói ra, Nam Diễm cũng không biết đáp ra sao.
Bảo bị một tên đàn ông nhốt ở nhà, rồi lên giường cùng hắn.
Không đời nào, có điên cô mới nói.
Né tránh câu hỏi, Nam Diễm vội kéo Yên Trà ra khỏi người mình.
“Yên Trà...nặng.”
“Cậu nói mình mập?”
“Không có, cậu đừng suy diễn.”
“Cậu chính là có ý đó.”
“Bà cô ơi, cho mình xin lỗi, mình không có.”
Nam Diễm nhìn đến cái mặt giận dỗi của cô bạn nhà mình không khỏi bất lực, còn đang suy nghĩ nên năn nỉ ra sao khi ngẩng đầu liền thấy Yên Trà nham hiểm cười nhìn cô.
“Nam Diễm ơi...”
Nam Diễm: “..” Đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
“Có muốn đổi gió không?” Yên Trà bất ngờ khoác vai cô, nói nhỏ vào tai.
Một câu hỏi không đầu không đuôi, Nam Diễm nghiêng đầu ngơ ngác nhìn cô bạn kế bên.
“Đổi cái gì gió?”
“Ý mình là nếu cậu muốn xin lỗi thì hôm nay phải nghe theo mọi chỉ dẫn của tớ đó nha.”
Câu sau không ăn nhập gì với câu trước, Nam Diễm sau cùng vẫn không hiểu nổi Yên Trà có ý đồ gì.
“Cậu nói rõ một tí.”
Yên Trà tự nhiên cười tà tà, ánh mắt gian gian, kéo cô sát lại gần.
“Chị em tốt của tớ, chúng ta đi Sở Thú đi...”
Bầu không khí nguy hiểm tắt ngúm, Nam Diễm thật sự muốn bổ cái đầu của Yên Trà ra xem bên trong có gì, đi sở thú thôi mà lại làm ra cái mặt nghiêm trọng đến vậy.
Thật hết nói nổi...
Cho đến khi nhìn đến cái biển hiệu bảy màu trước mắt, Nam Diễm liền có xúc động muốn đánh người.
“Yên Trà, đây là cái sở thú mà cậu nói...”
Zoo, quán bar cao cấp nhất thành phố, nơi chỉ dành cho con cháu nhà giàu, một đêm tại đây, không phải nói, chi phí ăn chơi siêu đắt đỏ.
Chỗ này không thiếu trai xinh gái đẹp sẵn sàng vì tiền mà bán mình.
Nơi cao cấp như này, Nam Diễm chưa từng thử qua...
“Zoo trong tiếng Anh không phải là sở thú sao?... ha ha...Nam Diễm, chúng ta vào thôi.”
Yên Trà nói xong liền kéo Nam Diễm đi vào trong, đến cửa ra vào, thuần thục đưa ra một tấm thẻ, rất nhanh đã được một nhân viên đưa vào trong.
Nam Diễm có một thắc mắc, mặc đồ học sinh như bọn họ cũng được cho vào?
Chỗ này có ổn không thế?
Cả hai được dẫn lối đến căn phòng lớn trên tầng ba, trước cửa còn để dòng chữ VIP.
“Cậu đã từng đến đây?”
Nam Diễm nhìn đến cái thái độ quen thuộc của Yên Trà bất ngờ hỏi một câu.
“Cũng không hẳn, lần trước mình có lén theo anh mình vào đây nhưng cuối cùng bị bắt tại trận...thôi bỏ đi, chỉ là mình thấy chỗ này vui nên mang cậu theo.”
Yên Trà nói xong, gãi đầu cười hì hì hai tiếng.
“Đừng chần chừ nữa, vào đi, bọn họ đợi lâu rồi.” Yên Trà nói.
“Ai?” Nam Diễm ngơ ngác.
“Cậu vào là biết ngay.” Yên Trà thần bí nói một câu.
Cửa vừa mở, ánh đèn nhập nhòe phả đến bốn gương mặt xa lạ.
“Cậu đừng nói với mình là hẹn hò nhóm nha.” Nam Diễm nhìn Yên Trà mặt mày tươi vui kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
“Bingo...thấy sao, mấy anh trai đây chỉ toàn là xinh đẹp thôi, kinh hỷ không?” Yên Trà nói với cái giọng đầy tự hào.
“Kinh...kinh hỷ...” Nam Diễm lắp bắp đáp.
Trong phòng, ngoài Yên Trà và Nam Diễm cộng thêm một nữ sinh, còn có ba nam sinh điển trai, ba nam, ba nữ ngồi đối diện nhau.
Hẹn hò nhóm trong quán bar, hình như đây là lần đầu cô nghe đến.
Qua được một lúc, Nam Diễm ngồi trên sofa, lưng tựa ra sau nhìn Yên Trà miệng i ô không ngừng, lâu lâu lại cười cười một cái, cô không tham gia quá nhiều vào câu chuyện, nếu được thì chỉ đáp lại vài câu.
Đại khái Nam Diễm cảm thấy vẫn chưa quen cho lắm nhưng nhìn chung cũng không tệ.
“Em tên gì?”
Một chàng trai với mái tóc đỏ rượu, gương mặt tuấn tú, làn da trắng nõn đưa đến một ly rượu, miệng cũng không quên cười với Nam Diễm một cái.
“Nam Diễm...xin lỗi tôi không uống rượu.” Cô nói.
“Tên rất hay, anh tên Thanh Phong...em yên tâm đây là rượu trái cây.” Hắn nói, tay vẫn đưa ly rượu về phía cô.
Nam Diễm còn đang định từ chối thì nữ sinh lạ mặt bên cạnh đã chen vào.
“Anh Thanh Phong đây đã là sinh viên trường danh giá, khó khăn lắm mới mời ảnh đến đây, cậu đừng từ chối anh ấy thế chứ.”
Nam Diễm híp mắt nhìn cái người tên Thanh Phong kia một cái sau đó mới lịch sự nói.
“Cảm ơn nhưng tôi không biết uống rượu.”
Nữ sinh nọ thấy thái độ của Nam Diễm, hình như có chút không vui, định mở miệng nói gì đó liền bị Bùi Thanh Phong cắt ngang.
“Không sao, không ép em... chúng ta kết bạn đi, anh có thể gọi em là Diễm Diễm không? Như vậy cảm giác thân thiết hơn...”
Hắn vẫn dùng vẻ mặt xinh đẹp đó nói chuyện với cô, kết câu còn không quên nháy mắt một cái.
“Không hay lắm, cứ gọi Nam Diễm là được rồi.” Nam Diễm thẳng thừng từ chối.
Bùi Thanh Phong, cậu cả Bùi gia, hiện tại là sinh viên năm nhất trường đại học A. Học giỏi, giàu có lại đẹp trai, học trưởng trong mơ của mọi nữ sinh.
Hoa hoa công tử, thay bạn gái còn nhanh hơn cô thay áo.
Đó là một số thông tin ít ỏi mà cô biết được.
Rốt cuộc, Yên Trà làm sao lại quen biết tên này? Lại còn hẹn hắn đến đây.
Ngoài người tên Bùi Thanh Phong này thì nữ sinh cùng ba nam sinh còn lại cũng thuộc gia đình khá giả.
“Đúng là không biết điều.” Nữ sinh nọ lầm bầm.
“Này, không thích thì em cút đi.” Yên Trà hung dữ trừng mắt với cô ta.
“Không thích...em đến đây vì anh Thanh Phong đó.” Cô ta ba ba một câu liền dịch mông lại ngồi gần Bùi Thanh Phong bên cạnh mà hắn cũng không có dấu hiệu tránh né, mặc cho nữ sinh đưa đẩy.
“Đồ mặt dày,...không hiểu sao chị lại dẫn em đến đây nữa.” Yên Trà liếc nữ sinh một cái.
Nói đến đây, Nam Diễm mới biết nữ sinh kia vốn là em họ hàng xa của Yên Trà, không biết thông tin từ đâu biết được buổi gặp ngày hôm nay, nằng nặc muốn đi theo, lại còn hăm dọa Yên Trà nếu không cho đi liền tố cáo với anh trai và gia đình cô ấy.
Lực bất tòng tâm, Yên Trà cuối cùng phải dẫn cô ta theo cùng.
“À, vậy anh cũng không muốn làm khó em, em không muốn thì anh không gọi.”
Bùi Thanh Phong tỏ vẻ ôn nhu nói với Nam Diễm, bỏ mặc nữ sinh kia không ngừng đeo bám bên cạnh.
Người hắn để ý là Nam Diễm.
Nữ sinh này từ lúc vào cứ lạnh lùng như thế, hắn vốn nghĩ khi nhìn thấy hắn, cô sẽ tỏ vẻ, diễn đủ trò để tìm kiếm sự chú ý từ hắn, vốn dĩ nữ sinh quanh hắn đều như vậy nhưng không, cô nào có.
Người vốn nhận được hào quang, nhận được mọi ánh nhìn như hắn lại bị ngó lơ.
Hắn không cam tâm.
Bọn họ cứ nói, cô vẫn cứ như sống trong thế giới của chính mình, lâu lâu mới cười một cái.
Cười lên lại đẹp đến thế.
Hắn lại càng không cam tâm.
“Nếu không uống, vậy để anh gọi giúp em nước ép có được không?” Bùi Thanh Phong ra vẻ ân cần nói một câu, rất nhanh đã gọi phục vụ.
Mấy tên lãng tử giả tạo này, Nam Diễm có cũng nhìn qua kha khá, ừm, thật ra là đọc qua trong đống truyện ngôn tình cô gom góp được ở kiếp trước.
Nhưng cô chính là biết hắn không tốt có được hay không?
Diễn, cho hắn diễn, để cô xem hắn ta diễn được đến đâu.
“Tùy anh.” Nam Diễm thờ ơ đáp.
“Chị gái, đến đây mà không uống rượu thì chị có thể về được rồi đó, ra vẻ gì chứ...chướng mắt.” Nữ sinh có vẻ không cam lòng, móc mỉa Nam Diễm một câu.
“Chướng mắt thì nhắm mắt lại giùm một cái.”
Nam Diễm tựa lưng trên sofa mềm, híp mắt nhìn cô ta, chưa mở miệng đã có Yên Trà đáp trả thay cô.
“Chị, em mới là người thân của chị, sao chị lại đi bênh người ngoài?” Nữ sinh ấm ức như sắp khóc.
“Nếu em muốn gây chuyện thì có thể biến rồi đó.” Yên Trà thở dài tựa lưng ra sau bộ dáng giống Nam Diễm.
“Chị...”
“Được rồi, không tranh cãi, không tranh cãi, hay chúng ta ra bên ngoài tìm cái gì đó chơi đi, ở bar này nghe nói trò vui gì cũng không thiếu.” Bùi Thanh Phong chợt lên tiếng.
Nữ sinh vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, giọng điệu cũng đổi.
“Em chỉ nghe theo anh Thanh Phong...”
Nghe đến cái giọng ngọt ngấy cùng dáng vẻ lả lơi kia, phía đối diện, không hẹn mà gặp Nam Diễm cùng Yên Trà đều ra động tác trợn mắt buồn nôn.
Quán bar quả nhiên không thiếu thứ để vui nhưng chung quy vẫn liên quan đến rượu, một người có trình yếu kém như Nam Diễm thì đây quả nhiên là thử thách.
Cả một buổi, cũng không tham gia nổi một game nào.
Yên Trà cũng biết Nam Diễm uống rượu dở tệ ra sao, vốn là muốn bạn mình thoát ế nên mới bày ra cái trò hẹn hò nhóm này, ban đầu, trong số người đi không có tên Bùi Thanh Phong kia nhưng đến cuối nam sinh cô mời lại không đến được, còn hứa hẹn một người thay thế.
Ai mà ngờ lại là tên hoa hoa công tử này.
Mà không thể ngờ hơn, nhỏ em họ của cô lại cực kì quá đáng.
Hai tay ba anh.
Nhìn đến muốn đánh một cái.
Cái gì mà nũng nịu, nhõng nhẽo...mắc ói muốn chết.
“Nam Diễm, cậu biết ở đây nổi tiếng nhất là cái gì không?” Yên Trà kéo Nam Diễm sang một bên lại dùng cái giọng bí hiểm nói với cô.
Nam Diễm cảnh giác lắc đầu một cái, chung quy là cô cũng không kỳ vọng mấy vào mấy cái đề xuất của bạn mình cho lắm.
“Là trai đẹp.” Yên Trà gian manh nói.
Mười lăm phút sau, Nam Diễm như nín thở ngồi giữa hai soái ca tràn đầy khí thế nam tính, thân hình rắn rỏi muốn đẹp chỗ nào liền đẹp chỗ đó.
“Nam Diễm, đây là mình tận tay chọn lựa đó.” Yên Trà tự hào nói.
“Hay...hay mình về trước...” Nam Diễm yếu ớt nói.
“Không được, không ăn chơi đời không nể, Nam Diễm, cậu không muốn một lần chơi lớn hả?” Yên Trà khí thế bừng bừng vươn tay nắm lấy vai Nam Diễm: “Nam Diễm, cậu muốn sống trong vùng an toàn mãi sao? Chúng ta chỉ sống một lần thôi, cái gì cần trải nghiệm thì trải nghiệm, một lần tới nhân gian, phải sống đời rực rỡ chứ.”
Mấy câu nói quả nhiên phù hợp để thúc đẩy động lực nhưng hình như nếu áp vô tình huống này thì không đúng cho lắm.
Nhưng đại khái Nam Diễm cũng có chút lăng tăng, chết một đời, sống lại một đời, cô vẫn như thế, an phận thủ thường mà sống.
Cũng không lấy nổi sở thích đặc biệt nào, nhìn chung, chính là nhàm chán.
Hay là...
Nam Diễm nhìn sang Yên Trà đang làm khẩu hình miệng cố lên cùng bàn tay nắm chặt như động viên mình mà nuốt nước bọt.
Hít sâu một hơi...
Mấy cô gái ăn chơi trong trường hợp này sẽ làm gì nhỉ?
Thẳng lưng, ngẩng cao đầu, Nam Diễm tay duỗi ra nắm cằm một anh trai bên cạnh cũng không quên di chuyển tay đưa qua đưa lại ngắm nghía gương mặt đẹp trai kia.
Ánh sáng mờ ảo, tư thế này nhìn qua giống như cả hai đang hôn nhau...
Âm thanh ồn ào, đám người vui vui vẻ vẻ, cùng lúc đó, một giọng nói giận dữ vang lên.
“Nam Diễm.”
Nam Diễm giật bắn người, vừa quay đầu lại, ánh mắt chấn kinh như nhìn thấy tu la địa ngục.
Ông trời ơi...
- --------------
Hé lô, hé lô mấy Ní iu.
THẢ SAO NHA, À À ĐỪNG QUÊN FOLLOW TUI NỮA NHÓ!
“Thật nhớ cậu quá đi.”
Yên Trà vẻ mặt ấm ức đeo bám lên người Nam Diễm.
“Cậu nói đi, cả mùa hè không thấy cậu đâu cả, ngay cả gọi điện cũng không bắt máy.” Cô nói.
Lời này nói ra, Nam Diễm cũng không biết đáp ra sao.
Bảo bị một tên đàn ông nhốt ở nhà, rồi lên giường cùng hắn.
Không đời nào, có điên cô mới nói.
Né tránh câu hỏi, Nam Diễm vội kéo Yên Trà ra khỏi người mình.
“Yên Trà...nặng.”
“Cậu nói mình mập?”
“Không có, cậu đừng suy diễn.”
“Cậu chính là có ý đó.”
“Bà cô ơi, cho mình xin lỗi, mình không có.”
Nam Diễm nhìn đến cái mặt giận dỗi của cô bạn nhà mình không khỏi bất lực, còn đang suy nghĩ nên năn nỉ ra sao khi ngẩng đầu liền thấy Yên Trà nham hiểm cười nhìn cô.
“Nam Diễm ơi...”
Nam Diễm: “..” Đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
“Có muốn đổi gió không?” Yên Trà bất ngờ khoác vai cô, nói nhỏ vào tai.
Một câu hỏi không đầu không đuôi, Nam Diễm nghiêng đầu ngơ ngác nhìn cô bạn kế bên.
“Đổi cái gì gió?”
“Ý mình là nếu cậu muốn xin lỗi thì hôm nay phải nghe theo mọi chỉ dẫn của tớ đó nha.”
Câu sau không ăn nhập gì với câu trước, Nam Diễm sau cùng vẫn không hiểu nổi Yên Trà có ý đồ gì.
“Cậu nói rõ một tí.”
Yên Trà tự nhiên cười tà tà, ánh mắt gian gian, kéo cô sát lại gần.
“Chị em tốt của tớ, chúng ta đi Sở Thú đi...”
Bầu không khí nguy hiểm tắt ngúm, Nam Diễm thật sự muốn bổ cái đầu của Yên Trà ra xem bên trong có gì, đi sở thú thôi mà lại làm ra cái mặt nghiêm trọng đến vậy.
Thật hết nói nổi...
Cho đến khi nhìn đến cái biển hiệu bảy màu trước mắt, Nam Diễm liền có xúc động muốn đánh người.
“Yên Trà, đây là cái sở thú mà cậu nói...”
Zoo, quán bar cao cấp nhất thành phố, nơi chỉ dành cho con cháu nhà giàu, một đêm tại đây, không phải nói, chi phí ăn chơi siêu đắt đỏ.
Chỗ này không thiếu trai xinh gái đẹp sẵn sàng vì tiền mà bán mình.
Nơi cao cấp như này, Nam Diễm chưa từng thử qua...
“Zoo trong tiếng Anh không phải là sở thú sao?... ha ha...Nam Diễm, chúng ta vào thôi.”
Yên Trà nói xong liền kéo Nam Diễm đi vào trong, đến cửa ra vào, thuần thục đưa ra một tấm thẻ, rất nhanh đã được một nhân viên đưa vào trong.
Nam Diễm có một thắc mắc, mặc đồ học sinh như bọn họ cũng được cho vào?
Chỗ này có ổn không thế?
Cả hai được dẫn lối đến căn phòng lớn trên tầng ba, trước cửa còn để dòng chữ VIP.
“Cậu đã từng đến đây?”
Nam Diễm nhìn đến cái thái độ quen thuộc của Yên Trà bất ngờ hỏi một câu.
“Cũng không hẳn, lần trước mình có lén theo anh mình vào đây nhưng cuối cùng bị bắt tại trận...thôi bỏ đi, chỉ là mình thấy chỗ này vui nên mang cậu theo.”
Yên Trà nói xong, gãi đầu cười hì hì hai tiếng.
“Đừng chần chừ nữa, vào đi, bọn họ đợi lâu rồi.” Yên Trà nói.
“Ai?” Nam Diễm ngơ ngác.
“Cậu vào là biết ngay.” Yên Trà thần bí nói một câu.
Cửa vừa mở, ánh đèn nhập nhòe phả đến bốn gương mặt xa lạ.
“Cậu đừng nói với mình là hẹn hò nhóm nha.” Nam Diễm nhìn Yên Trà mặt mày tươi vui kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
“Bingo...thấy sao, mấy anh trai đây chỉ toàn là xinh đẹp thôi, kinh hỷ không?” Yên Trà nói với cái giọng đầy tự hào.
“Kinh...kinh hỷ...” Nam Diễm lắp bắp đáp.
Trong phòng, ngoài Yên Trà và Nam Diễm cộng thêm một nữ sinh, còn có ba nam sinh điển trai, ba nam, ba nữ ngồi đối diện nhau.
Hẹn hò nhóm trong quán bar, hình như đây là lần đầu cô nghe đến.
Qua được một lúc, Nam Diễm ngồi trên sofa, lưng tựa ra sau nhìn Yên Trà miệng i ô không ngừng, lâu lâu lại cười cười một cái, cô không tham gia quá nhiều vào câu chuyện, nếu được thì chỉ đáp lại vài câu.
Đại khái Nam Diễm cảm thấy vẫn chưa quen cho lắm nhưng nhìn chung cũng không tệ.
“Em tên gì?”
Một chàng trai với mái tóc đỏ rượu, gương mặt tuấn tú, làn da trắng nõn đưa đến một ly rượu, miệng cũng không quên cười với Nam Diễm một cái.
“Nam Diễm...xin lỗi tôi không uống rượu.” Cô nói.
“Tên rất hay, anh tên Thanh Phong...em yên tâm đây là rượu trái cây.” Hắn nói, tay vẫn đưa ly rượu về phía cô.
Nam Diễm còn đang định từ chối thì nữ sinh lạ mặt bên cạnh đã chen vào.
“Anh Thanh Phong đây đã là sinh viên trường danh giá, khó khăn lắm mới mời ảnh đến đây, cậu đừng từ chối anh ấy thế chứ.”
Nam Diễm híp mắt nhìn cái người tên Thanh Phong kia một cái sau đó mới lịch sự nói.
“Cảm ơn nhưng tôi không biết uống rượu.”
Nữ sinh nọ thấy thái độ của Nam Diễm, hình như có chút không vui, định mở miệng nói gì đó liền bị Bùi Thanh Phong cắt ngang.
“Không sao, không ép em... chúng ta kết bạn đi, anh có thể gọi em là Diễm Diễm không? Như vậy cảm giác thân thiết hơn...”
Hắn vẫn dùng vẻ mặt xinh đẹp đó nói chuyện với cô, kết câu còn không quên nháy mắt một cái.
“Không hay lắm, cứ gọi Nam Diễm là được rồi.” Nam Diễm thẳng thừng từ chối.
Bùi Thanh Phong, cậu cả Bùi gia, hiện tại là sinh viên năm nhất trường đại học A. Học giỏi, giàu có lại đẹp trai, học trưởng trong mơ của mọi nữ sinh.
Hoa hoa công tử, thay bạn gái còn nhanh hơn cô thay áo.
Đó là một số thông tin ít ỏi mà cô biết được.
Rốt cuộc, Yên Trà làm sao lại quen biết tên này? Lại còn hẹn hắn đến đây.
Ngoài người tên Bùi Thanh Phong này thì nữ sinh cùng ba nam sinh còn lại cũng thuộc gia đình khá giả.
“Đúng là không biết điều.” Nữ sinh nọ lầm bầm.
“Này, không thích thì em cút đi.” Yên Trà hung dữ trừng mắt với cô ta.
“Không thích...em đến đây vì anh Thanh Phong đó.” Cô ta ba ba một câu liền dịch mông lại ngồi gần Bùi Thanh Phong bên cạnh mà hắn cũng không có dấu hiệu tránh né, mặc cho nữ sinh đưa đẩy.
“Đồ mặt dày,...không hiểu sao chị lại dẫn em đến đây nữa.” Yên Trà liếc nữ sinh một cái.
Nói đến đây, Nam Diễm mới biết nữ sinh kia vốn là em họ hàng xa của Yên Trà, không biết thông tin từ đâu biết được buổi gặp ngày hôm nay, nằng nặc muốn đi theo, lại còn hăm dọa Yên Trà nếu không cho đi liền tố cáo với anh trai và gia đình cô ấy.
Lực bất tòng tâm, Yên Trà cuối cùng phải dẫn cô ta theo cùng.
“À, vậy anh cũng không muốn làm khó em, em không muốn thì anh không gọi.”
Bùi Thanh Phong tỏ vẻ ôn nhu nói với Nam Diễm, bỏ mặc nữ sinh kia không ngừng đeo bám bên cạnh.
Người hắn để ý là Nam Diễm.
Nữ sinh này từ lúc vào cứ lạnh lùng như thế, hắn vốn nghĩ khi nhìn thấy hắn, cô sẽ tỏ vẻ, diễn đủ trò để tìm kiếm sự chú ý từ hắn, vốn dĩ nữ sinh quanh hắn đều như vậy nhưng không, cô nào có.
Người vốn nhận được hào quang, nhận được mọi ánh nhìn như hắn lại bị ngó lơ.
Hắn không cam tâm.
Bọn họ cứ nói, cô vẫn cứ như sống trong thế giới của chính mình, lâu lâu mới cười một cái.
Cười lên lại đẹp đến thế.
Hắn lại càng không cam tâm.
“Nếu không uống, vậy để anh gọi giúp em nước ép có được không?” Bùi Thanh Phong ra vẻ ân cần nói một câu, rất nhanh đã gọi phục vụ.
Mấy tên lãng tử giả tạo này, Nam Diễm có cũng nhìn qua kha khá, ừm, thật ra là đọc qua trong đống truyện ngôn tình cô gom góp được ở kiếp trước.
Nhưng cô chính là biết hắn không tốt có được hay không?
Diễn, cho hắn diễn, để cô xem hắn ta diễn được đến đâu.
“Tùy anh.” Nam Diễm thờ ơ đáp.
“Chị gái, đến đây mà không uống rượu thì chị có thể về được rồi đó, ra vẻ gì chứ...chướng mắt.” Nữ sinh có vẻ không cam lòng, móc mỉa Nam Diễm một câu.
“Chướng mắt thì nhắm mắt lại giùm một cái.”
Nam Diễm tựa lưng trên sofa mềm, híp mắt nhìn cô ta, chưa mở miệng đã có Yên Trà đáp trả thay cô.
“Chị, em mới là người thân của chị, sao chị lại đi bênh người ngoài?” Nữ sinh ấm ức như sắp khóc.
“Nếu em muốn gây chuyện thì có thể biến rồi đó.” Yên Trà thở dài tựa lưng ra sau bộ dáng giống Nam Diễm.
“Chị...”
“Được rồi, không tranh cãi, không tranh cãi, hay chúng ta ra bên ngoài tìm cái gì đó chơi đi, ở bar này nghe nói trò vui gì cũng không thiếu.” Bùi Thanh Phong chợt lên tiếng.
Nữ sinh vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, giọng điệu cũng đổi.
“Em chỉ nghe theo anh Thanh Phong...”
Nghe đến cái giọng ngọt ngấy cùng dáng vẻ lả lơi kia, phía đối diện, không hẹn mà gặp Nam Diễm cùng Yên Trà đều ra động tác trợn mắt buồn nôn.
Quán bar quả nhiên không thiếu thứ để vui nhưng chung quy vẫn liên quan đến rượu, một người có trình yếu kém như Nam Diễm thì đây quả nhiên là thử thách.
Cả một buổi, cũng không tham gia nổi một game nào.
Yên Trà cũng biết Nam Diễm uống rượu dở tệ ra sao, vốn là muốn bạn mình thoát ế nên mới bày ra cái trò hẹn hò nhóm này, ban đầu, trong số người đi không có tên Bùi Thanh Phong kia nhưng đến cuối nam sinh cô mời lại không đến được, còn hứa hẹn một người thay thế.
Ai mà ngờ lại là tên hoa hoa công tử này.
Mà không thể ngờ hơn, nhỏ em họ của cô lại cực kì quá đáng.
Hai tay ba anh.
Nhìn đến muốn đánh một cái.
Cái gì mà nũng nịu, nhõng nhẽo...mắc ói muốn chết.
“Nam Diễm, cậu biết ở đây nổi tiếng nhất là cái gì không?” Yên Trà kéo Nam Diễm sang một bên lại dùng cái giọng bí hiểm nói với cô.
Nam Diễm cảnh giác lắc đầu một cái, chung quy là cô cũng không kỳ vọng mấy vào mấy cái đề xuất của bạn mình cho lắm.
“Là trai đẹp.” Yên Trà gian manh nói.
Mười lăm phút sau, Nam Diễm như nín thở ngồi giữa hai soái ca tràn đầy khí thế nam tính, thân hình rắn rỏi muốn đẹp chỗ nào liền đẹp chỗ đó.
“Nam Diễm, đây là mình tận tay chọn lựa đó.” Yên Trà tự hào nói.
“Hay...hay mình về trước...” Nam Diễm yếu ớt nói.
“Không được, không ăn chơi đời không nể, Nam Diễm, cậu không muốn một lần chơi lớn hả?” Yên Trà khí thế bừng bừng vươn tay nắm lấy vai Nam Diễm: “Nam Diễm, cậu muốn sống trong vùng an toàn mãi sao? Chúng ta chỉ sống một lần thôi, cái gì cần trải nghiệm thì trải nghiệm, một lần tới nhân gian, phải sống đời rực rỡ chứ.”
Mấy câu nói quả nhiên phù hợp để thúc đẩy động lực nhưng hình như nếu áp vô tình huống này thì không đúng cho lắm.
Nhưng đại khái Nam Diễm cũng có chút lăng tăng, chết một đời, sống lại một đời, cô vẫn như thế, an phận thủ thường mà sống.
Cũng không lấy nổi sở thích đặc biệt nào, nhìn chung, chính là nhàm chán.
Hay là...
Nam Diễm nhìn sang Yên Trà đang làm khẩu hình miệng cố lên cùng bàn tay nắm chặt như động viên mình mà nuốt nước bọt.
Hít sâu một hơi...
Mấy cô gái ăn chơi trong trường hợp này sẽ làm gì nhỉ?
Thẳng lưng, ngẩng cao đầu, Nam Diễm tay duỗi ra nắm cằm một anh trai bên cạnh cũng không quên di chuyển tay đưa qua đưa lại ngắm nghía gương mặt đẹp trai kia.
Ánh sáng mờ ảo, tư thế này nhìn qua giống như cả hai đang hôn nhau...
Âm thanh ồn ào, đám người vui vui vẻ vẻ, cùng lúc đó, một giọng nói giận dữ vang lên.
“Nam Diễm.”
Nam Diễm giật bắn người, vừa quay đầu lại, ánh mắt chấn kinh như nhìn thấy tu la địa ngục.
Ông trời ơi...
- --------------
Hé lô, hé lô mấy Ní iu.
THẢ SAO NHA, À À ĐỪNG QUÊN FOLLOW TUI NỮA NHÓ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.