Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn
Chương 26: Vườn Địa Đàng
Dyem
15/01/2024
"Có ma...a"
Tiếng thét vang vọng trong căn nhà rộng lớn.
Nam Diễm bủn rủn tay chân, cố lết thân thể ngồi dậy, nhắm mắt nhắm mũi tông cửa chạy ra ngoài.
Lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh bật mở, một dáng người cao lớn xuất hiện, không kịp suy nghĩ, không chần chờ Nam Diễm nhảy lên vồ lấy người kia, tay ôm cổ, chân khóa eo, bộ dáng hệt như thằn lằn ôm cột.
Diệp Cảnh Ninh vừa nghe tiếng hét của cô gái, vội vàng đi ra, chưa kịp định hình, cơ thể liền cảm nhận được nhiệt độ không thuộc về hắn, tâm tình vừa được áp xuống, một lần nữa lăn tăn dao động.
Khác với Nam Diễm đang sợ hãi, giờ phút này trong đầu Diệp Diệp Cảnh Ninh đều là sự non mịn, thơm mềm của cô gái.
"Bạn nhỏ, có chuyện gì?" Giọng hắn gấp gáp.
Cmn nhà anh có ma.
Cơn ớn lạnh không báo trước chạy dọc từ chân đến đỉnh đầu, cả người Nam Diễm kịch liệt run, nói chuyện cũng không rõ ràng.
"... Nó...ở trong phòng."
"Mắt... con mắt nhìn em."
"Ban công... có mắt sáng... rất sáng."
Quá đáng sợ rồi, cô thế mà lại gặp ma, không phải nói chứ cái hào quang nữ phụ này thật chó má mà.
Diệp Cảnh Ninh bất động mặc cho cô gái nhỏ ôm lấy: "Bạn nhỏ, bình tĩnh."
Nam Diễm làm gì nghe lọt, thử hỏi gặp ma thì ai bình tĩnh cho được, cô run run, tay gắt gao ôm lấy Diệp Cảnh Ninh.
"Bạn nhỏ"
Hơi thở ấm nóng phả vào tai, đột nhiên cơ thể Nam Diễm khựng lại, chợt nhớ ra cái gì đó, cảm giác ngứa ngáy dâng lên đánh thẳng vào đại não. Một tiếng 'ong' vang dội giúp cô dần tỉnh táo... thứ đáng sợ bây giờ có lẽ không phải là con ma kia nữa.
Quá gần, thật sự quá gần.
Cô thế mà tự tiện động chạm vào nam chính đại nhân.
Nam Diễm thật sự muốn tát cho mình một cái, nhúc nhích cơ thể muốn thoát ra lại phát hiện căn bản không thể. Tiếng tim đập một lúc một lớn, eo bị người kia ghì lấy, dễ dàng đem cô vây hãm trong lồng ngực hắn.
Diệp Cảnh Ninh thật sự muốn trêu người, khóe môi hắn khẽ cong lên, vẻ mặt thích thú nhìn bộ dạng bối rối của cô.
Nam Diễm càng vùng vẫy hắn càng siết chặt hơn.
Mãi một lúc, người kia mới chịu buông ra,vừa thoát khỏi, Nam Diễm vội vàng tránh xa Diệp Cảnh Ninh hệt như phòng bệnh truyền nhiễm. Nhìn khuôn mặt lãnh đạm, không chút cảm xúc của hắn, cô thật sự lờ mờ không biết hắn cố ý hay là không phát giác sự kháng cự của mình.
Khoan đã, khoan đã.
Diệp Cảnh Ninh này ngoài Phương Kiều Kiều ra thì...
Nhớ có một đoạn trong truyện, "Nam Diễm" tìm mọi cách tiếp cận Diệp Cảnh Ninh, nên sai người bỏ thuốc hắn muốn gạo nấu thành cơm.
Nhưng bạn biết đó, nữ phụ thì làm sao thành công cho được.
Diệp Cảnh Ninh mắt đỏ ngầu, hơi thở dồn dập, cố gắng trấn áp dục vọng đang trực trào trong cơ thể, bắt lấy bàn tay đang chạm vào đũng quần mình, hắn một phát bẻ gãy nó.
Cô gái hét lên đau đớn, đúng lúc này Phương Kiều Kiều xuất hiện, thế là một màn máu chó diễn ra. "Nam Diễm" bị kéo ra ngoài với cánh tay không lành lặn, trơ mắt nhìn người đàn ông và thiếu nữ xinh đẹp kia môi chạm môi triền miên cho đến khi cánh cửa đóng lại che khuất tầm nhìn.
Nhờ vậy, tình yêu của bọn họ càng thêm mặn nồng, Nam Diễm nhớ rất rõ đoạn làm tình đó kích thích đến nỗi chảy cả máu mũi. Tác giả còn viết, Phương Kiều Kiều suốt ba ngày sau đó không xuống được giường.
Chậc.
Nam chính thật trâu.
Nam Diễm hít một ngụm khí lạnh, nhìn khuôn mặt lạnh căm kia mà nổi da gà.
Má ơi, "Nam Diễm" chỉ mới dùng một bàn tay thôi đấy...
Tên này sẽ không giết cô chứ?
Miên man suy nghĩ, bỗng người kia tiến đến, Nam Diễm thất kinh tránh né lùi ra sau.
Hắn tiến một bước cô liền lùi hai bước, cả hai cứ dây dưa như mãi, thế trận giằng co vô cùng, Nam Diễm cổ như bị rút gân, hai tay để trước ngực đề phòng người kia.
Đại ca, anh bình tĩnh chút.
Anh nghe tôi giải thích có được không?
Khuôn mặt Nam Diễm hiện rõ hai từ khiếp đảm, không khó để nhận ra cô thật sự bài xích người trước mặt. Diệp Cảnh Ninh tuy khí thế ngất trời, gương mặt lại tuyệt mỹ nhưng đối với một người cầm chắt kịch bản nữ phụ như Nam Diễm thì hắn chính xác là kẻ đụng vào liền bỏng tay.
Sự phản kháng, xa cách của Nam Diễm rõ mồn một, Diệp Cảnh Ninh nhướng một bên mày nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, tâm tình tốt đẹp liền bị thái độ của cô dập tắt. Hắn không thích cô nhóc như thế.
Hắn ra lệnh: " Nam Diễm, đứng im."
Nam Diễm vốn dĩ không phải là người ngoan ngoãn, cô cứng đầu, trừng mắt với hắn, lại lùi ra sau.
Ta không.
Diệp Cảnh Ninh thật sự mất kiên nhẫn, tiến đến bắt lấy cánh tay cô gái, ép chặt trong lồng ngực, thấy cô dùng dằng không ngừng, dữ dằn nói: "Còn động?"
Hắn ta thật sự rất hung, Nam Diễm sắp mếu tới nơi rồi.
Bộ dạng cô lúc này đáng thương vô cùng, quần áo lộn xộn, tóc tai tán loạn, mắt ngấng lệ quang, cơ thể run run.
Diệp Cảnh Ninh hơi sửng sốt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của bạn nhỏ.
Nhìn có chút muốn....
Diệp Cảnh Ninh lại lớn giọng: "Không được khóc"
Nam Diễm giật bắn mình, hít thở không thông, mím chặt môi.
Cmn! Thằng cha này còn đáng sợ hơn ma nữa.
Ta, ta không làm lại ngươi.
Ngươi là nam chính ngươi thắng.
Lát sau, Nam Diễm cùng nam chính đại nhân đi vào kiểm tra, cô ôm chặt cánh tay, đi theo phía sau.
Bên ngoài ban công trống rỗng, ngoài mấy chậu cây bị vỡ ra thì chẳng có gì khác.
- Rầm-
Nam Diễm mặt cắt không còn giọt máu, đứng phắt dậy, ôm lấy cánh tay Diệp Cảnh Ninh, nuốt nước bọt: "Là nó...là nó."
- -------------
Nam Diễm ngồi trên ghế, mắt trừng mắt với chủ nhân của cặp mắt nọ.
- Ngao~-
Mi kêu cái gì? Có biết là làm ta sợ muốn chết không hã?
Nam Diễm thầm thở ra một hơi, cũng may là con mèo, cô còn tưởng... xem ra trải nghiệm lần đầu ở nhà nam chính không tốt đẹp lắm, tuyệt đối không có lần hai.
Diệp Cảnh Ninh xoa xoa đầu cô, giọng nói ôn nhu nhưng nét mặt vẫn lạnh đạm như cũ: "Nó tên Vodka"
Ha.
Giọng điệu này là sao đây? Không phải lúc nãy còn rất hung dữ sao?
Cô ghim.
Nam Diễm ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại nhìn mèo con bên cạnh.
Từ từ.
Mèo?
Trong sách kia hình như chi tiết, người trong giới truyền tai nhau rằng Diệp Cảnh Ninh có hai báu vật, một là Phương Kiều Kiều, cái còn lại là mèo. Hắn cực kì thích con mèo đó, cho đến một ngày, Diệp Cảnh Ninh tan tầm trở về nhà liền phát hiện nó mất tích. Hắn tốn rất nhiều công sức ra thông báo tìm kiếm, sẵn sàng chi khoảng tiền cực lớn nếu ai tìm được. Vì một con mèo mà người âm trầm, lạnh lùng như Diệp Cảnh Ninh lại ăn không ngon ngủ không yên.
Vậy hắn có tìm được không?
Tất nhiên là không, vì mèo đã bị "Nam Diễm" giết chết...
Sau này Diệp Cảnh Ninh biết được, khỏi phải nói "Nam Diễm" ngoài thảm ra thì chỉ có thảm hơn.
Má!
Nam Diễm nuốt nước bọt nhìn vật nhỏ đen xì đang meo meo ủi ủi đầu vào chân mình.
Vodka: Ngao~
Nam Diễm: Xin chào, kết bạn không? Loại mà sẽ giết mi ấy.
Cô sờ sờ mèo nhỏ, giống như thoải mái nó kêu vài tiếng liền rúc vào trong ngực cô, Vodka ngoan ngoãn lại mập mạp, lông mềm ơi là mềm. Nam Diễm sờ mãi không chán nhưng có lẽ quá mệt, mí mắt không tự chủ cụp xuống, chẹp chẹp cái miệng nhỏ lát sau cô ngủ say như chết.
Nam Diễm có lẽ đã quên mất cạnh mình còn có người khác, thật quá mất cảnh giác. Diệp Cảnh Ninh từng bước tiến tới, ngồi xuống sofa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái ngủ đến không biết mây trăng gì.
Thân hình nhỏ gọn, da thịt nhẵn mịn, hai má đỏ hồng, mắt nhắm chặt, hắn gạt vài sợi tóc trên mặt Nam Diễm, ngón tay chầm chậm vân vê từ trán đến chóp mũi cuối cùng dừng lại ở đôi môi đang hé mở...
Mơ hồ chìm sâu vào ảo ảnh, vừa khó chịu vừa thoải mái, muôn vàn tư vị khoái cảm trào dâng, mềm mỏng tựa giấy dễ dàng rách toạc.
Hơi thở ấm nóng phả vào giữa cổ và tai Nam Diễm, mũi hắn nhẹ nhàng cọ qua sườn mặt nhẵn nhụi, ánh mắt vốn dĩ tĩnh lặng giờ đây tối sầm xuống. Hệt như trái cấm trong Vườn Địa Đàng, Diệp Cảnh Ninh thong thả cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm mọng, nụ hôn từ nhẹ nhàng đến rền ràng sóng dữ, hắn dễ dàng cạy mở khớp hàm cô gái, đầu lưỡi ướt át hung hăng tiến vào như muốn nuốt chửng người kia.
Toàn thân nóng rực, hắn nỉ non bên tai Nam Diễm: "Bạn nhỏ..."
Đôi mắt Diệp Cảnh Ninh tựa hồ nhiễm lên tầng sương mù dày đặc, có trời mới biết hắn đang suy tính điều gì.
Nam Diễm đêm nay có một giấc mơ kỳ lạ cứ lặp đi lặp lại, cả người ngứa ngáy, hơi thở cơ hồ bị tước đoạt, cực kì khó thở, đặc biệt là ở môi... ẩm ẩm ướt ướt.
- -----------------
THẢ SAO ủng hộ truyện nha các tỷ tỷ.
Tiếng thét vang vọng trong căn nhà rộng lớn.
Nam Diễm bủn rủn tay chân, cố lết thân thể ngồi dậy, nhắm mắt nhắm mũi tông cửa chạy ra ngoài.
Lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh bật mở, một dáng người cao lớn xuất hiện, không kịp suy nghĩ, không chần chờ Nam Diễm nhảy lên vồ lấy người kia, tay ôm cổ, chân khóa eo, bộ dáng hệt như thằn lằn ôm cột.
Diệp Cảnh Ninh vừa nghe tiếng hét của cô gái, vội vàng đi ra, chưa kịp định hình, cơ thể liền cảm nhận được nhiệt độ không thuộc về hắn, tâm tình vừa được áp xuống, một lần nữa lăn tăn dao động.
Khác với Nam Diễm đang sợ hãi, giờ phút này trong đầu Diệp Diệp Cảnh Ninh đều là sự non mịn, thơm mềm của cô gái.
"Bạn nhỏ, có chuyện gì?" Giọng hắn gấp gáp.
Cmn nhà anh có ma.
Cơn ớn lạnh không báo trước chạy dọc từ chân đến đỉnh đầu, cả người Nam Diễm kịch liệt run, nói chuyện cũng không rõ ràng.
"... Nó...ở trong phòng."
"Mắt... con mắt nhìn em."
"Ban công... có mắt sáng... rất sáng."
Quá đáng sợ rồi, cô thế mà lại gặp ma, không phải nói chứ cái hào quang nữ phụ này thật chó má mà.
Diệp Cảnh Ninh bất động mặc cho cô gái nhỏ ôm lấy: "Bạn nhỏ, bình tĩnh."
Nam Diễm làm gì nghe lọt, thử hỏi gặp ma thì ai bình tĩnh cho được, cô run run, tay gắt gao ôm lấy Diệp Cảnh Ninh.
"Bạn nhỏ"
Hơi thở ấm nóng phả vào tai, đột nhiên cơ thể Nam Diễm khựng lại, chợt nhớ ra cái gì đó, cảm giác ngứa ngáy dâng lên đánh thẳng vào đại não. Một tiếng 'ong' vang dội giúp cô dần tỉnh táo... thứ đáng sợ bây giờ có lẽ không phải là con ma kia nữa.
Quá gần, thật sự quá gần.
Cô thế mà tự tiện động chạm vào nam chính đại nhân.
Nam Diễm thật sự muốn tát cho mình một cái, nhúc nhích cơ thể muốn thoát ra lại phát hiện căn bản không thể. Tiếng tim đập một lúc một lớn, eo bị người kia ghì lấy, dễ dàng đem cô vây hãm trong lồng ngực hắn.
Diệp Cảnh Ninh thật sự muốn trêu người, khóe môi hắn khẽ cong lên, vẻ mặt thích thú nhìn bộ dạng bối rối của cô.
Nam Diễm càng vùng vẫy hắn càng siết chặt hơn.
Mãi một lúc, người kia mới chịu buông ra,vừa thoát khỏi, Nam Diễm vội vàng tránh xa Diệp Cảnh Ninh hệt như phòng bệnh truyền nhiễm. Nhìn khuôn mặt lãnh đạm, không chút cảm xúc của hắn, cô thật sự lờ mờ không biết hắn cố ý hay là không phát giác sự kháng cự của mình.
Khoan đã, khoan đã.
Diệp Cảnh Ninh này ngoài Phương Kiều Kiều ra thì...
Nhớ có một đoạn trong truyện, "Nam Diễm" tìm mọi cách tiếp cận Diệp Cảnh Ninh, nên sai người bỏ thuốc hắn muốn gạo nấu thành cơm.
Nhưng bạn biết đó, nữ phụ thì làm sao thành công cho được.
Diệp Cảnh Ninh mắt đỏ ngầu, hơi thở dồn dập, cố gắng trấn áp dục vọng đang trực trào trong cơ thể, bắt lấy bàn tay đang chạm vào đũng quần mình, hắn một phát bẻ gãy nó.
Cô gái hét lên đau đớn, đúng lúc này Phương Kiều Kiều xuất hiện, thế là một màn máu chó diễn ra. "Nam Diễm" bị kéo ra ngoài với cánh tay không lành lặn, trơ mắt nhìn người đàn ông và thiếu nữ xinh đẹp kia môi chạm môi triền miên cho đến khi cánh cửa đóng lại che khuất tầm nhìn.
Nhờ vậy, tình yêu của bọn họ càng thêm mặn nồng, Nam Diễm nhớ rất rõ đoạn làm tình đó kích thích đến nỗi chảy cả máu mũi. Tác giả còn viết, Phương Kiều Kiều suốt ba ngày sau đó không xuống được giường.
Chậc.
Nam chính thật trâu.
Nam Diễm hít một ngụm khí lạnh, nhìn khuôn mặt lạnh căm kia mà nổi da gà.
Má ơi, "Nam Diễm" chỉ mới dùng một bàn tay thôi đấy...
Tên này sẽ không giết cô chứ?
Miên man suy nghĩ, bỗng người kia tiến đến, Nam Diễm thất kinh tránh né lùi ra sau.
Hắn tiến một bước cô liền lùi hai bước, cả hai cứ dây dưa như mãi, thế trận giằng co vô cùng, Nam Diễm cổ như bị rút gân, hai tay để trước ngực đề phòng người kia.
Đại ca, anh bình tĩnh chút.
Anh nghe tôi giải thích có được không?
Khuôn mặt Nam Diễm hiện rõ hai từ khiếp đảm, không khó để nhận ra cô thật sự bài xích người trước mặt. Diệp Cảnh Ninh tuy khí thế ngất trời, gương mặt lại tuyệt mỹ nhưng đối với một người cầm chắt kịch bản nữ phụ như Nam Diễm thì hắn chính xác là kẻ đụng vào liền bỏng tay.
Sự phản kháng, xa cách của Nam Diễm rõ mồn một, Diệp Cảnh Ninh nhướng một bên mày nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, tâm tình tốt đẹp liền bị thái độ của cô dập tắt. Hắn không thích cô nhóc như thế.
Hắn ra lệnh: " Nam Diễm, đứng im."
Nam Diễm vốn dĩ không phải là người ngoan ngoãn, cô cứng đầu, trừng mắt với hắn, lại lùi ra sau.
Ta không.
Diệp Cảnh Ninh thật sự mất kiên nhẫn, tiến đến bắt lấy cánh tay cô gái, ép chặt trong lồng ngực, thấy cô dùng dằng không ngừng, dữ dằn nói: "Còn động?"
Hắn ta thật sự rất hung, Nam Diễm sắp mếu tới nơi rồi.
Bộ dạng cô lúc này đáng thương vô cùng, quần áo lộn xộn, tóc tai tán loạn, mắt ngấng lệ quang, cơ thể run run.
Diệp Cảnh Ninh hơi sửng sốt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của bạn nhỏ.
Nhìn có chút muốn....
Diệp Cảnh Ninh lại lớn giọng: "Không được khóc"
Nam Diễm giật bắn mình, hít thở không thông, mím chặt môi.
Cmn! Thằng cha này còn đáng sợ hơn ma nữa.
Ta, ta không làm lại ngươi.
Ngươi là nam chính ngươi thắng.
Lát sau, Nam Diễm cùng nam chính đại nhân đi vào kiểm tra, cô ôm chặt cánh tay, đi theo phía sau.
Bên ngoài ban công trống rỗng, ngoài mấy chậu cây bị vỡ ra thì chẳng có gì khác.
- Rầm-
Nam Diễm mặt cắt không còn giọt máu, đứng phắt dậy, ôm lấy cánh tay Diệp Cảnh Ninh, nuốt nước bọt: "Là nó...là nó."
- -------------
Nam Diễm ngồi trên ghế, mắt trừng mắt với chủ nhân của cặp mắt nọ.
- Ngao~-
Mi kêu cái gì? Có biết là làm ta sợ muốn chết không hã?
Nam Diễm thầm thở ra một hơi, cũng may là con mèo, cô còn tưởng... xem ra trải nghiệm lần đầu ở nhà nam chính không tốt đẹp lắm, tuyệt đối không có lần hai.
Diệp Cảnh Ninh xoa xoa đầu cô, giọng nói ôn nhu nhưng nét mặt vẫn lạnh đạm như cũ: "Nó tên Vodka"
Ha.
Giọng điệu này là sao đây? Không phải lúc nãy còn rất hung dữ sao?
Cô ghim.
Nam Diễm ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại nhìn mèo con bên cạnh.
Từ từ.
Mèo?
Trong sách kia hình như chi tiết, người trong giới truyền tai nhau rằng Diệp Cảnh Ninh có hai báu vật, một là Phương Kiều Kiều, cái còn lại là mèo. Hắn cực kì thích con mèo đó, cho đến một ngày, Diệp Cảnh Ninh tan tầm trở về nhà liền phát hiện nó mất tích. Hắn tốn rất nhiều công sức ra thông báo tìm kiếm, sẵn sàng chi khoảng tiền cực lớn nếu ai tìm được. Vì một con mèo mà người âm trầm, lạnh lùng như Diệp Cảnh Ninh lại ăn không ngon ngủ không yên.
Vậy hắn có tìm được không?
Tất nhiên là không, vì mèo đã bị "Nam Diễm" giết chết...
Sau này Diệp Cảnh Ninh biết được, khỏi phải nói "Nam Diễm" ngoài thảm ra thì chỉ có thảm hơn.
Má!
Nam Diễm nuốt nước bọt nhìn vật nhỏ đen xì đang meo meo ủi ủi đầu vào chân mình.
Vodka: Ngao~
Nam Diễm: Xin chào, kết bạn không? Loại mà sẽ giết mi ấy.
Cô sờ sờ mèo nhỏ, giống như thoải mái nó kêu vài tiếng liền rúc vào trong ngực cô, Vodka ngoan ngoãn lại mập mạp, lông mềm ơi là mềm. Nam Diễm sờ mãi không chán nhưng có lẽ quá mệt, mí mắt không tự chủ cụp xuống, chẹp chẹp cái miệng nhỏ lát sau cô ngủ say như chết.
Nam Diễm có lẽ đã quên mất cạnh mình còn có người khác, thật quá mất cảnh giác. Diệp Cảnh Ninh từng bước tiến tới, ngồi xuống sofa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái ngủ đến không biết mây trăng gì.
Thân hình nhỏ gọn, da thịt nhẵn mịn, hai má đỏ hồng, mắt nhắm chặt, hắn gạt vài sợi tóc trên mặt Nam Diễm, ngón tay chầm chậm vân vê từ trán đến chóp mũi cuối cùng dừng lại ở đôi môi đang hé mở...
Mơ hồ chìm sâu vào ảo ảnh, vừa khó chịu vừa thoải mái, muôn vàn tư vị khoái cảm trào dâng, mềm mỏng tựa giấy dễ dàng rách toạc.
Hơi thở ấm nóng phả vào giữa cổ và tai Nam Diễm, mũi hắn nhẹ nhàng cọ qua sườn mặt nhẵn nhụi, ánh mắt vốn dĩ tĩnh lặng giờ đây tối sầm xuống. Hệt như trái cấm trong Vườn Địa Đàng, Diệp Cảnh Ninh thong thả cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm mọng, nụ hôn từ nhẹ nhàng đến rền ràng sóng dữ, hắn dễ dàng cạy mở khớp hàm cô gái, đầu lưỡi ướt át hung hăng tiến vào như muốn nuốt chửng người kia.
Toàn thân nóng rực, hắn nỉ non bên tai Nam Diễm: "Bạn nhỏ..."
Đôi mắt Diệp Cảnh Ninh tựa hồ nhiễm lên tầng sương mù dày đặc, có trời mới biết hắn đang suy tính điều gì.
Nam Diễm đêm nay có một giấc mơ kỳ lạ cứ lặp đi lặp lại, cả người ngứa ngáy, hơi thở cơ hồ bị tước đoạt, cực kì khó thở, đặc biệt là ở môi... ẩm ẩm ướt ướt.
- -----------------
THẢ SAO ủng hộ truyện nha các tỷ tỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.