Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 117
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
[a a a a! Chị Hồ, chị là thần của em!]
[Trời ơi, moaa moaa chị Hồ, rớt nước mắt!]
[Vãi, như vậy đúng rồi, đừng để con lợn kia mua được!]
Hồ Trân Trân được bão bình luận khen ngợi cuồng nhiệt, mặc dù ban đầu cô cũng không muốn mua thứ này.
Nhưng ai biểu số 24 này gây phiền cho người ta chứ.
Đã áp dụng chiêu cũ của cô, không thành công còn mắng người khác.
Hồ Trân Trân cũng không tốt tính như vậy, bị người ta chỉ vào mũi mắng vẫn chịu đựng không nổi giận.
“Số 7, 10 triệu lần thứ nhất.”
Búa của người bán đấu giá rơi xuống nhanh hơn trước rất nhiều.
“Số 7, 10 triệu lần thứ hai.”
Hồ Trân Trân nghe thấy giọng nói gắt gỏng của người đàn ông ở hàng sau, dường như anh ta đứng dậy, một người phục vụ chạy tới khuyên anh ta ngồi xuống..
Hồ Trân Trân không quay đầu lại, chỉ lắng nghe.
Khi cô gái bán đấu giá đập chiếc búa thứ ba xuống, cô ấy vỗ tay dè dặt, đứng dậy và xoay người về phía sau.
Trong số những vị khách có mặt, thì chỉ có Hồ Trân Trân và số 24 là đang đứng thôi.
Nhưng trên môi cô nở một nụ cười tự tin và điên cuồng, còn số 24 thì bị người phục vụ lúng túng kéo đi, chênh lệch rất rõ ràng..
Lần này đã chọc giận số 24, anh ta mở miệng còn mắng tiếp.
Người phục vụ đang kéo anh ta ở phía sau nghe thấy, lập tức che miệng lại: "Quý khách, xin hãy bình tĩnh!"
Hồ Trân Trân im lặng, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười..
Cô giơ tay lên, không biết từ lúc nào mà chiếc nhẫn hồng ngọc đã được đặt vào ngón giữa của cô..
Hồ Trân Trân cụp bốn ngón tay còn lại xuống, cho anh ta thấy vẻ đẹp của viên hồng ngọc.
Người đàn ông lập tức mất khống chế, muốn thoát khỏi bàn tay của người phục vụ.
Anh ta trông có vẻ quá kích động, Phùng đổng di chuyển ngón tay về phía nhân viên bảo vệ trong góc, và một số người lập tức tiến tới và buộc người đàn ông rời đi.
[Đã quá! Cuối cùng người chướng mắt cũng đi rồi!]
[Chị Hồ vẫn còn quá văn minh, nếu là tôi thì tôi sẽ chọc ngón giữa vào mũi anh ta.]
[Người phía trước sao lại ghê tởm như vậy, lỗ mũi rất dơ, tay chị Hồ đẹp như vậy, cô nhẫn tâm để bàn tay làm thế sao!]
[Nên làm như vậy từ lâu rồi, thứ này là của số 12 sao, nếu tôi là số 12, tôi sẽ không bán nó cho người đàn ông đó khi anh ta chửi mình đâu.]
Hướng Vũ liếc nhìn những lời này, tâm trạng càng phức tạp hơn.
Nhưng hắn ta vẫn thành thật đặt ngón tay lên bàn phím, giải thích cho chị cả.
[Đồ vật cũng đã được bàn giao rồi, có tinh thần hợp tác hay không, tất nhiên số 12 không thể cứ nói không bán hàng là được.]
Ở hội trường tâm trạng Hướng Vi cũng rất phức tạp.
Cô ấy thả lỏng ngón tay cầm bảng số, nhìn Hồ Trân Trân mỉm cười nhẹ nhõm.
Cũng là nhà giàu như nhau.
Nhưng tại sao trong khi người khác sống tự do như vậy còn cô ấy lại phải lo trước lo sau ở đây, không dám suy nghĩ hay hành động.
Bây giờ chỉ còn Hồ Trân Trân đứng.
Trước khi cô ngồi xuống, Hướng Vi đã đứng dậy vỗ tay với Hồ Trân Trân: “Cô Hồ, rất có mắt nhìn.”
Hồ Trân Trân bất ngờ nhìn cô ấy, chú ý tới số 12 trên tay cô, khẽ gật đầu chào hỏi.
Hồ Trân Trân ngồi xuống.
Hướng Vũ kinh ngạc đứng dậy trước màn hình
“Không phải chứ, chị của mình mà có thể đứng dậy khen người khác sao?”
Những người lớn trong nhà họ Hướng đều đã sớm qua đời, trong nhà chỉ còn ba đứa trẻ, xem như Hướng Vi một tay nuôi lớn hai đứa em trai.
Trong ấn tượng của Hướng Vũ, chị cả từ trước đến nay luôn nghiêm túc.
Mọi quyết định của cô ấy đưa ra đều được cân nhắc kỹ lưỡng, cô ấy không mắc sai lầm nào, cực kỳ uy nghiêm..
Để chống đỡ nhà họ Hướng, cô ấy đã sớm vào công ty.
Khi đó Hướng Vũ còn nhỏ, không nhớ được quá nhiều chuyện, chỉ nhớ là rất khó để gặp chị cả, thỉnh thoảng cuối tuần mới có thể gặp chị ấy trong thư phòng ở nhà.
Mặc dù là ngày nghỉ, nhưng cô ấy vẫn rất bận rộn.
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của Hướng Vi trên màn hình, Hướng Vũ chợt nhận ra rằng đã nhiều năm rồi anh ta không thấy chị cả mình cười..
Anh ta thành thật ngồi xuống, xóa hết những bình luận chế giễu Hồ Trân Trân trước đây.
Thấy cô làm cho chị cả bật cười, hôm nay để cô nổi bật mới được
Thời gian của buổi đấu giá kéo dài, người xem cũng thay một lượt mới.
Phòng phát sóng trực tiếp không còn hot như trước nhưng vẫn được duy trì ở mức tương đối cao.
Hồ Trân Trân hơi mệt mỏi, dùng tay che miệng, ngáp một cái.
Sao còn chưa tới lượt cô nữa?
Trong lòng cô buồn bực, liếc nhìn Phùng đổng.
Đúng lúc va phải ánh mắt của Phùng đổng, Phùng đổng xem như phá lệ nở nụ cười đầy dầu mỡ với Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân lập tức dời tầm mắt đi.
Thật cay mắt.
Hồ Trân Trân không thắc mắc quá lâu, ngay sau đó cô nghe thấy một cái tên quen thuộc từ miệng người bán đấu giá.
“Món tiếp tiếp theo cũng là món cuối cùng, đến từ số 7 của cô Hồ Trân Trân, một trong những bức tranh gốc còn sót lại của Picasso, giá khởi điểm 55 triệu, mỗi lần tăng giá tối thiểu 2 triệu……”
Những người còn trong phòng phát sóng trực tiếp đồng loạt dỏng tai lên.
[Tôi không nghe lầm chứ, chị Hồ quyên tặng cái gì cơ?]
[Bức tranh gốc của Picasso, vãi chưởng!]
[Không phải cái này nên giữ ở nhà làm vật gia truyền sao? Cái này cũng đem tặng được à?]
[Trời ơi, moaa moaa chị Hồ, rớt nước mắt!]
[Vãi, như vậy đúng rồi, đừng để con lợn kia mua được!]
Hồ Trân Trân được bão bình luận khen ngợi cuồng nhiệt, mặc dù ban đầu cô cũng không muốn mua thứ này.
Nhưng ai biểu số 24 này gây phiền cho người ta chứ.
Đã áp dụng chiêu cũ của cô, không thành công còn mắng người khác.
Hồ Trân Trân cũng không tốt tính như vậy, bị người ta chỉ vào mũi mắng vẫn chịu đựng không nổi giận.
“Số 7, 10 triệu lần thứ nhất.”
Búa của người bán đấu giá rơi xuống nhanh hơn trước rất nhiều.
“Số 7, 10 triệu lần thứ hai.”
Hồ Trân Trân nghe thấy giọng nói gắt gỏng của người đàn ông ở hàng sau, dường như anh ta đứng dậy, một người phục vụ chạy tới khuyên anh ta ngồi xuống..
Hồ Trân Trân không quay đầu lại, chỉ lắng nghe.
Khi cô gái bán đấu giá đập chiếc búa thứ ba xuống, cô ấy vỗ tay dè dặt, đứng dậy và xoay người về phía sau.
Trong số những vị khách có mặt, thì chỉ có Hồ Trân Trân và số 24 là đang đứng thôi.
Nhưng trên môi cô nở một nụ cười tự tin và điên cuồng, còn số 24 thì bị người phục vụ lúng túng kéo đi, chênh lệch rất rõ ràng..
Lần này đã chọc giận số 24, anh ta mở miệng còn mắng tiếp.
Người phục vụ đang kéo anh ta ở phía sau nghe thấy, lập tức che miệng lại: "Quý khách, xin hãy bình tĩnh!"
Hồ Trân Trân im lặng, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười..
Cô giơ tay lên, không biết từ lúc nào mà chiếc nhẫn hồng ngọc đã được đặt vào ngón giữa của cô..
Hồ Trân Trân cụp bốn ngón tay còn lại xuống, cho anh ta thấy vẻ đẹp của viên hồng ngọc.
Người đàn ông lập tức mất khống chế, muốn thoát khỏi bàn tay của người phục vụ.
Anh ta trông có vẻ quá kích động, Phùng đổng di chuyển ngón tay về phía nhân viên bảo vệ trong góc, và một số người lập tức tiến tới và buộc người đàn ông rời đi.
[Đã quá! Cuối cùng người chướng mắt cũng đi rồi!]
[Chị Hồ vẫn còn quá văn minh, nếu là tôi thì tôi sẽ chọc ngón giữa vào mũi anh ta.]
[Người phía trước sao lại ghê tởm như vậy, lỗ mũi rất dơ, tay chị Hồ đẹp như vậy, cô nhẫn tâm để bàn tay làm thế sao!]
[Nên làm như vậy từ lâu rồi, thứ này là của số 12 sao, nếu tôi là số 12, tôi sẽ không bán nó cho người đàn ông đó khi anh ta chửi mình đâu.]
Hướng Vũ liếc nhìn những lời này, tâm trạng càng phức tạp hơn.
Nhưng hắn ta vẫn thành thật đặt ngón tay lên bàn phím, giải thích cho chị cả.
[Đồ vật cũng đã được bàn giao rồi, có tinh thần hợp tác hay không, tất nhiên số 12 không thể cứ nói không bán hàng là được.]
Ở hội trường tâm trạng Hướng Vi cũng rất phức tạp.
Cô ấy thả lỏng ngón tay cầm bảng số, nhìn Hồ Trân Trân mỉm cười nhẹ nhõm.
Cũng là nhà giàu như nhau.
Nhưng tại sao trong khi người khác sống tự do như vậy còn cô ấy lại phải lo trước lo sau ở đây, không dám suy nghĩ hay hành động.
Bây giờ chỉ còn Hồ Trân Trân đứng.
Trước khi cô ngồi xuống, Hướng Vi đã đứng dậy vỗ tay với Hồ Trân Trân: “Cô Hồ, rất có mắt nhìn.”
Hồ Trân Trân bất ngờ nhìn cô ấy, chú ý tới số 12 trên tay cô, khẽ gật đầu chào hỏi.
Hồ Trân Trân ngồi xuống.
Hướng Vũ kinh ngạc đứng dậy trước màn hình
“Không phải chứ, chị của mình mà có thể đứng dậy khen người khác sao?”
Những người lớn trong nhà họ Hướng đều đã sớm qua đời, trong nhà chỉ còn ba đứa trẻ, xem như Hướng Vi một tay nuôi lớn hai đứa em trai.
Trong ấn tượng của Hướng Vũ, chị cả từ trước đến nay luôn nghiêm túc.
Mọi quyết định của cô ấy đưa ra đều được cân nhắc kỹ lưỡng, cô ấy không mắc sai lầm nào, cực kỳ uy nghiêm..
Để chống đỡ nhà họ Hướng, cô ấy đã sớm vào công ty.
Khi đó Hướng Vũ còn nhỏ, không nhớ được quá nhiều chuyện, chỉ nhớ là rất khó để gặp chị cả, thỉnh thoảng cuối tuần mới có thể gặp chị ấy trong thư phòng ở nhà.
Mặc dù là ngày nghỉ, nhưng cô ấy vẫn rất bận rộn.
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của Hướng Vi trên màn hình, Hướng Vũ chợt nhận ra rằng đã nhiều năm rồi anh ta không thấy chị cả mình cười..
Anh ta thành thật ngồi xuống, xóa hết những bình luận chế giễu Hồ Trân Trân trước đây.
Thấy cô làm cho chị cả bật cười, hôm nay để cô nổi bật mới được
Thời gian của buổi đấu giá kéo dài, người xem cũng thay một lượt mới.
Phòng phát sóng trực tiếp không còn hot như trước nhưng vẫn được duy trì ở mức tương đối cao.
Hồ Trân Trân hơi mệt mỏi, dùng tay che miệng, ngáp một cái.
Sao còn chưa tới lượt cô nữa?
Trong lòng cô buồn bực, liếc nhìn Phùng đổng.
Đúng lúc va phải ánh mắt của Phùng đổng, Phùng đổng xem như phá lệ nở nụ cười đầy dầu mỡ với Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân lập tức dời tầm mắt đi.
Thật cay mắt.
Hồ Trân Trân không thắc mắc quá lâu, ngay sau đó cô nghe thấy một cái tên quen thuộc từ miệng người bán đấu giá.
“Món tiếp tiếp theo cũng là món cuối cùng, đến từ số 7 của cô Hồ Trân Trân, một trong những bức tranh gốc còn sót lại của Picasso, giá khởi điểm 55 triệu, mỗi lần tăng giá tối thiểu 2 triệu……”
Những người còn trong phòng phát sóng trực tiếp đồng loạt dỏng tai lên.
[Tôi không nghe lầm chứ, chị Hồ quyên tặng cái gì cơ?]
[Bức tranh gốc của Picasso, vãi chưởng!]
[Không phải cái này nên giữ ở nhà làm vật gia truyền sao? Cái này cũng đem tặng được à?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.