Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 150
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Nhưng những chiếc máy quay vẫn đang chĩa thẳng vào hắn, theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Một hành động nhỏ cũng có thể làm dấy lên sự phẫn nộ lớn của dư luận.
Ngoại trừ phóng viên truyền hình trực tiếp đang đứng ở bên ngoài, tất cả những người còn lại đều cố gắng chạy về xe nhanh nhất để tung đoạn video vừa rồi lên.
Thời gian là tiền bạc và người đăng lên nhanh nhất sẽ nhận được sự chú ý lớn nhất.
Đồng Thụ biết chắc chắn mình sẽ bị mắng rất nhiều nên trực tiếp tắt luôn điện thoại, không đọc những lời bình luận trên mạng.
Sau khi vào nhà máy, trước tiên hắn đi đến phòng làm việc của mình và nói: "Thư ký Lý, đem cho tôi chìa khoá dự phòng của phòng làm việc Đỗ tổng. Tôi muốn vào xem một chút."
Đồng Thụ đột nhiên xông vào nên thư ký Lý cũng không có cách nào từ chối được. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng đã tìm thấy chìa khoá dự phòng ở phòng hành chính.
Văn phòng của Đỗ Sơn rất đơn giản. Hình như hắn ta đã chuẩn bị rất kỹ rồi mới rời đi nên trong văn phòng có rất ít đồ.
Đồng Thụ cũng chẳng tìm được đồ vật nào hữu dụng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã nghĩ ra cách tìm được Đỗ Sơn.
"Này, đưa điện thoại của cô cho tôi."
Đồng Thụ chìa tay ra trước mặt thư ký.
Thư ký Lý không ngờ hắn sẽ đưa ra yêu cầu này nên có chút hốt hoảng lưỡng lự không muốn cho hắn mượn điện thoại.
Đồng Thụ không phải là người dễ dàng buông tha cho người khác. Hắn không muốn nói hai lần, thấy thư ký Lý cứ lưỡng lự nên hắn trực tiếp cướp lấy điện thoại của cô ta, làm cho cô ta có chút tức giận.
Vừa nhìn xuống thì Đồng Thụ liền tức giận.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Chẳng trách cô lại không muốn cho tôi mượn điện thoại. Hóa ra là đang nói xấu sau lưng tôi nên có chút chột dạ chứ gì."
Thư ký Lý lắc đầu, không dám nói gì thêm.
Nhìn thấy thái độ của cô ta, Đồng Thụ càng tức giận hơn. Một tiếng "Rầm" vang lên, hắn ta đặt di động lên bàn trong sự tức giận.
Cô thư ký ngẩng đầu lên, cô ta cảm thấy đau thay cho cái điện thoại của mình, nhưng sợ ông chủ sẽ tức giận nên chỉ biết cúi đầu xuống nén cơn giận dữ của mình lại.
"Cô nghĩ mình là ai? Cô cho rằng với cái trình độ của cô mà có thể trở thành thư ký của giám đốc sao? Trong lòng còn không tự hiểu rõ khả năng của mình tới đâu mà còn ở sau lưng mắng tôi sao? Xem ra cô muốn bị sa thải rồi đúng không?"
"Cô đến báo với phòng nhân sự tháng này lương của cô sẽ giảm một nửa, tiền thưởng năm nay cô đừng hòng mà nhận được một xu nào."
Điều này coi như là đã chọc đến giới hạn của người làm công.
Thư ký Lý ngẩng đầu lên: "Dựa vào cái gì?"
"Tôi mới không đến đây mấy ngày, mà mọi thứ ở đây đã hỗn loạn như vậy rồi. Thân là một thư ký giám đốc mà cô lại để mọi chuyện thành ra như vậy, chẳng lẽ không nên phạt cô hay sao?" Đồng Thụ dùng sức thật mạnh đập điện thoại xuống bàn.
"Còn ở sau lưng mắng tôi như vậy, cũng may tôi rộng lượng nên không so đo với cô, nếu không cô đừng hòng mà nhận được một nửa phần tiền lương còn lại."
Đồng Thụ xảy ra chuyện như vậy, trong công ty cũng hỗn loạn không kém, đều do thư ký Lý dốc hết sức lực giải quyết mọi việc nên mọi thứ mới trở nên yên bình như bây giờ.
Cô ta đã cố gắng hết sức nhưng lại nhận lại kết quả như thế này.
Một giây này cũng đủ khiến trái tim của thư ký Lý trở nên lạnh giá.
Cô ta cũng không giữ thái độ khom lưng kính cẩn như lúc trước nữa. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thẳng vào mắt Đồng Thụ.
"Nhà máy của anh xứng đáng đóng cửa."
Đồng Thụ không ngờ mình lại nghe được câu nói này: "Cô nói cái gì? Cô không muốn nhận lương nữa à?"
Thư ký Lý có bằng tốt nghiệp đại học khá tốt, tiếng phổ thông cũng nói khá chuẩn. Nên Đồng Thụ thường xuyên dẫn cô ta đi theo làm việc. Bởi hắn cảm thấy lời nói của cô ta rất lưu loát dứt khoát, nghe liền biết là một người chuyên nghiệp.
Nhưng bây giờ, thư ký Lý lại dùng giọng nói ấy để nói với hắn.
"Đồ ngốc, tôi không làm nữa!"
Cô trực tiếp đưa tay lấy lại điện thoại, xoay người rời đi.
Đồng thời chạy thẳng đến phòng nhân sự, không quên nói thật to: "Ai làm thì làm, bà đây không làm nữa!"
Vụ bê bối clenbuterol đang gây ồn ào trong dư luận hiện nay nên mọi người trong công ty có chút lo sợ.
Bây giờ là lúc dễ từ chức nhất và cũng là thời điểm dễ bị đào thải nhất, từ trước đến nay tất cả đều nhờ vào sự cố gắng không ngừng nghỉ của thư ký Lý mọi người mới có được như ngày hôm nay. Thấy mọi chuyện thành ra như vậy bọn họ cũng âm thầm đưa ra quyết định.
Những người tin tưởng thư ký Lý đều đã từ chức.
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt của họ có chút d.a.o động.
Cũng không nhớ ai là người dẫn đầu nữa, trong nháy mắt nhân viên trong phòng nhân sự đã trở thành những người đầu tiên cầm trên tay những đơn từ chức đã chuẩn bị sẵn.
Khi Đồng Thụ bước ra, thì chỉ thấy còn lại vài người trong văn phòng.
"Sao lại thế này? Hiện tại vẫn còn đang trong giờ làm việc, những người khác đâu rồi?"
Trong văn phòng chỉ còn lại một nhân viên chức nhỏ đang từ từ đi ra khỏi phòng. Khi thấy hắn tới thì lại nhăn mặt.
Ai bảo ông đi chậm vậy chứ?
Trong phòng chỉ còn lại một người, nên câu hỏi này cũng chỉ có mình anh ta có thể trả lời.
Anh nhân viên đó xách cặp sách của mình tiếp tục bước đi, thong thả trả lời Đồng Thụ một câu: "Bọn họ đều đã từ chức rồi và tôi cũng vậy, tạm biệt ông chủ."
Nói xong, anh ta chuyển từ bước nhanh sang chạy chậm, nóng lòng muốn rời khỏi nơi này.
Một hành động nhỏ cũng có thể làm dấy lên sự phẫn nộ lớn của dư luận.
Ngoại trừ phóng viên truyền hình trực tiếp đang đứng ở bên ngoài, tất cả những người còn lại đều cố gắng chạy về xe nhanh nhất để tung đoạn video vừa rồi lên.
Thời gian là tiền bạc và người đăng lên nhanh nhất sẽ nhận được sự chú ý lớn nhất.
Đồng Thụ biết chắc chắn mình sẽ bị mắng rất nhiều nên trực tiếp tắt luôn điện thoại, không đọc những lời bình luận trên mạng.
Sau khi vào nhà máy, trước tiên hắn đi đến phòng làm việc của mình và nói: "Thư ký Lý, đem cho tôi chìa khoá dự phòng của phòng làm việc Đỗ tổng. Tôi muốn vào xem một chút."
Đồng Thụ đột nhiên xông vào nên thư ký Lý cũng không có cách nào từ chối được. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng đã tìm thấy chìa khoá dự phòng ở phòng hành chính.
Văn phòng của Đỗ Sơn rất đơn giản. Hình như hắn ta đã chuẩn bị rất kỹ rồi mới rời đi nên trong văn phòng có rất ít đồ.
Đồng Thụ cũng chẳng tìm được đồ vật nào hữu dụng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã nghĩ ra cách tìm được Đỗ Sơn.
"Này, đưa điện thoại của cô cho tôi."
Đồng Thụ chìa tay ra trước mặt thư ký.
Thư ký Lý không ngờ hắn sẽ đưa ra yêu cầu này nên có chút hốt hoảng lưỡng lự không muốn cho hắn mượn điện thoại.
Đồng Thụ không phải là người dễ dàng buông tha cho người khác. Hắn không muốn nói hai lần, thấy thư ký Lý cứ lưỡng lự nên hắn trực tiếp cướp lấy điện thoại của cô ta, làm cho cô ta có chút tức giận.
Vừa nhìn xuống thì Đồng Thụ liền tức giận.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Chẳng trách cô lại không muốn cho tôi mượn điện thoại. Hóa ra là đang nói xấu sau lưng tôi nên có chút chột dạ chứ gì."
Thư ký Lý lắc đầu, không dám nói gì thêm.
Nhìn thấy thái độ của cô ta, Đồng Thụ càng tức giận hơn. Một tiếng "Rầm" vang lên, hắn ta đặt di động lên bàn trong sự tức giận.
Cô thư ký ngẩng đầu lên, cô ta cảm thấy đau thay cho cái điện thoại của mình, nhưng sợ ông chủ sẽ tức giận nên chỉ biết cúi đầu xuống nén cơn giận dữ của mình lại.
"Cô nghĩ mình là ai? Cô cho rằng với cái trình độ của cô mà có thể trở thành thư ký của giám đốc sao? Trong lòng còn không tự hiểu rõ khả năng của mình tới đâu mà còn ở sau lưng mắng tôi sao? Xem ra cô muốn bị sa thải rồi đúng không?"
"Cô đến báo với phòng nhân sự tháng này lương của cô sẽ giảm một nửa, tiền thưởng năm nay cô đừng hòng mà nhận được một xu nào."
Điều này coi như là đã chọc đến giới hạn của người làm công.
Thư ký Lý ngẩng đầu lên: "Dựa vào cái gì?"
"Tôi mới không đến đây mấy ngày, mà mọi thứ ở đây đã hỗn loạn như vậy rồi. Thân là một thư ký giám đốc mà cô lại để mọi chuyện thành ra như vậy, chẳng lẽ không nên phạt cô hay sao?" Đồng Thụ dùng sức thật mạnh đập điện thoại xuống bàn.
"Còn ở sau lưng mắng tôi như vậy, cũng may tôi rộng lượng nên không so đo với cô, nếu không cô đừng hòng mà nhận được một nửa phần tiền lương còn lại."
Đồng Thụ xảy ra chuyện như vậy, trong công ty cũng hỗn loạn không kém, đều do thư ký Lý dốc hết sức lực giải quyết mọi việc nên mọi thứ mới trở nên yên bình như bây giờ.
Cô ta đã cố gắng hết sức nhưng lại nhận lại kết quả như thế này.
Một giây này cũng đủ khiến trái tim của thư ký Lý trở nên lạnh giá.
Cô ta cũng không giữ thái độ khom lưng kính cẩn như lúc trước nữa. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thẳng vào mắt Đồng Thụ.
"Nhà máy của anh xứng đáng đóng cửa."
Đồng Thụ không ngờ mình lại nghe được câu nói này: "Cô nói cái gì? Cô không muốn nhận lương nữa à?"
Thư ký Lý có bằng tốt nghiệp đại học khá tốt, tiếng phổ thông cũng nói khá chuẩn. Nên Đồng Thụ thường xuyên dẫn cô ta đi theo làm việc. Bởi hắn cảm thấy lời nói của cô ta rất lưu loát dứt khoát, nghe liền biết là một người chuyên nghiệp.
Nhưng bây giờ, thư ký Lý lại dùng giọng nói ấy để nói với hắn.
"Đồ ngốc, tôi không làm nữa!"
Cô trực tiếp đưa tay lấy lại điện thoại, xoay người rời đi.
Đồng thời chạy thẳng đến phòng nhân sự, không quên nói thật to: "Ai làm thì làm, bà đây không làm nữa!"
Vụ bê bối clenbuterol đang gây ồn ào trong dư luận hiện nay nên mọi người trong công ty có chút lo sợ.
Bây giờ là lúc dễ từ chức nhất và cũng là thời điểm dễ bị đào thải nhất, từ trước đến nay tất cả đều nhờ vào sự cố gắng không ngừng nghỉ của thư ký Lý mọi người mới có được như ngày hôm nay. Thấy mọi chuyện thành ra như vậy bọn họ cũng âm thầm đưa ra quyết định.
Những người tin tưởng thư ký Lý đều đã từ chức.
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt của họ có chút d.a.o động.
Cũng không nhớ ai là người dẫn đầu nữa, trong nháy mắt nhân viên trong phòng nhân sự đã trở thành những người đầu tiên cầm trên tay những đơn từ chức đã chuẩn bị sẵn.
Khi Đồng Thụ bước ra, thì chỉ thấy còn lại vài người trong văn phòng.
"Sao lại thế này? Hiện tại vẫn còn đang trong giờ làm việc, những người khác đâu rồi?"
Trong văn phòng chỉ còn lại một nhân viên chức nhỏ đang từ từ đi ra khỏi phòng. Khi thấy hắn tới thì lại nhăn mặt.
Ai bảo ông đi chậm vậy chứ?
Trong phòng chỉ còn lại một người, nên câu hỏi này cũng chỉ có mình anh ta có thể trả lời.
Anh nhân viên đó xách cặp sách của mình tiếp tục bước đi, thong thả trả lời Đồng Thụ một câu: "Bọn họ đều đã từ chức rồi và tôi cũng vậy, tạm biệt ông chủ."
Nói xong, anh ta chuyển từ bước nhanh sang chạy chậm, nóng lòng muốn rời khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.