Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 161
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Nên khi đứng ở trong một đám người, thì trông ông ta rất kỳ quái.
Dù sao bốn người họ đứng đây cũng không làm gì cả, nên Đồng Soái tiếp tục quan sát người đàn ông đó.
Người đàn ông đầu trọc đó lén lén lút lút đi đến khu nghỉ ngơi của nhân viên.
Chỗ nghỉ ngơi hơi nhỏ một chút, ở đó có ba cái ghế một cái bàn và một cái ô cỡ lớn, trên bàn có rất nhiều loại nước uống giải khát nhưng đa số đều là nước đá hoặc là chè đậu xanh.
Không chỉ có nhân viên công tác được uống mà những vị khách đến đây ai đi ngang qua muốn uống thì cũng có thể lấy một ly.
Nơi này có rất nhiều người, nhân viên cũng rất bận rộn, nên họ sẽ thay ca luân phiên với nhau để làm việc, cũng thay phiên nghỉ ngơi, đây cũng coi như là cơ hội nghỉ ngơi của họ sau mấy tiếng làm việc mệt mỏi.
Bây giờ đang đến giờ thay ca, nhân viên nghỉ ngơi vừa đi, nhân viên thay thế chưa đến, nhân lúc chưa có ai thì người đàn ông đó đã lẻn vào.
Vừa nhìn liền biết, ông ta không phải nhân viên công tác ở đây. Vậy tại sao lại đi vào đó chứ?
Trong lòng Đồng Soái cảm thấy nghi ngờ người này: "Mấy đứa đứng ở đây chờ một lát, anh đi đến chỗ đó xem một chút."
Những quầy hàng xung quanh đã chắn mất tầm mắt của Đồng Soái, ông ta đang nói điều gì đó với tên đồng bọn của mình, cậu bé đi ra xa một chút để quan sát người đàn ông đó.
Trên tay người đàn ông đó đang cầm một chai nước không nguồn gốc, đổ vào trong chén chè đậu xanh.
Chất lỏng trong chai có màu vàng, ngay cả Đồng Soái đứng ở phía xa cũng có thể nhìn thấy được, trong mắt trẻ con chất lỏng có màu sắc sặc sỡ giống vậy cùng có rất nhiều.
Nhưng Đồng Soái nhìn qua liền biết đó là thứ gì.
"Này, ông đang làm gì đấy?”
Giọng nói của cậu bé vang lên đã làm tên đầu trọc đó sợ hãi cũng như thu hút được sự chú ý của mọi người, tất cả đều nhìn về hướng này.
Giọng nói của cậu rất to và vang rất xa.
Nên ngay cả những nhân viên đang làm việc cũng có thể nghe thấy được.
Nhân viên kiểm phiếu gần đó nhanh chóng đi đến, khi vừa nghe thấy tiếng động xung quanh theo bản năng ông ta quăng chai nước rồi bỏ chạy.
Đồng Soái hét lên: "Ông ta đã bỏ một thứ gì đó vào chè đậu xanh! Bắt lấy ông ta!"
Âm thanh này đủ để các nhân viên nắm rõ được tình hình.
"Bạn nhỏ, em hãy chú ý đến chỗ này, đừng để ai ăn chè ở đây nhé!"
Nói xong, nhân viên đứng dậy đuổi theo người đàn ông kia.
Tên đầu trọc đó là một người đàn ông trung niên thì làm sao có thể chạy nhanh hơn những nhân viên nam trẻ tuổi ở đây chứ, ông ta chưa chạy ra tới cổng thì đã bị bắt lại.
Nhân viên duy trì an ninh nghe được động tĩnh lớn, nên vội vàng chạy ra: "Sao vậy? Có chuyện gì thế?"
"Người này đã bỏ gì đó vào những chén chè đậu xanh ở khu nghỉ ngơi. Tôi nghi ngờ ông ta đã bỏ độc vào đó. Báo cảnh sát đi!"
Những lời này khiến người đàn ông đang bị đè xuống đất hoảng sợ.
"Tôi không có đầu độc ai cả, các người đừng có mà vu oan cho người tốt như tôi!"
Người bị đè xuống đất tên là Vương Thiên, ông ta cũng là một người buôn bán nhỏ, kiếm sống dựa vào việc bán gà quay.
Lúc trước ông ta cũng buôn bán gà quay ở tòa nhà bỏ hoang kia khá tốt..
Nhưng khi có tin tức truyền ra toà nhà này chuẩn bị xây dựng lại, ông ta liền cảm thấy sợ hãi, ông ta đã quen buôn bán ở đây cũng có rất nhiều khách quen rồi, bây giờ rời đi thì làm ăn kiểu gì cơ chứ?
Mang theo ý nghĩ này, Vương Thiên quyết định làm một trận cho ra trò.
Ông ta khuyến khích các chủ quầy hàng phản đối chuyện này, nhưng không ngờ cuối cùng chỉ có hai người.
Vì ít người nên đi gây chuyện cũng không tạo ra được một chút gợn sóng nào.
Sau khi Vương Thiên bị đưa đến cục cảnh sát giam giữ rồi được thả ra.
Chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến ông ta khó chịu hơn.
Khi Vương Thiên nghe được thông tin vị Hồ tổng này sẽ miễn phí tiền thuê ba tháng cho các quầy hàng ăn vặt, thì Vương Thiên vui vẻ đi đến đăng ký nhưng kết quả là ông ta không được chọn.
Các chủ quầy hàng đều có thể tham gia, vậy tại sao ông ta lại không được chọn cơ chứ?
Vương Thiện tức giận chạy vào tòa nhà gây náo loạn với người quản lý.
"Ông còn không biết sao, ông đã gây náo loạn ở đây, nên đã bị cho vào danh sách đen rồi."
"Phúc lợi của Hồ tổng muốn dành cho những người chủ quầy hàng cần cù chăm chỉ, chứ không phải loại người lưu manh như ông, ông về nhà tắm rửa rồi đi mơ ngủ đi đừng đến đây nữa."
Vương Thiên bị quản lý sỉ nhục rồi đuổi ra khỏi tòa nhà.
Từ ngày đó, ông ta đã nảy ra ý định trả thù.
Nhưng người ta là một phú bà, ông ta cũng không thể làm gì được.
Ngay cả người quản lý sỉ nhục ông ta hôm nay, Vương Thiên còn không biết là ai.
Thì làm sao có thể trả thù được chứ?
Nhiều ngày qua Vương Thiên đau đầu suy nghĩ cách trả thù, thì tình cờ nghe được vị Hồ tổng này sắp tổ chức hoạt động mang tên "Lễ hội ăn vặt", điều này giúp ông ta nảy ra một ý tưởng mới.
Nếu cô đã muốn sự kiện này diễn ra thành công, thì ông ta sẽ phá huỷ cả sự kiện này, ông sẽ khiến cho sự kiện đó thất bại ngay trước mắt vị Hồ tổng đó.
Là một chủ cửa hàng, nên ông rất am hiểu tâm lý của khách hàng.
Chỉ cần có một chút tin xấu thì số lượng khách sẽ giảm đi một nửa, nếu đó là tin về vệ sinh an toàn thực phẩm thì số lượng khách sẽ càng giảm mạnh hơn.
Dù sao bốn người họ đứng đây cũng không làm gì cả, nên Đồng Soái tiếp tục quan sát người đàn ông đó.
Người đàn ông đầu trọc đó lén lén lút lút đi đến khu nghỉ ngơi của nhân viên.
Chỗ nghỉ ngơi hơi nhỏ một chút, ở đó có ba cái ghế một cái bàn và một cái ô cỡ lớn, trên bàn có rất nhiều loại nước uống giải khát nhưng đa số đều là nước đá hoặc là chè đậu xanh.
Không chỉ có nhân viên công tác được uống mà những vị khách đến đây ai đi ngang qua muốn uống thì cũng có thể lấy một ly.
Nơi này có rất nhiều người, nhân viên cũng rất bận rộn, nên họ sẽ thay ca luân phiên với nhau để làm việc, cũng thay phiên nghỉ ngơi, đây cũng coi như là cơ hội nghỉ ngơi của họ sau mấy tiếng làm việc mệt mỏi.
Bây giờ đang đến giờ thay ca, nhân viên nghỉ ngơi vừa đi, nhân viên thay thế chưa đến, nhân lúc chưa có ai thì người đàn ông đó đã lẻn vào.
Vừa nhìn liền biết, ông ta không phải nhân viên công tác ở đây. Vậy tại sao lại đi vào đó chứ?
Trong lòng Đồng Soái cảm thấy nghi ngờ người này: "Mấy đứa đứng ở đây chờ một lát, anh đi đến chỗ đó xem một chút."
Những quầy hàng xung quanh đã chắn mất tầm mắt của Đồng Soái, ông ta đang nói điều gì đó với tên đồng bọn của mình, cậu bé đi ra xa một chút để quan sát người đàn ông đó.
Trên tay người đàn ông đó đang cầm một chai nước không nguồn gốc, đổ vào trong chén chè đậu xanh.
Chất lỏng trong chai có màu vàng, ngay cả Đồng Soái đứng ở phía xa cũng có thể nhìn thấy được, trong mắt trẻ con chất lỏng có màu sắc sặc sỡ giống vậy cùng có rất nhiều.
Nhưng Đồng Soái nhìn qua liền biết đó là thứ gì.
"Này, ông đang làm gì đấy?”
Giọng nói của cậu bé vang lên đã làm tên đầu trọc đó sợ hãi cũng như thu hút được sự chú ý của mọi người, tất cả đều nhìn về hướng này.
Giọng nói của cậu rất to và vang rất xa.
Nên ngay cả những nhân viên đang làm việc cũng có thể nghe thấy được.
Nhân viên kiểm phiếu gần đó nhanh chóng đi đến, khi vừa nghe thấy tiếng động xung quanh theo bản năng ông ta quăng chai nước rồi bỏ chạy.
Đồng Soái hét lên: "Ông ta đã bỏ một thứ gì đó vào chè đậu xanh! Bắt lấy ông ta!"
Âm thanh này đủ để các nhân viên nắm rõ được tình hình.
"Bạn nhỏ, em hãy chú ý đến chỗ này, đừng để ai ăn chè ở đây nhé!"
Nói xong, nhân viên đứng dậy đuổi theo người đàn ông kia.
Tên đầu trọc đó là một người đàn ông trung niên thì làm sao có thể chạy nhanh hơn những nhân viên nam trẻ tuổi ở đây chứ, ông ta chưa chạy ra tới cổng thì đã bị bắt lại.
Nhân viên duy trì an ninh nghe được động tĩnh lớn, nên vội vàng chạy ra: "Sao vậy? Có chuyện gì thế?"
"Người này đã bỏ gì đó vào những chén chè đậu xanh ở khu nghỉ ngơi. Tôi nghi ngờ ông ta đã bỏ độc vào đó. Báo cảnh sát đi!"
Những lời này khiến người đàn ông đang bị đè xuống đất hoảng sợ.
"Tôi không có đầu độc ai cả, các người đừng có mà vu oan cho người tốt như tôi!"
Người bị đè xuống đất tên là Vương Thiên, ông ta cũng là một người buôn bán nhỏ, kiếm sống dựa vào việc bán gà quay.
Lúc trước ông ta cũng buôn bán gà quay ở tòa nhà bỏ hoang kia khá tốt..
Nhưng khi có tin tức truyền ra toà nhà này chuẩn bị xây dựng lại, ông ta liền cảm thấy sợ hãi, ông ta đã quen buôn bán ở đây cũng có rất nhiều khách quen rồi, bây giờ rời đi thì làm ăn kiểu gì cơ chứ?
Mang theo ý nghĩ này, Vương Thiên quyết định làm một trận cho ra trò.
Ông ta khuyến khích các chủ quầy hàng phản đối chuyện này, nhưng không ngờ cuối cùng chỉ có hai người.
Vì ít người nên đi gây chuyện cũng không tạo ra được một chút gợn sóng nào.
Sau khi Vương Thiên bị đưa đến cục cảnh sát giam giữ rồi được thả ra.
Chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến ông ta khó chịu hơn.
Khi Vương Thiên nghe được thông tin vị Hồ tổng này sẽ miễn phí tiền thuê ba tháng cho các quầy hàng ăn vặt, thì Vương Thiên vui vẻ đi đến đăng ký nhưng kết quả là ông ta không được chọn.
Các chủ quầy hàng đều có thể tham gia, vậy tại sao ông ta lại không được chọn cơ chứ?
Vương Thiện tức giận chạy vào tòa nhà gây náo loạn với người quản lý.
"Ông còn không biết sao, ông đã gây náo loạn ở đây, nên đã bị cho vào danh sách đen rồi."
"Phúc lợi của Hồ tổng muốn dành cho những người chủ quầy hàng cần cù chăm chỉ, chứ không phải loại người lưu manh như ông, ông về nhà tắm rửa rồi đi mơ ngủ đi đừng đến đây nữa."
Vương Thiên bị quản lý sỉ nhục rồi đuổi ra khỏi tòa nhà.
Từ ngày đó, ông ta đã nảy ra ý định trả thù.
Nhưng người ta là một phú bà, ông ta cũng không thể làm gì được.
Ngay cả người quản lý sỉ nhục ông ta hôm nay, Vương Thiên còn không biết là ai.
Thì làm sao có thể trả thù được chứ?
Nhiều ngày qua Vương Thiên đau đầu suy nghĩ cách trả thù, thì tình cờ nghe được vị Hồ tổng này sắp tổ chức hoạt động mang tên "Lễ hội ăn vặt", điều này giúp ông ta nảy ra một ý tưởng mới.
Nếu cô đã muốn sự kiện này diễn ra thành công, thì ông ta sẽ phá huỷ cả sự kiện này, ông sẽ khiến cho sự kiện đó thất bại ngay trước mắt vị Hồ tổng đó.
Là một chủ cửa hàng, nên ông rất am hiểu tâm lý của khách hàng.
Chỉ cần có một chút tin xấu thì số lượng khách sẽ giảm đi một nửa, nếu đó là tin về vệ sinh an toàn thực phẩm thì số lượng khách sẽ càng giảm mạnh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.