Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 171
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Tên đồng bọn kia cũng quen biết với anh ta lâu năm, nhưng cũng bị một màn này dọa sợ, liếc nhìn cánh tay xăm đầy hình của anh ta nói: “Sự việc đã đến mức này rồi, chúng ta nhận thua thôi.”
Nhưng ngược lại Trương tổng lại lên tiếng phản bác: “Dựa vào cái gì mà nhận thua?”
“Cô ta chơi chúng ta một vố đau đớn như vậy là xong sao?”
Tên đồng bọn cẩn thận lên tiếng: “Hồ tổng là người có tiền nên làm gì cũng được, chúng ta có thể làm gì cô ta chứ?”
Trương tổng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự giận dữ: “Nếu chúng ta đã nói đến thế mà cô ta vẫn không chịu, thì đành để cô ta gánh chịu hậu quả từ sự lựa chọn của mình.”
Tên đồng bọn cũng không dám lên tiếng, im lặng nhìn Trương tổng lên kế hoạch.
Tên đồng bọn này quá hiểu rõ Trương tổng, lúc này mà nói ra nói vào thì khả năng cao sẽ chọc anh ta tức giận mà thôi.
Trương tổng đen mặt suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng hỏi hắn: “Vị Hồ tổng này không phải rất nổi tiếng ở Tây Kinh Môn Sao?”
Tên đồng bọn là người từ Tây Kinh Môn, nghe vậy liền gật đầu.
“Đúng vậy, mọi người ở đó đều rất thích cô ta.”
Trương tổng vừa nghĩ ra một điều gì đó, nên tìm kiếm ở trên mạng tên của Hồ Trân Trân và Tây Kinh Môn.
Đúng là anh ta đã tìm ra được rất nhiều thông tin.
Thế mà Hồ Trân Trân đã mua rất nhiều đất ở Tây Kinh Môn, thậm chí còn xây bệnh viện và nhà thuốc ở đó nữa chứ.
Đối với những người dân ở đó, thì cô giống như một vị Bồ Tát sống vậy.
Trương tổng khịt mũi coi thường.
Nếu cô ta là người hào phóng như vậy, thì tại sao không chịu mảnh đất của anh ta chứ, còn làm anh ta mất măt như vậy.
“Nếu Hồ tổng đã chơi chúng ta một vố thật đau, thì chúng ta cũng có quà đáp lễ cho cô ta, ở địa bàn của cô ta làm cô ta bẽ mặt.”
Đối với những lời nói của Trương tổng ban đầu tên đồng bọn không hiểu cho lắm, sau khi thấy chiếc nhẫn trên tay anh ta, thì hắn mới hiểu mọi chuyện.
“Như thế không tốt đâu!” Hắn sốt ruột nói.
“Mới rửa tay gác kiếm hai năm, chuyện này có chút nguy hiểm.”
Trương tổng đè nén sự tức giận trong mình xuống, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Lá gan cậu cũng quá nhỏ rồi đấy, hai năm rồi không gây ra chuyện gì, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không.”
“Nhưng……”
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Trương tổng ngắt lời.
“Đừng có mà nhưng nhị với tôi, tôi biết cậu nhát gan nên không cần cậu không tham gia vụ này, cậu cứ ở đây chờ tin tức của tôi đi.”
Nghe được câu ‘không cần cậu tham gia’, trong lòng tên đồng bọn cũng nhẹ hơn không ít, nhưng cũng không thể ngăn cản được Trương tổng.
“Vậy chú ý an toàn, nhớ mang tin tốt về.”
Trương tổng rất rõ ràng, anh ta thẳng thắn nói: “Yên tâm đi, chỉ có tôi mới hiểu bản thân tôi thôi, cậu không hiểu đâu.”
Không giống như người của những nơi khác, nhóm người của Trương tổng vẫn luôn bành trưởng mở rộng ở phía Bắc.
Phía Bắc không tốt lắm, nên có khá ít người sinh sống, trị an ở đây cũng không quá tốt.
Từ thời niên thiếu bọn họ đã đi cùng Trương tổng lặn lộn khắp nơi, nên cũng học được không ít.
Mấy năm trước khu phía Bắc mới bắt đầu phát triển, nên phía trên mới bắt đầu coi trọng khu này, thấy thế nên bọn họ mới quyết định gác kiếm mà làm ăn chân chính.
Nhưng bọn họ tưởng như vậy liền có thể khoác lên mình cái áo của người tốt sao.
Làm thương nhân cần phải có thiên phú và kiến thức.
Dĩ nhiên Trương tổng và hắn không có loại thiên phú này, cũng chẳng qua trường lớp chính quy bài bản nào cả, tất cả đều dựa sao sự hung dữ của mình mà leo được lên.
Nhưng vận may bọn họ cũng khá tốt, vừa mới bắt đầu đã mua được một mảnh đất lớn, tuy tốn hơi nhiều tiền nhưng ít ra cũng có tài sản trong tay, vẫn còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Hiển nhiên cơ hội xoay chuyển tình thế được Trương tổng đặt lên người của Hồ Trân Trân.
Nhưng không nghĩ đến Hồ Trân Trân sẽ mua một mảnh đất khác, còn làm anh ta bẽ mặt như vậy.
Trương tổng hùng hổ bước ra cửa.
Sống làm người tốt bấy lâu nay, gân cốt của anh ta đã lâu không khởi động, nên mới để cho Hồ Trân Trân sỉ nhục như thế.
Trên tay anh ta mang một chiếc nhẫn sắt, nhưng đối với việc kế tiếp nên làm, thì nhẫn sắt có tác dụng hơn bất kì vàng bạc châu báu nào.
Ở bên ngoài nhẫn sắt được khắc những góc nhô lên rất nhọn, khi vô tình chạm vào da, cũng có thể gây ra thương tổn rất lớn.
Đơn giản mà nói, chính là đánh người rất đau.
Lúc Trương tổng còn trẻ thì anh ta đã mang chiếc nhẫn này.
Sau khi có được một chút thành tựu, anh ta cũng không bỏ chiếc nhẫn này đi mà để nó trong ngăn kéo của bàn làm việc.
Không nghĩ tới còn có ngày dùng lại nói.
Lúc anh ta ra cửa, các đàn em đã đứng cạnh xe chờ sẵn.
“Anh Trương, chúng ta đi đâu?”
Những người này đều là những anh em tốt của anh ta lúc trước, đến bây giờ vẫn kêu anh ta là anh Trương.
“Đi đến Tây Kinh Môn.”
Trương tổng cất bước lên xe, cởi nút áo tây trang ra, rồi tiếp tục gỡ hai nút áo sơ mi ra, xắn tay áo lên.
“Đã lâu rồi các anh em chúng ta không dạo chơi, hôm nay chúng ta đến Tây Kinh Môn dạo một chút, làm chỗ đó thú vị lên.”
Những người ngồi phía trước lái xe cho anh ta cười gian xảo.
Nhưng ngược lại Trương tổng lại lên tiếng phản bác: “Dựa vào cái gì mà nhận thua?”
“Cô ta chơi chúng ta một vố đau đớn như vậy là xong sao?”
Tên đồng bọn cẩn thận lên tiếng: “Hồ tổng là người có tiền nên làm gì cũng được, chúng ta có thể làm gì cô ta chứ?”
Trương tổng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự giận dữ: “Nếu chúng ta đã nói đến thế mà cô ta vẫn không chịu, thì đành để cô ta gánh chịu hậu quả từ sự lựa chọn của mình.”
Tên đồng bọn cũng không dám lên tiếng, im lặng nhìn Trương tổng lên kế hoạch.
Tên đồng bọn này quá hiểu rõ Trương tổng, lúc này mà nói ra nói vào thì khả năng cao sẽ chọc anh ta tức giận mà thôi.
Trương tổng đen mặt suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng hỏi hắn: “Vị Hồ tổng này không phải rất nổi tiếng ở Tây Kinh Môn Sao?”
Tên đồng bọn là người từ Tây Kinh Môn, nghe vậy liền gật đầu.
“Đúng vậy, mọi người ở đó đều rất thích cô ta.”
Trương tổng vừa nghĩ ra một điều gì đó, nên tìm kiếm ở trên mạng tên của Hồ Trân Trân và Tây Kinh Môn.
Đúng là anh ta đã tìm ra được rất nhiều thông tin.
Thế mà Hồ Trân Trân đã mua rất nhiều đất ở Tây Kinh Môn, thậm chí còn xây bệnh viện và nhà thuốc ở đó nữa chứ.
Đối với những người dân ở đó, thì cô giống như một vị Bồ Tát sống vậy.
Trương tổng khịt mũi coi thường.
Nếu cô ta là người hào phóng như vậy, thì tại sao không chịu mảnh đất của anh ta chứ, còn làm anh ta mất măt như vậy.
“Nếu Hồ tổng đã chơi chúng ta một vố thật đau, thì chúng ta cũng có quà đáp lễ cho cô ta, ở địa bàn của cô ta làm cô ta bẽ mặt.”
Đối với những lời nói của Trương tổng ban đầu tên đồng bọn không hiểu cho lắm, sau khi thấy chiếc nhẫn trên tay anh ta, thì hắn mới hiểu mọi chuyện.
“Như thế không tốt đâu!” Hắn sốt ruột nói.
“Mới rửa tay gác kiếm hai năm, chuyện này có chút nguy hiểm.”
Trương tổng đè nén sự tức giận trong mình xuống, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Lá gan cậu cũng quá nhỏ rồi đấy, hai năm rồi không gây ra chuyện gì, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không.”
“Nhưng……”
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Trương tổng ngắt lời.
“Đừng có mà nhưng nhị với tôi, tôi biết cậu nhát gan nên không cần cậu không tham gia vụ này, cậu cứ ở đây chờ tin tức của tôi đi.”
Nghe được câu ‘không cần cậu tham gia’, trong lòng tên đồng bọn cũng nhẹ hơn không ít, nhưng cũng không thể ngăn cản được Trương tổng.
“Vậy chú ý an toàn, nhớ mang tin tốt về.”
Trương tổng rất rõ ràng, anh ta thẳng thắn nói: “Yên tâm đi, chỉ có tôi mới hiểu bản thân tôi thôi, cậu không hiểu đâu.”
Không giống như người của những nơi khác, nhóm người của Trương tổng vẫn luôn bành trưởng mở rộng ở phía Bắc.
Phía Bắc không tốt lắm, nên có khá ít người sinh sống, trị an ở đây cũng không quá tốt.
Từ thời niên thiếu bọn họ đã đi cùng Trương tổng lặn lộn khắp nơi, nên cũng học được không ít.
Mấy năm trước khu phía Bắc mới bắt đầu phát triển, nên phía trên mới bắt đầu coi trọng khu này, thấy thế nên bọn họ mới quyết định gác kiếm mà làm ăn chân chính.
Nhưng bọn họ tưởng như vậy liền có thể khoác lên mình cái áo của người tốt sao.
Làm thương nhân cần phải có thiên phú và kiến thức.
Dĩ nhiên Trương tổng và hắn không có loại thiên phú này, cũng chẳng qua trường lớp chính quy bài bản nào cả, tất cả đều dựa sao sự hung dữ của mình mà leo được lên.
Nhưng vận may bọn họ cũng khá tốt, vừa mới bắt đầu đã mua được một mảnh đất lớn, tuy tốn hơi nhiều tiền nhưng ít ra cũng có tài sản trong tay, vẫn còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Hiển nhiên cơ hội xoay chuyển tình thế được Trương tổng đặt lên người của Hồ Trân Trân.
Nhưng không nghĩ đến Hồ Trân Trân sẽ mua một mảnh đất khác, còn làm anh ta bẽ mặt như vậy.
Trương tổng hùng hổ bước ra cửa.
Sống làm người tốt bấy lâu nay, gân cốt của anh ta đã lâu không khởi động, nên mới để cho Hồ Trân Trân sỉ nhục như thế.
Trên tay anh ta mang một chiếc nhẫn sắt, nhưng đối với việc kế tiếp nên làm, thì nhẫn sắt có tác dụng hơn bất kì vàng bạc châu báu nào.
Ở bên ngoài nhẫn sắt được khắc những góc nhô lên rất nhọn, khi vô tình chạm vào da, cũng có thể gây ra thương tổn rất lớn.
Đơn giản mà nói, chính là đánh người rất đau.
Lúc Trương tổng còn trẻ thì anh ta đã mang chiếc nhẫn này.
Sau khi có được một chút thành tựu, anh ta cũng không bỏ chiếc nhẫn này đi mà để nó trong ngăn kéo của bàn làm việc.
Không nghĩ tới còn có ngày dùng lại nói.
Lúc anh ta ra cửa, các đàn em đã đứng cạnh xe chờ sẵn.
“Anh Trương, chúng ta đi đâu?”
Những người này đều là những anh em tốt của anh ta lúc trước, đến bây giờ vẫn kêu anh ta là anh Trương.
“Đi đến Tây Kinh Môn.”
Trương tổng cất bước lên xe, cởi nút áo tây trang ra, rồi tiếp tục gỡ hai nút áo sơ mi ra, xắn tay áo lên.
“Đã lâu rồi các anh em chúng ta không dạo chơi, hôm nay chúng ta đến Tây Kinh Môn dạo một chút, làm chỗ đó thú vị lên.”
Những người ngồi phía trước lái xe cho anh ta cười gian xảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.