Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 175

Lợi Xỉ Sa Ngư

12/07/2024

Chú Lý bán thịt heo này nặng hai trăm cân, ngày thường phải g.i.ế.c mổ heo liên tục nên cánh tay có sức mạnh rất lớn, không nói một lời nào chú Lý liền đi lên trước chế ngự người trước mặt mình làm cho người đó có muốn động đậy cũng không làm gì được.

“Tới đi lão Vương lấy đồ của tên nhóc này, chúng ta mỗi người hai món.”

Hồ Trân Trân thực sự rất hào phóng, chỉ cần là trang sức trên tay Trương tổng cô cũng tính với giá 100.000 tệ luôn.

Anh ta phòng vệ nên muốn né sang bên trái nhưng lại bị Chú Lý bẻ một ngón tay khiến anh ta rên la trong đau đớn, chiếc nhẫn sắt anh ta dùng để tự vệ đã trở thành một cục tiền trong mắt người khác, các ngón tay anh ta đều bị lôi lôi kéo kéo, tất cả trang sức đều bị lấy đi.

Trong lúc đó, anh ta còn nghe một bà cô nào đó nói rằng.

“Tên côn đồ nãy cũng quá nghèo đi, ngay cả nhẫn cũng là nhẫn sắt, trên người còn chẳng có đồ nào có giá trị nữa.”

Anh ta đang bị chú Lý đè trên mặt đất thì nghe được lời này thì suýt chút nữa đã hộc m.á.u c.h.ế.t tại chỗ luôn.

Anh ta vì muốn đến đây gây chuyện đánh nhau nên mới cố tình mang chiếc nhẫn sắt để khi đánh có thể tăng mức sát thương, nhưng tại sao qua miệng bà thím bán đồ ăn này thì anh ta lại trở thành một người nghèo kiết xác chứ..

Cả đời này của Trương Trường Lộ, còn chưa từng bị người nào chỉ thẳng vào mặt anh ta nói anh ta nghèo cả, bởi vì khi nhìn thấy mặt anh ta những người đó sẽ hoảng sợ đến mức không dám nói gì hết.

Lúc bị chú bán thịt heo này đè xuống đất, sự phẫn nộ trong Trương Trường Lộ thậm chí còn lớn hơn gấp nhiều lần so với sự xấu hổ hiện tại của anh ta, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Hồ Trân Trân.

Anh ta không ngờ rằng chút tính toán này của anh ta cũng không thể thành công.

Những người đến tìm Hồ Trân Trân để nhận thưởng cũng quá nhiều rồi, họ bao vây Hồ Trân Trân, trong tay thì vẫn đang cầm quần áo của Trương tổng.

Hồ Trân Trân cao không đến 1m7 nên bị đám người này che lấp hoàn toàn, ngay cả Trương tổng đang phẫn nộ nhìn cô thì lại không thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Trương Trường Lộ nhìn tình huống trước mặt, trong lòng lại nghĩ ra được một ý tưởng xấu xa.



Đám người này điên cuồng như vậy, vừa nghe đến tiền là chuyện gì cũng dám làm, nếu trong tình thế hỗn loạn như bây giờ mà Hồ Trân Trân đem vali tiền đó ra, có khi bọn họ sẽ tranh đoạt ẩu đả lẫn nhau!

Với suy nghĩ này Trương Trường Lộ vẫn chưa rời đi mà ở lại xem náo nhiệt.

Cô ta đã hại anh ta chật vật như thế này rồi, thì Trương Trường Lộ cũng muốn nhìn xem cô xử lý tình huống này như thế nào.

“Đánh nhau rồi lấy tiền lẹ đi, tiền đang nằm trên mặt đất kia kìa.”

Trương Trường Lộ nhìn chằm chằm vào phía bên kia, trong miệng cứ liên tục lẩm bẩm những lời này.

Nhưng kết quả lại làm anh ta thất vọng.

Đám người này tay cầm quần áo của đám côn đồ, nhưng lại xếp hàng rất lịch sự và ngay ngắn.

Thậm chí họ còn nhường đường cho những người khác dễ dàng đi ra.

Chuyện này khiến Trương Trường Lộ không thể tin được, mà ngay cả người đang đứng phát tiền ở phía trước như Lưu An cũng không thể tin vào những điều mình nhìn thấy.

Từ khi nào mà đám người này có ý thức như vậy chứ?

Một vali tiền như vậy có đến 3 triệu tệ, có nhiều tiền ở đây như vậy làm nguyên một đám người ở đây có chút sợ hãi, ngay cả một cử động nhỏ họ cũng rất cẩn thận!

Chỉ có Hồ Trân Trân đứng giữa đám đông thì mới biết được toàn bộ mọi chuyện.

Cô cầm bút, mỗi người đến đây đều phải nói cho cô biết họ đã lấy được quần áo của ai, rồi ném quần áo vào thùng giấy bên cạnh.

Mỗi người đến trước mặt cô, đều phải thể hiện ra hết những mặt tốt nhất của mình

Hồ Trân Trân được xem là chủ sỡ hữu của nơi này, nên đối với nhóm người này cô cũng có một số ảnh hưởng nhất định.



Bây giờ cô mới biết điều này đấy.

Thân phận chủ sở hữu của nơi này cũng được quá đi chứ.

Những người này rất biết ơn Hồ Trân Trân nên theo bản năng họ cũng rất tin tưởng vào những gì cô nói, và hơn nữa họ cũng rất tôn trọng cô.

Chỉ mới ở đây vài giờ, nhưng ngay cả những người không có quần áo để đổi, thì họ cũng không gây hỗn loạn ở đây.

Hồ Trân Trân chỉ cần mỉm cười rồi hỏi một câu: “Hãy nói cho tôi biết quần áo này lấy được từ ai?” Thì liền có thể giải quyết được tình hình ở đây.

Trương Trường Lộ đứng từ xa nhìn một màn này, mặt anh ta dần dần đen lại.

Đám người này bị sao vậy chứ, thấy tiền trên mặt đất mà không tranh giành nhau sao?

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng rất giận dữ.

Không ít anh em đi theo anh ta đều đã trốn vào trong xe rồi.

Chỉ có tên đàn em nhỏ tuổi nhất là vẫn còn đứng bên cạnh anh ta.

“Anh Trương, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ? Anh Trương.”

Mặt mũi của anh ta cũng đã bị ném cho chó ăn hết rồi, nên Trương Trường Lộ cũng chẳng muốn nói chuyện lịch sự với người khác nữa.

“Đi thôi, chúng ta qua kia đứng chờ cô ta phát tiền xong rồi lại tính kế tiếp?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook