Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 182
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
“Bạn học nhỏ này, chuyện này không thể nói bậy được đâu, đây là chuyện của người lớn!”
Giang Thầm rất để ý hình tượng của mình trong mắt mẹ, nên khi nghe Triệu Hào nói vậy cậu cảm thấy không vui mà cãi lại.
“Cháu không có nói bậy!”
Giang Thầm ngẩng đầu, thấy được từ trong ánh mắt của mẹ đang cổ vũ cậu, vì thế cậu càng thêm dũng cảm hơn: “Miệng vết thương của cậu ấy rất dơ, không giống như bị ngã khi mặc quần dài chút nào.”
Đúng là không giống với vết thương khi mặc quần dài bị ngã chút nào, miệng vết thương của cậu bé này giống như bị ngã trên con đường đầy đất cát hơn.
Hồ Trân Trân nghĩ lại lời Giang Thầm nói một chút, sau đó nhìn cậu bé đó một cái liền tìm ra được manh mối.
“Trần Khai đi kêu bác sĩ tới đây đi, để bác sĩ xử lý vết thương cho cậu bé này, nếu không xử lý kịp thời thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng đấy.”
Lâu Đài Chó là một công viên giải trí trong nhà nên sẽ không tìm thấy một hạt cát nào ở đây cả thế mà miệng vết thương của cậu bé này lại có một đống đất cát từ đâu mang đến, chuyện này Triệu Hào cũng không có cách nào giải thích được.
Mọi người vây xem lập tức hiểu rõ mọi chuyện, dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Triệu Hào.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn ta ăn vạ, nên da mặt của Triệu Hào cũng tương đối dày, mọi chuyện đã rõ ràng như thế này rồi, mà hắn ta vẫn không có một chút xấu hổ nào nhìn thẳng mặt Đổng Ngọc nói: “Chuyện này cũng là lỗi do cô, làm vết thương con tôi nghiêm trọng hơn, ít nhiều gì thì cô cũng nên bồi thường tiền thuốc men đi chứ.”
Đến đây, bộ mặt thật của hắn ta cũng bại lộ hoàn toàn.
Đồng Ngọc đã nhịn hắn ta rất lâu rồi, bây giờ không thể nhịn được nữa.
“Bồi thường cái gì mà bồi thường!”
“Chính mình muốn đến đây ăn vạ thì thôi đi, còn dắt một cậu bé nhỏ tuổi như vậy học theo thói xấu của mình, anh có lương tâm không vậy!”
Có thể nói tất cả học sinh học ở trường Bắc Quan cho dù có hoàn cảnh gia đình như thế nào đi chăng nữa, thì đều là những học sinh rất ưu tú.
Sự khác biệt duy nhất giữa những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có và gia đình nghèo khó ngoài chuyện tiềm lực kinh tế của ba mẹ ra thì chính là tiềm năng phát triển của mỗi đứa trẻ.
Một đứa trẻ có thành tích học tập ưu tú và nhân phẩm tốt thì ít nhất sau này sẽ có một tương lai sáng lạng.
Nhưng bây giờ ba của cậu bé lại dạy cậu làm những chuyện ăn vạ này mãi, thì khỏi cần nghĩ cũng biết sau này nhân phẩm cậu bé này như thế nào rồi.
Đổng Ngọc không có điều kiện để học tập quá nhiều, cô ấy xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Bởi vì điều này nên cô rất chú trọng đến việc nuôi dạy con mình.
Triệu Hào chính là thể loại phụ huynh mà cô ấy khinh thường nhất.
Cậu bé bị Triệu Hào dùng tay giữ lại vốn dĩ không có khóc, nhưng khi nghe thấy Đổng Ngọc nói vậy cậu bé đã khóc toáng lên.
“Dì ơi, cháu thật sự xin lỗi.”
Lời xin lỗi và những giọt nước mắt của cậu bé đã khiến cô ấy mềm lòng, cô cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Có một người ba như vậy, mặc dù cậu bé không muốn làm ra những chuyện này, nhưng cũng sẽ bị ba bắt làm mà thôi.
“Cháu đã dũng cảm nói lời xin lỗi rồi thì dì sẽ tha lỗi cho cháu, đi thôi chúng ta cùng qua bên kia để chú bác sĩ xem vết thương của cháu nhé”
Trần Khai đã gọi bác sĩ của công viên giải trí đến.
Cậu bé vừa đi được hai bước thì lại bị Triệu Hào kéo ngược trở về.
“Đi cái gì đi, còn chưa lấy được tiền bồi thường đâu!”
Hắn ta rống lên như vậy làm cho cậu bé hoảng sợ không biết nói gì cả, liền rụt cổ chạy lại nắm lấy tay hắn ta.
Hồ Trân Trân cau mày, cô không thể nhịn được nữa.
Xem ra ý muốn của người đàn ông này rất rõ ràng, không lấy được tiền bồi thường thì hắn ta sẽ không chịu đi.
Cô vừa định lên tiếng, thì đã thấy một thân ảnh nhỏ tiến lên phía trước.
“Chú không thấy vết thương của cậu ấy đang rất nặng sao? Chú để cậu ấy đi xử lý vết thương đi chứ.”
Là Giang Thầm.
Hồ Trân Trân có chút bất ngờ, cô thu hết những lời định nói lại, muốn xem con mình định nói gì.
Triệu Hào cảm thấy khả năng hắn ta nhận được tiền bồi thường rất thấp, nên càng nóng nảy hơn: “Chuyện này thì liên quan gì tới mày, còn nhỏ thì đứng qua một bên mà nghe đi!”
Hồ Trân Trân nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Khai.
Giang Thầm tiến lên vài bước, dù nghe thấy nhưng cũng không bị dọa sợ, mà ngược lại cậu còn dũng cảm đáp trả lại.
“Cố ý làm trẻ em bị thương có thể hưởng án tù ba năm đấy.”
Cậu hét lên một câu rồi lao về phía trước.
Hồ Trân Trân còn chưa kịp ngăn Giang Thầm lại thì đã thấy cậu vọt đến trước mặt Triệu Thiên Thiên, kéo cậu bé đó đi.
“Đi thôi!”
Triệu Hào giữ chặt lấy tay của Triệu Thiên Thiên không chịu buông ra, thấy vậy Giang Thầm dùng cả cơ thể mình chen vào giữa họ
“Tổn hại đến trẻ em, sẽ bị ba năm tù giam!”
Cứ như vậy một người cứ la hét inh ỏi, còn một người còn lại túm cậu bé kia lại.
Hồ Trân Trân định ra mặt giúp cậu nhưng thấy một màn này cô liền dừng lại.
Cô cũng không biết Tiểu Thầm biết được học được những điều luật này từ đâu mà lại nhớ rõ như vậy.
Giang Thầm rất để ý hình tượng của mình trong mắt mẹ, nên khi nghe Triệu Hào nói vậy cậu cảm thấy không vui mà cãi lại.
“Cháu không có nói bậy!”
Giang Thầm ngẩng đầu, thấy được từ trong ánh mắt của mẹ đang cổ vũ cậu, vì thế cậu càng thêm dũng cảm hơn: “Miệng vết thương của cậu ấy rất dơ, không giống như bị ngã khi mặc quần dài chút nào.”
Đúng là không giống với vết thương khi mặc quần dài bị ngã chút nào, miệng vết thương của cậu bé này giống như bị ngã trên con đường đầy đất cát hơn.
Hồ Trân Trân nghĩ lại lời Giang Thầm nói một chút, sau đó nhìn cậu bé đó một cái liền tìm ra được manh mối.
“Trần Khai đi kêu bác sĩ tới đây đi, để bác sĩ xử lý vết thương cho cậu bé này, nếu không xử lý kịp thời thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng đấy.”
Lâu Đài Chó là một công viên giải trí trong nhà nên sẽ không tìm thấy một hạt cát nào ở đây cả thế mà miệng vết thương của cậu bé này lại có một đống đất cát từ đâu mang đến, chuyện này Triệu Hào cũng không có cách nào giải thích được.
Mọi người vây xem lập tức hiểu rõ mọi chuyện, dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Triệu Hào.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn ta ăn vạ, nên da mặt của Triệu Hào cũng tương đối dày, mọi chuyện đã rõ ràng như thế này rồi, mà hắn ta vẫn không có một chút xấu hổ nào nhìn thẳng mặt Đổng Ngọc nói: “Chuyện này cũng là lỗi do cô, làm vết thương con tôi nghiêm trọng hơn, ít nhiều gì thì cô cũng nên bồi thường tiền thuốc men đi chứ.”
Đến đây, bộ mặt thật của hắn ta cũng bại lộ hoàn toàn.
Đồng Ngọc đã nhịn hắn ta rất lâu rồi, bây giờ không thể nhịn được nữa.
“Bồi thường cái gì mà bồi thường!”
“Chính mình muốn đến đây ăn vạ thì thôi đi, còn dắt một cậu bé nhỏ tuổi như vậy học theo thói xấu của mình, anh có lương tâm không vậy!”
Có thể nói tất cả học sinh học ở trường Bắc Quan cho dù có hoàn cảnh gia đình như thế nào đi chăng nữa, thì đều là những học sinh rất ưu tú.
Sự khác biệt duy nhất giữa những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có và gia đình nghèo khó ngoài chuyện tiềm lực kinh tế của ba mẹ ra thì chính là tiềm năng phát triển của mỗi đứa trẻ.
Một đứa trẻ có thành tích học tập ưu tú và nhân phẩm tốt thì ít nhất sau này sẽ có một tương lai sáng lạng.
Nhưng bây giờ ba của cậu bé lại dạy cậu làm những chuyện ăn vạ này mãi, thì khỏi cần nghĩ cũng biết sau này nhân phẩm cậu bé này như thế nào rồi.
Đổng Ngọc không có điều kiện để học tập quá nhiều, cô ấy xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Bởi vì điều này nên cô rất chú trọng đến việc nuôi dạy con mình.
Triệu Hào chính là thể loại phụ huynh mà cô ấy khinh thường nhất.
Cậu bé bị Triệu Hào dùng tay giữ lại vốn dĩ không có khóc, nhưng khi nghe thấy Đổng Ngọc nói vậy cậu bé đã khóc toáng lên.
“Dì ơi, cháu thật sự xin lỗi.”
Lời xin lỗi và những giọt nước mắt của cậu bé đã khiến cô ấy mềm lòng, cô cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Có một người ba như vậy, mặc dù cậu bé không muốn làm ra những chuyện này, nhưng cũng sẽ bị ba bắt làm mà thôi.
“Cháu đã dũng cảm nói lời xin lỗi rồi thì dì sẽ tha lỗi cho cháu, đi thôi chúng ta cùng qua bên kia để chú bác sĩ xem vết thương của cháu nhé”
Trần Khai đã gọi bác sĩ của công viên giải trí đến.
Cậu bé vừa đi được hai bước thì lại bị Triệu Hào kéo ngược trở về.
“Đi cái gì đi, còn chưa lấy được tiền bồi thường đâu!”
Hắn ta rống lên như vậy làm cho cậu bé hoảng sợ không biết nói gì cả, liền rụt cổ chạy lại nắm lấy tay hắn ta.
Hồ Trân Trân cau mày, cô không thể nhịn được nữa.
Xem ra ý muốn của người đàn ông này rất rõ ràng, không lấy được tiền bồi thường thì hắn ta sẽ không chịu đi.
Cô vừa định lên tiếng, thì đã thấy một thân ảnh nhỏ tiến lên phía trước.
“Chú không thấy vết thương của cậu ấy đang rất nặng sao? Chú để cậu ấy đi xử lý vết thương đi chứ.”
Là Giang Thầm.
Hồ Trân Trân có chút bất ngờ, cô thu hết những lời định nói lại, muốn xem con mình định nói gì.
Triệu Hào cảm thấy khả năng hắn ta nhận được tiền bồi thường rất thấp, nên càng nóng nảy hơn: “Chuyện này thì liên quan gì tới mày, còn nhỏ thì đứng qua một bên mà nghe đi!”
Hồ Trân Trân nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Khai.
Giang Thầm tiến lên vài bước, dù nghe thấy nhưng cũng không bị dọa sợ, mà ngược lại cậu còn dũng cảm đáp trả lại.
“Cố ý làm trẻ em bị thương có thể hưởng án tù ba năm đấy.”
Cậu hét lên một câu rồi lao về phía trước.
Hồ Trân Trân còn chưa kịp ngăn Giang Thầm lại thì đã thấy cậu vọt đến trước mặt Triệu Thiên Thiên, kéo cậu bé đó đi.
“Đi thôi!”
Triệu Hào giữ chặt lấy tay của Triệu Thiên Thiên không chịu buông ra, thấy vậy Giang Thầm dùng cả cơ thể mình chen vào giữa họ
“Tổn hại đến trẻ em, sẽ bị ba năm tù giam!”
Cứ như vậy một người cứ la hét inh ỏi, còn một người còn lại túm cậu bé kia lại.
Hồ Trân Trân định ra mặt giúp cậu nhưng thấy một màn này cô liền dừng lại.
Cô cũng không biết Tiểu Thầm biết được học được những điều luật này từ đâu mà lại nhớ rõ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.