Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 203
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Béo thì có thể giảm béo, không có tiền thì có thể kiếm, duy nhất chỉ có sự lương thiện là xuất pháp từ trong chính trái tim mỗi người
Hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy, đi từ những người nghèo rớt mồng tơi đến chủ một cửa hàng như bây giờ, tuy rằng anh chủ hiện tại vẫn còn béo, nhưng mắt của cô ấy giống như nhìn được về quá khứ, thấy được thời điểm lúc anh chủ còn trẻ.
“Lão Đoàn, để em giúp anh!”
Nếu là ngày thường thì anh chủ chắc chắn sẽ từ chối.
Cuộc sống này rất vất cả, lúc hai người họ bắt đầu gầy dựng sự nghiệp còn không có đủ tiền để mướn một nhân viên nữa, lúc đó đều do một tay cả hai vận chuyển hết mọi hàng hoá ở đây.
Nhưng đơn hàng này của Hồ Trân Trân thật sự rất gấp bởi từng giờ từng phút trôi qua thì lại có thêm một người gặp nạn, anh ta do dự một lúc rồi quyết định không ngăn cản vợ mình.
“Em đi lấy áo phao đi, anh đi lấy thuyền Kayak!”
Cô ấy biết chồng mình đang đau lòng cho mình nên cô ấy cười một cái rồi nhanh chóng đi lấy đồ.
Khi Hồ Trân Trân vừa ngắt điện thoại, nhìn qua thì thấy Trần Khai đang liên hệ với những người ở thành phố H.
Họ quyên góp khá nhiều tiền và vật tư nên phải liên hệ trước nhưng gọi ba lần rồi mà đường dây đều bận, mười phút sau cũng liên lạc được.
“Thưa ngài, đây là đường dây nóng của thành phố H.”
“Hiện tại tôi đang ở thành phố S nên muốn đóng góp một ít vật tư và thuyền Kayak đến thành phố H, xin hỏi hiện tại muốn chuyển vật tư đến thành phố H thì phải làm như thế nào?”
Vừa nghe thấy thuyền Kayak người bên đầu dây bên kia rất kích động, vội vàng nói.
“Thưa ngài, ngài có thể cho tôi biết tổng cộng có bao nhiêu thuyền được không? Thuyền Kayak thì không thể vận chuyển bình thường được, có lẽ chúng tôi nên cho người đến lấy thì hơn.”
“Có một trăm con thuyền Kayak, tôi sẽ sắp xếp người ở thành phố S vận chuyển đến thành phố H cho các vị thì sẽ tốt hơn.”
“Thiết bị bơm cũng có sao?”
Nhân viên của đường dây nóng có chút cảm động, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Xin cảm ơn ngài, hiện tại chúng tôi rất cần những thứ này, tôi sẽ liên hệ với tổ chuyên môn cứu trợ để họ có thể trợ giúp kịp thời.”
Người nhân viên đường dây nóng vốn dĩ cũng là một người con gái của thành phố H thân yêu này.
Quê nhà chịu khổ, bọn họ cũng chịu khổ không ít.
“Đừng khách khí, hiện tại điều quan trọng nhất là vượt qua khó khăn.” Hồ Trân Trân an ủi cô ấy một câu rồi lại hỏi tiếp.
“Tôi cũng sẽ đưa thức ăn và nước uống đến, hai thứ đó tôi nên chuyển đến đâu?”
“Thực phẩm thì sẽ có người khác đi lấy, nhưng hiện tại tình hình khá gấp, nên chỉ có thể ưu tiên việc cứu người trước.”
Những lời của cô ấy đã làm Hồ Trân Trân suy nghĩ rất nhiều.
Các chiến sĩ trong đội cứu trợ còn có rất nhiều việc phải làm, dưới tình huống như vậy thì họ không thể đi lấy thực phẩm được.
Một khi xảy ra thiên tai hiểm hoạ, thì mới thấy được mạng của con người nhỏ bé như thế nào.
Đôi khi có tiền nhiều thì cũng chẳng làm được gì.
Không, chuyện này vẫn có thể giải quyết được.
Đột nhiên Hồ Trân Trân nảy ra một sáng kiến, cô hỏi cô ấy: “Tôi có cách để vận chuyển thức ăn và nước uống đến đó, cô có thể nói cho tôi biết địa điểm nhận những vật tư này được chứ?”
Cô nhân viên đường dây nóng cũng không nghi ngờ cô, lúc nguy cấp như thế này mà xuất hiện người tốt như vậy cũng là một điều trân quý.
“Hiện tại tình hình thiên tai ở thành phố H đang diễn biến rất nghiêm trọng, hơn nữa cũng khá gần thành phố S nữa, nếu có thể đưa vật tư đi vào thì mong ngài hãy ưu tiên vận chuyển thực phẩm vào trước.”
“Được.” Hồ Trân Trân nói lời đồng ý xong rồi cúp máy, cô cũng không muốn chiếm dụng đường dây nóng nữa.
Thật ra cách cô nghĩ ra rất đơn giản, nhưng yêu cầu sức người khá nhiều.
Hồ Trân Trân suy tư vài giây, rồi nhanh chóng tìm người trên Wechat giúp đỡ.
Hướng Vi.
Cô vừa gọi điện thoại vừa reo được hai giây thì đã có người bắt máy.
“Đại ân nhân, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Từ sau buổi đấu giá đó, Hồ Trân Trân cũng thường hay trò chuyện với cô ấy, nhưng công việc của hai người cũng khá bận rộn nên không có liên lạc gì nhiều, chuyện gọi điện thoại thì càng ít nữa.
Hướng Vi trêu chọc cô vài câu.
“Thật ra là tôi có chuyện muốn nhờ cô.” Hồ Trân Trân cũng không khách khí gì mà nói thẳng ra.
“Tôi nhớ cô ở tỉnh N có một nơi chuyên làm gậy trúc đúng không?.”
Hướng Vi ở đầu dây bên kia nghe được thì cau mày, trên tay vẫn còn cầm cây bút máy: “Đúng là không sai, cô có hứng thú sao?”
“Đúng vậy, ở đó có xưởng sản xuất không? Có bao nhiêu cây trúc ở đó?”
Nghe được giọng nói của cô có chút vội vàng, Hướng Vi cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng luôn.
“Xưởng còn đang trong giai đoạn khởi công nó còn chưa bắt đầu xây dựng đâu, nên tạm thời mấy cây trúc đó đều đang ở trong kho.”
Hồ Trân Trân ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được rồi, khách hàng lớn của cô tới rồi đây.”
“Tôi muốn định chế một cái bè tre thật lớn.”
Mấy hôm nay Hướng Vi cũng có xem tin tức nên hiểu điều cô nói.
Cô ấy là người kiếm tiền từ tre, nhưng cũng không nghĩ ra được chuyện này.
“Được! Tôi sẽ cho người làm rồi nhanh chóng chuyển đến thành phố H.”
Thậm chí không cần Hồ Trân Trân mở miệng, Hướng Vi cũng hiểu hết.
Hai người rất ăn ý với nhau nên cũng không cần nói quá nhiều mà vẫn hiểu được ý của nhau.
“Vật tư sẽ được vận chuyển đến nhà ga, chúng ta gặp nhau ở đó!”
Hồ Trân Trân nói xong lời này thì cũng yên tâm cúp máy
Hướng Vi nghe xong cũng cười: “Thật không hổ danh là người tôi tin tưởng nhất, không chậm trễ một phút giây nào cả.”
“Tôi cũng không thể phụ sự tin tưởng của cô được.”
Nói xong cô ấy cũng không ngồi yên, mà nhanh chóng gọi người sắp xếp mọi chuyện.
Hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy, đi từ những người nghèo rớt mồng tơi đến chủ một cửa hàng như bây giờ, tuy rằng anh chủ hiện tại vẫn còn béo, nhưng mắt của cô ấy giống như nhìn được về quá khứ, thấy được thời điểm lúc anh chủ còn trẻ.
“Lão Đoàn, để em giúp anh!”
Nếu là ngày thường thì anh chủ chắc chắn sẽ từ chối.
Cuộc sống này rất vất cả, lúc hai người họ bắt đầu gầy dựng sự nghiệp còn không có đủ tiền để mướn một nhân viên nữa, lúc đó đều do một tay cả hai vận chuyển hết mọi hàng hoá ở đây.
Nhưng đơn hàng này của Hồ Trân Trân thật sự rất gấp bởi từng giờ từng phút trôi qua thì lại có thêm một người gặp nạn, anh ta do dự một lúc rồi quyết định không ngăn cản vợ mình.
“Em đi lấy áo phao đi, anh đi lấy thuyền Kayak!”
Cô ấy biết chồng mình đang đau lòng cho mình nên cô ấy cười một cái rồi nhanh chóng đi lấy đồ.
Khi Hồ Trân Trân vừa ngắt điện thoại, nhìn qua thì thấy Trần Khai đang liên hệ với những người ở thành phố H.
Họ quyên góp khá nhiều tiền và vật tư nên phải liên hệ trước nhưng gọi ba lần rồi mà đường dây đều bận, mười phút sau cũng liên lạc được.
“Thưa ngài, đây là đường dây nóng của thành phố H.”
“Hiện tại tôi đang ở thành phố S nên muốn đóng góp một ít vật tư và thuyền Kayak đến thành phố H, xin hỏi hiện tại muốn chuyển vật tư đến thành phố H thì phải làm như thế nào?”
Vừa nghe thấy thuyền Kayak người bên đầu dây bên kia rất kích động, vội vàng nói.
“Thưa ngài, ngài có thể cho tôi biết tổng cộng có bao nhiêu thuyền được không? Thuyền Kayak thì không thể vận chuyển bình thường được, có lẽ chúng tôi nên cho người đến lấy thì hơn.”
“Có một trăm con thuyền Kayak, tôi sẽ sắp xếp người ở thành phố S vận chuyển đến thành phố H cho các vị thì sẽ tốt hơn.”
“Thiết bị bơm cũng có sao?”
Nhân viên của đường dây nóng có chút cảm động, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Xin cảm ơn ngài, hiện tại chúng tôi rất cần những thứ này, tôi sẽ liên hệ với tổ chuyên môn cứu trợ để họ có thể trợ giúp kịp thời.”
Người nhân viên đường dây nóng vốn dĩ cũng là một người con gái của thành phố H thân yêu này.
Quê nhà chịu khổ, bọn họ cũng chịu khổ không ít.
“Đừng khách khí, hiện tại điều quan trọng nhất là vượt qua khó khăn.” Hồ Trân Trân an ủi cô ấy một câu rồi lại hỏi tiếp.
“Tôi cũng sẽ đưa thức ăn và nước uống đến, hai thứ đó tôi nên chuyển đến đâu?”
“Thực phẩm thì sẽ có người khác đi lấy, nhưng hiện tại tình hình khá gấp, nên chỉ có thể ưu tiên việc cứu người trước.”
Những lời của cô ấy đã làm Hồ Trân Trân suy nghĩ rất nhiều.
Các chiến sĩ trong đội cứu trợ còn có rất nhiều việc phải làm, dưới tình huống như vậy thì họ không thể đi lấy thực phẩm được.
Một khi xảy ra thiên tai hiểm hoạ, thì mới thấy được mạng của con người nhỏ bé như thế nào.
Đôi khi có tiền nhiều thì cũng chẳng làm được gì.
Không, chuyện này vẫn có thể giải quyết được.
Đột nhiên Hồ Trân Trân nảy ra một sáng kiến, cô hỏi cô ấy: “Tôi có cách để vận chuyển thức ăn và nước uống đến đó, cô có thể nói cho tôi biết địa điểm nhận những vật tư này được chứ?”
Cô nhân viên đường dây nóng cũng không nghi ngờ cô, lúc nguy cấp như thế này mà xuất hiện người tốt như vậy cũng là một điều trân quý.
“Hiện tại tình hình thiên tai ở thành phố H đang diễn biến rất nghiêm trọng, hơn nữa cũng khá gần thành phố S nữa, nếu có thể đưa vật tư đi vào thì mong ngài hãy ưu tiên vận chuyển thực phẩm vào trước.”
“Được.” Hồ Trân Trân nói lời đồng ý xong rồi cúp máy, cô cũng không muốn chiếm dụng đường dây nóng nữa.
Thật ra cách cô nghĩ ra rất đơn giản, nhưng yêu cầu sức người khá nhiều.
Hồ Trân Trân suy tư vài giây, rồi nhanh chóng tìm người trên Wechat giúp đỡ.
Hướng Vi.
Cô vừa gọi điện thoại vừa reo được hai giây thì đã có người bắt máy.
“Đại ân nhân, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Từ sau buổi đấu giá đó, Hồ Trân Trân cũng thường hay trò chuyện với cô ấy, nhưng công việc của hai người cũng khá bận rộn nên không có liên lạc gì nhiều, chuyện gọi điện thoại thì càng ít nữa.
Hướng Vi trêu chọc cô vài câu.
“Thật ra là tôi có chuyện muốn nhờ cô.” Hồ Trân Trân cũng không khách khí gì mà nói thẳng ra.
“Tôi nhớ cô ở tỉnh N có một nơi chuyên làm gậy trúc đúng không?.”
Hướng Vi ở đầu dây bên kia nghe được thì cau mày, trên tay vẫn còn cầm cây bút máy: “Đúng là không sai, cô có hứng thú sao?”
“Đúng vậy, ở đó có xưởng sản xuất không? Có bao nhiêu cây trúc ở đó?”
Nghe được giọng nói của cô có chút vội vàng, Hướng Vi cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng luôn.
“Xưởng còn đang trong giai đoạn khởi công nó còn chưa bắt đầu xây dựng đâu, nên tạm thời mấy cây trúc đó đều đang ở trong kho.”
Hồ Trân Trân ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được rồi, khách hàng lớn của cô tới rồi đây.”
“Tôi muốn định chế một cái bè tre thật lớn.”
Mấy hôm nay Hướng Vi cũng có xem tin tức nên hiểu điều cô nói.
Cô ấy là người kiếm tiền từ tre, nhưng cũng không nghĩ ra được chuyện này.
“Được! Tôi sẽ cho người làm rồi nhanh chóng chuyển đến thành phố H.”
Thậm chí không cần Hồ Trân Trân mở miệng, Hướng Vi cũng hiểu hết.
Hai người rất ăn ý với nhau nên cũng không cần nói quá nhiều mà vẫn hiểu được ý của nhau.
“Vật tư sẽ được vận chuyển đến nhà ga, chúng ta gặp nhau ở đó!”
Hồ Trân Trân nói xong lời này thì cũng yên tâm cúp máy
Hướng Vi nghe xong cũng cười: “Thật không hổ danh là người tôi tin tưởng nhất, không chậm trễ một phút giây nào cả.”
“Tôi cũng không thể phụ sự tin tưởng của cô được.”
Nói xong cô ấy cũng không ngồi yên, mà nhanh chóng gọi người sắp xếp mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.