Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 206
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Nghe được sự quan tâm của anh ấy, người đàn ông cười khúc khích.
"Yên tâm nghỉ ngơi đi, cô Hồ dựng các cứ điểm ở xung quanh vùng ngập lụt, cậu có thể về ngủ một giấc, tối nay tôi vẫn đợi cậu tới đổi ca đấy!"
Nói xong, không đợi Bạch Hữu trả lời, hắn tự cảm thán một câu.
“Cô Hồ hào phóng thật đấy, cho chúng ta đi giao hàng mà còn trả tiền gấp ba, đã thế còn cung cấp chỗ ăn ở nữa.”
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ thì nặng nề, hắn bước lên chiếc bè tre rồi bắt đầu vận chuyển chuyến vật tư tiếp theo.
Bạch Hữu nằm bất động, cuối cùng hít một hơi: “Ai nói không phải vậy? Lương cao như vậy, đừng nói là cứu trợ thiên tai, cho dù cô Hồ có bảo tôi đi đào phân người, tôi cũng nguyện ý làm.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa.”
Người đồng nghiệp mỉm cười với anh ấy, chuyển hết vật tư lên bè, cầm sào tre rồi lên đường.
Bạch Hữu khó có thể mở mắt, trước khi buồn ngủ đến mức suýt ngủ quên, anh ấy miễn cưỡng đứng dậy, nhờ tài xế xe tải chở mình đến trạm dừng nghỉ ngơi.
Vừa đến nơi, lễ tân lập tức đưa chìa khóa cho anh.
"201, đi thẳng rẽ trái là tới đó, nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Bạch Hữu còn chưa mở miệng, cũng đã được sắp xếp thỏa đáng.
Anh ấy không lập tức làm theo chỉ dẫn của lễ tân, mà đứng ở đó, có chút gượng ngùng hỏi.
“Ọc ọc.”
"Nhà ăn ở đâu vậy?"
Bụng vang lên tiếng không đúng lúc, Bạch Hữu lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Lễ tân nhẹ nhàng mỉm cười: “Đi về phía trước rồi rẽ trái là đến nhà ăn, cô Hồ đã nói rồi, nhà ăn sẽ phục vụ 24/24."
"Cảm ơn cô."
Bạch Hữu có chút xấu hổ rời đi, trực tiếp quẹo vào nhà ăn, chuẩn bị ăn uống no nê rồi ngủ cả ngày.
Bây giờ là sáng sớm, theo bình thường bữa sáng nên ăn cháo cùng bánh bao.
Nếu có thể có thêm ít dưa chua và trứng cũng coi như hào phóng lắm rồi.
Bạch Hữu đã quen rồi, anh ấy cũng không mong được ăn đồ ăn ngon, anh ấy chỉ muốn ăn đủ rồi ngủ một giấc thật đã.
Đôi mắt anh ấy buồn ngủ đến nỗi dường như không thể mở ra được, anh ấy khép hờ mắt đi vào nhà ăn, tìm một chỗ ngẫu nhiên ngồi xuống.
Nửa phút sau, mũi Bạch Hữu đã tỉnh dậy trước đôi mắt.
"Mùi gì thế? Thơm quá..."
Anh ấy lẩm bẩm, mở mắt ra, dụi mắt vài lần.
Khi Bạch Hữu nhìn rõ ràng đồ ăn mới vừa được bưng ra trong khu buffet, Bạch Hữu không nhịn được lại dụi dụi mắt thêm vài lần nữa: "Mình đang nằm mơ à?"
Nhân viên phục vụ bên cạnh đã quan sát anh ấy rất lâu, liền mỉm cười khi nhìn thấy điều này.
"Thưa anh, anh không có nằm mơ."
Bạch Hữu bị giọng nói của người phục vụ làm cho giật mình mà nuốt khan: “Ồ.”
Sau cái giật mình này, cuối cùng anh ấy cũng tỉnh hẳn, cũng thấy rõ ràng tình hình hiện tại.
Quả thực đây không phải là mơ, anh ấy đang ngồi ở trong nhà ăn chuẩn bị ăn kia mà.
Nhưng mà…
Bữa ăn này cũng quá sang trọng rồi!
Bạch Hữu nhìn vào những khay thức ăn chỉ cách anh ấy ba mét, con tôm hùm ở đó có kích thước bằng thứ mà anh ấy chỉ được thấy trên TV.
Bên cạnh con tôm hùm còn có nguyên một chiếc chân giò to và một nồi móng heo hầm.
Trên quầy còn có mấy cái đĩa nông và đĩa sâu khác nhau, Bạch Hữu đang ngồi nên chỉ nhìn thấy chút sắc màu, không biết là món gì, anh ấy vội vàng đứng dậy.
Khi anh ấy vừa đứng lên, đôi mắt anh ấy càng mở to hơn.
Các món thịt như cá om, thịt kho tàu chiếm hơn nửa phần bữa ăn, mỗi món ăn thoạt nhìn chỉ có thể được làm trong nhà hàng cao cấp mới đạt được trình độ như này, màu sắc, hương vị đều đầy đủ.
Nước bọt của Bạch Hữu lại tiết ra nhanh hơn, nhưng anh ấy không dám bước thêm một bước.
Anh ấy quay đầu lại thì thấy có không ít đồng nghiệp đang ngồi sảnh buffet để dùng bữa, vừa nhìn cũng biết họ cũng đều rất mệt mỏi cả đêm.
Nhưng đĩa của họ lại chỉ đựng những món ăn rẻ tiền, đủ ăn no như cơm chiên hoặc bánh bao hấp.
Chẳng lẽ phải tự bỏ tiền túi trả cho bữa buffet này sao?
Bạch Hữu chợt nghĩ, nếu thật sự phải trả tiền, anh ấy nhất định phải nghĩ kỹ xem nên ăn gì, tôm hùm không phải thứ mà một người làm công ăn lương bình thường như anh ấy có thể ăn được.
Anh ấy đứng yên tại chỗ, rất lâu cũng không có di chuyển.
Bàn này vừa lúc ở cạnh cửa, nhân viên phục vụ cũng ở ngay bên cạnh, thấy anh ấy không nhúc nhích, liền chủ động hỏi.
"Thưa anh, anh có cần phục vụ gì không?"
Bạch Hữu nhìn chằm chằm con tôm hùm, ánh mắt lưu luyến không rời, tàn nhẫn hỏi: "Một bữa buffet ở đây giá bao nhiêu…?"
Anh ấy tự nhủ mình cũng đã kiếm được gấp ba lần tiền lương, nếu không đắt quá thì anh ấy cũng muốn ăn thử một lần.
Tại anh ấy chưa bao giờ nếm thử hương vị của tôm hùm.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: "Anh yên tâm, cô Hồ đã thanh toán toàn bộ tiền ăn cùng với chỗ nghỉ ngơi ở đây rồi, anh không phải tốn tiền mua đồ ăn đâu."
Mặc dù chính Bạch Hữu là người đưa ra câu hỏi này.
Nhưng những người đồng nghiệp ngồi bàn sau đang cúi đầu ăn cơm chiên đều đồng loạt ngẩng đầu lên.
"Không cần trả tiền?"
Bạch Hữu kinh ngạc nói: "Con tôm hùm kia tôi cũng có thể ăn được à?"
“Đều có thể ăn, thưa anh.” Nhân viên phục vụ nhìn thấy anh ấy chỉ vào con tôm hùm liền bước tới, “Có cần tôi phục vụ không?”
"Không cần, không cần."
Bạch Hữu vội vàng từ chối.
"Yên tâm nghỉ ngơi đi, cô Hồ dựng các cứ điểm ở xung quanh vùng ngập lụt, cậu có thể về ngủ một giấc, tối nay tôi vẫn đợi cậu tới đổi ca đấy!"
Nói xong, không đợi Bạch Hữu trả lời, hắn tự cảm thán một câu.
“Cô Hồ hào phóng thật đấy, cho chúng ta đi giao hàng mà còn trả tiền gấp ba, đã thế còn cung cấp chỗ ăn ở nữa.”
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ thì nặng nề, hắn bước lên chiếc bè tre rồi bắt đầu vận chuyển chuyến vật tư tiếp theo.
Bạch Hữu nằm bất động, cuối cùng hít một hơi: “Ai nói không phải vậy? Lương cao như vậy, đừng nói là cứu trợ thiên tai, cho dù cô Hồ có bảo tôi đi đào phân người, tôi cũng nguyện ý làm.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa.”
Người đồng nghiệp mỉm cười với anh ấy, chuyển hết vật tư lên bè, cầm sào tre rồi lên đường.
Bạch Hữu khó có thể mở mắt, trước khi buồn ngủ đến mức suýt ngủ quên, anh ấy miễn cưỡng đứng dậy, nhờ tài xế xe tải chở mình đến trạm dừng nghỉ ngơi.
Vừa đến nơi, lễ tân lập tức đưa chìa khóa cho anh.
"201, đi thẳng rẽ trái là tới đó, nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Bạch Hữu còn chưa mở miệng, cũng đã được sắp xếp thỏa đáng.
Anh ấy không lập tức làm theo chỉ dẫn của lễ tân, mà đứng ở đó, có chút gượng ngùng hỏi.
“Ọc ọc.”
"Nhà ăn ở đâu vậy?"
Bụng vang lên tiếng không đúng lúc, Bạch Hữu lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Lễ tân nhẹ nhàng mỉm cười: “Đi về phía trước rồi rẽ trái là đến nhà ăn, cô Hồ đã nói rồi, nhà ăn sẽ phục vụ 24/24."
"Cảm ơn cô."
Bạch Hữu có chút xấu hổ rời đi, trực tiếp quẹo vào nhà ăn, chuẩn bị ăn uống no nê rồi ngủ cả ngày.
Bây giờ là sáng sớm, theo bình thường bữa sáng nên ăn cháo cùng bánh bao.
Nếu có thể có thêm ít dưa chua và trứng cũng coi như hào phóng lắm rồi.
Bạch Hữu đã quen rồi, anh ấy cũng không mong được ăn đồ ăn ngon, anh ấy chỉ muốn ăn đủ rồi ngủ một giấc thật đã.
Đôi mắt anh ấy buồn ngủ đến nỗi dường như không thể mở ra được, anh ấy khép hờ mắt đi vào nhà ăn, tìm một chỗ ngẫu nhiên ngồi xuống.
Nửa phút sau, mũi Bạch Hữu đã tỉnh dậy trước đôi mắt.
"Mùi gì thế? Thơm quá..."
Anh ấy lẩm bẩm, mở mắt ra, dụi mắt vài lần.
Khi Bạch Hữu nhìn rõ ràng đồ ăn mới vừa được bưng ra trong khu buffet, Bạch Hữu không nhịn được lại dụi dụi mắt thêm vài lần nữa: "Mình đang nằm mơ à?"
Nhân viên phục vụ bên cạnh đã quan sát anh ấy rất lâu, liền mỉm cười khi nhìn thấy điều này.
"Thưa anh, anh không có nằm mơ."
Bạch Hữu bị giọng nói của người phục vụ làm cho giật mình mà nuốt khan: “Ồ.”
Sau cái giật mình này, cuối cùng anh ấy cũng tỉnh hẳn, cũng thấy rõ ràng tình hình hiện tại.
Quả thực đây không phải là mơ, anh ấy đang ngồi ở trong nhà ăn chuẩn bị ăn kia mà.
Nhưng mà…
Bữa ăn này cũng quá sang trọng rồi!
Bạch Hữu nhìn vào những khay thức ăn chỉ cách anh ấy ba mét, con tôm hùm ở đó có kích thước bằng thứ mà anh ấy chỉ được thấy trên TV.
Bên cạnh con tôm hùm còn có nguyên một chiếc chân giò to và một nồi móng heo hầm.
Trên quầy còn có mấy cái đĩa nông và đĩa sâu khác nhau, Bạch Hữu đang ngồi nên chỉ nhìn thấy chút sắc màu, không biết là món gì, anh ấy vội vàng đứng dậy.
Khi anh ấy vừa đứng lên, đôi mắt anh ấy càng mở to hơn.
Các món thịt như cá om, thịt kho tàu chiếm hơn nửa phần bữa ăn, mỗi món ăn thoạt nhìn chỉ có thể được làm trong nhà hàng cao cấp mới đạt được trình độ như này, màu sắc, hương vị đều đầy đủ.
Nước bọt của Bạch Hữu lại tiết ra nhanh hơn, nhưng anh ấy không dám bước thêm một bước.
Anh ấy quay đầu lại thì thấy có không ít đồng nghiệp đang ngồi sảnh buffet để dùng bữa, vừa nhìn cũng biết họ cũng đều rất mệt mỏi cả đêm.
Nhưng đĩa của họ lại chỉ đựng những món ăn rẻ tiền, đủ ăn no như cơm chiên hoặc bánh bao hấp.
Chẳng lẽ phải tự bỏ tiền túi trả cho bữa buffet này sao?
Bạch Hữu chợt nghĩ, nếu thật sự phải trả tiền, anh ấy nhất định phải nghĩ kỹ xem nên ăn gì, tôm hùm không phải thứ mà một người làm công ăn lương bình thường như anh ấy có thể ăn được.
Anh ấy đứng yên tại chỗ, rất lâu cũng không có di chuyển.
Bàn này vừa lúc ở cạnh cửa, nhân viên phục vụ cũng ở ngay bên cạnh, thấy anh ấy không nhúc nhích, liền chủ động hỏi.
"Thưa anh, anh có cần phục vụ gì không?"
Bạch Hữu nhìn chằm chằm con tôm hùm, ánh mắt lưu luyến không rời, tàn nhẫn hỏi: "Một bữa buffet ở đây giá bao nhiêu…?"
Anh ấy tự nhủ mình cũng đã kiếm được gấp ba lần tiền lương, nếu không đắt quá thì anh ấy cũng muốn ăn thử một lần.
Tại anh ấy chưa bao giờ nếm thử hương vị của tôm hùm.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: "Anh yên tâm, cô Hồ đã thanh toán toàn bộ tiền ăn cùng với chỗ nghỉ ngơi ở đây rồi, anh không phải tốn tiền mua đồ ăn đâu."
Mặc dù chính Bạch Hữu là người đưa ra câu hỏi này.
Nhưng những người đồng nghiệp ngồi bàn sau đang cúi đầu ăn cơm chiên đều đồng loạt ngẩng đầu lên.
"Không cần trả tiền?"
Bạch Hữu kinh ngạc nói: "Con tôm hùm kia tôi cũng có thể ăn được à?"
“Đều có thể ăn, thưa anh.” Nhân viên phục vụ nhìn thấy anh ấy chỉ vào con tôm hùm liền bước tới, “Có cần tôi phục vụ không?”
"Không cần, không cần."
Bạch Hữu vội vàng từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.