Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 212
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Cô ghé vào bên cửa sổ nhìn qua khe hở, thì thấy được bóng dáng của những chiếc bè trúc.
Cô là người cuồng ăn cơm hộp nên trước giờ chưa bao giờ nấu cơm cả.
Khi bị nhốt ở trong nhà, ngay cả nguyên liệu nấu ăn Giả Đào Đào cũng không có, nên chỉ có thể ăn mì gói mà đội cứu hộ đưa đến.
Nhưng mấy ngày nay điện cũng không có, nên cô chỉ có thể ăn mì gói sống cầm cự qua ngày.
Vất vả lắm mới chờ đến lúc được ăn cơm cùng với đồ ăn nóng hổi, hai mắt Giả Đào liền sáng lên, cô hận không thể trực tiếp vác bè trúc đến tòa nhà của cô.
Cô nuốt nước miếng, không làm chuyện khác nữa mà chỉ đứng bên cửa sổ trông ngóng bè trúc đến tòa nhà của mình.
Nhưng thông qua cửa sổ Giả Đào Đào lại nhìn thấy hai tên gian thương lúc nãy.
“Bọn gian thương này sao còn chưa đi cơ chứ?”
Mới vừa có điện nên có vài người vẫn chưa mở di động lên, nên không biết được tin tức này.
Rõ ràng một chút nữa là đã có đồ ăn miễn phí đưa đến rồi, chỉ cần chờ một chút là được mà sao vẫn mua rau của mấy tên gian thương đó chứ.
Giả Đào Đào vừa nhìn liền thấy dì chủ nhà ở dưới phòng cô.
Dì đã năm mươi tuổi rồi ngày thường có chút tiết kiệm, nhưng là một người rất tốt, lúc này dì đang do dự cầm một bì đồ ăn không biết có nên mua hay không.
Giả Đào Đào mở cửa sổ ra liền nghe được toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của họ ở dưới.
“150 tệ thật sự không mắc lắm đâu, cháu đã tốn công rất nhiều mới có thể vận chuyển đồ vào đây bán, lúc này rồi mà dì còn tiếc tiền sao? Thời điểm này muốn ăn rau xanh sợ lên trời kiếm còn khó ấy chứ.”
Miệng lưỡi của những tên gian thương này khá nhanh nhẹn, nói mấy câu đã lay động được dì chủ nhà lầu dưới.
Giả Đào Đào sợ dì chủ nhà mắc mưu của bọn chúng, nên mở cửa sổ ra hét lên: “Dì ơi, đừng mua đồ của bọn chúng! Một chút nữa sẽ có người đến phát cơm cho chúng ta đó!”
Giọng nói của cô hơi lớn nên làm dì chủ nhà ở dưới giật mình, bì đồ ăn đang cầm trên tay cũng rớt xuống chỗ cũ.
Dì chủ nhà ngẩng đầu lên thấy Giả Đào Đào nói vậy liền lập tức đổi ý.
“Đồ ăn này cũng quá đắt rồi, tôi không mua nữa.”
Nói xong bà quay đầu rời đi.
Đã có đồ ăn miễn phí thì làm gì phải vung tiền như rác để mua đồ ăn của những tên gian thương này nữa chứ.
“Tiểu Đào, nãy cháu nói có người phát đồ ăn đúng không, ở đâu vậy cháu?”
“Họ đang đi bằng bè trúc đến đấy ạ, dì chờ một chút xíu nữa bọn họ đến, tí họ đến cháu sẽ gọi dì đi cùng!”
Giả Đào Đào cố ý nói lớn tiếng, để tất cả mọi người ở đây nghe được tránh họ mắc mưu của những tên gian thương này mà mua rau với giá cao ngất ngưởng.
Khu dân cư cũng đã phát cho bọn họ thực đơn, có hai món bao gồm một món chay và một món ăn, một là cơm cà ri thịt bò món còn lại là canh rau nấm.
Thức ăn ở trên bè mới được nấu sơ qua một chút mà thôi.
Khi tới khu dân cư chỉ cần nêm nếm lại một chút rồi nấu thêm năm sáu phút nữa, thì đã làm xong một nồi thức ăn to rồi.
Vì sợ mọi người chờ lâu, nên ngoại trừ người nấu cơm ở trên bè, thì còn có thêm vài người giúp đưa cơm.
Giả Đào Đào nhìn bọn họ làm được nửa tiếng, thì bè trúc cũng đã đến tòa nhà số 4 rồi, chẳng bao lâu nữa là đến tòa nhà số 6.
Hai tên gian thương ở dưới nổi giận đùng đùng, mắng vài câu.
Giả Đào Đào nghe được nhưng cũng không để bụng cho lắm.
“Không phải anh nói có rất nhiều người mua hay sao? Bán cho họ đi!” Cô đem những lời nói trước đây của bọn họ để đáp trả lại: “Rất nhiều người muốn mua đấy, anh mau bán lẹ đi!”
Đã có đồ ăn miễn phí rồi, còn ai muốn mua đồ ăn của bọn hắn nữa chứ.
Tên gian thương thấy được một màn này thì lập tức nổi giận.
Giả Đào Đào nói lời này là đang cố tình chọc tức hắn đây mà.
Nhưng những lời hắn đã nói rồi thì không thể phản bác lại được.
Dì chủ nhà thấy hai tên đàn ông này sắp nổi giận đến nơi, sợ họ làm hại Giả Đào Đào nên bà chạy lên gõ cửa nhà cô.
“Tiểu Đào à, cháu đừng tranh cãi với bọn họ nữa.”
Lúc này Giả Đào Đào mới đóng cửa sổ lại: “Dì cứ yên tâm đi, cháu
không nói nữa đâu.”
Cô biết dì chủ nhà lầu dưới có lòng tốt nhắc nhở nên cũng nghe theo.
Hai tên gian thương vẫn đứng ở dưới nhìn chằm chằm tòa nhà này,
Giả Đào Đào cũng không thèm để ý nữa mà mở điện thoại ra chơi một chút.
Mới một lúc không nghịch điện thoại, mà cô có cảm giác gì đó không đúng lắm.
Giả Đào Đào lướt diễn đàn nữa ngày thì thấy được một tiêu đề đang được đẩy lên hotsearch.
Đó là tin về bè tre đưa cơm ở thành phố H đang được đẩy lên bảng tin mới nhất.
Cũng có thêm chuyện cung cấp vật tư lúc trước cũng đang leo lên.
Giả Đào Đào là người trong cuộc của sự việc đưa cơm này nên cũng hứng thú, nhấn vào xem.
Khi vào thì thấy được những người ở khu dân cư trước đăng hình cơm hộp lên.
Ngày thường màu vàng của cơm cà ri này nhìn không hấp dẫn gì mấy, nhưng mấy ngày qua ăn khổ như vậy chỉ cần nhìn hình thôi thì cô cũng đã ngửi được mùi hương rồi.
Cô thấy trên cà ri còn có cả thịt bò cà rốt và khoai tây, nhịn không được liền nuốt một ngụm nước miệng.
“Khi nào họ tới đây vậy?”
Cô đói đến mức nhịn không được nữa, bụng cô cứ liên tục biểu tình.
“Nhìn ngon quá đi mất!”
Cô chính là một người thuộc phái cuồng thịt, sau khi xem xong cơm cà ri thịt bò khi nhìn qua món canh rau nấm thì cô cảm thấy không hứng thú nữa, chỉ mong rằng họ nhanh đến đây mà thôi.
Vì tránh bị thèm đến mức ngất xỉu, cô liền coi các hotsearch khác.
Lướt một hồi thì cô thấy được một tiêu đề khá đặc biệt.
[Năm trăm chủ quán vượt sông.]
Xem tiêu đề này thì đầu óc cô mù tịt, không biết họ đang nói gì ở trong nữa nên nhấn vào xem.
Cô là người cuồng ăn cơm hộp nên trước giờ chưa bao giờ nấu cơm cả.
Khi bị nhốt ở trong nhà, ngay cả nguyên liệu nấu ăn Giả Đào Đào cũng không có, nên chỉ có thể ăn mì gói mà đội cứu hộ đưa đến.
Nhưng mấy ngày nay điện cũng không có, nên cô chỉ có thể ăn mì gói sống cầm cự qua ngày.
Vất vả lắm mới chờ đến lúc được ăn cơm cùng với đồ ăn nóng hổi, hai mắt Giả Đào liền sáng lên, cô hận không thể trực tiếp vác bè trúc đến tòa nhà của cô.
Cô nuốt nước miếng, không làm chuyện khác nữa mà chỉ đứng bên cửa sổ trông ngóng bè trúc đến tòa nhà của mình.
Nhưng thông qua cửa sổ Giả Đào Đào lại nhìn thấy hai tên gian thương lúc nãy.
“Bọn gian thương này sao còn chưa đi cơ chứ?”
Mới vừa có điện nên có vài người vẫn chưa mở di động lên, nên không biết được tin tức này.
Rõ ràng một chút nữa là đã có đồ ăn miễn phí đưa đến rồi, chỉ cần chờ một chút là được mà sao vẫn mua rau của mấy tên gian thương đó chứ.
Giả Đào Đào vừa nhìn liền thấy dì chủ nhà ở dưới phòng cô.
Dì đã năm mươi tuổi rồi ngày thường có chút tiết kiệm, nhưng là một người rất tốt, lúc này dì đang do dự cầm một bì đồ ăn không biết có nên mua hay không.
Giả Đào Đào mở cửa sổ ra liền nghe được toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của họ ở dưới.
“150 tệ thật sự không mắc lắm đâu, cháu đã tốn công rất nhiều mới có thể vận chuyển đồ vào đây bán, lúc này rồi mà dì còn tiếc tiền sao? Thời điểm này muốn ăn rau xanh sợ lên trời kiếm còn khó ấy chứ.”
Miệng lưỡi của những tên gian thương này khá nhanh nhẹn, nói mấy câu đã lay động được dì chủ nhà lầu dưới.
Giả Đào Đào sợ dì chủ nhà mắc mưu của bọn chúng, nên mở cửa sổ ra hét lên: “Dì ơi, đừng mua đồ của bọn chúng! Một chút nữa sẽ có người đến phát cơm cho chúng ta đó!”
Giọng nói của cô hơi lớn nên làm dì chủ nhà ở dưới giật mình, bì đồ ăn đang cầm trên tay cũng rớt xuống chỗ cũ.
Dì chủ nhà ngẩng đầu lên thấy Giả Đào Đào nói vậy liền lập tức đổi ý.
“Đồ ăn này cũng quá đắt rồi, tôi không mua nữa.”
Nói xong bà quay đầu rời đi.
Đã có đồ ăn miễn phí thì làm gì phải vung tiền như rác để mua đồ ăn của những tên gian thương này nữa chứ.
“Tiểu Đào, nãy cháu nói có người phát đồ ăn đúng không, ở đâu vậy cháu?”
“Họ đang đi bằng bè trúc đến đấy ạ, dì chờ một chút xíu nữa bọn họ đến, tí họ đến cháu sẽ gọi dì đi cùng!”
Giả Đào Đào cố ý nói lớn tiếng, để tất cả mọi người ở đây nghe được tránh họ mắc mưu của những tên gian thương này mà mua rau với giá cao ngất ngưởng.
Khu dân cư cũng đã phát cho bọn họ thực đơn, có hai món bao gồm một món chay và một món ăn, một là cơm cà ri thịt bò món còn lại là canh rau nấm.
Thức ăn ở trên bè mới được nấu sơ qua một chút mà thôi.
Khi tới khu dân cư chỉ cần nêm nếm lại một chút rồi nấu thêm năm sáu phút nữa, thì đã làm xong một nồi thức ăn to rồi.
Vì sợ mọi người chờ lâu, nên ngoại trừ người nấu cơm ở trên bè, thì còn có thêm vài người giúp đưa cơm.
Giả Đào Đào nhìn bọn họ làm được nửa tiếng, thì bè trúc cũng đã đến tòa nhà số 4 rồi, chẳng bao lâu nữa là đến tòa nhà số 6.
Hai tên gian thương ở dưới nổi giận đùng đùng, mắng vài câu.
Giả Đào Đào nghe được nhưng cũng không để bụng cho lắm.
“Không phải anh nói có rất nhiều người mua hay sao? Bán cho họ đi!” Cô đem những lời nói trước đây của bọn họ để đáp trả lại: “Rất nhiều người muốn mua đấy, anh mau bán lẹ đi!”
Đã có đồ ăn miễn phí rồi, còn ai muốn mua đồ ăn của bọn hắn nữa chứ.
Tên gian thương thấy được một màn này thì lập tức nổi giận.
Giả Đào Đào nói lời này là đang cố tình chọc tức hắn đây mà.
Nhưng những lời hắn đã nói rồi thì không thể phản bác lại được.
Dì chủ nhà thấy hai tên đàn ông này sắp nổi giận đến nơi, sợ họ làm hại Giả Đào Đào nên bà chạy lên gõ cửa nhà cô.
“Tiểu Đào à, cháu đừng tranh cãi với bọn họ nữa.”
Lúc này Giả Đào Đào mới đóng cửa sổ lại: “Dì cứ yên tâm đi, cháu
không nói nữa đâu.”
Cô biết dì chủ nhà lầu dưới có lòng tốt nhắc nhở nên cũng nghe theo.
Hai tên gian thương vẫn đứng ở dưới nhìn chằm chằm tòa nhà này,
Giả Đào Đào cũng không thèm để ý nữa mà mở điện thoại ra chơi một chút.
Mới một lúc không nghịch điện thoại, mà cô có cảm giác gì đó không đúng lắm.
Giả Đào Đào lướt diễn đàn nữa ngày thì thấy được một tiêu đề đang được đẩy lên hotsearch.
Đó là tin về bè tre đưa cơm ở thành phố H đang được đẩy lên bảng tin mới nhất.
Cũng có thêm chuyện cung cấp vật tư lúc trước cũng đang leo lên.
Giả Đào Đào là người trong cuộc của sự việc đưa cơm này nên cũng hứng thú, nhấn vào xem.
Khi vào thì thấy được những người ở khu dân cư trước đăng hình cơm hộp lên.
Ngày thường màu vàng của cơm cà ri này nhìn không hấp dẫn gì mấy, nhưng mấy ngày qua ăn khổ như vậy chỉ cần nhìn hình thôi thì cô cũng đã ngửi được mùi hương rồi.
Cô thấy trên cà ri còn có cả thịt bò cà rốt và khoai tây, nhịn không được liền nuốt một ngụm nước miệng.
“Khi nào họ tới đây vậy?”
Cô đói đến mức nhịn không được nữa, bụng cô cứ liên tục biểu tình.
“Nhìn ngon quá đi mất!”
Cô chính là một người thuộc phái cuồng thịt, sau khi xem xong cơm cà ri thịt bò khi nhìn qua món canh rau nấm thì cô cảm thấy không hứng thú nữa, chỉ mong rằng họ nhanh đến đây mà thôi.
Vì tránh bị thèm đến mức ngất xỉu, cô liền coi các hotsearch khác.
Lướt một hồi thì cô thấy được một tiêu đề khá đặc biệt.
[Năm trăm chủ quán vượt sông.]
Xem tiêu đề này thì đầu óc cô mù tịt, không biết họ đang nói gì ở trong nữa nên nhấn vào xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.