Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 224
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Trong lúc nhất thời, hắn ta nhìn chằm chằm Hồ Trân Trân, trong lòng nổi lên những đợt sóng ngầm.
Thiên lý mã ngộ bá nhạc, bá nha ngộ tri âm* cũng chỉ như vậy.
*Thiên lý mã là một giống ngựa quý hiếm, được biết đến vì khả năng chạy hàng nghìn dặm mỗi ngày. Theo truyền thuyết, Bá Nhạc là một người có tài xem tướng ngựa, đã giúp phát hiện ra một con thiên lý mã bị bắt kéo xe muối lên núi Thái Hàng. Con ngựa này đã phản ứng rất tích cực với Bá Nhạc, vì ông là người hiểu và thông cảm với tình cảnh của nó. Ý của Lôi Đào là hắn đã gặp được tri kỷ, hiểu lòng mình muốn gì.
*Thiên lý mã là một giống ngựa quý hiếm, được biết đến vì khả năng chạy hàng nghìn dặm mỗi ngày. Theo truyền thuyết, Bá Nhạc là một người có tài xem tướng ngựa, đã giúp phát hiện ra một con thiên lý mã bị bắt kéo xe muối lên núi Thái Hàng. Con ngựa này đã phản ứng rất tích cực với Bá Nhạc, vì ông là người hiểu và thông cảm với tình cảnh của nó. Ý của Lôi Đào là hắn đã gặp được tri kỷ, hiểu lòng mình muốn gì.
Lôi Đào kích động nên có chút lớn tiếng: “Hồ tổng, cô thật sự muốn vậy sao?”
“Đương nhiên.” Hồ Trân Trân mỉm cười gật đầu đồng ý.
“Biên kịch tốt và đạo diễn tài năng chính là bước đầu tiên tạo nên một bộ phim hay, nếu tìm được những diễn viên chuyên nghiệp kính nghiệp tâm huyết với nghề nữa thì càng tốt, có như vậy thì mới tạo ra một tác phẩm hay được.”
“Tôi không muốn sản xuất ra những bộ phim mì ăn liền đâu, một khi Ảnh Thị Giang Hồ bắt tay vào sản xuất một bộ phim nào đó thì bộ phim đó chắc chắn phải là siêu phẩm.”
Rất ít người có thể nói ra được những điều này.
Hiện tại xã hội này đều theo đuổi tiền tài và danh vọng, gặp được nhà đầu tư nguyện ý chú ý đến kịch bản thì đã tốt lắm rồi.
Có mấy nhà đầu tư đầu tư vào đoàn làm phim mấy chục triệu tệ, nhưng cũng chỉ vì muốn mời được những minh tinh đang nổi, chứ chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của đạo diễn và biên kịch.
Tóm lại họ muốn minh tinh họ mời phải là nổi bật nhất.
Cho dù chỉ là một vai phụ thì việc thêm đất diễn cũng phụ thuộc vào nhà đầu tư, có khi đất diễn còn nhiều hơn nữ chính ấy chứ.
Khi viết xong một tập kịch bản nộp lên thì cốt truyện cũng bị cắt xén phá nát hết, logic trong cốt truyện cũng không còn, nên bị đánh giá kém cũng chả oan gì.
Lôi Đào thật sự rất xem thường loại hành vi hạ thấp thị giác của người xem như vậy.
Nhưng tình hình hiện tại trong vòng giải trí chính là như vậy, muốn nhà đầu tư đổ nhiều vốn vào, thì biên kịch và đạo diễn phải hạ mình với họ.
Nếu diễn viên chăm chỉ chuyên nghiệp thì càng tốt, nhưng nếu gặp những diễn viên luôn phải nhờ đến sự trợ giúp của người khác để tỏa sáng thì bộ phim đó cũng vô phương cứu chữa..
Lôi Đào đã thấy rất nhiều chuyện này rồi, nên mới không muốn người khác đụng chạm vào kịch bản của mình.
Khi nghe Hồ Trân Trân nói vậy thì hắn ta rất cảm động.
“Đúng vậy, phải làm ra một tác phẩm kinh điển!”
Cảm xúc của hắn ta có chút kích động nên nói có hơi lớn tiếng, Hồ Trân Trân nghe xong cũng có chút hoảng sợ.
Trần Khai đứng phía sau cũng có chút bất ngờ, vỗ vai Lôi Đào nhắc nhở hắn ta một câu: “Biên kịch Lôi xin hãy nhỏ tiếng một chút.”
Lôi Đào chỉ là quá thẳng thắn thôi, những lễ nghi cơ bản thì hắn ta biết rất rõ.
Sau khi bị Trần Khai nhắc nhở, thì hắn ta đỏ mặt ngượng ngùng xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, là do tôi có chút kích động vì chưa bao giờ gặp nhà đầu tư nào như Hồ tổng cả, tôi……”
Hắn ta không biết miêu tả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào nữa.
Suốt ngày bận rộn với việc viết kịch bản rồi làm biên kịch, thế nhưng hắn ta cũng có thời điểm rơi vào những tình cảnh khó khăn.
“Có thể có cơ hội gặp mặt Hồ tổng, là một sự vinh hạnh của tôi.”
Hắn ta quá kích động nên mới nói ra những lời như vậy, sau khi nói xong thì cảm thấy có chút buồn nôn mà bấu chặt lấy ống quần mình.
“Đừng khách khí như vậy, chúng ta nói đến vấn đề hợp đồng một chút đi.”
Hồ Trân Trân rất nghiêm túc với hắn ta, cũng không giống với những nhà đầu tư nóng nảy khác, chủ động nói: “Kỳ hạn của hợp đồng này tương đối dài, nhưng đãi ngộ cũng khá tốt đấy, mỗi năm đều có cơ hội được tăng lương một lần.”
Lôi Đào nghe cô nói vậy thì rất bất ngờ.
Trong cái vòng này biên kịch dựa vào kịch bản để kiếm cơm mà ăn nên chưa bao giờ được tăng lương cả, không giảm lương là may lắm rồi.
Người khác chỉ có thể nhận được mức lương cố định, phải cố gắng lắm thì mới có cơ hội tăng lương.
Chẳng lẽ Hồ tổng muốn tuỳ tiện trả lương cho hắn ta bao nhiêu cũng được à?
Trong lòng hắn ta có rất nhiều thắc mắc nên hỏi thẳng.
“Đúng vậy, khi ký hợp đồng đạo diễn, diễn viên cùng với biên kịch đều là người một nhà cả cũng đều là những nhân viên chủ chốt của công ty, đây là tôi dựa theo tài năng của anh để trả một mức lương tương xứng trước, chờ khi phim chính thức khởi chiếu tôi sẽ dựa vào thành tích của bộ phim đó mà trả lương cho anh.”
Lần đầu tiên Lôi Đào nghe được có người trả lương như vậy đấy.
Nhóm biên kịch bọn họ bốn năm tháng mới được trả lương là chuyện bình thường.
Có một số biên kịch còn không viết ra được những kịch bản hay, thu hút những nhà đầu tư thì tiền trong túi cũng cạn dần.
Trong cái giới giải trí này một bộ phim có thể thuận lợi lên sóng là đã may lắm rồi, nếu không qua kiểm duyệt thì sẽ bị xếp vào hàng chờ, lúc đó cũng trực tiếp làm tiền lương của biên kịch đóng băng luôn.
Lôi Đào đã quá quen với chuyện mấy tháng mới nhận được tiền lương một lần, khi Hồ Trân Trân nhắc đến chuyện tiền lương, hắn ta nhất thời quên mất hỏi tiền lương nhiều hay ít.
Cũng may không cần hắn ta mở miệng thì Hồ Trân Trân đã trả lời.
“Trước mắt tiền lương của đạo diễn và biên kịch chính là 30.000 tệ, nhưng tôi có một yêu cầu là mỗi năm ít nhất phải quay xong một bộ phim, được chứ?”
Hồ Trân Trân đẩy hợp đồng đến trước mặt Lôi Đào.
Cô nói như thế nào thì trên hợp đồng cũng viết như vậy, không thêm một chút gì cả.
Trước đây Lôi Đào luôn phải cảnh giác, không tùy tiện ký vào hợp đồng, nhưng khi thấy bản hợp đồng mà Hồ Trân Trân đưa cho mình, hắn ta lập tức cảm động.
“Hồ tổng, cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi không mà nhận được tiền lương của cô đâu, nếu cô đã tin tưởng tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không làm cô thất vọng.”
Lôi Đào nói lời bảo đảm từ sự chân thành tận đáy lòng mình.
Thiên lý mã ngộ bá nhạc, bá nha ngộ tri âm* cũng chỉ như vậy.
*Thiên lý mã là một giống ngựa quý hiếm, được biết đến vì khả năng chạy hàng nghìn dặm mỗi ngày. Theo truyền thuyết, Bá Nhạc là một người có tài xem tướng ngựa, đã giúp phát hiện ra một con thiên lý mã bị bắt kéo xe muối lên núi Thái Hàng. Con ngựa này đã phản ứng rất tích cực với Bá Nhạc, vì ông là người hiểu và thông cảm với tình cảnh của nó. Ý của Lôi Đào là hắn đã gặp được tri kỷ, hiểu lòng mình muốn gì.
*Thiên lý mã là một giống ngựa quý hiếm, được biết đến vì khả năng chạy hàng nghìn dặm mỗi ngày. Theo truyền thuyết, Bá Nhạc là một người có tài xem tướng ngựa, đã giúp phát hiện ra một con thiên lý mã bị bắt kéo xe muối lên núi Thái Hàng. Con ngựa này đã phản ứng rất tích cực với Bá Nhạc, vì ông là người hiểu và thông cảm với tình cảnh của nó. Ý của Lôi Đào là hắn đã gặp được tri kỷ, hiểu lòng mình muốn gì.
Lôi Đào kích động nên có chút lớn tiếng: “Hồ tổng, cô thật sự muốn vậy sao?”
“Đương nhiên.” Hồ Trân Trân mỉm cười gật đầu đồng ý.
“Biên kịch tốt và đạo diễn tài năng chính là bước đầu tiên tạo nên một bộ phim hay, nếu tìm được những diễn viên chuyên nghiệp kính nghiệp tâm huyết với nghề nữa thì càng tốt, có như vậy thì mới tạo ra một tác phẩm hay được.”
“Tôi không muốn sản xuất ra những bộ phim mì ăn liền đâu, một khi Ảnh Thị Giang Hồ bắt tay vào sản xuất một bộ phim nào đó thì bộ phim đó chắc chắn phải là siêu phẩm.”
Rất ít người có thể nói ra được những điều này.
Hiện tại xã hội này đều theo đuổi tiền tài và danh vọng, gặp được nhà đầu tư nguyện ý chú ý đến kịch bản thì đã tốt lắm rồi.
Có mấy nhà đầu tư đầu tư vào đoàn làm phim mấy chục triệu tệ, nhưng cũng chỉ vì muốn mời được những minh tinh đang nổi, chứ chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của đạo diễn và biên kịch.
Tóm lại họ muốn minh tinh họ mời phải là nổi bật nhất.
Cho dù chỉ là một vai phụ thì việc thêm đất diễn cũng phụ thuộc vào nhà đầu tư, có khi đất diễn còn nhiều hơn nữ chính ấy chứ.
Khi viết xong một tập kịch bản nộp lên thì cốt truyện cũng bị cắt xén phá nát hết, logic trong cốt truyện cũng không còn, nên bị đánh giá kém cũng chả oan gì.
Lôi Đào thật sự rất xem thường loại hành vi hạ thấp thị giác của người xem như vậy.
Nhưng tình hình hiện tại trong vòng giải trí chính là như vậy, muốn nhà đầu tư đổ nhiều vốn vào, thì biên kịch và đạo diễn phải hạ mình với họ.
Nếu diễn viên chăm chỉ chuyên nghiệp thì càng tốt, nhưng nếu gặp những diễn viên luôn phải nhờ đến sự trợ giúp của người khác để tỏa sáng thì bộ phim đó cũng vô phương cứu chữa..
Lôi Đào đã thấy rất nhiều chuyện này rồi, nên mới không muốn người khác đụng chạm vào kịch bản của mình.
Khi nghe Hồ Trân Trân nói vậy thì hắn ta rất cảm động.
“Đúng vậy, phải làm ra một tác phẩm kinh điển!”
Cảm xúc của hắn ta có chút kích động nên nói có hơi lớn tiếng, Hồ Trân Trân nghe xong cũng có chút hoảng sợ.
Trần Khai đứng phía sau cũng có chút bất ngờ, vỗ vai Lôi Đào nhắc nhở hắn ta một câu: “Biên kịch Lôi xin hãy nhỏ tiếng một chút.”
Lôi Đào chỉ là quá thẳng thắn thôi, những lễ nghi cơ bản thì hắn ta biết rất rõ.
Sau khi bị Trần Khai nhắc nhở, thì hắn ta đỏ mặt ngượng ngùng xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, là do tôi có chút kích động vì chưa bao giờ gặp nhà đầu tư nào như Hồ tổng cả, tôi……”
Hắn ta không biết miêu tả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào nữa.
Suốt ngày bận rộn với việc viết kịch bản rồi làm biên kịch, thế nhưng hắn ta cũng có thời điểm rơi vào những tình cảnh khó khăn.
“Có thể có cơ hội gặp mặt Hồ tổng, là một sự vinh hạnh của tôi.”
Hắn ta quá kích động nên mới nói ra những lời như vậy, sau khi nói xong thì cảm thấy có chút buồn nôn mà bấu chặt lấy ống quần mình.
“Đừng khách khí như vậy, chúng ta nói đến vấn đề hợp đồng một chút đi.”
Hồ Trân Trân rất nghiêm túc với hắn ta, cũng không giống với những nhà đầu tư nóng nảy khác, chủ động nói: “Kỳ hạn của hợp đồng này tương đối dài, nhưng đãi ngộ cũng khá tốt đấy, mỗi năm đều có cơ hội được tăng lương một lần.”
Lôi Đào nghe cô nói vậy thì rất bất ngờ.
Trong cái vòng này biên kịch dựa vào kịch bản để kiếm cơm mà ăn nên chưa bao giờ được tăng lương cả, không giảm lương là may lắm rồi.
Người khác chỉ có thể nhận được mức lương cố định, phải cố gắng lắm thì mới có cơ hội tăng lương.
Chẳng lẽ Hồ tổng muốn tuỳ tiện trả lương cho hắn ta bao nhiêu cũng được à?
Trong lòng hắn ta có rất nhiều thắc mắc nên hỏi thẳng.
“Đúng vậy, khi ký hợp đồng đạo diễn, diễn viên cùng với biên kịch đều là người một nhà cả cũng đều là những nhân viên chủ chốt của công ty, đây là tôi dựa theo tài năng của anh để trả một mức lương tương xứng trước, chờ khi phim chính thức khởi chiếu tôi sẽ dựa vào thành tích của bộ phim đó mà trả lương cho anh.”
Lần đầu tiên Lôi Đào nghe được có người trả lương như vậy đấy.
Nhóm biên kịch bọn họ bốn năm tháng mới được trả lương là chuyện bình thường.
Có một số biên kịch còn không viết ra được những kịch bản hay, thu hút những nhà đầu tư thì tiền trong túi cũng cạn dần.
Trong cái giới giải trí này một bộ phim có thể thuận lợi lên sóng là đã may lắm rồi, nếu không qua kiểm duyệt thì sẽ bị xếp vào hàng chờ, lúc đó cũng trực tiếp làm tiền lương của biên kịch đóng băng luôn.
Lôi Đào đã quá quen với chuyện mấy tháng mới nhận được tiền lương một lần, khi Hồ Trân Trân nhắc đến chuyện tiền lương, hắn ta nhất thời quên mất hỏi tiền lương nhiều hay ít.
Cũng may không cần hắn ta mở miệng thì Hồ Trân Trân đã trả lời.
“Trước mắt tiền lương của đạo diễn và biên kịch chính là 30.000 tệ, nhưng tôi có một yêu cầu là mỗi năm ít nhất phải quay xong một bộ phim, được chứ?”
Hồ Trân Trân đẩy hợp đồng đến trước mặt Lôi Đào.
Cô nói như thế nào thì trên hợp đồng cũng viết như vậy, không thêm một chút gì cả.
Trước đây Lôi Đào luôn phải cảnh giác, không tùy tiện ký vào hợp đồng, nhưng khi thấy bản hợp đồng mà Hồ Trân Trân đưa cho mình, hắn ta lập tức cảm động.
“Hồ tổng, cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi không mà nhận được tiền lương của cô đâu, nếu cô đã tin tưởng tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không làm cô thất vọng.”
Lôi Đào nói lời bảo đảm từ sự chân thành tận đáy lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.