Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 226
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Đương nhiên là còn thiếu rồi.
Hiện tại Ảnh Thị Giang Hồ chỉ mới có Lôi Đào là nhân viên duy nhất, nhưng hắn ta vẫn chưa biết điều này, nên cho rằng Hồ Trân Trân đã thuê rất nhiều nhân viên rồi.
Hồ Trân Trân cũng không giải thích gì mà nói tiếp: “Công ty đang rất thiếu đấy, chỉ cần là một người tài năng và giỏi giang thì công ty chúng ta sẽ nhận bọn họ ngay lập tức, đương nhiên vấn đề nhân phẩm cũng rất quan trọng.”
“Hồ tổng cứ yên tâm, nhân phẩm của Lộ Dã tuyệt đối không có vấn đề.”
Lôi Đào tiếp tục nói: “Cậu ấy khá giỏi về việc trau chốt kỹ xảo và các hình ảnh trong phim, nhưng cũng có một chút quá khứ không hay lắm.”
Hiện tại việc lựa chọn đạo diễn rất khắt khe, hầu hết đạo diễn đều có thể tự làm biên kịch luôn.
Nếu có thể mời một người tài năng như vậy đến đây có phải chi bao nhiêu tiền cô cũng chịu cả.
Ưu điểm và khuyết điểm của Lộ Dã cũng khá rõ ràng, anh ta quay chụp khá đẹp còn có thể lấy được những góc quay đẹp nhất, nhưng ở phương diện biên kịch thì không giỏi cho lắm.
Khi bộ phim đầu tiên của anh ta được chiếu thì các nhà đầu tư đều chú ý đến khả năng quay chụp hình ảnh rất đẹp của anh ta, nên liền đổ 20 triệu tệ vào đầu tư nhưng kết quả lại lỗ sạch.
Bộ phim điện ảnh đó được gọi là bộ phim bình hoa của giới điện ảnh, đến tận bây giờ cũng có người tìm xem bộ phim này bởi hình ảnh của nó rất đẹp, nhưng sau khi xem xong thì lại để lại bình luận rằng nội dung bộ phim này không hay chút nào.
Sau khi trải qua chuyện đó thì Lộ Dã cũng nhận ra được điểm hạn chế của mình.
Từ đó anh ta cũng nổi danh trong giới đầu tư phim ảnh, ai mà không biết trình độ biên kịch của anh ta cơ chứ.
Ban đầu, vẫn còn nhiều đoàn làm phim tình nguyện thuê anh ta đến làm việc.
Bởi vì suy cho cùng công việc chính của đạo diễn chính là phải tạo ra những góc quay đẹp và mãn nhãn nhất, biên kịch không tốt thì có thể tìm một biên kịch khác tới bù vào thiếu sót này.
Nhưng rất nhanh mọi người cũng nhìn ra điểm không thích hợp.
Lộ Dã rất thích mang đến cho mọi người nhiều thứ bất ngờ.
Anh ta cảm thấy cảnh này rất đẹp nên khi quay không kiềm chế được mà cứ chăm chăm vào những phong cảnh đó, ngay cả lúc biên tập cắt nối phim cũng vậy ống kính của anh ta cũng thích hướng về phía những diễn viên xinh đẹp tuyệt trần hơn là những người khác.
Khi những cảnh quay đó ở trong bộ phim của anh ta thì nó mang lại tính nghệ thuật rất cao.
Rõ ràng đây là phim thương mại nhưng lại quá tập trung vào cảnh đẹp nên mọi người không thể chấp nhận được, đương nhiên sau đó mấy bộ phim do anh ta làm đạo diễn đều c.h.ế.t giữa đường luôn.
Lôi Đào là bạn tốt của anh ta nên cũng hiểu khá rõ về tật xấu này.
Thật ra Lộ Dã thích quay những phong cảnh đẹp không phải là không có nguyên nhân, đó đều là do những diễn viên kém chuyên nghiệp đã vậy kỹ thuật diễn cũng chẳng ra sao.
Đối với Lộ Dã mà nói nếu chỉ tập trung quay những con người kém chuyên nghiệp đó thì anh ta đã bỏ lỡ những phong cảnh tuyệt đẹp rồi không phải hay sao?
Anh ta chỉ có thế thấy được những điều tệ hại đó nên đương nhiên khi bộ phim được đưa đến khán giả thì cũng chẳng ra cơm cháo gì.
Sau nhiều lần thất bại ở thị trường phòng vé thì chẳng còn nhà đầu tư nào nguyện ý đầu tư vào phim của anh ta nữa.
Lộ Dã liền đổi qua quay quảng cáo, dựa vào kỹ thuật quay tuyệt đẹp của mình mà kiếm được không ít tiền.
Lúc trước Lôi Đào mới liên lạc với anh ta thì biết được, anh ta chuẩn bị lấy tiền tích góp của mình bấy lâu nay để tự mình quay một bộ phim điện ảnh.
Chi phí chế tác ít nhất cũng lên đến 20 đến 30 triệu tệ.
Đối với tình trạng hiện tại của Lộ Dã mà nói cho dù làm cần mẫn đến bốn mươi tuổi cũng chưa chắc tiết kiệm được số tiền đó, nhưng lúc đó Lôi Đào không thể nói ra những lời như vậy được.
Rốt cuộc chính mình còn chưa tích góp được bao nhiêu, mà đi chê cười góp ý cho người khác
“Lộ Dã sao?”
Hồ Trân Trân cảm thấy có chút hứng thú: “Có thể nói cho tôi biết anh ta đã có những tác phẩm gì được không?”
Lôi Đào có chút lo lắng vì người bạn của mình.
“Anh ta đã quay được ba bộ phim điện ảnh, hai bộ phim truyền hình, đều thành công ra rạp, hiện tại anh ta đang làm đạo diễn quay quảng cáo.”
Một người đạo diễn đang thành công trong việc quay phim điện ảnh và truyền hình mà tại sao lại chuyển sang quay quảng cáo thế kia, nghe xong thật khiến người ta băn khoăn mà.
Lôi Đào không có mặt mũi nói đến thành tích phòng vé của Lộ Dã, nhưng chỉ cần Hồ Trân Trân cảm thấy hứng thú, thì lên mạng tìm một chút là có thể tìm ra được những bộ phim điện ảnh của anh ta và cả những đánh giá của khán giả và cả thành tích phòng vé nữa.
Đúng là cô đã làm như vậy.
Lúc thấy bộ phim điện ảnh được đánh giá ba chấm năm sao, Hồ Trân Trân không biết nói gì.
“Những tác phẩm của đạo diễn Lộ Dã……hình như có chút đặc biệt nhỉ.”
Hồ Trân Trân suy nghĩ nửa ngày mới ra được câu này.
Lôi Đào vừa nghe liền biết Hồ Trân Trân đang cảm thấy quan ngại về thành tích điện ảnh trước đây của Lộ Dã.
Hiện tại Ảnh Thị Giang Hồ chỉ mới có Lôi Đào là nhân viên duy nhất, nhưng hắn ta vẫn chưa biết điều này, nên cho rằng Hồ Trân Trân đã thuê rất nhiều nhân viên rồi.
Hồ Trân Trân cũng không giải thích gì mà nói tiếp: “Công ty đang rất thiếu đấy, chỉ cần là một người tài năng và giỏi giang thì công ty chúng ta sẽ nhận bọn họ ngay lập tức, đương nhiên vấn đề nhân phẩm cũng rất quan trọng.”
“Hồ tổng cứ yên tâm, nhân phẩm của Lộ Dã tuyệt đối không có vấn đề.”
Lôi Đào tiếp tục nói: “Cậu ấy khá giỏi về việc trau chốt kỹ xảo và các hình ảnh trong phim, nhưng cũng có một chút quá khứ không hay lắm.”
Hiện tại việc lựa chọn đạo diễn rất khắt khe, hầu hết đạo diễn đều có thể tự làm biên kịch luôn.
Nếu có thể mời một người tài năng như vậy đến đây có phải chi bao nhiêu tiền cô cũng chịu cả.
Ưu điểm và khuyết điểm của Lộ Dã cũng khá rõ ràng, anh ta quay chụp khá đẹp còn có thể lấy được những góc quay đẹp nhất, nhưng ở phương diện biên kịch thì không giỏi cho lắm.
Khi bộ phim đầu tiên của anh ta được chiếu thì các nhà đầu tư đều chú ý đến khả năng quay chụp hình ảnh rất đẹp của anh ta, nên liền đổ 20 triệu tệ vào đầu tư nhưng kết quả lại lỗ sạch.
Bộ phim điện ảnh đó được gọi là bộ phim bình hoa của giới điện ảnh, đến tận bây giờ cũng có người tìm xem bộ phim này bởi hình ảnh của nó rất đẹp, nhưng sau khi xem xong thì lại để lại bình luận rằng nội dung bộ phim này không hay chút nào.
Sau khi trải qua chuyện đó thì Lộ Dã cũng nhận ra được điểm hạn chế của mình.
Từ đó anh ta cũng nổi danh trong giới đầu tư phim ảnh, ai mà không biết trình độ biên kịch của anh ta cơ chứ.
Ban đầu, vẫn còn nhiều đoàn làm phim tình nguyện thuê anh ta đến làm việc.
Bởi vì suy cho cùng công việc chính của đạo diễn chính là phải tạo ra những góc quay đẹp và mãn nhãn nhất, biên kịch không tốt thì có thể tìm một biên kịch khác tới bù vào thiếu sót này.
Nhưng rất nhanh mọi người cũng nhìn ra điểm không thích hợp.
Lộ Dã rất thích mang đến cho mọi người nhiều thứ bất ngờ.
Anh ta cảm thấy cảnh này rất đẹp nên khi quay không kiềm chế được mà cứ chăm chăm vào những phong cảnh đó, ngay cả lúc biên tập cắt nối phim cũng vậy ống kính của anh ta cũng thích hướng về phía những diễn viên xinh đẹp tuyệt trần hơn là những người khác.
Khi những cảnh quay đó ở trong bộ phim của anh ta thì nó mang lại tính nghệ thuật rất cao.
Rõ ràng đây là phim thương mại nhưng lại quá tập trung vào cảnh đẹp nên mọi người không thể chấp nhận được, đương nhiên sau đó mấy bộ phim do anh ta làm đạo diễn đều c.h.ế.t giữa đường luôn.
Lôi Đào là bạn tốt của anh ta nên cũng hiểu khá rõ về tật xấu này.
Thật ra Lộ Dã thích quay những phong cảnh đẹp không phải là không có nguyên nhân, đó đều là do những diễn viên kém chuyên nghiệp đã vậy kỹ thuật diễn cũng chẳng ra sao.
Đối với Lộ Dã mà nói nếu chỉ tập trung quay những con người kém chuyên nghiệp đó thì anh ta đã bỏ lỡ những phong cảnh tuyệt đẹp rồi không phải hay sao?
Anh ta chỉ có thế thấy được những điều tệ hại đó nên đương nhiên khi bộ phim được đưa đến khán giả thì cũng chẳng ra cơm cháo gì.
Sau nhiều lần thất bại ở thị trường phòng vé thì chẳng còn nhà đầu tư nào nguyện ý đầu tư vào phim của anh ta nữa.
Lộ Dã liền đổi qua quay quảng cáo, dựa vào kỹ thuật quay tuyệt đẹp của mình mà kiếm được không ít tiền.
Lúc trước Lôi Đào mới liên lạc với anh ta thì biết được, anh ta chuẩn bị lấy tiền tích góp của mình bấy lâu nay để tự mình quay một bộ phim điện ảnh.
Chi phí chế tác ít nhất cũng lên đến 20 đến 30 triệu tệ.
Đối với tình trạng hiện tại của Lộ Dã mà nói cho dù làm cần mẫn đến bốn mươi tuổi cũng chưa chắc tiết kiệm được số tiền đó, nhưng lúc đó Lôi Đào không thể nói ra những lời như vậy được.
Rốt cuộc chính mình còn chưa tích góp được bao nhiêu, mà đi chê cười góp ý cho người khác
“Lộ Dã sao?”
Hồ Trân Trân cảm thấy có chút hứng thú: “Có thể nói cho tôi biết anh ta đã có những tác phẩm gì được không?”
Lôi Đào có chút lo lắng vì người bạn của mình.
“Anh ta đã quay được ba bộ phim điện ảnh, hai bộ phim truyền hình, đều thành công ra rạp, hiện tại anh ta đang làm đạo diễn quay quảng cáo.”
Một người đạo diễn đang thành công trong việc quay phim điện ảnh và truyền hình mà tại sao lại chuyển sang quay quảng cáo thế kia, nghe xong thật khiến người ta băn khoăn mà.
Lôi Đào không có mặt mũi nói đến thành tích phòng vé của Lộ Dã, nhưng chỉ cần Hồ Trân Trân cảm thấy hứng thú, thì lên mạng tìm một chút là có thể tìm ra được những bộ phim điện ảnh của anh ta và cả những đánh giá của khán giả và cả thành tích phòng vé nữa.
Đúng là cô đã làm như vậy.
Lúc thấy bộ phim điện ảnh được đánh giá ba chấm năm sao, Hồ Trân Trân không biết nói gì.
“Những tác phẩm của đạo diễn Lộ Dã……hình như có chút đặc biệt nhỉ.”
Hồ Trân Trân suy nghĩ nửa ngày mới ra được câu này.
Lôi Đào vừa nghe liền biết Hồ Trân Trân đang cảm thấy quan ngại về thành tích điện ảnh trước đây của Lộ Dã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.