Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 232
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Chủ đề đột nhiên chuyển từ bệnh tình của bà chủ sang các nhân vật trong phim truyền hình, suy nghĩ của cậu đi quá nhanh, bác sĩ Chu phải mất một lúc lâu mới phản ứng mới nhớ ra Hạ Bách Hợp là ai.
Đây không phải là tên của nữ chính trong bộ phim tình cảm m.á.u chó kinh điển nhất sao?
"Tại sao cậu chủ lại đột nhiên nói đến Hạ Bách Hợp?”
Giang Thầm giải thích: “Bệnh của mẹ cũng giống như bệnh của Hạ Bách Hợp, trông mẹ có chút khác biệt so với người thường.”
Giang Thầm không khỏi lo lắng nói: "Chú Chu, mẹ bị bệnh tâm thần à?"
Bác sĩ Chu dở khóc dở cười.
Không ai biết rõ tình trạng thể chất của bà chủ hơn anh ta, ngoại trừ cơ thể hơi lạnh cần được giữ ấm, thì Hồ Trân Trân có thể nói là rất khỏe mạnh.
Còn về việc bệnh tâm thần, điều đó càng không thể xảy ra.
Đoán chừng là bởi vì cậu chủ quá quan tâm đến mẹ của mình, cậu cũng không biết mình đã nghe thấy thuật ngữ bệnh tâm thần ở đâu.
Bác sĩ Chu sắp xếp logic trong đầu, mỉm cười an ủi: "Làm sao có thể được? Bà chủ không có vấn đề gì về thần kinh đâu, cậu chủ cứ yên tâm."
Không có vấn đề gì cả.
Giang Thầm vẫn không tin.
Rốt cuộc thì lần đầu tiên Hồ Trân Trân nhìn thấy cậu, cô đã vui mừng đến mức nói muốn đào mộ ba của cậu cơ mà.
Giang Thầm còn nhỏ tuổi, đã biết đào mộ người khác là không bình thường.
"Chú Chu, chú đến đây trước đi, cháu vẫn rất lo lắng cho mẹ cháu."
Sau nhiều lần yêu cầu của Giang Thầm, bác sĩ Chu cuối cùng cũng lên đường.
Trên đường đi, anh ta không khỏi nghĩ tới tại sao Giang Thầm lại miêu tả bệnh tình của Hồ Trân Trân như vậy.
Giống như Hạ Bách Hợp, Hạ Bách Hợp đã làm gì?
Bác sĩ Chu cố gắng nhớ lại bộ phim m.á.u chó từ mười năm trước, dường như tất cả chỉ là những nụ hôn cưỡng bức, mất trí nhớ, bị ô tô tông.
Chẳng lẽ bà chủ cũng có não yêu đương?
Suy nghĩ của bác sĩ Chu bị bóp méo, anh ta cũng thấy buồn cười.
Xe của anh ta được đăng ký với công ty quản lý tài sản, anh có thể lái thẳng vào biệt thự Ngọa Sơn, đậu ở sân trước cửa nhà Hồ Trân Trân.
Anh ta gọi cho Trần Khai, sau đó cánh cửa nhanh chóng mở ra.
"Đã muộn thế này rồi, sao cậu còn tới đây?"
Trần Khai ra mở cửa có chút ngơ ngác, hiển nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bác sĩ Chu càng thêm khó hiểu trước lời cậu chủ nói về việc bà chủ bị bệnh, Trần Khai cùng bọn họ sống chung dưới một mái nhà, nếu bà chủ thực sự không khỏe, là một người quản gia, lẽ nào hắn ta lại không biết?
"Cậu chủ nói bà chủ không khỏe, nên gọi điện thoại cho tôi."
"Bà chủ cảm thấy không khỏe sao?"
Vẻ mặt Trần Khai cũng bối rối không kém, hiển nhiên hắn ta cũng không biết gì về chuyện này.
Lúc này, Giang Thầm đã từ trên lầu đi xuống.
Cậu vội vàng nắm tay bác sĩ Chu: "Chú Chu, mau đi theo cháu!"
Giang Thầm dẫn anh ta đi tới phòng xem phim đang chiếu phim hoạt hình.
Hồ Trân Trân nghe thấy động tĩnh, quay lại thì nhìn thấy bác sĩ Chu, sau đó nhìn thấy Giang Thầm đang kéo tay bác sĩ Chu, liền nhướng mày.
Trước khi cô đặt câu hỏi, Giang Thầm đã bắt đầu nói về tình trạng của cô với bác sĩ Chu.
“Mẹ cháu lúc trước từng muốn đào mộ ba cháu lên, đôi khi mẹ còn cười ngốc nghếch, và còn có…”
Vẻ mặt Giang Thầm rất nghiêm túc: "Có lần cháu còn nhìn thấy mẹ nhìn chằm chằm vào không khí, giống như bị ảo giác vậy!"
Tình trạng này rất nghiêm trọng.
Bác sĩ Chu vốn đang mỉm cười cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn bà chủ.
"Trước đây ngài đã từng gặp ảo giác tương tự chưa?"
Ảo giác đâu ra...
Hồ Trân Trân đau đầu, nhéo đầu sống mũi mình.
Giang Thầm có lẽ đã nhìn thấy cô như vậy khi cô đang sơn tòa nhà văn phòng.
Chẳng trách Giang Thầm hôm nay lại bất thường như vậy, không ngừng nói muốn an ủi cô.
"Con nghĩ mẹ đang gặp ảo giác à?"
Giang Thầm có ý tốt, Hồ Trân Trân cũng không trách được con trai, chỉ có thể oán trách bác sĩ Chu.
Hồ Trân Trân nói xong, chỉ tay về phía Giang Thầm và bác sĩ Chu.
"Bác sĩ Chu, chính là anh, ngay lập tức thi hành mệnh lệnh của tôi, quay về nhà ngủ."
Bác sĩ Chu thực sự ngu ngốc nếu không biết rằng lúc này mình đang phạm sai lầm.
Trên mặt anh nở một nụ cười xấu hổ, trước khi bà chủ tức giận, anh ta lập tức nói: "Vâng! Tôi lập tức về nhà ngủ ngay!”
Cuối cùng sau khi giải thích rõ ràng với Giang Thầm, Hồ Trân Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ tên nhóc này lại có thể nhịn đến mức chịu đựng lâu như vậy mới nói ra.
Nghĩ đến đây, Hồ Trân Trân cũng muốn cảm ơn bộ phim tình cảm m.á.u chó mười năm trước.
Nếu con cô không bấm vào xem khi đang buồn chán, thì không biết Tiểu Thầm sẽ nghĩ như vậy trong bao lâu.
Hồ Trân Trân không muốn nuôi một đứa trẻ suốt mười năm để khi về già bị đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị.
Nếu thực sự đến mức đó thì thật sự là cạn lời luôn.
Sau khi giải thích rõ ràng, Giang Thầm hiển nhiên rất xấu hổ.
Tiểu Thầm muốn xin lỗi Hồ Trân Trân, nhưng cậu lại không biết phải nói thế nào.
Giang Thầm suy nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên chạy về phòng lấy heo đất ra.
"Mẹ, con cho mẹ cái này nè."
Giang Thầm nhét heo đất vào trong lòng Hồ Trân Trân.
Trong khe đút tiền của bé lợn nhỏ có một tấm thẻ, Hồ Trân Trân biết tấm thẻ này, đó là tấm thẻ cô dùng để tiền tiết kiệm cho Giang Thầm.
Đây không phải là tên của nữ chính trong bộ phim tình cảm m.á.u chó kinh điển nhất sao?
"Tại sao cậu chủ lại đột nhiên nói đến Hạ Bách Hợp?”
Giang Thầm giải thích: “Bệnh của mẹ cũng giống như bệnh của Hạ Bách Hợp, trông mẹ có chút khác biệt so với người thường.”
Giang Thầm không khỏi lo lắng nói: "Chú Chu, mẹ bị bệnh tâm thần à?"
Bác sĩ Chu dở khóc dở cười.
Không ai biết rõ tình trạng thể chất của bà chủ hơn anh ta, ngoại trừ cơ thể hơi lạnh cần được giữ ấm, thì Hồ Trân Trân có thể nói là rất khỏe mạnh.
Còn về việc bệnh tâm thần, điều đó càng không thể xảy ra.
Đoán chừng là bởi vì cậu chủ quá quan tâm đến mẹ của mình, cậu cũng không biết mình đã nghe thấy thuật ngữ bệnh tâm thần ở đâu.
Bác sĩ Chu sắp xếp logic trong đầu, mỉm cười an ủi: "Làm sao có thể được? Bà chủ không có vấn đề gì về thần kinh đâu, cậu chủ cứ yên tâm."
Không có vấn đề gì cả.
Giang Thầm vẫn không tin.
Rốt cuộc thì lần đầu tiên Hồ Trân Trân nhìn thấy cậu, cô đã vui mừng đến mức nói muốn đào mộ ba của cậu cơ mà.
Giang Thầm còn nhỏ tuổi, đã biết đào mộ người khác là không bình thường.
"Chú Chu, chú đến đây trước đi, cháu vẫn rất lo lắng cho mẹ cháu."
Sau nhiều lần yêu cầu của Giang Thầm, bác sĩ Chu cuối cùng cũng lên đường.
Trên đường đi, anh ta không khỏi nghĩ tới tại sao Giang Thầm lại miêu tả bệnh tình của Hồ Trân Trân như vậy.
Giống như Hạ Bách Hợp, Hạ Bách Hợp đã làm gì?
Bác sĩ Chu cố gắng nhớ lại bộ phim m.á.u chó từ mười năm trước, dường như tất cả chỉ là những nụ hôn cưỡng bức, mất trí nhớ, bị ô tô tông.
Chẳng lẽ bà chủ cũng có não yêu đương?
Suy nghĩ của bác sĩ Chu bị bóp méo, anh ta cũng thấy buồn cười.
Xe của anh ta được đăng ký với công ty quản lý tài sản, anh có thể lái thẳng vào biệt thự Ngọa Sơn, đậu ở sân trước cửa nhà Hồ Trân Trân.
Anh ta gọi cho Trần Khai, sau đó cánh cửa nhanh chóng mở ra.
"Đã muộn thế này rồi, sao cậu còn tới đây?"
Trần Khai ra mở cửa có chút ngơ ngác, hiển nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bác sĩ Chu càng thêm khó hiểu trước lời cậu chủ nói về việc bà chủ bị bệnh, Trần Khai cùng bọn họ sống chung dưới một mái nhà, nếu bà chủ thực sự không khỏe, là một người quản gia, lẽ nào hắn ta lại không biết?
"Cậu chủ nói bà chủ không khỏe, nên gọi điện thoại cho tôi."
"Bà chủ cảm thấy không khỏe sao?"
Vẻ mặt Trần Khai cũng bối rối không kém, hiển nhiên hắn ta cũng không biết gì về chuyện này.
Lúc này, Giang Thầm đã từ trên lầu đi xuống.
Cậu vội vàng nắm tay bác sĩ Chu: "Chú Chu, mau đi theo cháu!"
Giang Thầm dẫn anh ta đi tới phòng xem phim đang chiếu phim hoạt hình.
Hồ Trân Trân nghe thấy động tĩnh, quay lại thì nhìn thấy bác sĩ Chu, sau đó nhìn thấy Giang Thầm đang kéo tay bác sĩ Chu, liền nhướng mày.
Trước khi cô đặt câu hỏi, Giang Thầm đã bắt đầu nói về tình trạng của cô với bác sĩ Chu.
“Mẹ cháu lúc trước từng muốn đào mộ ba cháu lên, đôi khi mẹ còn cười ngốc nghếch, và còn có…”
Vẻ mặt Giang Thầm rất nghiêm túc: "Có lần cháu còn nhìn thấy mẹ nhìn chằm chằm vào không khí, giống như bị ảo giác vậy!"
Tình trạng này rất nghiêm trọng.
Bác sĩ Chu vốn đang mỉm cười cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn bà chủ.
"Trước đây ngài đã từng gặp ảo giác tương tự chưa?"
Ảo giác đâu ra...
Hồ Trân Trân đau đầu, nhéo đầu sống mũi mình.
Giang Thầm có lẽ đã nhìn thấy cô như vậy khi cô đang sơn tòa nhà văn phòng.
Chẳng trách Giang Thầm hôm nay lại bất thường như vậy, không ngừng nói muốn an ủi cô.
"Con nghĩ mẹ đang gặp ảo giác à?"
Giang Thầm có ý tốt, Hồ Trân Trân cũng không trách được con trai, chỉ có thể oán trách bác sĩ Chu.
Hồ Trân Trân nói xong, chỉ tay về phía Giang Thầm và bác sĩ Chu.
"Bác sĩ Chu, chính là anh, ngay lập tức thi hành mệnh lệnh của tôi, quay về nhà ngủ."
Bác sĩ Chu thực sự ngu ngốc nếu không biết rằng lúc này mình đang phạm sai lầm.
Trên mặt anh nở một nụ cười xấu hổ, trước khi bà chủ tức giận, anh ta lập tức nói: "Vâng! Tôi lập tức về nhà ngủ ngay!”
Cuối cùng sau khi giải thích rõ ràng với Giang Thầm, Hồ Trân Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ tên nhóc này lại có thể nhịn đến mức chịu đựng lâu như vậy mới nói ra.
Nghĩ đến đây, Hồ Trân Trân cũng muốn cảm ơn bộ phim tình cảm m.á.u chó mười năm trước.
Nếu con cô không bấm vào xem khi đang buồn chán, thì không biết Tiểu Thầm sẽ nghĩ như vậy trong bao lâu.
Hồ Trân Trân không muốn nuôi một đứa trẻ suốt mười năm để khi về già bị đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị.
Nếu thực sự đến mức đó thì thật sự là cạn lời luôn.
Sau khi giải thích rõ ràng, Giang Thầm hiển nhiên rất xấu hổ.
Tiểu Thầm muốn xin lỗi Hồ Trân Trân, nhưng cậu lại không biết phải nói thế nào.
Giang Thầm suy nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên chạy về phòng lấy heo đất ra.
"Mẹ, con cho mẹ cái này nè."
Giang Thầm nhét heo đất vào trong lòng Hồ Trân Trân.
Trong khe đút tiền của bé lợn nhỏ có một tấm thẻ, Hồ Trân Trân biết tấm thẻ này, đó là tấm thẻ cô dùng để tiền tiết kiệm cho Giang Thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.