Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 250
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Cho nên khi Hồ Trân Trân xuất hiện, làm cho mọi người rất kinh ngạc.
[Không, không phải, là ai đã mời chị Hồ khiêu vũ vậy?]
[Là Tiểu Dương rồi!!! Một bộ phim xoay quanh câu chuyện tình yêu giữa một đỉnh lưu và nữ phú bà, trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện những tình tiết trong phim thần tượng rồi này.]
[Lầu trên đừng có mà nói quá như vậy, chị Hồ của tôi đã có con rồi đấy!]
[Có con thì cũng không đồng nghĩa với việc chị Hồ không muốn yêu đương, chỉ cần chị Hồ đồng ý thì tôi sẽ lập tức nhận con chị Hồ làm con ruột luôn.]
Câu chuyện này càng nói thì càng đi quá xa, nhưng hai người trên sàn nhảy lại không quá thân thiết như họ nghĩ.
Sở dĩ Hồ Trân Trân nhận lời mời của Lý Dương cũng là do Trần Chi cả.
Cô muốn tạo một cơ hội nào đó cho Trần tổng thể hiện bản thân mình một chút.
Tuy Hồ Trân Trân đang ở trên sàn nhảy nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi đám người đó, cô vẫn âm thầm quan sát Trần Chi
Quả thật đúng như cô dự đoán, cô vừa mới rời đi không lâu thì Trần Chi đã ngay lập tức tới gần mấy ông chủ lớn nói chuyện cười vui vẻ rồi, ánh mắt còn hay nhìn về phía cô nữa chứ.
Ngay cả khi không dùng não thì Hồ Trân Trân cũng đoán ra được cô ta đang nói gì và muốn làm gì.
Nhưng thay vì ngăn cản thì cô lại muốn Trần Chi thành công.
Chỉ có một cây búa đủ nặng thì mới có thể làm những bọn trộm yên tĩnh hơn được thôi.
Hôm nay Hồ Trân Trân tới đây đương nhiên muốn để lại những ấn tượng sâu sắc về cô, chứ nếu không những người khác sẽ quên mất những gì Hồ Trân Trân nói hôm nay.
Cô có mục đích của riêng của mình, nên cũng không sợ Trần Chi gây phiền toái, thậm chí cô còn mong hôm nay Trần Chi gây ra một chuyện gì đó thật lớn để cho nhiều người nhớ mãi không quên.
Có như thế thì những người ở đây mới nhớ rõ Hồ Trân Trân được.
Lý Dương thấy Hồ Trân Trân có chút mất tập trung, thì lo lắng mở miệng hỏi.
“Vừa rồi cảm ơn ngài, Hồ tổng.”
Sỡ dĩ cậu ta nói ra những lời này, vì cách đây ba phút trước có xảy ra một chút chuyện.
Cũng nhờ năm nay Lý Dương nổi tiếng hơn được một chút, nên mới có cơ hội tham gia buổi tiệc tối này.
Nhưng độ nổi tiếng của cậu ta so với những minh tinh ở đây còn quá thấp, nên bị những người khác khinh thường cũng là điều bình thường.
Trước khi tới đây, trợ lý đã dặn dò Lý Dương cẩn thận rằng phải biết đối nhân xử thế.
Nhưng ở trong cái giới giải trí hỗn tạp như thế này thì ai mà chẳng có dã tâm cơ chứ, lúc đi trên thảm đỏ Lý Dương cũng không suy nghĩ quá nhiều mà làm theo những gì tâm trí mách bảo nên mới bắt chuyện với Hồ Trân Trân.
Nhưng trong mắt của một số người, việc làm của cậu ta lại được cho là không biết lượng sức mình.
Sau khi màn phát biểu kết thúc, thì Lý Dương cũng phải trả giá cho chuyện này.
Cậu ta không nghĩ đến việc mình đã chọc cho Trần tổng tức giận đến mức nhờ người nói rằng từ nay về sau sẽ không hợp tác với cậu ta nữa.
Lúc nãy những người khác còn nhiệt tình vây quanh cậu ta nhưng rồi lại giải tán đi đâu hết rồi.
Có hai minh tinh nhất thời chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, thì chắc họ cũng hiểu ra điều gì đó rồi âm thầm tránh xa cậu ta luôn.
Vốn dĩ ngay từ đầu bọn họ cũng chẳng phải là bạn bè của cậu ta rồi.
Trong giới giải trí này mà nói, những người không có giá trị gì để lợi dụng thì chính là những người dễ dàng bị xa lánh nhất.
Chỉ mới hai phút ngắn ngủi thôi, mà Lý Dương đã trải nghiệm được cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.
Thậm chí cậu ta còn không dám nhìn vào ánh mắt của ông chủ mình nữa là.
Bởi vì khi nhìn thì cũng chỉ thấy được sự chán ghét và thất vọng mà thôi.
Trước khi tham dự buổi tiệc này, rõ ràng ông chủ đã cho người nhắc nhở cậu ta rằng, nhất định phải phải giữ thái độ khiêm tốn không được gây rắc rối.
Nhưng cuối cùng cậu ta lại gây ra phiền toái lớn như vậy.
Lý Dương cười khổ bởi vì cậu ta biết rằng sự nổi tiếng của mình sắp biến mất rồi.
Thời điểm cậu ta được tư bản nâng đỡ nổi tiếng như bây giờ thì cậu ta cũng biết rằng điều này sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như thế.
Nếu biết sớm hơn…
Đáng tiếc cuộc đời này không có giá như, nên cậu ta chẳng có cơ hội để đưa ra một sự lựa chọn khác, cũng không thể quay lại lúc trước để nỗ lực trau dồi kỹ năng diễn xuất được nữa.
Lý Dương không ngờ mình lại bị hắt hủi nhanh như vậy.
Vốn dĩ cậu ta tưởng rằng mình chỉ bị những người khác ngó lơ trong buổi tiệc tối nay thôi, nhưng không ngờ lại bị Lưu Phi Vũ chặn lại ở trong góc như thế này.
Trước đây hai người có mâu thuẫn còn chưa giải quyết xong.
Vừa nghe thấy Lý Dương bị tư bản hắt hủi, thì cậu ta không nhịn được mà chạy qua nhìn.
Đang có máy quay chĩa thẳng vào mình nên Lưu Phi Vũ chọn cách đơn giản nhất, chính là mời rượu.
Ngoài miệng thì cậu ta nói rằng mời rượu, nhưng thật ra Lưu Phi Vũ chỉ nhấp một ngụm sau đó để Lý Dương uống hết ly này đến ly khác.
Nếu không uống thì kết quả quá rõ ràng.
Căn bản tài nguyên trong tay của Lưu Phi Vũ có thể kéo dài độ nổi tiếng của cậu ta hơn nửa năm chưa kể đến những nguồn lực phía sau.
[Không, không phải, là ai đã mời chị Hồ khiêu vũ vậy?]
[Là Tiểu Dương rồi!!! Một bộ phim xoay quanh câu chuyện tình yêu giữa một đỉnh lưu và nữ phú bà, trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện những tình tiết trong phim thần tượng rồi này.]
[Lầu trên đừng có mà nói quá như vậy, chị Hồ của tôi đã có con rồi đấy!]
[Có con thì cũng không đồng nghĩa với việc chị Hồ không muốn yêu đương, chỉ cần chị Hồ đồng ý thì tôi sẽ lập tức nhận con chị Hồ làm con ruột luôn.]
Câu chuyện này càng nói thì càng đi quá xa, nhưng hai người trên sàn nhảy lại không quá thân thiết như họ nghĩ.
Sở dĩ Hồ Trân Trân nhận lời mời của Lý Dương cũng là do Trần Chi cả.
Cô muốn tạo một cơ hội nào đó cho Trần tổng thể hiện bản thân mình một chút.
Tuy Hồ Trân Trân đang ở trên sàn nhảy nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi đám người đó, cô vẫn âm thầm quan sát Trần Chi
Quả thật đúng như cô dự đoán, cô vừa mới rời đi không lâu thì Trần Chi đã ngay lập tức tới gần mấy ông chủ lớn nói chuyện cười vui vẻ rồi, ánh mắt còn hay nhìn về phía cô nữa chứ.
Ngay cả khi không dùng não thì Hồ Trân Trân cũng đoán ra được cô ta đang nói gì và muốn làm gì.
Nhưng thay vì ngăn cản thì cô lại muốn Trần Chi thành công.
Chỉ có một cây búa đủ nặng thì mới có thể làm những bọn trộm yên tĩnh hơn được thôi.
Hôm nay Hồ Trân Trân tới đây đương nhiên muốn để lại những ấn tượng sâu sắc về cô, chứ nếu không những người khác sẽ quên mất những gì Hồ Trân Trân nói hôm nay.
Cô có mục đích của riêng của mình, nên cũng không sợ Trần Chi gây phiền toái, thậm chí cô còn mong hôm nay Trần Chi gây ra một chuyện gì đó thật lớn để cho nhiều người nhớ mãi không quên.
Có như thế thì những người ở đây mới nhớ rõ Hồ Trân Trân được.
Lý Dương thấy Hồ Trân Trân có chút mất tập trung, thì lo lắng mở miệng hỏi.
“Vừa rồi cảm ơn ngài, Hồ tổng.”
Sỡ dĩ cậu ta nói ra những lời này, vì cách đây ba phút trước có xảy ra một chút chuyện.
Cũng nhờ năm nay Lý Dương nổi tiếng hơn được một chút, nên mới có cơ hội tham gia buổi tiệc tối này.
Nhưng độ nổi tiếng của cậu ta so với những minh tinh ở đây còn quá thấp, nên bị những người khác khinh thường cũng là điều bình thường.
Trước khi tới đây, trợ lý đã dặn dò Lý Dương cẩn thận rằng phải biết đối nhân xử thế.
Nhưng ở trong cái giới giải trí hỗn tạp như thế này thì ai mà chẳng có dã tâm cơ chứ, lúc đi trên thảm đỏ Lý Dương cũng không suy nghĩ quá nhiều mà làm theo những gì tâm trí mách bảo nên mới bắt chuyện với Hồ Trân Trân.
Nhưng trong mắt của một số người, việc làm của cậu ta lại được cho là không biết lượng sức mình.
Sau khi màn phát biểu kết thúc, thì Lý Dương cũng phải trả giá cho chuyện này.
Cậu ta không nghĩ đến việc mình đã chọc cho Trần tổng tức giận đến mức nhờ người nói rằng từ nay về sau sẽ không hợp tác với cậu ta nữa.
Lúc nãy những người khác còn nhiệt tình vây quanh cậu ta nhưng rồi lại giải tán đi đâu hết rồi.
Có hai minh tinh nhất thời chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, thì chắc họ cũng hiểu ra điều gì đó rồi âm thầm tránh xa cậu ta luôn.
Vốn dĩ ngay từ đầu bọn họ cũng chẳng phải là bạn bè của cậu ta rồi.
Trong giới giải trí này mà nói, những người không có giá trị gì để lợi dụng thì chính là những người dễ dàng bị xa lánh nhất.
Chỉ mới hai phút ngắn ngủi thôi, mà Lý Dương đã trải nghiệm được cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.
Thậm chí cậu ta còn không dám nhìn vào ánh mắt của ông chủ mình nữa là.
Bởi vì khi nhìn thì cũng chỉ thấy được sự chán ghét và thất vọng mà thôi.
Trước khi tham dự buổi tiệc này, rõ ràng ông chủ đã cho người nhắc nhở cậu ta rằng, nhất định phải phải giữ thái độ khiêm tốn không được gây rắc rối.
Nhưng cuối cùng cậu ta lại gây ra phiền toái lớn như vậy.
Lý Dương cười khổ bởi vì cậu ta biết rằng sự nổi tiếng của mình sắp biến mất rồi.
Thời điểm cậu ta được tư bản nâng đỡ nổi tiếng như bây giờ thì cậu ta cũng biết rằng điều này sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như thế.
Nếu biết sớm hơn…
Đáng tiếc cuộc đời này không có giá như, nên cậu ta chẳng có cơ hội để đưa ra một sự lựa chọn khác, cũng không thể quay lại lúc trước để nỗ lực trau dồi kỹ năng diễn xuất được nữa.
Lý Dương không ngờ mình lại bị hắt hủi nhanh như vậy.
Vốn dĩ cậu ta tưởng rằng mình chỉ bị những người khác ngó lơ trong buổi tiệc tối nay thôi, nhưng không ngờ lại bị Lưu Phi Vũ chặn lại ở trong góc như thế này.
Trước đây hai người có mâu thuẫn còn chưa giải quyết xong.
Vừa nghe thấy Lý Dương bị tư bản hắt hủi, thì cậu ta không nhịn được mà chạy qua nhìn.
Đang có máy quay chĩa thẳng vào mình nên Lưu Phi Vũ chọn cách đơn giản nhất, chính là mời rượu.
Ngoài miệng thì cậu ta nói rằng mời rượu, nhưng thật ra Lưu Phi Vũ chỉ nhấp một ngụm sau đó để Lý Dương uống hết ly này đến ly khác.
Nếu không uống thì kết quả quá rõ ràng.
Căn bản tài nguyên trong tay của Lưu Phi Vũ có thể kéo dài độ nổi tiếng của cậu ta hơn nửa năm chưa kể đến những nguồn lực phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.