Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 269
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Chu Thanh Thanh đứng ở một bên nghe được điều này liền cau mày.
Cô ấy mới vừa nắm được một cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ lại bị kẻ xấu dở trò rồi đánh mất nó hay sao?
Thang máy phát ra một tiếng “Đinh”, nhưng cánh cửa trước mặt vẫn chưa mở ra.
Cuộc trò chuyện này bị gián đoạn và không thể tiếp tục được nữa, trong vô thức mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra.
Cánh cửa mở ra từ thang máy chuyên dụng của chủ công ty.
Hồ Trân Trân thấy bọn họ nhìn qua liền chủ động ấn mở cửa.
“Muốn đi chung chứ?”
Không khí thật sự có chút xấu hổ, ai cũng không biết Hồ Trân Trân đã đứng đây bao lâu và nghe được những gì rồi, trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng.
Hồ Trân Trân cũng không có vội vàng đi vào.
Sau khi nghe toàn bộ cuộc đối thoại, thì ánh mắt của cô dừng lại trên người Lý Lạc Việt.
“Anh có tự tin như vậy, còn không phải là do có Ngô Thiên Ái chống lưng sao.”
Đúng là Ngô Thiên Ái chính là người chị đã giúp anh ta bước vào giới giải trí, khi nghe thấy tên cô ta từ trong miệng Hồ Trân Trân, thì anh ta đột nhiên hoảng sợ.
Quả thật Lý Lạc Việt không giỏi che giấu cảm xúc, nên sự hoảng loạn của anh ta đã thể hiện hết ra mặt rồi.
Dù anh ta không mở miệng, nhưng Hồ Trân Trân cũng đã biết được câu trả lời rồi.
Cô giơ điện thoại của mình lên rồi lắc lắc vài cái: “Nếu là Ngô Thiên Ái thì không thể ngăn cản được sự nghiệp diễn xuất của diễn viên công ty tôi đâu.”
“Nếu cô ta thật sự muốn làm điều đó, thì ngay khi cô ta vừa ra tay thì cũng có người thay tôi ngăn cô ta rồi.”
Cô mỉm cười, đây có lẽ là nụ cười mỉa mai dành cho Lí Lạc Việt.
“Tôi vừa nhận được lời xin lỗi của cô ta đây này, nếu tôi nói muốn cô ta cắt đứt con đường diễn xuất của anh thì mới đồng ý lời xin lỗi này, thì anh nghĩ xem cô ta sẽ nói như thế nào?”
Chỉ một câu này thôi cũng làm Lý Lạc Việt đổ mồ hôi lạnh rồi.
“Hồ tổng, tôi thật sự sai rồi, tôi chỉ là mạnh miệng thôi chứ không có ý định thật sự nhắm vào hai người họ, xin cô hãy tha thứ cho sự hồ đồ của tôi.”
Lý Lạc Việt theo bản năng nói ra những lời này.
Nhưng chính anh ta cũng không biết tại sao mình phải nói ra mấy lời này, mà chỉ lo nhìn chằm chằm Hồ Trân Trân để thấy được phản ứng của cô.
Khi cầu xin sự tha thứ, theo bản năng anh ta bày ra thể hiện sự yếu đuối và phô ra những đường cong của mình.
Lúc trước Ngô Thiên Ái rất thích dáng vẻ này của anh ta, nên Lí Lạc Việt cũng hy vọng chiêu này có tác dụng với cô.
Đáng tiếc Hồ Trân Trân đã gặp quá nhiều trai đẹp rồi, nên những thủ đoạn của anh ta chẳng có tác dụng với cô.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn còn cố ý bày ra bộ dáng đáng thương để mọi người đỡ mình lên.
“Tôi nói giỡn thôi mà, tôi không có nói với Ngô tổng rằng muốn đuổi anh ra khỏi giới giải trí đâu.”
Lý Lạc Việt mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngay sau đó lại nghe Hồ Trân Trân nói: “Tôi chỉ nói với cô ta rằng muốn trừng phạt anh mà thôi, còn cô ta làm như thế nào thì không liên quan đến tôi”
Trong nháy mắt từ thiên đường bị đẩy xuống địa ngục, trong lòng Lí Lạc Việt đã hoàn toàn lạnh đi.
Đáng tiếc cửa thang máy đã đóng lại, chỉ còn lại mình anh ta đứng ngây ngốc ở tầng năm mà thôi.
Cho dù có muốn cầu xin Hồ Trân Trân tha thứ, thì cơ hội đó cũng mất rồi.
Vài phút lúc sau, Lý Lạc Việt bị bảo vệ mời ra ngoài.
Hồ Trân Trân chẳng quan tâm đến việc Lý Lạc Việt có bị đuổi ra hay không.
Cô còn rất nhiều việc bận khác phải làm.
Nói đến chuyện này thì cũng khá trùng hợp, Ngô Thiên Ái vừa mới có động thái muốn chào hỏi làm quen mấy công ty giải trí sản xuất phim.
Tuy cô ta cũng là người có tiền, nhưng nếu muốn bước chân vào buổi tiệc tối hôm trước thì tài sản của cô ta chưa đủ để so sánh với khối tài sản kếch xù của những ông chủ bà chủ trong buổi tiệc tối hôm đó.
Lúc Lý tổng nhận được tin nhắn của cô ta thì Lý tổng cảm thấy rất khó hiểu.
Chỉ bằng gia thế nhỏ nhoi đó của Ngô Thiên Ái mà muốn trêu chọc người khác hay sao, vẫn đang ở trong cái vòng tròn nhỏ lăn lộn còn chưa xong, mà lại chủ động đi khiêu khích Hồ Trân Trân.
Đừng nói đến những chuyện khác.
Nếu Hồ Trân Trân thật sự tức giận và sẵn sàng lấy tiền ra để đánh nhau với cô ta, thì e rằng người c.h.ế.t đầu tiên chính là Ngô Thiên Ái đấy.
Không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí mà đi đối đầu với Hồ Trân Trân vậy?.
Vì lòng hiếu kỳ quá lớn nên Lý tổng đã hỏi một câu.
Sau đó ông ta mới biết, căn bản là Ngô Thiên Ái không biết những người đó đã được Hồ Trân Trân chọn để ký hợp đồng.
Người này cũng thật là, rõ ràng cũng biết công ty Ảnh Thị Giang Hồ là của Hồ Trân Trân, không biết tính toán lo liệu cho sau này mà còn chuẩn bị mấy trò chơi xấu Hồ Trân Trân nữa chứ.
Lý tổng chỉ nói một câu đó Ngô Thiên Ái cũng phản ứng lại ngay.
Cô ta hoảng sợ muốn tìm Hồ Trân Trân để xin lỗi, nhưng sợ rằng Hồ Trân Trân không biết cô ta làm mà cô ta lại đi xin lỗi trước thì khác gì tự chui đầu vào trong lưới.
Sau khi do dự một lúc không biết làm sao thì lại tìm đến Lý tổng để xin lời khuyên, rồi cẩn thận gửi tin nhắn xin lỗi.
Sau khi nhận được câu trả lời của Hồ Trân Trân thì Ngô Thiên Ái cũng suy nghĩ rất lâu.
[Tôi đã nghe qua chuyện này rồi Ngô tổng, nói vậy lần này cũng là do tiểu nhân châm ngòi ly gián, bằng không cô cũng không mất lý trí đến mức làm ra những trò này đâu.]
Hồ Trân Trân chỉ trả lời một câu này thôi, còn những tin nhắn sau mặc cho Ngô Thiên Ái có nhắn nhiều đến mức nào thì cô cũng không trả lời.
Câu nói này làm cho Ngô Thiên Ái miên man suy nghĩ một hồi lâu.
Tại sao Hồ tổng lại nói có tiểu nhân châm ngòi ly gián, chẳng lẽ cô đã nghe được điều gì hay sao?
Hoặc là…
Tất cả chuyện này là do Lý Lạc Việt cố tình gây ra.
Ngô Thiên Ái có bao nuôi anh ta một thời gian nên cô ta cũng hiểu rõ tính tình của anh ta, người này lòng dạ vừa hẹp hòi lại vô cùng tham lam, đúng là có thể gây ra chuyện này.
Nhưng cô ta đối xử với anh ta không tệ chút nào, vậy mà Lí Lạc Việt lại có âm mưu chống lại cô ta.
Nghĩ tới đây Ngô Thiên Ái lập tức nổi giận.
Cô ta trực tiếp liên hệ với Lý Lạc Việt, sau khi biết anh ta đã bị Hồ Trân Trân đuổi ra ngoài thì cô ta đã chủ động ngỏ lời nói muốn quay lại.
Cô ấy mới vừa nắm được một cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ lại bị kẻ xấu dở trò rồi đánh mất nó hay sao?
Thang máy phát ra một tiếng “Đinh”, nhưng cánh cửa trước mặt vẫn chưa mở ra.
Cuộc trò chuyện này bị gián đoạn và không thể tiếp tục được nữa, trong vô thức mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra.
Cánh cửa mở ra từ thang máy chuyên dụng của chủ công ty.
Hồ Trân Trân thấy bọn họ nhìn qua liền chủ động ấn mở cửa.
“Muốn đi chung chứ?”
Không khí thật sự có chút xấu hổ, ai cũng không biết Hồ Trân Trân đã đứng đây bao lâu và nghe được những gì rồi, trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng.
Hồ Trân Trân cũng không có vội vàng đi vào.
Sau khi nghe toàn bộ cuộc đối thoại, thì ánh mắt của cô dừng lại trên người Lý Lạc Việt.
“Anh có tự tin như vậy, còn không phải là do có Ngô Thiên Ái chống lưng sao.”
Đúng là Ngô Thiên Ái chính là người chị đã giúp anh ta bước vào giới giải trí, khi nghe thấy tên cô ta từ trong miệng Hồ Trân Trân, thì anh ta đột nhiên hoảng sợ.
Quả thật Lý Lạc Việt không giỏi che giấu cảm xúc, nên sự hoảng loạn của anh ta đã thể hiện hết ra mặt rồi.
Dù anh ta không mở miệng, nhưng Hồ Trân Trân cũng đã biết được câu trả lời rồi.
Cô giơ điện thoại của mình lên rồi lắc lắc vài cái: “Nếu là Ngô Thiên Ái thì không thể ngăn cản được sự nghiệp diễn xuất của diễn viên công ty tôi đâu.”
“Nếu cô ta thật sự muốn làm điều đó, thì ngay khi cô ta vừa ra tay thì cũng có người thay tôi ngăn cô ta rồi.”
Cô mỉm cười, đây có lẽ là nụ cười mỉa mai dành cho Lí Lạc Việt.
“Tôi vừa nhận được lời xin lỗi của cô ta đây này, nếu tôi nói muốn cô ta cắt đứt con đường diễn xuất của anh thì mới đồng ý lời xin lỗi này, thì anh nghĩ xem cô ta sẽ nói như thế nào?”
Chỉ một câu này thôi cũng làm Lý Lạc Việt đổ mồ hôi lạnh rồi.
“Hồ tổng, tôi thật sự sai rồi, tôi chỉ là mạnh miệng thôi chứ không có ý định thật sự nhắm vào hai người họ, xin cô hãy tha thứ cho sự hồ đồ của tôi.”
Lý Lạc Việt theo bản năng nói ra những lời này.
Nhưng chính anh ta cũng không biết tại sao mình phải nói ra mấy lời này, mà chỉ lo nhìn chằm chằm Hồ Trân Trân để thấy được phản ứng của cô.
Khi cầu xin sự tha thứ, theo bản năng anh ta bày ra thể hiện sự yếu đuối và phô ra những đường cong của mình.
Lúc trước Ngô Thiên Ái rất thích dáng vẻ này của anh ta, nên Lí Lạc Việt cũng hy vọng chiêu này có tác dụng với cô.
Đáng tiếc Hồ Trân Trân đã gặp quá nhiều trai đẹp rồi, nên những thủ đoạn của anh ta chẳng có tác dụng với cô.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn còn cố ý bày ra bộ dáng đáng thương để mọi người đỡ mình lên.
“Tôi nói giỡn thôi mà, tôi không có nói với Ngô tổng rằng muốn đuổi anh ra khỏi giới giải trí đâu.”
Lý Lạc Việt mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngay sau đó lại nghe Hồ Trân Trân nói: “Tôi chỉ nói với cô ta rằng muốn trừng phạt anh mà thôi, còn cô ta làm như thế nào thì không liên quan đến tôi”
Trong nháy mắt từ thiên đường bị đẩy xuống địa ngục, trong lòng Lí Lạc Việt đã hoàn toàn lạnh đi.
Đáng tiếc cửa thang máy đã đóng lại, chỉ còn lại mình anh ta đứng ngây ngốc ở tầng năm mà thôi.
Cho dù có muốn cầu xin Hồ Trân Trân tha thứ, thì cơ hội đó cũng mất rồi.
Vài phút lúc sau, Lý Lạc Việt bị bảo vệ mời ra ngoài.
Hồ Trân Trân chẳng quan tâm đến việc Lý Lạc Việt có bị đuổi ra hay không.
Cô còn rất nhiều việc bận khác phải làm.
Nói đến chuyện này thì cũng khá trùng hợp, Ngô Thiên Ái vừa mới có động thái muốn chào hỏi làm quen mấy công ty giải trí sản xuất phim.
Tuy cô ta cũng là người có tiền, nhưng nếu muốn bước chân vào buổi tiệc tối hôm trước thì tài sản của cô ta chưa đủ để so sánh với khối tài sản kếch xù của những ông chủ bà chủ trong buổi tiệc tối hôm đó.
Lúc Lý tổng nhận được tin nhắn của cô ta thì Lý tổng cảm thấy rất khó hiểu.
Chỉ bằng gia thế nhỏ nhoi đó của Ngô Thiên Ái mà muốn trêu chọc người khác hay sao, vẫn đang ở trong cái vòng tròn nhỏ lăn lộn còn chưa xong, mà lại chủ động đi khiêu khích Hồ Trân Trân.
Đừng nói đến những chuyện khác.
Nếu Hồ Trân Trân thật sự tức giận và sẵn sàng lấy tiền ra để đánh nhau với cô ta, thì e rằng người c.h.ế.t đầu tiên chính là Ngô Thiên Ái đấy.
Không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí mà đi đối đầu với Hồ Trân Trân vậy?.
Vì lòng hiếu kỳ quá lớn nên Lý tổng đã hỏi một câu.
Sau đó ông ta mới biết, căn bản là Ngô Thiên Ái không biết những người đó đã được Hồ Trân Trân chọn để ký hợp đồng.
Người này cũng thật là, rõ ràng cũng biết công ty Ảnh Thị Giang Hồ là của Hồ Trân Trân, không biết tính toán lo liệu cho sau này mà còn chuẩn bị mấy trò chơi xấu Hồ Trân Trân nữa chứ.
Lý tổng chỉ nói một câu đó Ngô Thiên Ái cũng phản ứng lại ngay.
Cô ta hoảng sợ muốn tìm Hồ Trân Trân để xin lỗi, nhưng sợ rằng Hồ Trân Trân không biết cô ta làm mà cô ta lại đi xin lỗi trước thì khác gì tự chui đầu vào trong lưới.
Sau khi do dự một lúc không biết làm sao thì lại tìm đến Lý tổng để xin lời khuyên, rồi cẩn thận gửi tin nhắn xin lỗi.
Sau khi nhận được câu trả lời của Hồ Trân Trân thì Ngô Thiên Ái cũng suy nghĩ rất lâu.
[Tôi đã nghe qua chuyện này rồi Ngô tổng, nói vậy lần này cũng là do tiểu nhân châm ngòi ly gián, bằng không cô cũng không mất lý trí đến mức làm ra những trò này đâu.]
Hồ Trân Trân chỉ trả lời một câu này thôi, còn những tin nhắn sau mặc cho Ngô Thiên Ái có nhắn nhiều đến mức nào thì cô cũng không trả lời.
Câu nói này làm cho Ngô Thiên Ái miên man suy nghĩ một hồi lâu.
Tại sao Hồ tổng lại nói có tiểu nhân châm ngòi ly gián, chẳng lẽ cô đã nghe được điều gì hay sao?
Hoặc là…
Tất cả chuyện này là do Lý Lạc Việt cố tình gây ra.
Ngô Thiên Ái có bao nuôi anh ta một thời gian nên cô ta cũng hiểu rõ tính tình của anh ta, người này lòng dạ vừa hẹp hòi lại vô cùng tham lam, đúng là có thể gây ra chuyện này.
Nhưng cô ta đối xử với anh ta không tệ chút nào, vậy mà Lí Lạc Việt lại có âm mưu chống lại cô ta.
Nghĩ tới đây Ngô Thiên Ái lập tức nổi giận.
Cô ta trực tiếp liên hệ với Lý Lạc Việt, sau khi biết anh ta đã bị Hồ Trân Trân đuổi ra ngoài thì cô ta đã chủ động ngỏ lời nói muốn quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.