Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 282
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Vào khung giờ vàng trọng điểm của mỗi đài, việc chiếu bộ phim do một công ty vô danh mới thành lập trong giới như Ảnh Thị Giang Hồ thì đây là việc quá mạo hiểm.
Một khi thua cuộc, thì ratings một hai tháng sau của đài sẽ giảm rất nhiều.
Không có mấy đài truyền hình có thể gánh vác những hậu quả này đâu.
Cho dù Hồ Trân Trân có nhiều tiền cách mấy đi chăng nữa thì cũng khó có cách đả động đến họ.
Sau khi suy nghĩ lại thì cô liền từ bỏ những đài truyền hình có ratings cao nhất cả nước, mà chuyển qua cân nhắc các đài truyền hình có ratings thấp hơn các đài trên một chút.
Đài Dưa Hầu là đài truyền hình đứng ở vị trí thứ hai so với những đài đứng đầu cả nước.
Hồ Trân Trân đã sớm hỏi thăm qua và đã liên hệ với giám đốc đài truyền hình.
“Bị họ uyển chuyển từ chối rồi tôi cũng không thể phiền cậu như vậy được, chuyện này cứ để tôi suy nghĩ cho kỹ rồi tính tiếp vây.”
Hướng Vi nghe hiểu được ý của cô nên cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, thì Hồ Trân Trân đã tính đến việc chuẩn bị đưa phim đi xét duyệt.
Việc này chỉ tốn một chút thời gian thôi, với nội dung của Đồ Long thì không có việc không qua kiểm duyệt được đâu.
Điều Hồ Trân Trân cần phải làm bây giờ là tận dụng khoảng thời gian này để tìm một đài truyền hình phù hợp.
Cô lấy ra danh sách bảng xếp hạng ratings của các đài truyền hình trong thời gian qua, ngó trái ngó phải nhìn các đài truyền hình.
Đài Hoa Sen.
Xếp hạng ratings hằng năm của đài này đều ở vị trí thứ mười, nhưng năm nay có một chương trình giải trí khá hấp dẫn nên đã nhảy từ vị trí số mười lên vị trí số tám.
Nhưng đáng tiếc thay khoảng thời gian tốt đẹp đó chẳng kéo dài được bao lâu, sau khi chương trình giải trí đó kết thúc lên sóng sau khoảng thời gian ba tháng thì ratings lại quay trở về như cũ.
Dựa theo tình hình hiện tại, thì điều bọn họ cần chính là một bộ phim có thể khuấy động và giúp tăng ratings của đài.
Nhưng những bộ phim được xem trọng nhất là ‘Luật Sư Đô Thị’ và ‘Tiên Kiếm Rực Rỡ’ thì đã rơi hết vào tay của những đài truyền hình có ratings cao hết rồi.
Nếu đài Hoa Sen muốn vươn lên thì cần một bộ phim có thể bùng nổ.
Đây là điều mà Hồ Trân Trân nhắm đến.
Sau khi xin được phương thức liên lạc của lãnh đạo đài Hoa Sen, thì cô đã tự mình gọi cho ông ta luôn.
“Xin hỏi cô là?”
“Xin chào ngài, tôi là Hồ Trân Trân.” Hồ Trân Trân trực tiếp hẹn ông ta ra ngoài nói chuyện.
Với cương vị là một vị lãnh đạo cấp cao nên ông ta cũng không muốn ra ngoài đi ăn ở những nơi quá đắt đỏ.
Vì thế Hồ Trân Trân đã đích thân bay đến thành phố F, tìm một nhà hàng nhỏ để đặt chỗ đãi giám đốc đài truyền hình một bữa thịnh soạn.
Nếu không phải vì sự riêng tư thì ông giám đốc truyền hình sẽ không đến chỗ này đâu.
Nhưng sau khi Hồ Trân Trân nói rõ số tiền cô bỏ ra không có bao nhiêu cả, thì ông ta mới miễn cưỡng đồng ý.
“Hôm nay tôi mời ngài đến đây vì muốn nói về khung giờ vàng của đài của ngài vào tháng mười một, không biết ngài đã có sự lựa chọn nào hay chưa?”
Cách đây một khoảng thời gian ‘Đồ Long’ cũng thu hút được sự chú ý khá lớn, điều này Lý Đạt cũng đã nghe nói qua.
Hiện tại Hồ Trân Trân chủ động nhắc đến chuyện này nên ông ta cũng hiểu rằng cô đang muốn ngỏ lời hợp tác với đài Hoa Sen.
“Hồ tổng, ratings của đài Hoa Sen cũng không cao lắm, không biết tại sao cô lại lựa chọn đài của chúng tôi vậy?”
Xuất phát từ sự nghi ngờ này nên Lý Đạt đã lên tiếng hỏi trước.
Dù sao ông ta cũng là giám đốc của đài nên phải có trách nhiệm với những việc này.
Hồ Trân Trân có thể hiểu được sự nghi ngờ này bởi vì đúng là gần đây ratings đài Hoa Sen không tốt.
Nếu không phải cô không còn một hướng đi nào khác, thì chắc chắn Hồ Trân Trân cũng sẽ không chọn đài Hoa Sen là đài chiếu bộ phim của mình.
“Ngài muốn nghe lời nói thật sao?”
Sau khi Lý Đạt gật đầu cô liên nói thẳng: “Bởi vì đây là một vụ làm ăn đôi bên đều có lợi.”
“Ngoại trừ hợp tác trong việc chiếu phim vào giờ vàng ra, tôi còn muốn hợp tác sâu hơn với ngài.”
Sau khi Hồ Trân Trân nói ra lời này Lý Đạt cũng trở nên hứng thú hơn nhưng trong lòng vẫn còn sự nghi ngờ rất lớn.
Nếu quả thật ‘Đồ Long’ tuyệt giống như những gì trên mạng thổi phồng, thì việc Hồ Trân Trân lựa chọn đài Hoa Sen giống như việc người giàu bố thí cho người nghèo vậy.
Đột nhiên ở trên trời rơi xuống một miếng bánh lớn như vậy cho dù là ai nhận được đi chăng nữa, thì cũng không dám ăn.
Nhưng nếu Hồ Trân Trân có ý đồ khác thì mọi chuyện cũng chẳng còn đơn giản như vậy nữa.
Nếu một công ty mới như Ảnh Thị Giang Hồ muốn tìm một đài truyền hình để hợp tác, thì việc tìm không được một đài truyền hình lớn mà đến đài truyền hình có ratings thấp hơn như đài của ông ta là chuyện thường tình.
Lý Đạt hoàn toàn có thể hiểu được ý của cô.
Ông ta là người thực dụng, cũng không sẽ bởi vì vài câu nói của Hồ Trân Trân mà cảm thấy bị sỉ nhục, ngược lại ông ta còn cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt.
Đã sớm nghe qua Hồ Trân Trân có rất nhiều tiền.
Nếu đài Hoa Sen có thể bắt được con thuyền lớn này như cô, thì sau này khoảng đầu tư vào các chương trình giải trí sẽ được đảm bảo.
Nghĩ như vậy nụ cười trên mặt Lý Đạt trở nên thân thiện hơn rất nhiều.
“Cô nói muốn hợp tác sâu hơn với đài chúng tôi là hợp tác như thế nào?”
“Phim truyền hình, chương trình giải trí và cả quảng cáo tuyên truyền.”
Hồ Trân Trân chỉ nói đơn giản như vậy nhưng cũng đủ để tóm tắt lại ý của mình.
Tổng kết lại bằng ba chữ: “Mọi phương diện”.
“Ngài cũng biết, Ảnh Thị Giang Hồ là một công ty mới, sẽ có tránh khỏi có người nghi ngờ về chất lượng và ratings của phim.”
Một khi thua cuộc, thì ratings một hai tháng sau của đài sẽ giảm rất nhiều.
Không có mấy đài truyền hình có thể gánh vác những hậu quả này đâu.
Cho dù Hồ Trân Trân có nhiều tiền cách mấy đi chăng nữa thì cũng khó có cách đả động đến họ.
Sau khi suy nghĩ lại thì cô liền từ bỏ những đài truyền hình có ratings cao nhất cả nước, mà chuyển qua cân nhắc các đài truyền hình có ratings thấp hơn các đài trên một chút.
Đài Dưa Hầu là đài truyền hình đứng ở vị trí thứ hai so với những đài đứng đầu cả nước.
Hồ Trân Trân đã sớm hỏi thăm qua và đã liên hệ với giám đốc đài truyền hình.
“Bị họ uyển chuyển từ chối rồi tôi cũng không thể phiền cậu như vậy được, chuyện này cứ để tôi suy nghĩ cho kỹ rồi tính tiếp vây.”
Hướng Vi nghe hiểu được ý của cô nên cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, thì Hồ Trân Trân đã tính đến việc chuẩn bị đưa phim đi xét duyệt.
Việc này chỉ tốn một chút thời gian thôi, với nội dung của Đồ Long thì không có việc không qua kiểm duyệt được đâu.
Điều Hồ Trân Trân cần phải làm bây giờ là tận dụng khoảng thời gian này để tìm một đài truyền hình phù hợp.
Cô lấy ra danh sách bảng xếp hạng ratings của các đài truyền hình trong thời gian qua, ngó trái ngó phải nhìn các đài truyền hình.
Đài Hoa Sen.
Xếp hạng ratings hằng năm của đài này đều ở vị trí thứ mười, nhưng năm nay có một chương trình giải trí khá hấp dẫn nên đã nhảy từ vị trí số mười lên vị trí số tám.
Nhưng đáng tiếc thay khoảng thời gian tốt đẹp đó chẳng kéo dài được bao lâu, sau khi chương trình giải trí đó kết thúc lên sóng sau khoảng thời gian ba tháng thì ratings lại quay trở về như cũ.
Dựa theo tình hình hiện tại, thì điều bọn họ cần chính là một bộ phim có thể khuấy động và giúp tăng ratings của đài.
Nhưng những bộ phim được xem trọng nhất là ‘Luật Sư Đô Thị’ và ‘Tiên Kiếm Rực Rỡ’ thì đã rơi hết vào tay của những đài truyền hình có ratings cao hết rồi.
Nếu đài Hoa Sen muốn vươn lên thì cần một bộ phim có thể bùng nổ.
Đây là điều mà Hồ Trân Trân nhắm đến.
Sau khi xin được phương thức liên lạc của lãnh đạo đài Hoa Sen, thì cô đã tự mình gọi cho ông ta luôn.
“Xin hỏi cô là?”
“Xin chào ngài, tôi là Hồ Trân Trân.” Hồ Trân Trân trực tiếp hẹn ông ta ra ngoài nói chuyện.
Với cương vị là một vị lãnh đạo cấp cao nên ông ta cũng không muốn ra ngoài đi ăn ở những nơi quá đắt đỏ.
Vì thế Hồ Trân Trân đã đích thân bay đến thành phố F, tìm một nhà hàng nhỏ để đặt chỗ đãi giám đốc đài truyền hình một bữa thịnh soạn.
Nếu không phải vì sự riêng tư thì ông giám đốc truyền hình sẽ không đến chỗ này đâu.
Nhưng sau khi Hồ Trân Trân nói rõ số tiền cô bỏ ra không có bao nhiêu cả, thì ông ta mới miễn cưỡng đồng ý.
“Hôm nay tôi mời ngài đến đây vì muốn nói về khung giờ vàng của đài của ngài vào tháng mười một, không biết ngài đã có sự lựa chọn nào hay chưa?”
Cách đây một khoảng thời gian ‘Đồ Long’ cũng thu hút được sự chú ý khá lớn, điều này Lý Đạt cũng đã nghe nói qua.
Hiện tại Hồ Trân Trân chủ động nhắc đến chuyện này nên ông ta cũng hiểu rằng cô đang muốn ngỏ lời hợp tác với đài Hoa Sen.
“Hồ tổng, ratings của đài Hoa Sen cũng không cao lắm, không biết tại sao cô lại lựa chọn đài của chúng tôi vậy?”
Xuất phát từ sự nghi ngờ này nên Lý Đạt đã lên tiếng hỏi trước.
Dù sao ông ta cũng là giám đốc của đài nên phải có trách nhiệm với những việc này.
Hồ Trân Trân có thể hiểu được sự nghi ngờ này bởi vì đúng là gần đây ratings đài Hoa Sen không tốt.
Nếu không phải cô không còn một hướng đi nào khác, thì chắc chắn Hồ Trân Trân cũng sẽ không chọn đài Hoa Sen là đài chiếu bộ phim của mình.
“Ngài muốn nghe lời nói thật sao?”
Sau khi Lý Đạt gật đầu cô liên nói thẳng: “Bởi vì đây là một vụ làm ăn đôi bên đều có lợi.”
“Ngoại trừ hợp tác trong việc chiếu phim vào giờ vàng ra, tôi còn muốn hợp tác sâu hơn với ngài.”
Sau khi Hồ Trân Trân nói ra lời này Lý Đạt cũng trở nên hứng thú hơn nhưng trong lòng vẫn còn sự nghi ngờ rất lớn.
Nếu quả thật ‘Đồ Long’ tuyệt giống như những gì trên mạng thổi phồng, thì việc Hồ Trân Trân lựa chọn đài Hoa Sen giống như việc người giàu bố thí cho người nghèo vậy.
Đột nhiên ở trên trời rơi xuống một miếng bánh lớn như vậy cho dù là ai nhận được đi chăng nữa, thì cũng không dám ăn.
Nhưng nếu Hồ Trân Trân có ý đồ khác thì mọi chuyện cũng chẳng còn đơn giản như vậy nữa.
Nếu một công ty mới như Ảnh Thị Giang Hồ muốn tìm một đài truyền hình để hợp tác, thì việc tìm không được một đài truyền hình lớn mà đến đài truyền hình có ratings thấp hơn như đài của ông ta là chuyện thường tình.
Lý Đạt hoàn toàn có thể hiểu được ý của cô.
Ông ta là người thực dụng, cũng không sẽ bởi vì vài câu nói của Hồ Trân Trân mà cảm thấy bị sỉ nhục, ngược lại ông ta còn cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt.
Đã sớm nghe qua Hồ Trân Trân có rất nhiều tiền.
Nếu đài Hoa Sen có thể bắt được con thuyền lớn này như cô, thì sau này khoảng đầu tư vào các chương trình giải trí sẽ được đảm bảo.
Nghĩ như vậy nụ cười trên mặt Lý Đạt trở nên thân thiện hơn rất nhiều.
“Cô nói muốn hợp tác sâu hơn với đài chúng tôi là hợp tác như thế nào?”
“Phim truyền hình, chương trình giải trí và cả quảng cáo tuyên truyền.”
Hồ Trân Trân chỉ nói đơn giản như vậy nhưng cũng đủ để tóm tắt lại ý của mình.
Tổng kết lại bằng ba chữ: “Mọi phương diện”.
“Ngài cũng biết, Ảnh Thị Giang Hồ là một công ty mới, sẽ có tránh khỏi có người nghi ngờ về chất lượng và ratings của phim.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.