Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 289
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Khi Hồ Trân Trân đến khu vườn đằng sau biệt thự còn đặc biệt dặn dò Trần Khai nói rằng cô muốn nghỉ ngơi nên hãy yên lặng một chút.
Một mình cô dạo quanh khu vườn một lần tìm một vị trí bí mật nào đó để đặt toà nhà bí ẩn này.
Sau khi chọn xong chỗ đất trống thì hệ thống quăng ra một cái bao nhỏ.
Cái bao màu xám rơi xuống mặt đất nơi Hồ Trân Trân lựa chọn để đặt toà nhà bí ẩn đó, rồi bao bì nó tự mở ra và hoà làm một với mặt đất ngay trước mắt Hồ Trân Trân.
Cái bao đó đâu rồi? Một cái bao lớn như vậy biến đâu mất rồi?
Hồ Trân Trân đứng đợi trong chốc lát nhưng thấy mặt đất chẳng thay đổi gì cả rồi cẩn thận từ từ tiến gần lại.
[Tiểu Kim, đây là thứ gì? Sao nó lại biến mất rồi?]
Sau khi đã đặt toà nhà bí ẩn xuống xong, Tiểu Kim mới có thể tiết lộ tên gọi của nó.
[Ngôi nhà của chuột tầm bảo]
Sơ đồ của ngôi nhà được hệ thống chiếu trước mắt cô, không gian này rất giống kiến trúc của một căn biệt thự dưới mặt đất.
Ở biệt thự có hai con chuột.
Một con chuột màu vàng một còn chuột màu bạc.
Bất luận màu sắc của chúng khác nhau như thế nào thì đều là chuột tầm bảo, một con màu vàng một con màu bạc tượng trưng cho hai giới tính nam và nữ, cách chúng tìm kiếm đồ vật cũng khác nhau.
Tiểu Kim giải thích cho Hồ Trân Trân thêm hai câu.
[Con màu vàng tên Chi Chi, con màu bạc tên Chít Chít, con màu vàng giỏi tìm kiếm các kim loại quý, con màu bạc giỏi tìm kiếm các cổ vật ẩn giấu sâu trong lòng đất, mỗi con đều có một thế mạnh riêng.]
[Hai chúng nó chính là một đôi vợ chồng, ngày thường chúng đều sống trong ngôi nhà dưới lòng đất này và rất thích ăn các loại hạt.]
[Xem như ký chủ đã cho bọn chúng một chỗ ở an toàn, về sau chỉ cần cho chúng ăn hạt ngon, thì chúng có thể giúp ký chủ tìm ra bảo vật!]
Đôi mắt của Hồ Trân Trân tỏa sáng.
Hai con chuột này chính là bảo bối, không biết chúng có thể tìm ra loại bảo vật gì nữa đây.
Hồ Trân Trân cực kỳ tò mò nên đã chạy vào nhà lấy một nắm hạt điều và hạt thông, rồi quay trở lại tổ của hai con chuột.
Tổ của hai con chuột nằm trong một khoảng đất trống trong gốc.
Hồ Trân Trân phát hiện trên tường nhà còn có một cánh cửa nhỏ, thậm chí còn có một cái khóa nhỏ rất đẹp nữa.
Cô gõ vào cánh cửa nhỏ ấy.
“Xin hỏi đây là nơi ở của Chi Chi và Chít Chít sao?”
Sau khi cô gõ cửa không bao lâu thì cánh cửa nhỏ đã được mở ra từ bên trong, có hai con chuột nhỏ đang từ từ bò ra.
Đây là lần đầu tiên hai con chuột này xuất hiện trước mặt Hồ Trân Trân, nên có chút dè chừng và sợ hãi chỉ dám đứng ở cửa, chứ bọn chúng không dám đến gần Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân cũng không bắt buộc chúng phải lại gần mình.
Cô nhìn chằm chằm vào hai cái đuôi to của chúng, cũng không biết đây là loại chuột nào nữa.
Tuy là chuột sống trong lòng đất, nhưng lại có cái đuôi to như sóc, còn nhiều lông xù xù thu hút sự chú ý của người khác.
Hồ Trân Trân đặt một nắm hạt trước mặt bọn chúng.
“Chi Chi và Chít Chít đây là tiền thuê của các cậu, các cậu có thể giúp tôi tìm bảo vật được không?”
Sau khi Hồ Trân Trân nói xong, thì thấy hai chú chuột ghé sát vào tai nhau kêu hai tiếng, giống như là đang bàn bạc với nhau vậy.
Chú chuột màu bạc đứng lên, làm động tác chắp tay cúi đầu.
Hồ Trân Trân cũng hiểu đây là đồng ý rồi.
“Cảm ơn Chít Chít, vậy phiền cậu rồi.”
Sau khi nghe Hồ Trân Trân nói xong, hai chú chuột bắt đầu di chuyển hạt vào trong nhà.
Nhưng chúng nó rất có nguyên tắc, chỉ đem một nửa vào nhà, còn một nửa còn lại thì để ở bên ngoài.
Hồ Trân Trân nhịn không được mà bật cười
Đây giống như là nhận đặt cọc trước vậy, chờ sau khi đem đồ cô cần tìm tới, thì chúng mới lấy nửa còn lại.
Sau khi đem những quả hạch vào nhà xong, thì Chít Chít cũng đã biến mất trước cửa.
Chỉ còn lại một con chuột màu vàng ngồi ở trước cửa nhà, cùng Hồ Trân Trân canh giữ mấy quả hạch này.
Mùa hè đã qua rồi nhưng mỗi khi gần đến trưa, trời vẫn có nhiều nắng nóng oi bức.
Hồ Trân Trân tính ở trong sân chờ nhưng cảm thấy trời nắng quá, nên Trần Khai đã đem dù đến.
“Bà chủ mời ngồi!”
Trần Khai làm việc gì cũng rất tỉ mỉ, ngoài dù ra, còn đặc biệt chuẩn bị ghế gấp cho cô, để Hồ Trân Trân có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chuột nhỏ Chi Chi đang nằm trên mặt đất.
Nhưng bộ lông của nó màu vàng nên khá nổi bật trên nền cỏ xanh, Trần Khai liếc mắt một cái liền thấy được.
“Đây là thú cưng mới của ngài sao?”
“Cũng không phải vậy.” Hồ Trân Trân trả lời rất mơ hồ: “Chi Chi và Chít Chít là một đôi vợ chồng chỉ sống trong sân nhà chúng ta mà thôi.”
“Vâng bà chủ, tôi sẽ nói với những người làm vườn không quấy rầy đến chúng nó.”
Không chừng đây là cách nuôi thú cưng mới của bà chủ.
Có rất nhiều người giàu thích cách nuôi thả kiểu này, còn có người chuẩn bị cả một trang trại ngựa để ngựa của mình có thể tự do chạy nhảy, Trần Khai cũng chẳng thấy có gì ngạc nhiên.
Một mình cô dạo quanh khu vườn một lần tìm một vị trí bí mật nào đó để đặt toà nhà bí ẩn này.
Sau khi chọn xong chỗ đất trống thì hệ thống quăng ra một cái bao nhỏ.
Cái bao màu xám rơi xuống mặt đất nơi Hồ Trân Trân lựa chọn để đặt toà nhà bí ẩn đó, rồi bao bì nó tự mở ra và hoà làm một với mặt đất ngay trước mắt Hồ Trân Trân.
Cái bao đó đâu rồi? Một cái bao lớn như vậy biến đâu mất rồi?
Hồ Trân Trân đứng đợi trong chốc lát nhưng thấy mặt đất chẳng thay đổi gì cả rồi cẩn thận từ từ tiến gần lại.
[Tiểu Kim, đây là thứ gì? Sao nó lại biến mất rồi?]
Sau khi đã đặt toà nhà bí ẩn xuống xong, Tiểu Kim mới có thể tiết lộ tên gọi của nó.
[Ngôi nhà của chuột tầm bảo]
Sơ đồ của ngôi nhà được hệ thống chiếu trước mắt cô, không gian này rất giống kiến trúc của một căn biệt thự dưới mặt đất.
Ở biệt thự có hai con chuột.
Một con chuột màu vàng một còn chuột màu bạc.
Bất luận màu sắc của chúng khác nhau như thế nào thì đều là chuột tầm bảo, một con màu vàng một con màu bạc tượng trưng cho hai giới tính nam và nữ, cách chúng tìm kiếm đồ vật cũng khác nhau.
Tiểu Kim giải thích cho Hồ Trân Trân thêm hai câu.
[Con màu vàng tên Chi Chi, con màu bạc tên Chít Chít, con màu vàng giỏi tìm kiếm các kim loại quý, con màu bạc giỏi tìm kiếm các cổ vật ẩn giấu sâu trong lòng đất, mỗi con đều có một thế mạnh riêng.]
[Hai chúng nó chính là một đôi vợ chồng, ngày thường chúng đều sống trong ngôi nhà dưới lòng đất này và rất thích ăn các loại hạt.]
[Xem như ký chủ đã cho bọn chúng một chỗ ở an toàn, về sau chỉ cần cho chúng ăn hạt ngon, thì chúng có thể giúp ký chủ tìm ra bảo vật!]
Đôi mắt của Hồ Trân Trân tỏa sáng.
Hai con chuột này chính là bảo bối, không biết chúng có thể tìm ra loại bảo vật gì nữa đây.
Hồ Trân Trân cực kỳ tò mò nên đã chạy vào nhà lấy một nắm hạt điều và hạt thông, rồi quay trở lại tổ của hai con chuột.
Tổ của hai con chuột nằm trong một khoảng đất trống trong gốc.
Hồ Trân Trân phát hiện trên tường nhà còn có một cánh cửa nhỏ, thậm chí còn có một cái khóa nhỏ rất đẹp nữa.
Cô gõ vào cánh cửa nhỏ ấy.
“Xin hỏi đây là nơi ở của Chi Chi và Chít Chít sao?”
Sau khi cô gõ cửa không bao lâu thì cánh cửa nhỏ đã được mở ra từ bên trong, có hai con chuột nhỏ đang từ từ bò ra.
Đây là lần đầu tiên hai con chuột này xuất hiện trước mặt Hồ Trân Trân, nên có chút dè chừng và sợ hãi chỉ dám đứng ở cửa, chứ bọn chúng không dám đến gần Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân cũng không bắt buộc chúng phải lại gần mình.
Cô nhìn chằm chằm vào hai cái đuôi to của chúng, cũng không biết đây là loại chuột nào nữa.
Tuy là chuột sống trong lòng đất, nhưng lại có cái đuôi to như sóc, còn nhiều lông xù xù thu hút sự chú ý của người khác.
Hồ Trân Trân đặt một nắm hạt trước mặt bọn chúng.
“Chi Chi và Chít Chít đây là tiền thuê của các cậu, các cậu có thể giúp tôi tìm bảo vật được không?”
Sau khi Hồ Trân Trân nói xong, thì thấy hai chú chuột ghé sát vào tai nhau kêu hai tiếng, giống như là đang bàn bạc với nhau vậy.
Chú chuột màu bạc đứng lên, làm động tác chắp tay cúi đầu.
Hồ Trân Trân cũng hiểu đây là đồng ý rồi.
“Cảm ơn Chít Chít, vậy phiền cậu rồi.”
Sau khi nghe Hồ Trân Trân nói xong, hai chú chuột bắt đầu di chuyển hạt vào trong nhà.
Nhưng chúng nó rất có nguyên tắc, chỉ đem một nửa vào nhà, còn một nửa còn lại thì để ở bên ngoài.
Hồ Trân Trân nhịn không được mà bật cười
Đây giống như là nhận đặt cọc trước vậy, chờ sau khi đem đồ cô cần tìm tới, thì chúng mới lấy nửa còn lại.
Sau khi đem những quả hạch vào nhà xong, thì Chít Chít cũng đã biến mất trước cửa.
Chỉ còn lại một con chuột màu vàng ngồi ở trước cửa nhà, cùng Hồ Trân Trân canh giữ mấy quả hạch này.
Mùa hè đã qua rồi nhưng mỗi khi gần đến trưa, trời vẫn có nhiều nắng nóng oi bức.
Hồ Trân Trân tính ở trong sân chờ nhưng cảm thấy trời nắng quá, nên Trần Khai đã đem dù đến.
“Bà chủ mời ngồi!”
Trần Khai làm việc gì cũng rất tỉ mỉ, ngoài dù ra, còn đặc biệt chuẩn bị ghế gấp cho cô, để Hồ Trân Trân có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chuột nhỏ Chi Chi đang nằm trên mặt đất.
Nhưng bộ lông của nó màu vàng nên khá nổi bật trên nền cỏ xanh, Trần Khai liếc mắt một cái liền thấy được.
“Đây là thú cưng mới của ngài sao?”
“Cũng không phải vậy.” Hồ Trân Trân trả lời rất mơ hồ: “Chi Chi và Chít Chít là một đôi vợ chồng chỉ sống trong sân nhà chúng ta mà thôi.”
“Vâng bà chủ, tôi sẽ nói với những người làm vườn không quấy rầy đến chúng nó.”
Không chừng đây là cách nuôi thú cưng mới của bà chủ.
Có rất nhiều người giàu thích cách nuôi thả kiểu này, còn có người chuẩn bị cả một trang trại ngựa để ngựa của mình có thể tự do chạy nhảy, Trần Khai cũng chẳng thấy có gì ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.