Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 294
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Hồ Trân Trân cũng đã đồng ý rồi nhưng chuyện này phải dời lại một thời gian.
Hiện tại cô vẫn còn đang bận việc của công ty.
Dưới sự lãnh đạo của Hồ Trân Trân thì công ty mới của cô được đặt tên là Giang Hồ Tiền Tuyến.
Tuy nói là một công ty mới, nhưng trên thực tế văn phòng của công ty này vẫn nằm trong tòa nhà của Ảnh Thị Giang Hồ, Hồ Trân Trân đã cố ý chia tầng sáu đến tầng tám cho Giang Hồ Tiền Tuyến.
Giáo viên soạn nhạc soạn lời, cùng với giáo viên giảng dạy thanh nhạc chuyên nghiệp đều cần phải tuyển dụng.
Sau khi Trần Khai trở về từ sân khấu vẫn luôn bận rộn với những việc này.
Hồ Trân Trân cũng dành thời gian để xem buổi biểu diễn trực tiếp của mấy ca sĩ do Trần Khai giới thiệu.
Trước khi những ca sĩ nổi tiếng thì họ cũng trải qua khoảng thời gian đi hát ở quán bar, Hồ Trân Trân cũng chưa bao giờ xem thường những người đó cả, cô phải mất đến hai ba ngày mới nghe hết được những ca khúc ở đây.
Trong đó người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng Hồ Trân Trân, chính là vị ca sĩ có tên Tô Triệu.
Trần Khai tình cờ gặp cậu ta ở trạm dừng tàu điện ngầm.
Không giống như những người kiếm sống bằng ca hát, công việc chính của Tô Triệu là bán bánh kẹp thịt.
Cậu ta mở một quầy hàng nhỏ ở gần trạm dừng tàu điện ngầm, thỉnh thoảng lúc vắng khách sẽ hát vài bài.
Trong mấy ngày đi công tác thì vừa hay Trần Khai đi ngang qua lúc cậu ta hát, vừa nghe được giọng hát này thì hắn rất kinh ngạc liền quay video gửi cho Hồ Trân Trân.
Giọng hát của Tô Triệu thật sự rất trong và rõ ràng.
Ngay cả trong lối đi ồn ào của trạm dừng tàu điện ngầm, giọng hát này trong trẻo đến mức có thể khiến cho tất cả mọi người nghe thấy.
Hồ Trân Trân không biết nên dùng thuật ngữ chuyên môn nào để miêu tả giọng hát này, chỉ biết giọng hát này rất bắt tai và khả năng khiến người khác nhận ra cũng rất cao.
Nếu thật sự xuất đạo thành một ca sĩ, thì ngay cả người hâm mộ cũng có thể nhận ra giọng hát của cậu ta trong giữa biển người mênh mông.
Sau khi nhận được sự đồng ý của cậu ta thì Trần Khai đã để lại phương thức liên lạc.
Nếu Tô Triệu có thắc mắc gì về vấn đề này thì có thể liên lạc với hắn ngay lập tức.
Lúc Giang Hồ Tiền Tuyến được thành lập, thì Trần Khai không nhận được cuộc điện thoại nào từ Tô Triệu cả, thay vào đó là những người ca sĩ quán bar đều tình nguyện tới đây.
Sau đó là lúc kiểm tra lý lịch.
Trần Khai biết Hồ Trân Trân không thích những người có đạo đức kém, trước khi thông báo cho họ, thì hắn ta cũng cố ý hỏi thăm xung quanh về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của những người này.
Sau khi nghe ngóng thì đã loại được hơn một nửa.
Sau khi sàng lọc lại một lần nữa, Trần Khai mới đem tác phẩm và màn biểu diễn của những người còn lại cho Hồ Trân Trân.
Lúc này Tô Triệu mới liên hệ cho hắn.
“Anh Trần tôi muốn thử một chút, xin hỏi công ty của ngài tên gì?”
Khi Trần Khai tìm đến cũng không hề nhắc tới cái tên Hồ Trân Trân.
Rốt cuộc cũng do độ nổi tiếng của bà chủ quá cao, nếu dùng danh tiếng của Hồ Trân Trân đi tuyển ca sĩ ở những quán bar hay đường phố, thì phần lớn họ đều cảm thấy hắn có mưu đồ gì đó.
Muốn tìm một người vừa có nhân cách tốt lại vừa hát hay, không khác gì đi mò kim đáy bể cả.
Nghĩ như vậy Trần Khai quyết định dùng tên của mình luôn.
Dù sao trước khi ký hợp đồng với những người này, Hồ Trân Trân còn muốn gặp mặt qua họ một lần, suy cho cùng có một số việc chỉ có thể bàn bạc sau khi sàng lọc kỹ càng mà thôi.
“Giang Hồ Tiến Tuyến” Trần Khai biết cái tên này đối với Tô Triệu rất xa lạ, nên chủ động mở miệng giải thích.
“Tôi biết trong lòng cậu có nghi ngờ, nhưng cứ yên tâm công ty chúng tôi là công ty chính quy, chẳng qua là mới thành lập mà thôi.”
Quả thật Tô Triệu là một nhân tài.
Hơn nữa khi Trần Khai ở đó cũng đã từng nghe những chủ quán gần đó nói về tính cách thường ngày của Tô Triệu nên cũng biết tính cách của Tô Triệu rất tốt.
Trần Khai sợ Tô Triêu thay đổi ý không tới nữa: “Sau khi bà chủ chúng tôi nghe giọng hát của cậu xong thì đánh giá rất cao tài năng của cậu, nếu cậu đồng ý tới đây thì tôi dám cam đoan với cậu rằng cậu sẽ là một trong những người đầu tiên ra album.”
Rõ ràng Tô Triệu trong điện thoại đang do dự.
Trần Khai chẳng còn cách nào khác bằng cách dùng tên tuổi của Hồ Trân Trân trấn an Tô Triệu.
“Chắc hẳn cậu cũng đã từng nghe qua cái tên Hồ Trân Trân trên tin tức rồi chứ, công ty này chính là của cô ấy, cho nên công ty này tuyệt đối không phải lừa đảo đâu.”
Lúc này Tô Triệu mới lên tiếng lần nữa: “Cảm ơn anh Trần, tôi sẽ suy nghĩ lại một chút rồi trả lời anh sau.”
Sau khi ngắt điện thoại xong thì Tô Triệu lại càng cảm thấy do dự.
Đương nhiên cậu ta muốn đi theo con đường ca hát, nhưng công ty này có thật sự thích hợp không?
Tô Triệu cũng đã từng thử bước chân vào giới giải trí rồi.
Từng có công ty giải trí coi trọng giọng hát của cậu ta và muốn cậu ta ký hợp đồng làm ca sĩ cho công ty họ.
Nhưng cậu ta không ngờ vào ngày thứ hai sau khi ký hợp đồng xong, ngay cả một khóa học rèn luyện kĩ năng cậu ta còn chưa tham gia được buổi nào thì cậu ta đã cùng với mấy người mới nữa, bị đẩy đến trước mặt mấy ông lãnh đạo để lựa chọn như hàng hoá vậy.
Hiện tại cô vẫn còn đang bận việc của công ty.
Dưới sự lãnh đạo của Hồ Trân Trân thì công ty mới của cô được đặt tên là Giang Hồ Tiền Tuyến.
Tuy nói là một công ty mới, nhưng trên thực tế văn phòng của công ty này vẫn nằm trong tòa nhà của Ảnh Thị Giang Hồ, Hồ Trân Trân đã cố ý chia tầng sáu đến tầng tám cho Giang Hồ Tiền Tuyến.
Giáo viên soạn nhạc soạn lời, cùng với giáo viên giảng dạy thanh nhạc chuyên nghiệp đều cần phải tuyển dụng.
Sau khi Trần Khai trở về từ sân khấu vẫn luôn bận rộn với những việc này.
Hồ Trân Trân cũng dành thời gian để xem buổi biểu diễn trực tiếp của mấy ca sĩ do Trần Khai giới thiệu.
Trước khi những ca sĩ nổi tiếng thì họ cũng trải qua khoảng thời gian đi hát ở quán bar, Hồ Trân Trân cũng chưa bao giờ xem thường những người đó cả, cô phải mất đến hai ba ngày mới nghe hết được những ca khúc ở đây.
Trong đó người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng Hồ Trân Trân, chính là vị ca sĩ có tên Tô Triệu.
Trần Khai tình cờ gặp cậu ta ở trạm dừng tàu điện ngầm.
Không giống như những người kiếm sống bằng ca hát, công việc chính của Tô Triệu là bán bánh kẹp thịt.
Cậu ta mở một quầy hàng nhỏ ở gần trạm dừng tàu điện ngầm, thỉnh thoảng lúc vắng khách sẽ hát vài bài.
Trong mấy ngày đi công tác thì vừa hay Trần Khai đi ngang qua lúc cậu ta hát, vừa nghe được giọng hát này thì hắn rất kinh ngạc liền quay video gửi cho Hồ Trân Trân.
Giọng hát của Tô Triệu thật sự rất trong và rõ ràng.
Ngay cả trong lối đi ồn ào của trạm dừng tàu điện ngầm, giọng hát này trong trẻo đến mức có thể khiến cho tất cả mọi người nghe thấy.
Hồ Trân Trân không biết nên dùng thuật ngữ chuyên môn nào để miêu tả giọng hát này, chỉ biết giọng hát này rất bắt tai và khả năng khiến người khác nhận ra cũng rất cao.
Nếu thật sự xuất đạo thành một ca sĩ, thì ngay cả người hâm mộ cũng có thể nhận ra giọng hát của cậu ta trong giữa biển người mênh mông.
Sau khi nhận được sự đồng ý của cậu ta thì Trần Khai đã để lại phương thức liên lạc.
Nếu Tô Triệu có thắc mắc gì về vấn đề này thì có thể liên lạc với hắn ngay lập tức.
Lúc Giang Hồ Tiền Tuyến được thành lập, thì Trần Khai không nhận được cuộc điện thoại nào từ Tô Triệu cả, thay vào đó là những người ca sĩ quán bar đều tình nguyện tới đây.
Sau đó là lúc kiểm tra lý lịch.
Trần Khai biết Hồ Trân Trân không thích những người có đạo đức kém, trước khi thông báo cho họ, thì hắn ta cũng cố ý hỏi thăm xung quanh về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của những người này.
Sau khi nghe ngóng thì đã loại được hơn một nửa.
Sau khi sàng lọc lại một lần nữa, Trần Khai mới đem tác phẩm và màn biểu diễn của những người còn lại cho Hồ Trân Trân.
Lúc này Tô Triệu mới liên hệ cho hắn.
“Anh Trần tôi muốn thử một chút, xin hỏi công ty của ngài tên gì?”
Khi Trần Khai tìm đến cũng không hề nhắc tới cái tên Hồ Trân Trân.
Rốt cuộc cũng do độ nổi tiếng của bà chủ quá cao, nếu dùng danh tiếng của Hồ Trân Trân đi tuyển ca sĩ ở những quán bar hay đường phố, thì phần lớn họ đều cảm thấy hắn có mưu đồ gì đó.
Muốn tìm một người vừa có nhân cách tốt lại vừa hát hay, không khác gì đi mò kim đáy bể cả.
Nghĩ như vậy Trần Khai quyết định dùng tên của mình luôn.
Dù sao trước khi ký hợp đồng với những người này, Hồ Trân Trân còn muốn gặp mặt qua họ một lần, suy cho cùng có một số việc chỉ có thể bàn bạc sau khi sàng lọc kỹ càng mà thôi.
“Giang Hồ Tiến Tuyến” Trần Khai biết cái tên này đối với Tô Triệu rất xa lạ, nên chủ động mở miệng giải thích.
“Tôi biết trong lòng cậu có nghi ngờ, nhưng cứ yên tâm công ty chúng tôi là công ty chính quy, chẳng qua là mới thành lập mà thôi.”
Quả thật Tô Triệu là một nhân tài.
Hơn nữa khi Trần Khai ở đó cũng đã từng nghe những chủ quán gần đó nói về tính cách thường ngày của Tô Triệu nên cũng biết tính cách của Tô Triệu rất tốt.
Trần Khai sợ Tô Triêu thay đổi ý không tới nữa: “Sau khi bà chủ chúng tôi nghe giọng hát của cậu xong thì đánh giá rất cao tài năng của cậu, nếu cậu đồng ý tới đây thì tôi dám cam đoan với cậu rằng cậu sẽ là một trong những người đầu tiên ra album.”
Rõ ràng Tô Triệu trong điện thoại đang do dự.
Trần Khai chẳng còn cách nào khác bằng cách dùng tên tuổi của Hồ Trân Trân trấn an Tô Triệu.
“Chắc hẳn cậu cũng đã từng nghe qua cái tên Hồ Trân Trân trên tin tức rồi chứ, công ty này chính là của cô ấy, cho nên công ty này tuyệt đối không phải lừa đảo đâu.”
Lúc này Tô Triệu mới lên tiếng lần nữa: “Cảm ơn anh Trần, tôi sẽ suy nghĩ lại một chút rồi trả lời anh sau.”
Sau khi ngắt điện thoại xong thì Tô Triệu lại càng cảm thấy do dự.
Đương nhiên cậu ta muốn đi theo con đường ca hát, nhưng công ty này có thật sự thích hợp không?
Tô Triệu cũng đã từng thử bước chân vào giới giải trí rồi.
Từng có công ty giải trí coi trọng giọng hát của cậu ta và muốn cậu ta ký hợp đồng làm ca sĩ cho công ty họ.
Nhưng cậu ta không ngờ vào ngày thứ hai sau khi ký hợp đồng xong, ngay cả một khóa học rèn luyện kĩ năng cậu ta còn chưa tham gia được buổi nào thì cậu ta đã cùng với mấy người mới nữa, bị đẩy đến trước mặt mấy ông lãnh đạo để lựa chọn như hàng hoá vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.