Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 296

Lợi Xỉ Sa Ngư

12/07/2024

“Đúng là tôi tìm anh Trần để thảo luận qua vấn đề hợp đồng, nhưng trường hợp của tôi có chút phức tạp, lúc trước tôi có từng ký hợp đồng với một công ty khác.”

“Chắc hẳn ngài cũng biết công ty Âm Lạp, bốn năm trước tôi có ký hợp đồng với công ty bọn họ đến bây giờ còn chưa trả xong tiền đền bù hợp đồng.”

Hồ Trân Trân cũng từng nghe qua những tình huống như thế này rồi.

Trong vòng này thể loại người nào cũng có, mấy công ty giải trí muốn kiếm nhiều tiền hơn nên đôi khi cũng dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi.

Những người mới vào giới không hiểu gì về mấy cái bẫy rập trong hợp đồng, chính là đối tượng mà họ thích lừa nhất.

“Vậy cậu còn thiếu họ bao nhiêu tiền?”

“1 triệu đã trả 800.000 tệ.”

Theo Hồ Trân Trân việc trả 800.000 tệ trong vòng bốn năm cũng không phải điều dễ dàng gì.

Trần Khai cũng có đề cập qua tình hình gần đây của Tô Triệu với Hồ Trân Trân và có nói đến nghề nghiệp gần đây của cậu ta.

Bày quầy hàng bán để kiếm thêm thu nhập, sau khi đóng quầy hàng thì đi làm thêm mấy công việc bán thời gian.

Cứ như vậy cần kiệm sinh sống trong vòng bốn năm mới có được 800.000 tệ trả cho công ty Âm Lạp.

Nếu không đến tìm Hồ Trân Trân thì có lẽ trong vòng một năm nữa cậu ta cũng có thể hoàn trả hết số tiền này và thoát khỏi bóng ma mang tên Âm Lạp.

“200.000 tệ, nếu cậu đồng ý gia nhập công ty Giang Hồ Tiền Tuyến thì công ty chúng tôi sẽ giúp cậu trả số tiền còn lại, đồng thời sẽ cho luật sư đi giải quyết vấn đề hợp đồng.”

Tô Triệu còn muốn nói mượn tiền thì bị mấy lời này của Hồ Trân Trân làm cho nuốt xuống hết.

Một lúc sau cậu ta mới mở miệng nói.



“Tôi có thể dùng tiền lương của mình để trả 200.000 tệ này.”

Chỉ nghe những lời này thôi cũng cơ bản hiểu được tính cách của cậu ta như thế nào rồi.

Hồ Trân Trân dừng lại một chút rồi hỏi cậu ta: “Cậu cảm thấy mình làm được mấy năm thì kiếm được số tiền này?”

“Tôi cũng không biết nhưng chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Tất cả những lời Tô Triệu nói đều là sự thật, nhịp tim cậu ta đập nhanh đến mức ảnh hưởng đến thính lực.

Tiếng gió rít lên từng hồi với tiếng nhịp tim cứ thế vang lên, cậu ta sợ mình không nghe rõ điều Hồ Trân Trân nói nên ra sức dán điện thoại vào lỗ tai.

“Tôi muốn nói rằng chỉ trong vòng nửa năm là cậu có thể trả rồi.”

Hồ Trân Trân cười một tiếng trong điện thoại Tô Triệu đều nghe rất rõ ràng.

Đầu óc của cậu ta hoạt động rất nhanh trong phút chốc liền hiểu được ý của cô: “Cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn.”

“Không cần phải cảm ơn tôi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy hay không thì còn phụ thuộc vào việc cậu có chịu nỗ lực hay không nữa.”

Không đợi Hồ Trân Trân nói xong Tô Triệu đã lên tiếng đảm bảo: “Tôi sẽ nỗ lực, nhất định tôi sẽ nỗ lực!”

Hồ Trân Trân cười thêm hai tiếng rồi không nói gì nữa.

Tô Triệu nghe thấy giọng nói của cô cách xa điện thoại, giống như đang nói điều gì đó với người khác, sau đó người ở đầu dây bên kia liền đổi thành Trần Khai.

“Được, những chuyện tiếp theo tôi sẽ thay bà chủ bàn bạc với Tô Triệu.”

Cũng không biết tại sao khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trần Khai Tô Triệu lại cảm thấy có chút thất vọng.

“Được.”



Sau khi Hồ Trân Trân giao điện thoại cho Trần Khai cũng không để ý đến chuyện này nữa.

Kể từ khi Phùng đổng gọi cho Hồ Trân Trân đề cử người, những ngày sau đó liền giống như đã nhận ra điều gì đó và còn tiếp tục gọi điện cho cô nữa.

Nếu nói đây là theo đuổi thì Hồ Trân Trân có cảm giác rằng một chút tình cảm giữa nam và nữ của Phùng Dương cô còn không cảm nhận được.

Nhưng anh ta vẫn cố tình gọi đến đây nói mấy chuyện hợp tác không đáng tin cậy với cô.

Một tuần trước Hồ Trân Trân mới nhận được cuộc gọi của anh ta, khi vừa thấy cái tên này gọi đến cô lại thở dài.

“Nói đi, Phùng đổng anh có ý định tốt gì muốn hợp tác cùng tôi nữa đây.”

Hồ Trân Trân quyết định không cho Phùng Dương có cơ hội mở miệng, vừa nghe điện thoại đã nói chuyện một cách rất uể oải.

Sau khi xem xét qua mấy cuộc điện thoại gần đây thì cô đã hoàn toàn nhận ra rằng, đám người kia nói nhà họ Phùng hoàn toàn dựa vào ông cụ Phùng chống lưng tới tận bây giờ là không sai chút nào.

Dựa theo tốc độ đầu tư này của Phùng Dương, cho dù có thất bại mấy lần đi chăng nữa thì nhà họ Phùng vẫn còn đủ tiền để sống đến mấy đời.

Hồ Trân Trân đã nghe anh ta nói về mấy cái kế hoạch không đáng tin cậy như nhà máy vải thiều sa mạc, thuyền du lịch bờ biển mạt chược và cả khu thắng cảnh rừng trúc sinh thái.

Không nói đến những cái khác, riêng cái kế hoạch chơi mạt chược trên tàu du lịch thôi mà Hồ Trân Trân nghe cũng cảm thấy đau đầu rồi.

Theo ý tưởng của Phùng Dương thì trên boong tàu sẽ bố trí năm bàn mạt chược.

Các du khách có thể vui chơi giải trí trong khi tắm nắng bằng cách chơi mạt chược.

Ở phương diện tìm ra những phương thức hay độc đáo thì anh ta là một thiên tài.

Một chiếc du thuyền cập bến một lần mà có giá hơn mấy triệu, theo ý tưởng của anh ta thì không sao, không cần hai ngày là có thể mua được một chiếc xe thể thao rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook