Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 32
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, hắn gọi Hồ Trân Trân lại.
"Hồ phu nhân! Xin chờ một chút.”
Phụ huynh lần lượt rời đi, Hồ Trân Trân kết bạn wechat với rất nhiều người khác, nên ở lại đến cuối cùng.
Cô vừa chuẩn bị đi, Cao Thần liền gọi cô lại.
"Muốn chào hỏi cô đã lâu rồi, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, con của tôi cũng học ở trong lớp này."
"Hả? Chúng ta từng gặp nhau sao?”
Hồ Trân Trân cũng cảm thấy hắn có chút quen mặt, nhưng cô thực sự không có ấn tượng là đã quen biết.
"Là tôi đơn phương gặp qua cô, à quên nói, tôi cũng ở trong khu biệt thự Ngọa Sơn."
Hồ Trân Trân chợt nhận ra, thảo nào cô thấy hắn quen mắt, hóa ra người đàn ông trước mặt này được in trên bảng tuyên truyền ở lối vào khu biệt thự.
Ngày nào cô cũng đi ngang qua đó, tuy không nhìn kỹ nhưng cũng vô tình mà nhìn qua rất nhiều lần.
"Thì ra là tổng giám đốc bất động sản Cửu Long, rất vui được gặp ngài."
"Ở trường, chúng ta đều là phụ huynh, không cần xưng hô như vậy, cứ gọi Cao Thần là được."
Hắn nói như vậy, Hồ Trân Trân lại không tiện trực tiếp gọi hắn như vậy: "Cao tổng nói cũng có lý, không biết ngài gọi tôi lại là có chuyện gì?”
"Hồ phu nhân, tôi cũng không vòng vo, tôi muốn nói chuyện với cô về Lâu Đài Chó, con gái tôi là khán giả trung thành của bộ phim hoạt hình đó, chờ khi công viên xây dựng xong, con gái tôi nhất định là fan số một của cô, không bằng chúng ta tìm một quán cà phê để nói chuyện chi tiết?"
Hồ Trân Trân lập tức hiểu được mục đích của hắn.
"Cao tổng cũng có thể trực tiếp gọi tôi là Hồ Trân Trân, tôi vừa mới kết hôn đã mất chồng, tôi thật sự không quen với cách xưng hô phu nhân này."
Cao Thần cũng đổi xưng hô: "Tôi đặt chỗ một quán cà phê ở gần đây, không biết Hồ tổng có muốn nói chuyện một chút hay không?”
Hắn hiển nhiên đã điều tra qua Hồ Trân Trân, mới có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy để nói chuyện hợp tác.
"Đương nhiên có thể, vừa vặn tôi không quen thuộc với chuyện xây dựng, còn phải nhờ Cao tổng chỉ điểm."
Cuộc họp phụ huynh đã chiếm mất lớp học, vì vậy nhà trường đã hủy bỏ các lớp học buổi chiều của trẻ em.
Các em nhỏ tan học buổi trưa đã được phụ huynh đón đi, Giang Thầm cũng không ngoại lệ.
Hồ Trân Trân vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ở cổng trường.
"Tiểu Thầm? Sao con lại ở đây?”
Cô bước nhanh chân hơn, đi đến bên cạnh xe, ngồi xổm xuống nói chuyện với Giang Thầm.
"Con đến đón mẹ."
Lời nói của Giang Thầm vẫn hiếm hoi như trước, làn da trắng nõn không che đậy được sự thẹn thùng của cậu nhóc.
Hồ Trân Trân cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Giang Thầm sẽ tới đón cô, biểu hiện này đối với cô mà nói quả thật là ngạc nhiên lớn.
"Cám ơn bảo bối, cho tới bây giờ chưa từng có ai đón mẹ tan tầm, vẫn là Tiểu Thầm của chúng ta thương mẹ nhất, thật ngoan."
Hồ Trân Trân kích động, trực tiếp hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu một cái, "Mua~" một tiếng.
Giang Thầm sống với cô mấy ngày, trên khuôn mặt cũng có một tầng thịt mỏng.
Hồ Trân Trân hôn xong, tầng thịt này còn bị cái thơm má của cô rung lên hai cái.
"Xin lỗi cục cưng, mẹ có chút kích động."
Cả người Giang Thầm đỏ thành một quả cà chua nhỏ, cậu suy dinh dưỡng so với những đứa nhỏ khác nên phát triển chậm hơn một chút, má hồng này còn khiến cậu trẻ con hơn.
Cho tới bây giờ chưa từng có ai thân mật với cậu như vậy.
Giang Thầm không khỏi thẹn thùng, trong miệng tràn đầy mùi vị ngọt ngào như được ăn đường.
Trước kia cậu chỉ được nhìn thấy cha mẹ người khác thân mật với con cái, thì ra cảm giác thân mật với mẹ là loại cảm giác này sao?
Tay cậu lặng lẽ túm làn váy của Hồ Trân Trân.
[Xin chúc mừng, độ ưa thích +1, nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng.]
[Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ cha mẹ và con cái: làm cho nam chính cảm thấy siêu hạnh phúc, nhận được phần thưởng: năm mươi triệu nhân dân tệ.]
Cục cưng ngoan, mang hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Nụ cười trên gương mặt Hồ Trân Trân càng rạng rỡ hơn, giúp Tiểu Thầm lau son môi trên má, thuận tiện sờ véo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu, cảm giác tràn đầy thành tựu.
Cô vẫn còn nhớ như in khuôn mặt của cậu khi gặp lần đầu tiên.
Cũng may bây giờ đã mang được về để vỗ béo.
Cao Thần đứng ở một bên nhìn thấy sự tương tác của hai mẹ con trước mặt, ánh mắt phức tạp.
"Hồ tổng thân thiết với đứa nhỏ hơn tôi tưởng."
Trần Khai vẫn đang yên lặng đứng ở phía sau Giang Thầm tự điều chỉnh vị trí, đến gần Hồ Trân Trân một chút, đó là khoảng cách có thể bảo vệ người bất cứ lúc nào.
Cao Thần cũng chú ý tới, ánh mắt đảo quanh, còn nhìn thấy trong xe có một người tài xế, trong lòng càng thêm phức tạp, vốn dĩ nắm chắc bảy phần giờ chỉ còn năm phần.
Có tiền đến lỗi khi đi ra ngoài còn mang theo cả quản gia và tài xế, giàu đến mức này còn thật sự cần hỗ trợ tài chính sao?
Hắn dứt khoát nói thẳng: "Vậy thì tôi nói thẳng, dự án Lâu Đài Chó, tôi muốn hỏi Hồ tổng một chút, cô có cần hợp tác hay không, ở phương diện xây dựng cơ sở giải trí này, tập đoàn Cửu Long cũng rất có kinh nghiệm.”
Hồ Trân Trân ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ nheo lại che đi ánh sáng bên trong.
Vừa ngủ gật đã có người tặng gối.
"Hồ phu nhân! Xin chờ một chút.”
Phụ huynh lần lượt rời đi, Hồ Trân Trân kết bạn wechat với rất nhiều người khác, nên ở lại đến cuối cùng.
Cô vừa chuẩn bị đi, Cao Thần liền gọi cô lại.
"Muốn chào hỏi cô đã lâu rồi, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, con của tôi cũng học ở trong lớp này."
"Hả? Chúng ta từng gặp nhau sao?”
Hồ Trân Trân cũng cảm thấy hắn có chút quen mặt, nhưng cô thực sự không có ấn tượng là đã quen biết.
"Là tôi đơn phương gặp qua cô, à quên nói, tôi cũng ở trong khu biệt thự Ngọa Sơn."
Hồ Trân Trân chợt nhận ra, thảo nào cô thấy hắn quen mắt, hóa ra người đàn ông trước mặt này được in trên bảng tuyên truyền ở lối vào khu biệt thự.
Ngày nào cô cũng đi ngang qua đó, tuy không nhìn kỹ nhưng cũng vô tình mà nhìn qua rất nhiều lần.
"Thì ra là tổng giám đốc bất động sản Cửu Long, rất vui được gặp ngài."
"Ở trường, chúng ta đều là phụ huynh, không cần xưng hô như vậy, cứ gọi Cao Thần là được."
Hắn nói như vậy, Hồ Trân Trân lại không tiện trực tiếp gọi hắn như vậy: "Cao tổng nói cũng có lý, không biết ngài gọi tôi lại là có chuyện gì?”
"Hồ phu nhân, tôi cũng không vòng vo, tôi muốn nói chuyện với cô về Lâu Đài Chó, con gái tôi là khán giả trung thành của bộ phim hoạt hình đó, chờ khi công viên xây dựng xong, con gái tôi nhất định là fan số một của cô, không bằng chúng ta tìm một quán cà phê để nói chuyện chi tiết?"
Hồ Trân Trân lập tức hiểu được mục đích của hắn.
"Cao tổng cũng có thể trực tiếp gọi tôi là Hồ Trân Trân, tôi vừa mới kết hôn đã mất chồng, tôi thật sự không quen với cách xưng hô phu nhân này."
Cao Thần cũng đổi xưng hô: "Tôi đặt chỗ một quán cà phê ở gần đây, không biết Hồ tổng có muốn nói chuyện một chút hay không?”
Hắn hiển nhiên đã điều tra qua Hồ Trân Trân, mới có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy để nói chuyện hợp tác.
"Đương nhiên có thể, vừa vặn tôi không quen thuộc với chuyện xây dựng, còn phải nhờ Cao tổng chỉ điểm."
Cuộc họp phụ huynh đã chiếm mất lớp học, vì vậy nhà trường đã hủy bỏ các lớp học buổi chiều của trẻ em.
Các em nhỏ tan học buổi trưa đã được phụ huynh đón đi, Giang Thầm cũng không ngoại lệ.
Hồ Trân Trân vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ở cổng trường.
"Tiểu Thầm? Sao con lại ở đây?”
Cô bước nhanh chân hơn, đi đến bên cạnh xe, ngồi xổm xuống nói chuyện với Giang Thầm.
"Con đến đón mẹ."
Lời nói của Giang Thầm vẫn hiếm hoi như trước, làn da trắng nõn không che đậy được sự thẹn thùng của cậu nhóc.
Hồ Trân Trân cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Giang Thầm sẽ tới đón cô, biểu hiện này đối với cô mà nói quả thật là ngạc nhiên lớn.
"Cám ơn bảo bối, cho tới bây giờ chưa từng có ai đón mẹ tan tầm, vẫn là Tiểu Thầm của chúng ta thương mẹ nhất, thật ngoan."
Hồ Trân Trân kích động, trực tiếp hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu một cái, "Mua~" một tiếng.
Giang Thầm sống với cô mấy ngày, trên khuôn mặt cũng có một tầng thịt mỏng.
Hồ Trân Trân hôn xong, tầng thịt này còn bị cái thơm má của cô rung lên hai cái.
"Xin lỗi cục cưng, mẹ có chút kích động."
Cả người Giang Thầm đỏ thành một quả cà chua nhỏ, cậu suy dinh dưỡng so với những đứa nhỏ khác nên phát triển chậm hơn một chút, má hồng này còn khiến cậu trẻ con hơn.
Cho tới bây giờ chưa từng có ai thân mật với cậu như vậy.
Giang Thầm không khỏi thẹn thùng, trong miệng tràn đầy mùi vị ngọt ngào như được ăn đường.
Trước kia cậu chỉ được nhìn thấy cha mẹ người khác thân mật với con cái, thì ra cảm giác thân mật với mẹ là loại cảm giác này sao?
Tay cậu lặng lẽ túm làn váy của Hồ Trân Trân.
[Xin chúc mừng, độ ưa thích +1, nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng.]
[Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ cha mẹ và con cái: làm cho nam chính cảm thấy siêu hạnh phúc, nhận được phần thưởng: năm mươi triệu nhân dân tệ.]
Cục cưng ngoan, mang hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Nụ cười trên gương mặt Hồ Trân Trân càng rạng rỡ hơn, giúp Tiểu Thầm lau son môi trên má, thuận tiện sờ véo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu, cảm giác tràn đầy thành tựu.
Cô vẫn còn nhớ như in khuôn mặt của cậu khi gặp lần đầu tiên.
Cũng may bây giờ đã mang được về để vỗ béo.
Cao Thần đứng ở một bên nhìn thấy sự tương tác của hai mẹ con trước mặt, ánh mắt phức tạp.
"Hồ tổng thân thiết với đứa nhỏ hơn tôi tưởng."
Trần Khai vẫn đang yên lặng đứng ở phía sau Giang Thầm tự điều chỉnh vị trí, đến gần Hồ Trân Trân một chút, đó là khoảng cách có thể bảo vệ người bất cứ lúc nào.
Cao Thần cũng chú ý tới, ánh mắt đảo quanh, còn nhìn thấy trong xe có một người tài xế, trong lòng càng thêm phức tạp, vốn dĩ nắm chắc bảy phần giờ chỉ còn năm phần.
Có tiền đến lỗi khi đi ra ngoài còn mang theo cả quản gia và tài xế, giàu đến mức này còn thật sự cần hỗ trợ tài chính sao?
Hắn dứt khoát nói thẳng: "Vậy thì tôi nói thẳng, dự án Lâu Đài Chó, tôi muốn hỏi Hồ tổng một chút, cô có cần hợp tác hay không, ở phương diện xây dựng cơ sở giải trí này, tập đoàn Cửu Long cũng rất có kinh nghiệm.”
Hồ Trân Trân ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ nheo lại che đi ánh sáng bên trong.
Vừa ngủ gật đã có người tặng gối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.