Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 359
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Trong nháy mắt bà ấy có chút hoảng sợ và nói lời xin lỗi với vị cảnh sát: “Thực xin lỗi, là do tôi hiểu lầm cậu rồi.”
Cảnh sát xua tay: “Không sao cả, việc liên quan đến nhiều tiền như vậy, dì cẩn thận là chuyện tốt mà.”
Anh ta đẩy rương tiền về phía trước: “Tổng cộng trong này có 200.000 tệ, dì kiểm tra lại một chút đi.”
200.000 tệ!
Từ sau khi chồng bà xảy ra chuyện, tất cả số tiền tiết kiệm trong nhà đều đổ vào bệnh viện hết rồi, mẹ của Hạ Hạ còn chưa thấy số tiền lớn như vậy bao giờ.
Nhiều như vậy tiền, cho cả nhà bà ấy hết sao?
Bà ấy không yên tâm nên hỏi thêm vài câu.
“Đương nhiên bây giờ sẽ không cho dì liền rồi, dì cần phải kiểm tra lại cẩn thận, sau đó ký tên vào đây thì số tiền này sẽ thuộc về dì.”
Hạ Hạ gấp đến mức chờ không được bắt đầu đếm tiền.
Cô ấy học chuyên ngành kế toán nên vừa hay thực hành ngay tại chỗ luôn.
Tư thế đếm tiền rất chuẩn mực, tuy không thuần thục bằng những nhân viên trong ngân hàng nhưng cũng không chậm chút nào.
Mẹ Hạ thấy thế nên giao việc này cho con gái mình, còn mình thì ngồi trên ghế bình tĩnh một chút.
Sau khi xác nhận số tiền xong và tiễn viên cảnh sát ra về, trong lòng bà ấy vẫn không có cảm giác chân thật chút nào.
Tay còn chạm vào tiền thêm vài lần.
“Hạ Hạ, con nói xem bọn họ sẽ không lấy lại số tiền này đâu đúng không?”
Hạ Hạ cũng đã hoàn toàn yên tâm nên an ủi mẹ mình: “Mẹ cứ yên tâm đi, chị Hồ là người luôn nói lời giữ lấy lời mà!”
Trong phòng im lặng một lúc.
Một lúc sau, mẹ mới mở miệng ra nói: “Mẹ thật sự không ngờ đến, việc tốt mà bố con làm lại có thể nhận được hồi báo như vậy.”
Khoảnh khắc làm điều tốt, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận lại hồi báo.
Nhưng gia đình vì chi phí chữa trị mà chưa thể cho ông Hạ phẫu thuật ngay được, tâm trạng của mẹ Hạ liền có chút thay đổi.
Tại sao người tốt như vậy lại bị tàn tật chứ.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trong lòng bà ấy nặng trĩu như vậy.
Không phải vì nghèo đói mà là do có chút không cam lòng.
Đều nói làm việc tốt thì sẽ nhận được hồi báo, nhưng ông Hạ đã làm việc tốt nhiều năm như vậy rồi mà ngay cả mấy ngón tay ông trời cũng chẳng giúp ông Hạ giữ lại.
Cái suy nghĩ này đã khiến cho mẹ Hạ mệt mỏi trong nhiều năm, và đây cũng chính là nguyên nhân hai vợ chồng bà ấy không muốn hăng hái làm việc tốt nữa.
Hiện tại, nhìn tiền ở trên bàn bà ấy không nhịn được, hốc mắt có chút chua xót.
“Tuy rằng có chút trễ nhưng lúc này đây, khi ba con đi ra ngoài cũng có thể đứng thẳng lưng, nói chính mình là người tốt làm việc tốt và nhận được hồi báo rồi.”
Trước đây Hạ Hạ không suy nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi nghe mẹ nói, thì cô ấy mới ngộ ra nhiều điều.
Rồi nghẹn ngào nói một tiếng “Vâng!”.
“Đúng rồi, con phải nhớ kỹ cảm ơn vị Hồ tiểu thư này một chút, người ta làm từ thiện không mong được hồi đáp nhưng chúng ta cũng phải cảm ơn đàng hoàng.”
Mẹ của Hạ Hạ dặn dò cẩn thận.
Hạ Hạ cũng nghe rất cẩn thận: “Mẹ cứ yên tâm, con sẽ lập tức đi cảm ơn chị Hồ.”
Nói xong lời này, cô ấy liền quay trở về phòng.
Bài đăng mới nhất của Hồ Trân Trân chính là ảnh chụp cô đang xem ‘Ca Vương’ ở nhà.
Phong cách vẫn giống như trước, TV, đồ ăn vặt hơn nữa còn có một biểu tượng cảm xúc vui vẻ, tạo thành một bức ảnh chụp.
Hạ Hạ cẩn thận gõ từng chữ.
[Thật sự rất rất cảm ơn chị Hồ Trân Trân, người đã để lại lời nhắn trong sự kiện Người Tốt và Việc Tốt.]
[Sau khi bố tôi mất đi ngón tay tiền tiết kiệm trong nhà cũng bị cạn kiệt, từng ấy năm đến nay bố mẹ vì để lo cho tôi đi học đầy đủ mà phải vất vả làm việc rất nhiều, ngay cả khi bị bệnh cũng không dám nghỉ ngơi.]
[Tôi không ngờ mình chỉ thử một chút, lại có thể có được số tiền lớn như vậy và cải thiện hoàn cảnh của gia đình mình, thật sự rất cảm ơn chị, em sẽ nhớ kĩ chuyện này, chờ đến khi em có khả năng giống như chị, em cũng sẽ tận lực làm những điều tốt để giúp đỡ mọi người.]
[Em thật sự rất yêu chị Hồ, chị Hồ nhất định phải luôn hạnh phúc nha!]
Trong lúc cảm xúc đang kích động, Hạ Hạ miễn cưỡng sắp xếp lại tất cả những gì mình muốn nói rồi bày tỏ hết với Hồ Trân Trân.
Bình luận này đủ dài và ngay khi đăng lên đã thu hút sự chú ý rất lớn của mọi người.
Bắt đầu có những người ở dưới giúp cô đẩy độ nóng của bình luận này lên, vì muốn cho Hồ Trân Trân nhìn thấy những lời nói của Hạ Hạ.
[Đẩy bình luận của em gái này lên, chị Hồ mau xem này!]
[Đẩy bình luận em gái này lên nào!]
[Ôi! Có 200.000 tệ luôn, nếu sự kiện người tốt việc tốt này của chị Hồ kéo dài càng lâu, thì phải tốn bao nhiêu tiền vậy!]
Có một số fans chú ý đến số tiền nên đã chuyển tiếp Weibo này trong sự ngạc nhiên.
Căn bản ban đầu không có nhiều account marketing chú ý đến khu bình luận của Hồ Trân Trân, nhưng bây giờ lại giống như con cá mập ngửi thấy mùi tanh mà lao đến.
[Phú hào Hồ Trân Trân rất hào phóng, thưởng ngay 200.000 tệ cho người tốt làm việc tốt.]
[Sẽ không đoán được gia đình giàu có sẽ làm gì đâu! Mới đây doanh nhân giàu có nổi tiếng Hồ Trân Trân đã tổ chức một sự kiện khen thưởng mang tên‘ Người tốt việc tốt’, những người đã từng hăng hái làm việc tốt, chỉ cần có thể lấy ra chứng cứ là có thể có một khoản tiền thưởng xa xỉ, thật ghen tị quá đi mất, bạn đã bao giờ dũng cảm làm việc tốt hay chưa?]
Những account marketing như vậy cứ liên tục mọc lên như nấm.
Chờ Hồ Trân Trân biết chuyện này thì đã là một tiếng sau đó rồi.
Trần Khai mới vừa đi làm ngày đầu tiên vào cửa liền báo cho Hồ Trân Trân biết chuyện này.
“Bà chủ, hiện tại video từ các account marketing này đang có một lượng lớn người truy cập, có cần áp những bài đăng này xuống không?”
Hạn chế thì không cần bởi vì mục đích ban đầu của Hồ Trân Trân, là muốn để những chuyện này càng lan rộng hơn mà.
“Không, không chỉ không hạn chế mà chúng ta còn đốt thêm lửa nữa.”
“Nhưng như vậy sẽ thu hút rất nhiều kẻ lừa đảo thừa nước đục thả câu thưa bà chủ.”
Hồ Trân Trân cảm thấy không đau lòng khi chi tiền chút nào, nhưng Trần Khai lại cảm thấy đau lòng thay cô.
Nếu có mấy tên lừa đảo trà trộn vào rồi thực sự lấy được tiền, thì hắn sẽ khó chịu đến mức ngủ không yên vào buổi tối mất.
Cảnh sát xua tay: “Không sao cả, việc liên quan đến nhiều tiền như vậy, dì cẩn thận là chuyện tốt mà.”
Anh ta đẩy rương tiền về phía trước: “Tổng cộng trong này có 200.000 tệ, dì kiểm tra lại một chút đi.”
200.000 tệ!
Từ sau khi chồng bà xảy ra chuyện, tất cả số tiền tiết kiệm trong nhà đều đổ vào bệnh viện hết rồi, mẹ của Hạ Hạ còn chưa thấy số tiền lớn như vậy bao giờ.
Nhiều như vậy tiền, cho cả nhà bà ấy hết sao?
Bà ấy không yên tâm nên hỏi thêm vài câu.
“Đương nhiên bây giờ sẽ không cho dì liền rồi, dì cần phải kiểm tra lại cẩn thận, sau đó ký tên vào đây thì số tiền này sẽ thuộc về dì.”
Hạ Hạ gấp đến mức chờ không được bắt đầu đếm tiền.
Cô ấy học chuyên ngành kế toán nên vừa hay thực hành ngay tại chỗ luôn.
Tư thế đếm tiền rất chuẩn mực, tuy không thuần thục bằng những nhân viên trong ngân hàng nhưng cũng không chậm chút nào.
Mẹ Hạ thấy thế nên giao việc này cho con gái mình, còn mình thì ngồi trên ghế bình tĩnh một chút.
Sau khi xác nhận số tiền xong và tiễn viên cảnh sát ra về, trong lòng bà ấy vẫn không có cảm giác chân thật chút nào.
Tay còn chạm vào tiền thêm vài lần.
“Hạ Hạ, con nói xem bọn họ sẽ không lấy lại số tiền này đâu đúng không?”
Hạ Hạ cũng đã hoàn toàn yên tâm nên an ủi mẹ mình: “Mẹ cứ yên tâm đi, chị Hồ là người luôn nói lời giữ lấy lời mà!”
Trong phòng im lặng một lúc.
Một lúc sau, mẹ mới mở miệng ra nói: “Mẹ thật sự không ngờ đến, việc tốt mà bố con làm lại có thể nhận được hồi báo như vậy.”
Khoảnh khắc làm điều tốt, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận lại hồi báo.
Nhưng gia đình vì chi phí chữa trị mà chưa thể cho ông Hạ phẫu thuật ngay được, tâm trạng của mẹ Hạ liền có chút thay đổi.
Tại sao người tốt như vậy lại bị tàn tật chứ.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trong lòng bà ấy nặng trĩu như vậy.
Không phải vì nghèo đói mà là do có chút không cam lòng.
Đều nói làm việc tốt thì sẽ nhận được hồi báo, nhưng ông Hạ đã làm việc tốt nhiều năm như vậy rồi mà ngay cả mấy ngón tay ông trời cũng chẳng giúp ông Hạ giữ lại.
Cái suy nghĩ này đã khiến cho mẹ Hạ mệt mỏi trong nhiều năm, và đây cũng chính là nguyên nhân hai vợ chồng bà ấy không muốn hăng hái làm việc tốt nữa.
Hiện tại, nhìn tiền ở trên bàn bà ấy không nhịn được, hốc mắt có chút chua xót.
“Tuy rằng có chút trễ nhưng lúc này đây, khi ba con đi ra ngoài cũng có thể đứng thẳng lưng, nói chính mình là người tốt làm việc tốt và nhận được hồi báo rồi.”
Trước đây Hạ Hạ không suy nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi nghe mẹ nói, thì cô ấy mới ngộ ra nhiều điều.
Rồi nghẹn ngào nói một tiếng “Vâng!”.
“Đúng rồi, con phải nhớ kỹ cảm ơn vị Hồ tiểu thư này một chút, người ta làm từ thiện không mong được hồi đáp nhưng chúng ta cũng phải cảm ơn đàng hoàng.”
Mẹ của Hạ Hạ dặn dò cẩn thận.
Hạ Hạ cũng nghe rất cẩn thận: “Mẹ cứ yên tâm, con sẽ lập tức đi cảm ơn chị Hồ.”
Nói xong lời này, cô ấy liền quay trở về phòng.
Bài đăng mới nhất của Hồ Trân Trân chính là ảnh chụp cô đang xem ‘Ca Vương’ ở nhà.
Phong cách vẫn giống như trước, TV, đồ ăn vặt hơn nữa còn có một biểu tượng cảm xúc vui vẻ, tạo thành một bức ảnh chụp.
Hạ Hạ cẩn thận gõ từng chữ.
[Thật sự rất rất cảm ơn chị Hồ Trân Trân, người đã để lại lời nhắn trong sự kiện Người Tốt và Việc Tốt.]
[Sau khi bố tôi mất đi ngón tay tiền tiết kiệm trong nhà cũng bị cạn kiệt, từng ấy năm đến nay bố mẹ vì để lo cho tôi đi học đầy đủ mà phải vất vả làm việc rất nhiều, ngay cả khi bị bệnh cũng không dám nghỉ ngơi.]
[Tôi không ngờ mình chỉ thử một chút, lại có thể có được số tiền lớn như vậy và cải thiện hoàn cảnh của gia đình mình, thật sự rất cảm ơn chị, em sẽ nhớ kĩ chuyện này, chờ đến khi em có khả năng giống như chị, em cũng sẽ tận lực làm những điều tốt để giúp đỡ mọi người.]
[Em thật sự rất yêu chị Hồ, chị Hồ nhất định phải luôn hạnh phúc nha!]
Trong lúc cảm xúc đang kích động, Hạ Hạ miễn cưỡng sắp xếp lại tất cả những gì mình muốn nói rồi bày tỏ hết với Hồ Trân Trân.
Bình luận này đủ dài và ngay khi đăng lên đã thu hút sự chú ý rất lớn của mọi người.
Bắt đầu có những người ở dưới giúp cô đẩy độ nóng của bình luận này lên, vì muốn cho Hồ Trân Trân nhìn thấy những lời nói của Hạ Hạ.
[Đẩy bình luận của em gái này lên, chị Hồ mau xem này!]
[Đẩy bình luận em gái này lên nào!]
[Ôi! Có 200.000 tệ luôn, nếu sự kiện người tốt việc tốt này của chị Hồ kéo dài càng lâu, thì phải tốn bao nhiêu tiền vậy!]
Có một số fans chú ý đến số tiền nên đã chuyển tiếp Weibo này trong sự ngạc nhiên.
Căn bản ban đầu không có nhiều account marketing chú ý đến khu bình luận của Hồ Trân Trân, nhưng bây giờ lại giống như con cá mập ngửi thấy mùi tanh mà lao đến.
[Phú hào Hồ Trân Trân rất hào phóng, thưởng ngay 200.000 tệ cho người tốt làm việc tốt.]
[Sẽ không đoán được gia đình giàu có sẽ làm gì đâu! Mới đây doanh nhân giàu có nổi tiếng Hồ Trân Trân đã tổ chức một sự kiện khen thưởng mang tên‘ Người tốt việc tốt’, những người đã từng hăng hái làm việc tốt, chỉ cần có thể lấy ra chứng cứ là có thể có một khoản tiền thưởng xa xỉ, thật ghen tị quá đi mất, bạn đã bao giờ dũng cảm làm việc tốt hay chưa?]
Những account marketing như vậy cứ liên tục mọc lên như nấm.
Chờ Hồ Trân Trân biết chuyện này thì đã là một tiếng sau đó rồi.
Trần Khai mới vừa đi làm ngày đầu tiên vào cửa liền báo cho Hồ Trân Trân biết chuyện này.
“Bà chủ, hiện tại video từ các account marketing này đang có một lượng lớn người truy cập, có cần áp những bài đăng này xuống không?”
Hạn chế thì không cần bởi vì mục đích ban đầu của Hồ Trân Trân, là muốn để những chuyện này càng lan rộng hơn mà.
“Không, không chỉ không hạn chế mà chúng ta còn đốt thêm lửa nữa.”
“Nhưng như vậy sẽ thu hút rất nhiều kẻ lừa đảo thừa nước đục thả câu thưa bà chủ.”
Hồ Trân Trân cảm thấy không đau lòng khi chi tiền chút nào, nhưng Trần Khai lại cảm thấy đau lòng thay cô.
Nếu có mấy tên lừa đảo trà trộn vào rồi thực sự lấy được tiền, thì hắn sẽ khó chịu đến mức ngủ không yên vào buổi tối mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.