Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 370
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Chu tổng thấy con gái mình muốn rời đi, liền cố gắng thuyết phục con bé ở lại: “Ba còn chưa nói xong đâu.”
“Chuyện về chương trình tạp kỹ con cũng không cần lo lắng, đây là chữ ký của Hồ tổng, còn những người còn lại sẽ trả chút chi phí để giám sát, rồi đi theo ăn canh chung với cô ấy thôi.”
Lúc này Chu Kiều Kiều mới hiểu tại sao ba của mình người trước đây không liên quan gì đến giới giải trí lại đột nhiên đầu tư vào chương trình tạp kỹ như vậy.
Thì ra là do chị Hồ đã mang bọn họ theo cùng.
“Ba, ba cứ yên tâm đi, chương trình tạp kỹ do chị Hồ sản xuất không tệ chút nào đâu.”
Sau đó cô hào hứng bước ra khỏi cửa vì muốn báo tin này cho mọi người trong fans club.
Lần này Chu tổng không ngăn được con gái mình nên chỉ biết cười lắc đầu
“Con nhóc này thật là.”
Khi Chu Kiều Kiều quay về phòng rồi bật điện thoại lên thì hotsearch đã thay đổi rồi.
Không biết ai đã để lộ ra tin tức này trước nữa.
Hiện tại chủ đề thảo luận đều đang xoay quanh chương trình tạp kỹ được phát sóng trên CCTV.
Bây giờ Chu Kiều Kiều mới biết được điều này.
Thế mà chương trình tạp kỹ được phát sóng trên đài CCTV á?
Cô ấy hối hận vì không nghe ba mình nói nhiều hơn hai câu, ngón tay nhanh chóng trượt trên màn hình liên tục để xem chương trình tạp kỹ này sẽ được sắp xếp như thế nào.
Vừa hay thấy được tiền thưởng khi tham gia kiểm soát tình trạng sa mạc hóa do Hồ Trân Trân đưa ra.
[Bảo vệ đất ở vùng Tây Bắc đang là điều cấp bách, chúng tôi đang tìm kiếm những đồng đội có thể cùng nhau chung tay đẩy lùi tình trạng này, nếu có thể kiên trì và giữ được chức vụ này trong vòng một năm tiền thưởng sẽ là 200.000 tệ.]
Số tiền thưởng này giống với số tiền thưởng trong hoạt động người tốt việc tốt.
Tuy rằng thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại thì mới thấy đối với nhiều người có lương tháng chỉ có 2.000 tệ 3.000 tệ thì đây là số tiền phải mất hơn chục năm mới tích góp được.
Chu Kiều Kiều thật sự không biết một người bình thường có thể kiếm được bao nhiêu.
Nhưng những người cô ấy tiếp xúc xung quanh tiền lương đều trên 10.000 tệ cả.
Khi nhìn thấy tin tức này Chu Kiều Kiều có chút lo lắng.
Tiền thưởng này hình như hơi ít phải không, như vậy có thể hấp dẫn mọi người tham gia vào quá trình chống sa mạc hóa đất sao?
Nhưng khi nhìn vào phần bình luận thì suy nghĩ của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Những người nói muốn báo danh rất nhiều, vừa mở trang web ra Chu Kiều Kiều đã nhìn thấy số người đăng kí online đã vượt qua ba nghìn người.
Sau khi đã hoàn thành mẫu đăng ký thì trên hồ sơ sẽ hiện lên bốn chữ số.
Theo thời gian trôi qua thì những con số này ngày càng tăng lên.
Lần đầu tiên cô ấy biết vẫn còn nhiều người có tiền lương thấp như vậy, nhiều người sống trong hoàn cảnh cực khổ và có gánh nặng tài chính gia đình nặng nề.
Chu Kiều Kiều cảm thấy có chút hụt hẫng.
Cô ấy không phải là một người đa sầu đa cảm, cũng biết rằng mình không thể giải quyết vấn đề của mọi người được, cô lại có thêm một chút hiểu biết tại sao Hồ Trân Trân lại làm như vậy rồi.
Vài phút lúc sau, Chu Kiều Kiều vội vàng đi tới văn phòng của ba cô ấy.
“Ba, buổi quyên góp từ thiện lần này con có thể tham gia vào được chứ?”
Chu tổng đang nghe cấp dưới của mình báo cáo về tình hình trên mạng thì nghe con gái mình nói những lời này: “Thế nào? Con lại còn muốn phân chia với ba à?”
Chắc hẳn lời này là nói giỡn, ý nghĩa đại khái chính là chỉ cần một người trong nhà quyên góp là đủ rồi.
Nhưng Chu Kiều Kiều không nghĩ như vậy.
Ba làm từ thiện là chuyện của ba, còn cô ấy muốn quyên góp tiền để giúp sức một ít là chuyện của cô chứ.
“Dù thế nào đi chăng nữa con vẫn muốn quyên góp.”
“Quyên góp hai trăm nghìn tệ thôi.”
Chu Kiều Kiều không phải là người nhỏ mọn, chỉ là khi lớn lên cô đã tự kinh doanh trang sức do chính mình thiết kế cũng không kiếm được quá nhiều tiền.
Bây giờ đã trưởng thành rồi, cứ tiếp tục xin tiền ba mẹ hoài thì không ổn cho lắm.
Cho nên số tiền này là số tiền cao nhất mà Chu Kiều Kiều có thể quyên góp rồi.
“Được rồi, con muốn quyên góp thì cứ quyên góp đi.”
Chu tổng vừa nghe thấy con số này liền vui vẻ đồng ý.
Dù sao số tiền ông quyên góp cũng khá lớn, lúc gửi tiền thì thuận tiện chuyển luôn cho phần con gái mình là được rồi.
Ông cũng hiểu ý con gái mình, con bé không cần thanh danh mà chỉ muốn quyên góp tiền mà thôi.
Có tấm lòng như vậy là một chuyện tốt.
Chu Kiều Kiều nói xong, liền cùng bạn bè trên mạng của mình thảo luận về chương trình giải trí.
Ở trên Weibo có những người đã thống kê số tiền gần đây mà Hồ Trân Trân đã chi cho mọi người.
Cái gọi là công khai tiêu dùng cũng chỉ là số tiền mà họ biết được mà thôi, đó chỉ là tiền cho cho các công tác công cộng.
Chuyện bỏ ra số tiền lớn để quay phim đã là chuyện lúc trước rồi, nên khi người này lập danh sách kê khai cũng không để số tiền đó vào.
Nhưng trừ khoản này ra thì những khoảng khác cũng đủ làm người khác giật mình.
[Ôi trời, số tiền chi cho sự kiện người tốt việc tốt là 40 triệu sao, tôi đi đây!]
[Không nói một lời liền chi 40 triệu ra ngoài, quả không hổ danh là chị Hồ!]
“Chuyện về chương trình tạp kỹ con cũng không cần lo lắng, đây là chữ ký của Hồ tổng, còn những người còn lại sẽ trả chút chi phí để giám sát, rồi đi theo ăn canh chung với cô ấy thôi.”
Lúc này Chu Kiều Kiều mới hiểu tại sao ba của mình người trước đây không liên quan gì đến giới giải trí lại đột nhiên đầu tư vào chương trình tạp kỹ như vậy.
Thì ra là do chị Hồ đã mang bọn họ theo cùng.
“Ba, ba cứ yên tâm đi, chương trình tạp kỹ do chị Hồ sản xuất không tệ chút nào đâu.”
Sau đó cô hào hứng bước ra khỏi cửa vì muốn báo tin này cho mọi người trong fans club.
Lần này Chu tổng không ngăn được con gái mình nên chỉ biết cười lắc đầu
“Con nhóc này thật là.”
Khi Chu Kiều Kiều quay về phòng rồi bật điện thoại lên thì hotsearch đã thay đổi rồi.
Không biết ai đã để lộ ra tin tức này trước nữa.
Hiện tại chủ đề thảo luận đều đang xoay quanh chương trình tạp kỹ được phát sóng trên CCTV.
Bây giờ Chu Kiều Kiều mới biết được điều này.
Thế mà chương trình tạp kỹ được phát sóng trên đài CCTV á?
Cô ấy hối hận vì không nghe ba mình nói nhiều hơn hai câu, ngón tay nhanh chóng trượt trên màn hình liên tục để xem chương trình tạp kỹ này sẽ được sắp xếp như thế nào.
Vừa hay thấy được tiền thưởng khi tham gia kiểm soát tình trạng sa mạc hóa do Hồ Trân Trân đưa ra.
[Bảo vệ đất ở vùng Tây Bắc đang là điều cấp bách, chúng tôi đang tìm kiếm những đồng đội có thể cùng nhau chung tay đẩy lùi tình trạng này, nếu có thể kiên trì và giữ được chức vụ này trong vòng một năm tiền thưởng sẽ là 200.000 tệ.]
Số tiền thưởng này giống với số tiền thưởng trong hoạt động người tốt việc tốt.
Tuy rằng thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại thì mới thấy đối với nhiều người có lương tháng chỉ có 2.000 tệ 3.000 tệ thì đây là số tiền phải mất hơn chục năm mới tích góp được.
Chu Kiều Kiều thật sự không biết một người bình thường có thể kiếm được bao nhiêu.
Nhưng những người cô ấy tiếp xúc xung quanh tiền lương đều trên 10.000 tệ cả.
Khi nhìn thấy tin tức này Chu Kiều Kiều có chút lo lắng.
Tiền thưởng này hình như hơi ít phải không, như vậy có thể hấp dẫn mọi người tham gia vào quá trình chống sa mạc hóa đất sao?
Nhưng khi nhìn vào phần bình luận thì suy nghĩ của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Những người nói muốn báo danh rất nhiều, vừa mở trang web ra Chu Kiều Kiều đã nhìn thấy số người đăng kí online đã vượt qua ba nghìn người.
Sau khi đã hoàn thành mẫu đăng ký thì trên hồ sơ sẽ hiện lên bốn chữ số.
Theo thời gian trôi qua thì những con số này ngày càng tăng lên.
Lần đầu tiên cô ấy biết vẫn còn nhiều người có tiền lương thấp như vậy, nhiều người sống trong hoàn cảnh cực khổ và có gánh nặng tài chính gia đình nặng nề.
Chu Kiều Kiều cảm thấy có chút hụt hẫng.
Cô ấy không phải là một người đa sầu đa cảm, cũng biết rằng mình không thể giải quyết vấn đề của mọi người được, cô lại có thêm một chút hiểu biết tại sao Hồ Trân Trân lại làm như vậy rồi.
Vài phút lúc sau, Chu Kiều Kiều vội vàng đi tới văn phòng của ba cô ấy.
“Ba, buổi quyên góp từ thiện lần này con có thể tham gia vào được chứ?”
Chu tổng đang nghe cấp dưới của mình báo cáo về tình hình trên mạng thì nghe con gái mình nói những lời này: “Thế nào? Con lại còn muốn phân chia với ba à?”
Chắc hẳn lời này là nói giỡn, ý nghĩa đại khái chính là chỉ cần một người trong nhà quyên góp là đủ rồi.
Nhưng Chu Kiều Kiều không nghĩ như vậy.
Ba làm từ thiện là chuyện của ba, còn cô ấy muốn quyên góp tiền để giúp sức một ít là chuyện của cô chứ.
“Dù thế nào đi chăng nữa con vẫn muốn quyên góp.”
“Quyên góp hai trăm nghìn tệ thôi.”
Chu Kiều Kiều không phải là người nhỏ mọn, chỉ là khi lớn lên cô đã tự kinh doanh trang sức do chính mình thiết kế cũng không kiếm được quá nhiều tiền.
Bây giờ đã trưởng thành rồi, cứ tiếp tục xin tiền ba mẹ hoài thì không ổn cho lắm.
Cho nên số tiền này là số tiền cao nhất mà Chu Kiều Kiều có thể quyên góp rồi.
“Được rồi, con muốn quyên góp thì cứ quyên góp đi.”
Chu tổng vừa nghe thấy con số này liền vui vẻ đồng ý.
Dù sao số tiền ông quyên góp cũng khá lớn, lúc gửi tiền thì thuận tiện chuyển luôn cho phần con gái mình là được rồi.
Ông cũng hiểu ý con gái mình, con bé không cần thanh danh mà chỉ muốn quyên góp tiền mà thôi.
Có tấm lòng như vậy là một chuyện tốt.
Chu Kiều Kiều nói xong, liền cùng bạn bè trên mạng của mình thảo luận về chương trình giải trí.
Ở trên Weibo có những người đã thống kê số tiền gần đây mà Hồ Trân Trân đã chi cho mọi người.
Cái gọi là công khai tiêu dùng cũng chỉ là số tiền mà họ biết được mà thôi, đó chỉ là tiền cho cho các công tác công cộng.
Chuyện bỏ ra số tiền lớn để quay phim đã là chuyện lúc trước rồi, nên khi người này lập danh sách kê khai cũng không để số tiền đó vào.
Nhưng trừ khoản này ra thì những khoảng khác cũng đủ làm người khác giật mình.
[Ôi trời, số tiền chi cho sự kiện người tốt việc tốt là 40 triệu sao, tôi đi đây!]
[Không nói một lời liền chi 40 triệu ra ngoài, quả không hổ danh là chị Hồ!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.