Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 384
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
“Mary, kêu hai người tới đưa Kevin tiên sinh về đi, anh ta uống quá nhiều nên say rồi.”
Ken ngăn một người phục vụ lại rồi nhờ kêu người đó gọi bảo vệ tới.
Không ai quan tâm Kevin có hay say không, quan trọng hơn là chủ của bữa tiệc muốn đuổi anh ta ra ngoài.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, bảo vệ cũng đã xuất hiện.
Lâm Bắc buông lỏng tay ra để bảo vệ dễ dàng dẫn người đi.
Cho đến giây phút cuối cùng Kevin vẫn muốn nói lời xin lỗi.
Nhưng lần này người xin lỗi trước mặt Hồ Trân Trân là Ken.
Kevin cũng biết rất rõ.
Nếu lần này đã bị bảo vệ đuổi ra rồi thì từ nay về sau sẽ rất khó để anh ta tham dự mấy buổi tiệc sang trọng này nữa.
Vòng tròn của những người giàu có rất khó để tham gia vào cũng rất khó để gia tăng.
Khả năng kinh doanh của Kevin cũng chẳng ra sao, công ty còn có thể hoạt động đều là do những người ở đây cung cấp cho anh ta.
Về sau không được tham gia những buổi tiệc nãy nữa, cho dù anh ta có muốn ôm đùi ai thì chẳng thể tìm được cơ hội để nịnh nọt ai nữa.
Khoảnh khắc bị ném ra khỏi biệt thự, anh ta cảm thấy vô cùng hối hận.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”
Những lời này anh ta cứ liên tục nói ra không dừng lại được.
Nhưng ở trong buổi tiệc tối đó câu chuyện này của anh ta giống như một nốt nhạc đệm nhỏ, không đáng để mọi người nhớ mãi không quên.
Hồ Trân Trân nhìn về phía Lâm Bắc: “Cảm ơn ngài, Lâm tổng.”
“Không cần khách khí, tôi tin rằng sau hôm nay tôi có thể miễn cưỡng được xem là bạn của Hồ tổng rồi chứ, lúc nào cũng gọi tôi là Lâm tổng thì khách khí quá, không bằng cô cứ gọi tôi là Lâm Bắc đi, sẽ thoải mái hơn.”
Sự nghi ngờ của Hồ Trân Trân đã bị xoá tan.
Nhân phẩm của Lâm Bắc có thể thấy được từ hành động lúc nãy của anh ta.
Nhưng nghĩ đến câu này của Lâm Bắc, Hồ Trân Trân vẫn có chút khó nói.
Cô do dự nói: “Không bằng tôi gọi ngài là Tiểu Bắc đi?”
Vốn dĩ Lâm Bắc là một người khá thoải mái vẫn luôn mỉm cười, cho dù Hồ Trân Trân có cười tên của anh ta thì vẻ mặt của anh ta chẳng thay đổi gì cả.
Nhưng sau khi nghe xong câu này biểu cảm của anh ta đã thay đổi.
“Một hai phải thêm cái chữ Tiểu sao?”
Hồ Trân Trân gãi gãi lỗ tai: “Ngài đừng hiểu lầm, chỉ là tuổi của ngài nhỏ hơn tôi một chút.”
Bởi vì một số người khá nhạy cảm với vấn đề này nên Hồ Trân Trân vội vàng giải thích.
Cô không hề biết điều mà Lâm Bắc quan tâm không phải lời giải thích của cô, mà là câu nói kia.
Anh ta uyển chuyển nói: “Tôi không hiểu lầm, cô có thể gọi tôi là Lâm được không?”
Hồ Trân Trân vội vàng nói tiếp nói: “Đương nhiên có thể, ngài có thể gọi tôi là Trân Trân hay Hồ đều được!”
Sau khi cùng Lâm Bắc trò chuyện thêm vài câu, Hồ Trân Trân có cảm giác rất quen thuộc.
Nhưng cô chắc chắn rằng lúc trước mình chưa từng quen biết Lâm Bắc, không hiểu cảm giác quen thuộc này tại sao lại xuất hiện nữa?
Tuy nhiên, Hồ Trân Trân cũng nhanh chóng quên đi vấn đề này.
Sau khi bọn họ thành công thoát khỏi bữa tiệc.
Hồ Trân Trân đã thu hoạch được rất nhiều từ buổi tiệc này, không nói đến vấn đề khác thì cũng đã có hơn mười doanh nhân ở nước M liên hệ với cô rồi.
Đây chính là bước tiến đầu tiên của Hồ Trân Trân trong việc bắt đầu công việc kinh doanh của mình ở nước M.
Vào ngày thứ hai sau khi bữa tiệc kết thúc, có rất nhiều người đã chủ động liên hệ với cô, và có một số công việc Hồ Trân Trân chưa bao giờ nghĩ đến nay lại đến với cô.
“Không, Martin, anh biết đấy s.ú.n.g là mặt hàng được quản chế nghiêm ngặt ở đất nước chúng tôi, tôi không thể kinh doanh loại hình này được.”
Hồ Trân Trân uyển chuyển từ chối lời mời Martin.
Nhìn những dãy s.ú.n.g trên bàn mắt cô có chút giật giật, cô cũng có chút lo lắng cho vấn đề an toàn khi quyết định xây dựng rạp chiếu phim ở đây.
Suy cho cùng thì đây chính là một đất nước với sự ‘tự do hợp pháp ’, thậm chí cướp bóc ở đây cũng chỉ xem như là chuyện nhỏ.
Đối với Martin đang lộ rõ vẻ mặt tiếc nuối thì Hồ Trân Trân mỉm cười: “Xem ra tôi cần phải đổi thành kính chống đạn rồi.”
Martin biết cô không quá hiểu biết về tình hình của đất nước này nên cũng nói đùa vài câu: “Phải thay toàn bộ kính ở trong nhà bằng kính chống đạn mới được, nếu chỉ có một bên thì không ngăn được gì cả.”
Tuy lời này chỉ là lời nói đùa nhưng cũng phần nào nói lên được tình hình ở đây.
Hồ Trân Trân cười vài tiếng rồi âm thầm đặt vé máy bay về ngay trong đêm.
Cô cảm thấy việc cho xây dựng chuỗi rạp chiếu phim ở nước M cần lên một kế hoạch chi tiết nhất có thể.
Nếu không gặp phải cướp bóc hay mấy tên phá hoại gì đó, thì phải sửa đi sửa lại liên tục như thế sẽ tốn rất nhiều tiền.
Đột nhiên cô lại rời đi như vậy, làm Thomas có chút tiếc nuối.
“Cậu nhất định phải đến nước F đấy Hồ, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về chuỗi rạp chiếu phim.”
“Nhất định rồi.” Hồ Trân Trân mỉm cười đồng ý.
Đã mấy ngày rồi không về nhà nên cô có chút nôn nóng.
Trước khi lên máy bay cô có đăng lên Weibo, không ngờ khi xuống sân bay cô lại nhìn thấy có một vài em gái đang cầm bảng hiệu đứng đón cô.
Đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân gặp phải chuyện này nên có chút bất ngờ.
Trần Khai xách hành lý giùm cô, để Hồ Trân Trân chụp ảnh với những cô gái kia, rồi sau đó lại mua cho mỗi người một ly trà sữa.
Ken ngăn một người phục vụ lại rồi nhờ kêu người đó gọi bảo vệ tới.
Không ai quan tâm Kevin có hay say không, quan trọng hơn là chủ của bữa tiệc muốn đuổi anh ta ra ngoài.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, bảo vệ cũng đã xuất hiện.
Lâm Bắc buông lỏng tay ra để bảo vệ dễ dàng dẫn người đi.
Cho đến giây phút cuối cùng Kevin vẫn muốn nói lời xin lỗi.
Nhưng lần này người xin lỗi trước mặt Hồ Trân Trân là Ken.
Kevin cũng biết rất rõ.
Nếu lần này đã bị bảo vệ đuổi ra rồi thì từ nay về sau sẽ rất khó để anh ta tham dự mấy buổi tiệc sang trọng này nữa.
Vòng tròn của những người giàu có rất khó để tham gia vào cũng rất khó để gia tăng.
Khả năng kinh doanh của Kevin cũng chẳng ra sao, công ty còn có thể hoạt động đều là do những người ở đây cung cấp cho anh ta.
Về sau không được tham gia những buổi tiệc nãy nữa, cho dù anh ta có muốn ôm đùi ai thì chẳng thể tìm được cơ hội để nịnh nọt ai nữa.
Khoảnh khắc bị ném ra khỏi biệt thự, anh ta cảm thấy vô cùng hối hận.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”
Những lời này anh ta cứ liên tục nói ra không dừng lại được.
Nhưng ở trong buổi tiệc tối đó câu chuyện này của anh ta giống như một nốt nhạc đệm nhỏ, không đáng để mọi người nhớ mãi không quên.
Hồ Trân Trân nhìn về phía Lâm Bắc: “Cảm ơn ngài, Lâm tổng.”
“Không cần khách khí, tôi tin rằng sau hôm nay tôi có thể miễn cưỡng được xem là bạn của Hồ tổng rồi chứ, lúc nào cũng gọi tôi là Lâm tổng thì khách khí quá, không bằng cô cứ gọi tôi là Lâm Bắc đi, sẽ thoải mái hơn.”
Sự nghi ngờ của Hồ Trân Trân đã bị xoá tan.
Nhân phẩm của Lâm Bắc có thể thấy được từ hành động lúc nãy của anh ta.
Nhưng nghĩ đến câu này của Lâm Bắc, Hồ Trân Trân vẫn có chút khó nói.
Cô do dự nói: “Không bằng tôi gọi ngài là Tiểu Bắc đi?”
Vốn dĩ Lâm Bắc là một người khá thoải mái vẫn luôn mỉm cười, cho dù Hồ Trân Trân có cười tên của anh ta thì vẻ mặt của anh ta chẳng thay đổi gì cả.
Nhưng sau khi nghe xong câu này biểu cảm của anh ta đã thay đổi.
“Một hai phải thêm cái chữ Tiểu sao?”
Hồ Trân Trân gãi gãi lỗ tai: “Ngài đừng hiểu lầm, chỉ là tuổi của ngài nhỏ hơn tôi một chút.”
Bởi vì một số người khá nhạy cảm với vấn đề này nên Hồ Trân Trân vội vàng giải thích.
Cô không hề biết điều mà Lâm Bắc quan tâm không phải lời giải thích của cô, mà là câu nói kia.
Anh ta uyển chuyển nói: “Tôi không hiểu lầm, cô có thể gọi tôi là Lâm được không?”
Hồ Trân Trân vội vàng nói tiếp nói: “Đương nhiên có thể, ngài có thể gọi tôi là Trân Trân hay Hồ đều được!”
Sau khi cùng Lâm Bắc trò chuyện thêm vài câu, Hồ Trân Trân có cảm giác rất quen thuộc.
Nhưng cô chắc chắn rằng lúc trước mình chưa từng quen biết Lâm Bắc, không hiểu cảm giác quen thuộc này tại sao lại xuất hiện nữa?
Tuy nhiên, Hồ Trân Trân cũng nhanh chóng quên đi vấn đề này.
Sau khi bọn họ thành công thoát khỏi bữa tiệc.
Hồ Trân Trân đã thu hoạch được rất nhiều từ buổi tiệc này, không nói đến vấn đề khác thì cũng đã có hơn mười doanh nhân ở nước M liên hệ với cô rồi.
Đây chính là bước tiến đầu tiên của Hồ Trân Trân trong việc bắt đầu công việc kinh doanh của mình ở nước M.
Vào ngày thứ hai sau khi bữa tiệc kết thúc, có rất nhiều người đã chủ động liên hệ với cô, và có một số công việc Hồ Trân Trân chưa bao giờ nghĩ đến nay lại đến với cô.
“Không, Martin, anh biết đấy s.ú.n.g là mặt hàng được quản chế nghiêm ngặt ở đất nước chúng tôi, tôi không thể kinh doanh loại hình này được.”
Hồ Trân Trân uyển chuyển từ chối lời mời Martin.
Nhìn những dãy s.ú.n.g trên bàn mắt cô có chút giật giật, cô cũng có chút lo lắng cho vấn đề an toàn khi quyết định xây dựng rạp chiếu phim ở đây.
Suy cho cùng thì đây chính là một đất nước với sự ‘tự do hợp pháp ’, thậm chí cướp bóc ở đây cũng chỉ xem như là chuyện nhỏ.
Đối với Martin đang lộ rõ vẻ mặt tiếc nuối thì Hồ Trân Trân mỉm cười: “Xem ra tôi cần phải đổi thành kính chống đạn rồi.”
Martin biết cô không quá hiểu biết về tình hình của đất nước này nên cũng nói đùa vài câu: “Phải thay toàn bộ kính ở trong nhà bằng kính chống đạn mới được, nếu chỉ có một bên thì không ngăn được gì cả.”
Tuy lời này chỉ là lời nói đùa nhưng cũng phần nào nói lên được tình hình ở đây.
Hồ Trân Trân cười vài tiếng rồi âm thầm đặt vé máy bay về ngay trong đêm.
Cô cảm thấy việc cho xây dựng chuỗi rạp chiếu phim ở nước M cần lên một kế hoạch chi tiết nhất có thể.
Nếu không gặp phải cướp bóc hay mấy tên phá hoại gì đó, thì phải sửa đi sửa lại liên tục như thế sẽ tốn rất nhiều tiền.
Đột nhiên cô lại rời đi như vậy, làm Thomas có chút tiếc nuối.
“Cậu nhất định phải đến nước F đấy Hồ, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về chuỗi rạp chiếu phim.”
“Nhất định rồi.” Hồ Trân Trân mỉm cười đồng ý.
Đã mấy ngày rồi không về nhà nên cô có chút nôn nóng.
Trước khi lên máy bay cô có đăng lên Weibo, không ngờ khi xuống sân bay cô lại nhìn thấy có một vài em gái đang cầm bảng hiệu đứng đón cô.
Đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân gặp phải chuyện này nên có chút bất ngờ.
Trần Khai xách hành lý giùm cô, để Hồ Trân Trân chụp ảnh với những cô gái kia, rồi sau đó lại mua cho mỗi người một ly trà sữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.