Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 392
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Hồ Trân Trân không chờ quá lâu sau khi đăng ký số với nhân viên ở tại đó và họ phát số xong, thì buổi đấu giá cũng chính thức bắt đầu.
Trong lúc người chủ trì buổi đấu giá đang đọc những quy định của buổi đấu giá này, thì Hồ Trân Trân nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay đấu giá trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Những thứ trong đó đều là những đồ vật đến từ khắp nơi trên thế giới, nhưng thứ bắt mắt nhất chính là tác phẩm nghệ thuật ở cuối cùng.
Tuy nhìn trong hình không rõ là nó có bao nhiêu lớp chạm khắc, nhưng Hồ Trân Trân nhìn sơ qua thì thấy ít nhất có ba lớp trở lên.
Những loại nghề thủ công giống vậy đừng nói đến nước ngoài, ngay cả bây giờ ở nước Z cũng bị thất truyền, không thể tìm thấy truyền nhân đâu cả.
Hồ Trân Trân nhìn thấy bức ảnh đó thì tâm trạng có chút phức tạp.
Đây cũng là lý do cô quyết định đến buổi đấu giá này.
“Hoan nghênh các vị tới tham dự buổi đấu giá ngày hôm nay.”
Trên sân khấu là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, vừa rồi Hồ Trân Trân có nhìn thấy ông ấy trong tờ rơi đấu giá.
Đây là ông chủ của buổi đấu giá này.
Ông ấy có thể điều hành buổi đấu giá nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng rất có kinh nghiệm.
Hồ Trân Trân nghĩ bài phát biểu của ông ấy sẽ rất dài, nhưng ông ấy chỉ nói có hai phút là kết thúc rồi, sau đó hình ảnh của món đồ đấu giá đầu tiên đã xuất hiện trên màn hình chiếu.
Đó là một chuỗi vòng cổ.
Thứ bắt mắt nhất chính là viên ngọc gắn ở bên dưới.
Hồ Trân Trân nhìn sơ qua thì thấy viên ngọc này to bằng ngón tay cô
“Chiếc vòng này được gọi với cái tên Trái Tim Mặt Trời, nó được chạm khắc từ viên đá quý màu vàng lớn nhất trên thế giới đã được tìm thấy……”
Màu sắc của viên đá quý khá rực rỡ gần giống với màu cam.
Người phụ nữ phụ trách việc này đeo găng tay lên sau đó nhấc nó lên, để cho mọi người có thể nhìn thoáng qua.
Hồ Trân Trân nhìn nó ở cự ly không quá gần nhưng cũng bị nó làm cho bất ngờ.
Quả thật giống với cái tên Trái Tim Mặt Trời, nó loá mắt và rực rỡ đến mức làm cho người khác cảm thấy vui vẻ.
Nếu hôm nay không phải cô đã có mục tiêu trước khi đến đây, thì e là rất khó để Hồ Trân Trân kìm được lòng mình.
Một nửa số tiền trong tay cô đã được đầu tư vào cho kế hoạch kiểm soát sa mạc rồi, cũng may kế hoạch xây dựng chuỗi rạp chiếu phim cũng chỉ mới là dự định trên lời nói, còn chưa thực sự bắt đầu nên Hồ Trân Trân vẫn còn khá nhiều tiền.
Chỉ là cô không biết chuỗi vòng cổ này được ra giá bao nhiều, nên bây giờ không dám lãng phí tiền được.
Hồ Trân Trân tiếc nuối đưa mắt nhìn chuỗi vòng cổ này, lỗ tai cô có hơi giật giật để chuẩn bị nghe xem rốt cuộc chuỗi vòng cổ này sẽ thuộc về ai.
Có lẽ trong tương lai cô sẽ may mắn đợi được đến ngày chuỗi vòng này bán lại không chừng.
Người phụ nữ ngồi cạnh Hồ Trân Trân dơ tấm bảng lên không chút do dự.
“Số 10, 530 triệu lần thứ nhất!”
Sau đó cũng có nhiều người dơ tấm bảng lên nhưng hình như người phụ nữ này khá thích cái vòng cổ đó, nên cứ liên tục dơ bảng.
Ngay lúc Hồ Trân Trân cho rằng cô ấy sẽ lấy được chiếc vòng cổ đó, thì cô lại nghe thấy một con số quen thuộc.
“Số 15, hai trăm triệu lần thứ nhất!”
Hồ Trân Trân hơi hơi nghiêng đầu quay lại nhìn thì thấy Lâm Bắc ngồi ở phía sau cô đang dơ tấm bảng lên.
Trong cuộc cạnh tranh để có được chiếc vòng cổ này cũng có nhiều người đàn ông tham gia đấu giá nên chẳng có gì ngạc nhiên.
Hồ Trân Trân chỉ nhìn anh ta một chút sau đó quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cái vòng cổ kia.
Sau hôm nay thì có muốn nhìn thấy chiếc vòng cổ này lại cũng khó, nhân lúc còn có thể nhìn thấy được thì nhìn nó nhiều hơn một chút vậy.
Đương nhiên, trong lòng cô cũng có chút suy nghĩ riêng.
Nếu chiếc vòng cổ này về tay Lâm Bắc thì sau này nếu có cơ hội, Hồ Trân Trân sẽ chuẩn bị thêm nhiều tiền rồi mua lại chiếc vòng cổ này từ tay anh ta.
Nếu mua lại từ tay Lâm Bắc thì cơ hội nhận được sẽ cao hơn một chút.
Nghĩ vậy, cô không nhịn được mà thở dài chán nản.
Từ khi có Tiểu Kim cô chưa bao giờ thận trọng trong việc tiêu tiền như vậy cả.
Cũng là do lỗi của cô, trước khi đến đây cô chẳng quan tâm gì khác ngoài ngoài món đồ cuối cùng, nếu không thì cô sẽ chuẩn bị thêm nhiều tiền hơn rồi.
Sau đó đợi thêm vài phút cuối cùng Hồ Trân Trân cũng nghe được tiếng búa của người đấu giá vang lên.
“Ba trăm triệu lần thứ ba! Chúc mừng tiên sinh số mười lăm đã có được Trái Tim Mặt Trời!”
Hồ Trân Trân cùng mọi người vỗ tay cho có, trong lòng luôn ngóng trông Lâm Bắc qua một khoảng thời gian nữa sẽ bán lại cái vòng cổ này.
Sau khi Trái Tim Mặt Trời được đem xuống, trong lòng của Hồ Trân Trân bình tĩnh hơn nhiều.
Sau đó cũng chẳng có món đồ nào cô đặc biệt yêu thích nữa.
Hồ Trân Trân chỉ có thể chiêm ngưỡng những bức tranh của các hoạ sĩ nước ngoài, nếu nói cô mua những thứ này về thì có chút phiền toái.
Sau khi đợi một hồi lâu xen kẽ với màn trình diễn của dàn nhạc mà cô chưa từng nghe qua, thì cuối cùng cũng đến món đồ mà cô trông đợi.
Bóng Ma.
Nói chính xác hơn thì nó là một tác phẩm điêu khắc hoàn toàn được làm bằng ngà voi.
Tổng thể thì nó có màu trắng ngà, nhưng khi ở dưới ánh đèn thì có chút vàng.
Những gì được khắc ở phía bên dưới là một con tàu đang lướt trên sóng.
Cho dù là sóng hay thuyền đi chăng nữa thì chúng cũng rất hoàn hảo không có chỗ nào bắt bẻ cả, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là có thể thấy được sự khéo léo rồi.
Nhưng mà thứ làm cho người khác kinh ngạc nhất, vẫn là quả bóng ma được đặt ở trên cánh buồm.
Lớp ngoài cũng của quả bóng có khắc một chữ Phúc và cảnh hoa, nhìn thoáng qua một cái thì có thể biết được nó là của nước Z rồi.
Trong lúc người chủ trì buổi đấu giá đang đọc những quy định của buổi đấu giá này, thì Hồ Trân Trân nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay đấu giá trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Những thứ trong đó đều là những đồ vật đến từ khắp nơi trên thế giới, nhưng thứ bắt mắt nhất chính là tác phẩm nghệ thuật ở cuối cùng.
Tuy nhìn trong hình không rõ là nó có bao nhiêu lớp chạm khắc, nhưng Hồ Trân Trân nhìn sơ qua thì thấy ít nhất có ba lớp trở lên.
Những loại nghề thủ công giống vậy đừng nói đến nước ngoài, ngay cả bây giờ ở nước Z cũng bị thất truyền, không thể tìm thấy truyền nhân đâu cả.
Hồ Trân Trân nhìn thấy bức ảnh đó thì tâm trạng có chút phức tạp.
Đây cũng là lý do cô quyết định đến buổi đấu giá này.
“Hoan nghênh các vị tới tham dự buổi đấu giá ngày hôm nay.”
Trên sân khấu là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, vừa rồi Hồ Trân Trân có nhìn thấy ông ấy trong tờ rơi đấu giá.
Đây là ông chủ của buổi đấu giá này.
Ông ấy có thể điều hành buổi đấu giá nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng rất có kinh nghiệm.
Hồ Trân Trân nghĩ bài phát biểu của ông ấy sẽ rất dài, nhưng ông ấy chỉ nói có hai phút là kết thúc rồi, sau đó hình ảnh của món đồ đấu giá đầu tiên đã xuất hiện trên màn hình chiếu.
Đó là một chuỗi vòng cổ.
Thứ bắt mắt nhất chính là viên ngọc gắn ở bên dưới.
Hồ Trân Trân nhìn sơ qua thì thấy viên ngọc này to bằng ngón tay cô
“Chiếc vòng này được gọi với cái tên Trái Tim Mặt Trời, nó được chạm khắc từ viên đá quý màu vàng lớn nhất trên thế giới đã được tìm thấy……”
Màu sắc của viên đá quý khá rực rỡ gần giống với màu cam.
Người phụ nữ phụ trách việc này đeo găng tay lên sau đó nhấc nó lên, để cho mọi người có thể nhìn thoáng qua.
Hồ Trân Trân nhìn nó ở cự ly không quá gần nhưng cũng bị nó làm cho bất ngờ.
Quả thật giống với cái tên Trái Tim Mặt Trời, nó loá mắt và rực rỡ đến mức làm cho người khác cảm thấy vui vẻ.
Nếu hôm nay không phải cô đã có mục tiêu trước khi đến đây, thì e là rất khó để Hồ Trân Trân kìm được lòng mình.
Một nửa số tiền trong tay cô đã được đầu tư vào cho kế hoạch kiểm soát sa mạc rồi, cũng may kế hoạch xây dựng chuỗi rạp chiếu phim cũng chỉ mới là dự định trên lời nói, còn chưa thực sự bắt đầu nên Hồ Trân Trân vẫn còn khá nhiều tiền.
Chỉ là cô không biết chuỗi vòng cổ này được ra giá bao nhiều, nên bây giờ không dám lãng phí tiền được.
Hồ Trân Trân tiếc nuối đưa mắt nhìn chuỗi vòng cổ này, lỗ tai cô có hơi giật giật để chuẩn bị nghe xem rốt cuộc chuỗi vòng cổ này sẽ thuộc về ai.
Có lẽ trong tương lai cô sẽ may mắn đợi được đến ngày chuỗi vòng này bán lại không chừng.
Người phụ nữ ngồi cạnh Hồ Trân Trân dơ tấm bảng lên không chút do dự.
“Số 10, 530 triệu lần thứ nhất!”
Sau đó cũng có nhiều người dơ tấm bảng lên nhưng hình như người phụ nữ này khá thích cái vòng cổ đó, nên cứ liên tục dơ bảng.
Ngay lúc Hồ Trân Trân cho rằng cô ấy sẽ lấy được chiếc vòng cổ đó, thì cô lại nghe thấy một con số quen thuộc.
“Số 15, hai trăm triệu lần thứ nhất!”
Hồ Trân Trân hơi hơi nghiêng đầu quay lại nhìn thì thấy Lâm Bắc ngồi ở phía sau cô đang dơ tấm bảng lên.
Trong cuộc cạnh tranh để có được chiếc vòng cổ này cũng có nhiều người đàn ông tham gia đấu giá nên chẳng có gì ngạc nhiên.
Hồ Trân Trân chỉ nhìn anh ta một chút sau đó quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cái vòng cổ kia.
Sau hôm nay thì có muốn nhìn thấy chiếc vòng cổ này lại cũng khó, nhân lúc còn có thể nhìn thấy được thì nhìn nó nhiều hơn một chút vậy.
Đương nhiên, trong lòng cô cũng có chút suy nghĩ riêng.
Nếu chiếc vòng cổ này về tay Lâm Bắc thì sau này nếu có cơ hội, Hồ Trân Trân sẽ chuẩn bị thêm nhiều tiền rồi mua lại chiếc vòng cổ này từ tay anh ta.
Nếu mua lại từ tay Lâm Bắc thì cơ hội nhận được sẽ cao hơn một chút.
Nghĩ vậy, cô không nhịn được mà thở dài chán nản.
Từ khi có Tiểu Kim cô chưa bao giờ thận trọng trong việc tiêu tiền như vậy cả.
Cũng là do lỗi của cô, trước khi đến đây cô chẳng quan tâm gì khác ngoài ngoài món đồ cuối cùng, nếu không thì cô sẽ chuẩn bị thêm nhiều tiền hơn rồi.
Sau đó đợi thêm vài phút cuối cùng Hồ Trân Trân cũng nghe được tiếng búa của người đấu giá vang lên.
“Ba trăm triệu lần thứ ba! Chúc mừng tiên sinh số mười lăm đã có được Trái Tim Mặt Trời!”
Hồ Trân Trân cùng mọi người vỗ tay cho có, trong lòng luôn ngóng trông Lâm Bắc qua một khoảng thời gian nữa sẽ bán lại cái vòng cổ này.
Sau khi Trái Tim Mặt Trời được đem xuống, trong lòng của Hồ Trân Trân bình tĩnh hơn nhiều.
Sau đó cũng chẳng có món đồ nào cô đặc biệt yêu thích nữa.
Hồ Trân Trân chỉ có thể chiêm ngưỡng những bức tranh của các hoạ sĩ nước ngoài, nếu nói cô mua những thứ này về thì có chút phiền toái.
Sau khi đợi một hồi lâu xen kẽ với màn trình diễn của dàn nhạc mà cô chưa từng nghe qua, thì cuối cùng cũng đến món đồ mà cô trông đợi.
Bóng Ma.
Nói chính xác hơn thì nó là một tác phẩm điêu khắc hoàn toàn được làm bằng ngà voi.
Tổng thể thì nó có màu trắng ngà, nhưng khi ở dưới ánh đèn thì có chút vàng.
Những gì được khắc ở phía bên dưới là một con tàu đang lướt trên sóng.
Cho dù là sóng hay thuyền đi chăng nữa thì chúng cũng rất hoàn hảo không có chỗ nào bắt bẻ cả, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là có thể thấy được sự khéo léo rồi.
Nhưng mà thứ làm cho người khác kinh ngạc nhất, vẫn là quả bóng ma được đặt ở trên cánh buồm.
Lớp ngoài cũng của quả bóng có khắc một chữ Phúc và cảnh hoa, nhìn thoáng qua một cái thì có thể biết được nó là của nước Z rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.