Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 396
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
“Giám đốc Lý, ngài đừng quá kích động, sau này mọi thứ đều sẽ quay trở lại thôi.”
Rất nhiều quốc bảo đã bị lạc mất nhiều năm trước, lão Lý và nhóm của ông là những người đau lòng nhất, lúc nào cũng nhớ rõ chuyện này trong lòng.
Cũng chính vì điều này nên khi nhìn thấy Hồ Trân Trân mang món đồ này về nước, ông mới kích động như vậy.
Chưa kể ngày đó cô cũng đã ký một văn kiện, muốn bày tỏ mong muốn sau khi mình qua đời thì sẽ tặng quả bóng ma cho viện bảo tàng.
Trong lòng giám đốc Lý tràn ngập cảm xúc lẫn lộn ông không kiềm chế được bản thân.
“Ngài nói rất đúng, Hồ tổng, hiện tại càng ngày càng tốt lên rồi, mong sẽ có nhiều người giống như ngài vậy.”
Bàn tay ông đầy những nếp nhăn nhưng khi nắm chặt lấy tay của Hồ Trân Trân cô vẫn cảm nhận được sự kiên định.
“Đây cũng là sự may mắn của chúng tôi, cũng là phúc của dân tộc này, tôi sẽ ghi lại mọi chuyện và ghi nhớ tất cả.”
Hồ Trân Trân sợ ông quá kích động, nên chủ động trò chuyện tiếp với người phụ trách.
“Cũng có người mua một món bảo vật từ nước ngoài mang về sao?”
Nhắc đến chủ đề này giám đốc Lý càng vui vẻ hơn.
Nước mắt của ông còn chưa khô thì đã mỉm cười: “Đúng vậy, một thời gian trước có một cậu thanh niên họ Lâm, cũng đã đến đây quyên tặng một cái vạc đồng hồ.”
Họ Lâm.
Trước tiên Hồ Trân Trân nhớ đến Lâm Bắc.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Cô nhớ đến câu nói của Lâm Bắc: “Tôi muốn một thứ!” và trong nháy mắt cô đã hiểu ra mình đã hiểu lầm điều gì đó.
Hoá ra món đồ mà Lâm Bắc muốn có không phải là cái vòng cổ, mà là món đồ trang trí quả bóng ma.
“Cậu ta tên là Lâm Bắc sao?”
Hồ Trân Trân hỏi một câu.
“Cô biết cậu ấy sao?” Giám đốc Lý càng vui hơn: “Đúng vậy, chính là do cậu ấy đã quyên góp nhưng ít nhiều gì cũng nhờ có cô, mà những món bảo vật này mới có cơ hội quay trở về.”
Thế mà lại là anh ta thật.
Hồ Trân Trân nhướng mày, cô chắc chắn mục tiêu lúc đó của Lâm Bắc cũng là quả bóng ma.
Nhưng khi thấy cô ra tay thì anh ta cũng không trả giá nữa.
Sở dĩ Hồ Trân Trân nghĩ như vậy cũng không phải là không có lý do.
Rốt cuộc ở một đất nước xa lạ như Mente, sau khi buổi đấu giá kết thúc Lâm Bắc còn chủ động giúp cô một phen, vốn dĩ chuyện này có chút kỳ lạ.
Phải biết rằng, trước đó bọn họ cũng chỉ mới gặp qua nhau một lần mà thôi.
Ánh mắt của Hồ Trân Trân khẽ d.a.o động.
Nếu mục đích của Lâm Bắc ngay từ lúc đầu là Quả Bóng Ma thì khá hợp lý.
Chẳng trách khi anh ta phát hiện có xe đuổi theo sau xe cô liền cho người đi theo trợ giúp.
Trong lòng Hồ Trân Trân cũng biết rõ điều đó: “Giám đốc Lý không cần khách khí như vậy đâu, đây cũng là chuyện mà tôi muốn làm thôi.”
Dù cho cô có nói gì đi chăng nữa thì giám đốc Lý cũng quyết định thông báo chuyện này của Hồ Trân Trân.
“Đứa nhỏ ngốc này không có người nào lại từ chối khi làm một việc tốt cả, tôi biết người làm là cô, cô cứ yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nói giúp cô, nhất định sẽ không để cô chịu thiệt thòi đâu.”
2.5 tỷ, số tiền này cũng quá lớn rồi.
Với số tiền này mà nằm trong tay của những doanh nghiệp nhỏ và vừa, thì thậm chí cũng đủ để bọn họ tồn tại nhiều thập kỷ ấy chứ.
Ngay cả khi không có sự hỗ trợ này của Hồ Trân Trân, thì giám đốc Lý cũng cho muốn cho mọi người biết điều này, biết Hồ Trân Trân đã làm cái gì.
Hồ Trân Trân không lay chuyển được ông, nên chỉ cười đơn giản rồi đồng ý với ông.
Vào ban đêm cô liền ngồi máy bay quay trở về thành phố S, sau khi cô rời đi giám đốc Lý cũng thông báo tin tức về Quả Bóng Ma.
Vốn dĩ đã có một nhóm người luôn theo dõi những tin tức của viện bảo tàng thủ đô.
Hơn nữa Quả Bóng Ma còn là một món bảo vật mà thời hiện đại không thể nào chế tác được, trong nháy mắt nó đã thu hút được nhiều ánh mắt của những người thích chơi đồ cổ.
“Đúng thật là Quả Bóng Ma kìa!”
Sau khi xem được thông báo này, Tiểu Trương đến từ bộ phận tin tức của đài chính bỗng nhiên hét lớn lên.
Hiện tại vẫn đang là thời gian làm việc, một tiếng hét này của cậu ta đã thu hút ánh mắt chú ý của cấp trên.
“Tiểu Trương, cậu làm sao thế?”
“Tổ trưởng, mau xem này!”
Tiểu Trương nắm bắt được một tin tức lớn như vậy, liền đem máy tính quay ra trước mặt tổ trưởng.
“Hiện tại chắc chắn chưa có nhiều người biết đến chuyện này, loại chuyện tốt như thế này cần phải cho nhiều người biết đến!”
Điều này cũng đúng.
Tổ trưởng cuộn cuốn văn kiện trong tay mình lại, sau đó dùng nó gõ lên đầu Tiểu Trương một cái.
“Tên nhóc như cậu sao lại hấp tấp như vậy chứ, không nhớ lần trước cậu làm đài trưởng vấp ngã như thế nào sao?”
Tiểu Trương cũng đuối lý, nhanh chóng cười vài tiếng để xin lỗi.
Cũng may sự chú ý của tổ trưởng đang dồn lên tin tức của viện bảo tàng thủ đô, nên cũng tha cho cậu ta.
“Liên hệ với giám đốc Lý, hỏi xem chúng ta có thể thực hiện một buổi phỏng vấn độc quyền hay không?”
“Vâng!”
Trên máy bay Hồ Trân Trân vẫn còn chưa biết mình sẽ lại được đưa lên tin tức vì chuyện này.
Cô đang gặp khó khăn với đề tài về chuột của Trương Thiết Ngưu.
Ngày hôm đó việc anh ta xém chút nữa nhốt một con chuột vào vali rồi mang về đã trở thành một bóng ma trong lòng anh ta, hai ngày này anh ta cứ liên tục nhắc đến đề tài này.
“Hồ tổng, cô cho rằng những bộ quần áo này còn sử dụng được hay không, bệnh dịch hạch sẽ không truyền qua da đúng không?”
Hồ Trân Trân đã trả lời vấn đề tương tự như thế này rất nhiều lần.
Rất nhiều quốc bảo đã bị lạc mất nhiều năm trước, lão Lý và nhóm của ông là những người đau lòng nhất, lúc nào cũng nhớ rõ chuyện này trong lòng.
Cũng chính vì điều này nên khi nhìn thấy Hồ Trân Trân mang món đồ này về nước, ông mới kích động như vậy.
Chưa kể ngày đó cô cũng đã ký một văn kiện, muốn bày tỏ mong muốn sau khi mình qua đời thì sẽ tặng quả bóng ma cho viện bảo tàng.
Trong lòng giám đốc Lý tràn ngập cảm xúc lẫn lộn ông không kiềm chế được bản thân.
“Ngài nói rất đúng, Hồ tổng, hiện tại càng ngày càng tốt lên rồi, mong sẽ có nhiều người giống như ngài vậy.”
Bàn tay ông đầy những nếp nhăn nhưng khi nắm chặt lấy tay của Hồ Trân Trân cô vẫn cảm nhận được sự kiên định.
“Đây cũng là sự may mắn của chúng tôi, cũng là phúc của dân tộc này, tôi sẽ ghi lại mọi chuyện và ghi nhớ tất cả.”
Hồ Trân Trân sợ ông quá kích động, nên chủ động trò chuyện tiếp với người phụ trách.
“Cũng có người mua một món bảo vật từ nước ngoài mang về sao?”
Nhắc đến chủ đề này giám đốc Lý càng vui vẻ hơn.
Nước mắt của ông còn chưa khô thì đã mỉm cười: “Đúng vậy, một thời gian trước có một cậu thanh niên họ Lâm, cũng đã đến đây quyên tặng một cái vạc đồng hồ.”
Họ Lâm.
Trước tiên Hồ Trân Trân nhớ đến Lâm Bắc.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Cô nhớ đến câu nói của Lâm Bắc: “Tôi muốn một thứ!” và trong nháy mắt cô đã hiểu ra mình đã hiểu lầm điều gì đó.
Hoá ra món đồ mà Lâm Bắc muốn có không phải là cái vòng cổ, mà là món đồ trang trí quả bóng ma.
“Cậu ta tên là Lâm Bắc sao?”
Hồ Trân Trân hỏi một câu.
“Cô biết cậu ấy sao?” Giám đốc Lý càng vui hơn: “Đúng vậy, chính là do cậu ấy đã quyên góp nhưng ít nhiều gì cũng nhờ có cô, mà những món bảo vật này mới có cơ hội quay trở về.”
Thế mà lại là anh ta thật.
Hồ Trân Trân nhướng mày, cô chắc chắn mục tiêu lúc đó của Lâm Bắc cũng là quả bóng ma.
Nhưng khi thấy cô ra tay thì anh ta cũng không trả giá nữa.
Sở dĩ Hồ Trân Trân nghĩ như vậy cũng không phải là không có lý do.
Rốt cuộc ở một đất nước xa lạ như Mente, sau khi buổi đấu giá kết thúc Lâm Bắc còn chủ động giúp cô một phen, vốn dĩ chuyện này có chút kỳ lạ.
Phải biết rằng, trước đó bọn họ cũng chỉ mới gặp qua nhau một lần mà thôi.
Ánh mắt của Hồ Trân Trân khẽ d.a.o động.
Nếu mục đích của Lâm Bắc ngay từ lúc đầu là Quả Bóng Ma thì khá hợp lý.
Chẳng trách khi anh ta phát hiện có xe đuổi theo sau xe cô liền cho người đi theo trợ giúp.
Trong lòng Hồ Trân Trân cũng biết rõ điều đó: “Giám đốc Lý không cần khách khí như vậy đâu, đây cũng là chuyện mà tôi muốn làm thôi.”
Dù cho cô có nói gì đi chăng nữa thì giám đốc Lý cũng quyết định thông báo chuyện này của Hồ Trân Trân.
“Đứa nhỏ ngốc này không có người nào lại từ chối khi làm một việc tốt cả, tôi biết người làm là cô, cô cứ yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nói giúp cô, nhất định sẽ không để cô chịu thiệt thòi đâu.”
2.5 tỷ, số tiền này cũng quá lớn rồi.
Với số tiền này mà nằm trong tay của những doanh nghiệp nhỏ và vừa, thì thậm chí cũng đủ để bọn họ tồn tại nhiều thập kỷ ấy chứ.
Ngay cả khi không có sự hỗ trợ này của Hồ Trân Trân, thì giám đốc Lý cũng cho muốn cho mọi người biết điều này, biết Hồ Trân Trân đã làm cái gì.
Hồ Trân Trân không lay chuyển được ông, nên chỉ cười đơn giản rồi đồng ý với ông.
Vào ban đêm cô liền ngồi máy bay quay trở về thành phố S, sau khi cô rời đi giám đốc Lý cũng thông báo tin tức về Quả Bóng Ma.
Vốn dĩ đã có một nhóm người luôn theo dõi những tin tức của viện bảo tàng thủ đô.
Hơn nữa Quả Bóng Ma còn là một món bảo vật mà thời hiện đại không thể nào chế tác được, trong nháy mắt nó đã thu hút được nhiều ánh mắt của những người thích chơi đồ cổ.
“Đúng thật là Quả Bóng Ma kìa!”
Sau khi xem được thông báo này, Tiểu Trương đến từ bộ phận tin tức của đài chính bỗng nhiên hét lớn lên.
Hiện tại vẫn đang là thời gian làm việc, một tiếng hét này của cậu ta đã thu hút ánh mắt chú ý của cấp trên.
“Tiểu Trương, cậu làm sao thế?”
“Tổ trưởng, mau xem này!”
Tiểu Trương nắm bắt được một tin tức lớn như vậy, liền đem máy tính quay ra trước mặt tổ trưởng.
“Hiện tại chắc chắn chưa có nhiều người biết đến chuyện này, loại chuyện tốt như thế này cần phải cho nhiều người biết đến!”
Điều này cũng đúng.
Tổ trưởng cuộn cuốn văn kiện trong tay mình lại, sau đó dùng nó gõ lên đầu Tiểu Trương một cái.
“Tên nhóc như cậu sao lại hấp tấp như vậy chứ, không nhớ lần trước cậu làm đài trưởng vấp ngã như thế nào sao?”
Tiểu Trương cũng đuối lý, nhanh chóng cười vài tiếng để xin lỗi.
Cũng may sự chú ý của tổ trưởng đang dồn lên tin tức của viện bảo tàng thủ đô, nên cũng tha cho cậu ta.
“Liên hệ với giám đốc Lý, hỏi xem chúng ta có thể thực hiện một buổi phỏng vấn độc quyền hay không?”
“Vâng!”
Trên máy bay Hồ Trân Trân vẫn còn chưa biết mình sẽ lại được đưa lên tin tức vì chuyện này.
Cô đang gặp khó khăn với đề tài về chuột của Trương Thiết Ngưu.
Ngày hôm đó việc anh ta xém chút nữa nhốt một con chuột vào vali rồi mang về đã trở thành một bóng ma trong lòng anh ta, hai ngày này anh ta cứ liên tục nhắc đến đề tài này.
“Hồ tổng, cô cho rằng những bộ quần áo này còn sử dụng được hay không, bệnh dịch hạch sẽ không truyền qua da đúng không?”
Hồ Trân Trân đã trả lời vấn đề tương tự như thế này rất nhiều lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.