Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 39
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Cao Thần nghe được khóe miệng giật giật: "Vương đổng, cô Hồ mới hai mươi lăm, cho dù muốn nuôi con trai cũng không đến lượt cậu đâu.”
Vương Đổng bất bình giải thích: "Tôi đương nhiên cũng không nghĩ đến mình rồi, tôi đây là tìm kiếm cơ hội cho con trai của tôi, hiểu không?”
Được, thật đúng là cha ruột, loại chuyện này đều nghĩ đến con trai của mình.
Cao Thần mím môi, nhịn cười.
Trong lúc trêu ghẹo, điện thoại di động của Lão Lý vang lên, ông nhận điện thoại nghe được hai câu, dường như uống được một ngụm canh nhân sâm, sắc mặt đều hồng hào lên không ít.
“Xem ra tôi thật sự đoán trúng, cô Hồ này chỉ sợ là muốn đem toàn bộ tài sản của nhà họ Hồ chuyển đến thành phố S. Nếu nhà họ Hồ thật sự có tài phú ngập trời như lời đồn, cơ hội phát triển của thành phố S sắp tới rồi!"
Vương đổng vội vàng hỏi: "Lão Lý, ngài nghe được tin gì?”
Lão Lý cũng không giấu diếm: "Phùng đổng hôm trước quyết đoán rời đi như vậy, về nhà nói với ba hắn, xong bị ông cụ Phùng dùng nạng đánh một trận, ngay cả bệnh viện cũng không đi, nghe nói đang quyên góp tiền, chuẩn bị gia nhập dự án của cô Hồ.”
"Lão Phùng này chính là con hồ ly, ông ta chắc chắn cũng nhìn ra cái gì mới có phản ứng như này."
Lão Lý một hơi uống cạn chén trà: "Cao Thần nói rất đúng, đây là cơ hội tốt nhất để thân thiết với người thừa kế nhà họ Hồ, chúng ta cũng không thể bỏ qua, tài chính trong vòng hai ngày sẽ tới, nếu nhà họ Phùng không đầu tư thì cứ để tôi đưa ra thay mọi người.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Lời này của ông vừa mới ra khỏi miệng, Phùng đổng đã đến cửa văn phòng.
"Lão Lý nặng lời rồi, nhà họ Phùng ngay từ đầu cũng không có ý định cùng mọi người chia tay."
Phùng đổng cười tủm tỉm đi vào, mục đích rõ ràng đi tới đối diện Cao Thần, cung kính cúi chào: "Lúc trước là Phùng Dương tôi lỗ mãng, không hiểu quy củ, xin Cao tổng giúp tôi hẹn gặp Hồ tổng một lần, nhà họ Phùng rất có hứng thú với hạng mục này.”
Tư thế đi bộ của Phùng đổng có chút kỳ quái, nhưng lại xác nhận được sự thật trong lời nói của Lão Lý
Lại nhìn thái độ này của hắn, cùng với ngày hôm trước trong hội nghị, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Mấy người ngồi đây liếc nhau vài lần, có mấy người lặng lẽ rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Không có gì khác, nếu thật sự bởi vì chuyện này mà nhà họ Phùng mất đi cơ hội, bọn họ sẽ tiếc c.h.ế.t mất!
Nhưng mà nhà họ Hồ này, thật sự có tiền như trong lời đồn sao?
Chuyến dã ngoại vốn đang vui vẻ lại vì chuyện nguồn sữa mà mù mịt.
Hồ Trân Trân kiểm soát cảm xúc của mình ở trước mặt tụi nhỏ, không để lộ bất cứ điều gì bất thường.
Cả một buổi sáng trôi qua, cô đưa ba nhóc đi dã ngoại, còn nhờ người kiếm thêm mấy cái cần câu nhỏ, đưa ba cậu nhóc đi trải nghiệm thú vui câu cá.
Kết quả cả bốn người bận rộn hai tiếng đồng hồ, chỉ có mỗi Toàn Thời Thiên câu được một con cá nhỏ.
Con cá nhỏ này chỉ dài bằng ngón tay út, nhưng Toàn Thời Thiên cười rất vui vẻ nâng niu con cá bỏ vào trong thùng.
Hồ Trân Trân cố tình mang đến một cái thùng nước lớn, nhưng cuối cùng chỉ có một con cá nhỏ như vậy ở trong đó.
Muốn nhìn thấy con cá nhỏ ở trong thùng lớn sẫm màu, nhất định phải cúi đầu sát vào thành thùng mới nhìn thấy được.
"Tại sao cần câu của con không thấy di chuyển gì hết vậy?"
Từ Bác có chút nóng nảy, hỏi Hồ Trân Trân: "Dì ơi, có phải cần câu của con bị hỏng rồi không?”
Cứ mỗi phút lại giơ cần câu lên xem, có thể câu được cá mới là lạ.
Hồ Trân Trân trong lòng thầm nghĩ vậy sau đó nói: "Câu cá là môn thể thao thử thách sự kiên nhẫn nhất, chỉ có những thức ăn trông có vẻ an toàn mới có thể thu hút những con cá mắc câu, con cứ nâng cần câu lên như vậy, cá cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm nha.”
"Vậy thì con không thể động đậy sao?"
"Đúng, phải chờ cần câu có cảm giác bị kéo một chút mới có thể nhấc lên nhìn xem."
Hồ Trân Trân vốn tưởng rằng Từ Bác là một đứa trẻ không có kiên nhẫn, không ngờ sau khi cô nói xong, Từ Bác thật sự yên lặng ngồi bên cạnh cô chờ một tiếng đồng hồ.
Khi họ rời đi, thu hoạch của họ đã thành công tăng lên hai con cá nhỏ.
Con cá thứ hai là Giang Thầm câu được, to hơn so với con của Toàn Thời Thiên một chút, dài bằng ngón trỏ.
Hai con cá bơi trong thùng trông đẹp là một con cá bơi một mình.
"Tiểu Thầm, con có muốn mang cá về nuôi không?"
Giang Thầm ngẩng đầu nhìn cô: "Có thể sao?”
"Đương nhiên có thể rồi, nhưng mà muốn nuôi thì chúng ta phải chuẩn bị một chút, trong nhà cũng chưa có bể cá."
Toàn Thời Thiên đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì vô cùng hâm mộ: "Dì ơi, con cũng muốn mang về nuôi.”
"Được thôi, dì tặng con một cái bể cá, có được không?"
Cậu bé gật đầu phấn khích, làm nổi bật sự cô đơn của Từ Bác.
Chỉ có một mình cậu nhóc không câu được cá, đương nhiên cũng không được tặng bể cá.
Vương Đổng bất bình giải thích: "Tôi đương nhiên cũng không nghĩ đến mình rồi, tôi đây là tìm kiếm cơ hội cho con trai của tôi, hiểu không?”
Được, thật đúng là cha ruột, loại chuyện này đều nghĩ đến con trai của mình.
Cao Thần mím môi, nhịn cười.
Trong lúc trêu ghẹo, điện thoại di động của Lão Lý vang lên, ông nhận điện thoại nghe được hai câu, dường như uống được một ngụm canh nhân sâm, sắc mặt đều hồng hào lên không ít.
“Xem ra tôi thật sự đoán trúng, cô Hồ này chỉ sợ là muốn đem toàn bộ tài sản của nhà họ Hồ chuyển đến thành phố S. Nếu nhà họ Hồ thật sự có tài phú ngập trời như lời đồn, cơ hội phát triển của thành phố S sắp tới rồi!"
Vương đổng vội vàng hỏi: "Lão Lý, ngài nghe được tin gì?”
Lão Lý cũng không giấu diếm: "Phùng đổng hôm trước quyết đoán rời đi như vậy, về nhà nói với ba hắn, xong bị ông cụ Phùng dùng nạng đánh một trận, ngay cả bệnh viện cũng không đi, nghe nói đang quyên góp tiền, chuẩn bị gia nhập dự án của cô Hồ.”
"Lão Phùng này chính là con hồ ly, ông ta chắc chắn cũng nhìn ra cái gì mới có phản ứng như này."
Lão Lý một hơi uống cạn chén trà: "Cao Thần nói rất đúng, đây là cơ hội tốt nhất để thân thiết với người thừa kế nhà họ Hồ, chúng ta cũng không thể bỏ qua, tài chính trong vòng hai ngày sẽ tới, nếu nhà họ Phùng không đầu tư thì cứ để tôi đưa ra thay mọi người.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Lời này của ông vừa mới ra khỏi miệng, Phùng đổng đã đến cửa văn phòng.
"Lão Lý nặng lời rồi, nhà họ Phùng ngay từ đầu cũng không có ý định cùng mọi người chia tay."
Phùng đổng cười tủm tỉm đi vào, mục đích rõ ràng đi tới đối diện Cao Thần, cung kính cúi chào: "Lúc trước là Phùng Dương tôi lỗ mãng, không hiểu quy củ, xin Cao tổng giúp tôi hẹn gặp Hồ tổng một lần, nhà họ Phùng rất có hứng thú với hạng mục này.”
Tư thế đi bộ của Phùng đổng có chút kỳ quái, nhưng lại xác nhận được sự thật trong lời nói của Lão Lý
Lại nhìn thái độ này của hắn, cùng với ngày hôm trước trong hội nghị, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Mấy người ngồi đây liếc nhau vài lần, có mấy người lặng lẽ rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Không có gì khác, nếu thật sự bởi vì chuyện này mà nhà họ Phùng mất đi cơ hội, bọn họ sẽ tiếc c.h.ế.t mất!
Nhưng mà nhà họ Hồ này, thật sự có tiền như trong lời đồn sao?
Chuyến dã ngoại vốn đang vui vẻ lại vì chuyện nguồn sữa mà mù mịt.
Hồ Trân Trân kiểm soát cảm xúc của mình ở trước mặt tụi nhỏ, không để lộ bất cứ điều gì bất thường.
Cả một buổi sáng trôi qua, cô đưa ba nhóc đi dã ngoại, còn nhờ người kiếm thêm mấy cái cần câu nhỏ, đưa ba cậu nhóc đi trải nghiệm thú vui câu cá.
Kết quả cả bốn người bận rộn hai tiếng đồng hồ, chỉ có mỗi Toàn Thời Thiên câu được một con cá nhỏ.
Con cá nhỏ này chỉ dài bằng ngón tay út, nhưng Toàn Thời Thiên cười rất vui vẻ nâng niu con cá bỏ vào trong thùng.
Hồ Trân Trân cố tình mang đến một cái thùng nước lớn, nhưng cuối cùng chỉ có một con cá nhỏ như vậy ở trong đó.
Muốn nhìn thấy con cá nhỏ ở trong thùng lớn sẫm màu, nhất định phải cúi đầu sát vào thành thùng mới nhìn thấy được.
"Tại sao cần câu của con không thấy di chuyển gì hết vậy?"
Từ Bác có chút nóng nảy, hỏi Hồ Trân Trân: "Dì ơi, có phải cần câu của con bị hỏng rồi không?”
Cứ mỗi phút lại giơ cần câu lên xem, có thể câu được cá mới là lạ.
Hồ Trân Trân trong lòng thầm nghĩ vậy sau đó nói: "Câu cá là môn thể thao thử thách sự kiên nhẫn nhất, chỉ có những thức ăn trông có vẻ an toàn mới có thể thu hút những con cá mắc câu, con cứ nâng cần câu lên như vậy, cá cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm nha.”
"Vậy thì con không thể động đậy sao?"
"Đúng, phải chờ cần câu có cảm giác bị kéo một chút mới có thể nhấc lên nhìn xem."
Hồ Trân Trân vốn tưởng rằng Từ Bác là một đứa trẻ không có kiên nhẫn, không ngờ sau khi cô nói xong, Từ Bác thật sự yên lặng ngồi bên cạnh cô chờ một tiếng đồng hồ.
Khi họ rời đi, thu hoạch của họ đã thành công tăng lên hai con cá nhỏ.
Con cá thứ hai là Giang Thầm câu được, to hơn so với con của Toàn Thời Thiên một chút, dài bằng ngón trỏ.
Hai con cá bơi trong thùng trông đẹp là một con cá bơi một mình.
"Tiểu Thầm, con có muốn mang cá về nuôi không?"
Giang Thầm ngẩng đầu nhìn cô: "Có thể sao?”
"Đương nhiên có thể rồi, nhưng mà muốn nuôi thì chúng ta phải chuẩn bị một chút, trong nhà cũng chưa có bể cá."
Toàn Thời Thiên đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì vô cùng hâm mộ: "Dì ơi, con cũng muốn mang về nuôi.”
"Được thôi, dì tặng con một cái bể cá, có được không?"
Cậu bé gật đầu phấn khích, làm nổi bật sự cô đơn của Từ Bác.
Chỉ có một mình cậu nhóc không câu được cá, đương nhiên cũng không được tặng bể cá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.