Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 405
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Điều làm Hồ Trân Trân kinh ngạc nhất chính là, bọn họ không chú ý đến việc cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho vấn đề kiểm soát sa mạc, mà lại đi quan tâm đến vấn đề nhà vệ sinh công cộng nhất.
“Xem ra ở nước ngoài đã muốn nhà vệ sinh công cộng miễn phí lâu như vậy rồi, mới có thể chú ý đến vấn đề này nhiều như vậy.”
Mọi người đều giống như vậy, thiếu cái gì liền chú ý đến cái đó.
Việc cư dân mạng quan tâm đến một vấn đề nào nhiều như vậy chứng tỏ từ lâu họ đã bất mãn với đất nước mình.
Nhưng cái mà Hồ Trân Trân không nghĩ tới là bọn họ sẽ vì vấn đề nhà vệ sinh công cộng mà có ấn tượng tốt về cô như vậy.
Chuyện này cho dù có nghe như thế nào thì cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Thậm chí Hồ Trân Trân còn nhìn thấy hình ảnh của một cư dân mạng ở trên cộng đồng P.
Hình ảnh cô đang mỉm cười được đặt trước nhà vệ sinh công cộng, còn viết một cái danh xưng làm Hồ Trân Trân có chút xấu hổ.
“Người mẹ của những nhà vệ sinh công cộng.”
Khi nhìn đến mấy chữ này đột nhiên Hồ Trân Trân cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô thật sự không hiểu được tại sao họ lại liên hệ cô với mấy từ này được nhỉ.
Cũng may rất nhanh sau đó đã gặp đạo diễn Lộ Dã, người đã kéo Hồ Trân Trân ra khỏi cảm giác xấu hổ.
“Công tác hậu kỳ tiến hành như thế nào rồi?”
Cô vẫn hỏi như trước nhưng vẻ mặt của Lộ Dã có chút buồn khổ.
“Bà chủ, gần đây quả thật mọi chuyện không thuận lợi cho lắm.”
Từ khi Hồ Trân Trân giao Trương Thiết Ngưu cho cậu ta xong, thì mỗi ngày đều là tin tức tốt cả.
Đột nhiên nghe cậu ta nói không thuận lợi như vậy nên Hồ Trân Trân có chút không quen.
“Làm sao vậy? Xảy ra vấn đề ở phần nào sao?”
“Thời gian không quá thuận lợi.”
Lôi Đào đã dành hết tâm huyết cho kịch bản của bộ phim điện ảnh này, trong quá trình quay hình thì Lộ Dã quay cũng rất sảng khoái gần như quay hết cả cốt truyện.
Khi đến công tác hậu kỳ thì mọi chuyện mới trở nên rắc rối hơn.
“Cho dù là phân đoạn nào chúng tôi đều không nỡ lòng cắt bỏ, nhưng nếu dựa theo tình hình chỉnh sửa hiện tại thì bộ phim sẽ dài hơn hai tiếng.”
Độ dài của phim điện ảnh không có tiêu chuẩn cứng ngắc nào cả.
Nhưng cũng có một phạm vi nhất định.
Khán giả đã quen với độ dài của những bộ phim điện ảnh thì thông thường một bộ phim sẽ dài gần một tiếng rưỡi.
Đột nhiên lại cho khán giả xem bộ phim dài hai tiếng như vậy, Lộ Dã e rằng họ sẽ thấy chán và khó có thể hiểu được
Những lo lắng của cậu ta không phải là không có lý.
Vì trước đây từng có một đạo diễn nước ngoài vì quay một bộ phim điện ảnh quá dài mà bị khán giả ghét.
Đối với bộ phim này Lộ Dã cũng đặt rất nhiều niềm hy vọng của mình vào đó, hơn nữa Hồ Trân Trân cũng đầu tư rất nhiều tiền.
Mặc dù trong lòng anh ta biết rất rõ sự thành công một nửa dựa vào chất lượng của bộ phim một nửa còn lại thì dựa vào sự may mắn, nhưng trong tiềm thức anh ta luôn muốn tránh mọi khả năng thất bại.
“Bà chủ ngài xem thử đi, tôi thật sự không biết nên cắt bỏ cảnh quay nào cả.”
Lộ Dã đem vấn đề nan giải này cho Hồ Trân Trân.
Vừa đến nơi một cái là cô phải xem một bộ phim điện ảnh dài hai tiếng đồng hồ.
Chờ sau khi Hồ Trân Trân xem xong thì cũng rơi vào vấn đề nan giải tương tự.
Cô cũng cảm thấy không nên cắt bỏ phần nào cả, mỗi phân đoạn đều là một điểm đáng xem.
Khi Lôi Đào viết kịch bản vì tránh cho nó quá nhàm chán nên đã thiết kế tất cả các chi tiết quá cẩn thận và tỉ mỉ.
Sau khi Hồ Trân Trân xem xong thì từng chi tiết nhỏ đều khắc sâu trong đầu.
Dưới tình huống như vậy, nếu hỏi cô phải xoá cảnh quay nào thì cô cũng thật sự không thể quyết định được.
“Hay là cứ giữ lại toàn bộ đi.”
Do dự một hồi, Hồ Trân Trân đã đưa ra ý kiến như vậy.
Lộ Dã cũng nghĩ như vậy: “Nhưng như vậy thì có quá dài hay không.”
“Dài thì cũng có chỗ tốt chỉ cần mỗi phân đoạn đều xuất sắc, thì dài chưa chắc là xấu đâu.”
Những lời cô nói giống như một viên thuốc an thần với Lộ Dã.
Kế hoạch cắt bỏ cảnh quay ban đầu đã bị gạt đi bây giờ anh ta đã đưa ra quyết định.
“Giữ lại toàn bộ đi!”
Khi Lộ Dã quay trở lại văn phòng một lần nữa liền dứt khoát nói câu này.
“Nhưng thưa sếp còn thời gian thì sao?”
“Đừng lo lắng.” Lúc này Lộ Dã đã lấy lại được sự tự tin của mình để cho cấp dưới một sự chắc chắn: “Hồ tổng đã xem qua rồi cô ấy cũng cảm thấy cốt truyện rất tốt, cứ giữ độ dài phim điện ảnh như vậy đi.”
“Thật tốt quá!”
Ở trong văn phòng tất cả mọi người đều vui mừng, Hồ Trân Trân đứng ở bên ngoài nghe một chút cũng cảm thấy yên tâm, rồi cùng Trần Khai rời khỏi trường quay.
Khi rời đi Hồ Trân Trân lại thấy người đàn ông đang chờ trước cửa kia.
Thế mà anh ta vẫn còn ở đó sao, lại còn giữ được sự nhiệt tình như vậy nữa sao.
Sự thật cũng đúng như những gì Trần Khai đã nói với cô.
“Người đàn ông đó đã ở đây một tuần rồi, chỉ vì muốn gặp bà chủ thôi đấy.”
Bởi vì câu chuyện WC mà cô có người theo đuổi nhiệt tình như vậy sao?
Hồ Trân Trân chỉ cảm thấy việc này có hơi quá.
Nhưng nếu người này vẫn luôn ở đây thì cũng không phải là điều gì tốt.
Tạo ra những ảnh hưởng tiêu cực chỉ là chuyện nhỏ, nếu lỡ như người đàn ông này nghĩ quẩn trong lòng, ở chỗ này bị thương hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì e là mọi chuyện sẽ lớn đến mức lên tin tức mất.
‘Chúng ta phải nghĩ cách để anh ta rời đi thôi. ’
Hồ Trân Trân nghĩ như vậy liền mở mạng ra đọc những bình luận mà người đó để lại.
Lúc này cô đã xác định được có một người luôn nói tốt về cô trên mạng xã hội ở nước ngoài.
Hoặc là đang có người mắng cô thì liền có người vào bình luận nói tốt về cô.
Trên mạng có rất nhiều người có ấn tượng tốt với cô vì những lời nói tử tế này.
Mà người đang theo đuổi cuồng nhiệt trước trường quay này cũng có ấn tượng tốt như vậy.
Hiện tại việc Hồ Trân Trân phải làm là phải làm xấu hình ảnh của mình đi.
Việc này thì quá đơn giản rồi.
Để lại ấn tượng tốt cho người khác thì rất khó nhưng để lại ấn tượng xấu cho mọi người thì dễ như trở bàn tay.
Hồ Trân Trân lập tức bấm vào số điện thoại của giám đốc Lý ở thủ đô, nhờ ông ấy làm trung gian liên lạc với những lãnh đạo bên quân đội.
Ba ngày sau, bên phía bộ đội của chính phủ đã đăng một tin tức mới.
[Cảm tạ cô Hồ Trân Trân đã hỗ trợ quốc phòng.]
Một câu ngắn gọn kèm theo bức ảnh của chiếc máy bay chiến đấu mới nhất.
Dù không nói rõ ràng nhưng ý nghĩa của lời nói rất rõ ràng.
Lúc này, những người bị sốc không chỉ là cư dân mạng ở nước Z mà còn có nhóm cư dân mạng đang chú ý Hồ Trân Trân ở nước ngoài.
Ở trong nước thì liên tục tung hô, nhưng ngoài nước thì hỗn loạn hơn nhiều.
Lúc này, Hồ Trân Trân đã đập vỡ bộ lọc mà người nước ngoài gán cho cô.
Quyên góp cho quốc phòng khác với việc quyên góp cho các tổ chức bảo vệ môi trường.
Ngay lập tức có nhiều người nước ngoài làm theo những gì Hồ Trân Trân dự đoán, kêu gọi mọi người đừng mù quáng yêu thích cô gái đến từ nước Z này.
Đây chính xác là những điều cô muốn.
Khi nhìn thấy những bình luận như [Không bao giờ yêu thích cô nữa], [Cô ấy gia tăng lực lượng cho quốc phòng nước nhà, nhưng lại làm quốc phòng nước tôi yếu đi] thì Hồ Trân Trân cũng thở phào nhẹ nhõm
“Tốt nhất là bọn họ đừng nên yêu thích quá nhiều.”
“Xem ra ở nước ngoài đã muốn nhà vệ sinh công cộng miễn phí lâu như vậy rồi, mới có thể chú ý đến vấn đề này nhiều như vậy.”
Mọi người đều giống như vậy, thiếu cái gì liền chú ý đến cái đó.
Việc cư dân mạng quan tâm đến một vấn đề nào nhiều như vậy chứng tỏ từ lâu họ đã bất mãn với đất nước mình.
Nhưng cái mà Hồ Trân Trân không nghĩ tới là bọn họ sẽ vì vấn đề nhà vệ sinh công cộng mà có ấn tượng tốt về cô như vậy.
Chuyện này cho dù có nghe như thế nào thì cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Thậm chí Hồ Trân Trân còn nhìn thấy hình ảnh của một cư dân mạng ở trên cộng đồng P.
Hình ảnh cô đang mỉm cười được đặt trước nhà vệ sinh công cộng, còn viết một cái danh xưng làm Hồ Trân Trân có chút xấu hổ.
“Người mẹ của những nhà vệ sinh công cộng.”
Khi nhìn đến mấy chữ này đột nhiên Hồ Trân Trân cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô thật sự không hiểu được tại sao họ lại liên hệ cô với mấy từ này được nhỉ.
Cũng may rất nhanh sau đó đã gặp đạo diễn Lộ Dã, người đã kéo Hồ Trân Trân ra khỏi cảm giác xấu hổ.
“Công tác hậu kỳ tiến hành như thế nào rồi?”
Cô vẫn hỏi như trước nhưng vẻ mặt của Lộ Dã có chút buồn khổ.
“Bà chủ, gần đây quả thật mọi chuyện không thuận lợi cho lắm.”
Từ khi Hồ Trân Trân giao Trương Thiết Ngưu cho cậu ta xong, thì mỗi ngày đều là tin tức tốt cả.
Đột nhiên nghe cậu ta nói không thuận lợi như vậy nên Hồ Trân Trân có chút không quen.
“Làm sao vậy? Xảy ra vấn đề ở phần nào sao?”
“Thời gian không quá thuận lợi.”
Lôi Đào đã dành hết tâm huyết cho kịch bản của bộ phim điện ảnh này, trong quá trình quay hình thì Lộ Dã quay cũng rất sảng khoái gần như quay hết cả cốt truyện.
Khi đến công tác hậu kỳ thì mọi chuyện mới trở nên rắc rối hơn.
“Cho dù là phân đoạn nào chúng tôi đều không nỡ lòng cắt bỏ, nhưng nếu dựa theo tình hình chỉnh sửa hiện tại thì bộ phim sẽ dài hơn hai tiếng.”
Độ dài của phim điện ảnh không có tiêu chuẩn cứng ngắc nào cả.
Nhưng cũng có một phạm vi nhất định.
Khán giả đã quen với độ dài của những bộ phim điện ảnh thì thông thường một bộ phim sẽ dài gần một tiếng rưỡi.
Đột nhiên lại cho khán giả xem bộ phim dài hai tiếng như vậy, Lộ Dã e rằng họ sẽ thấy chán và khó có thể hiểu được
Những lo lắng của cậu ta không phải là không có lý.
Vì trước đây từng có một đạo diễn nước ngoài vì quay một bộ phim điện ảnh quá dài mà bị khán giả ghét.
Đối với bộ phim này Lộ Dã cũng đặt rất nhiều niềm hy vọng của mình vào đó, hơn nữa Hồ Trân Trân cũng đầu tư rất nhiều tiền.
Mặc dù trong lòng anh ta biết rất rõ sự thành công một nửa dựa vào chất lượng của bộ phim một nửa còn lại thì dựa vào sự may mắn, nhưng trong tiềm thức anh ta luôn muốn tránh mọi khả năng thất bại.
“Bà chủ ngài xem thử đi, tôi thật sự không biết nên cắt bỏ cảnh quay nào cả.”
Lộ Dã đem vấn đề nan giải này cho Hồ Trân Trân.
Vừa đến nơi một cái là cô phải xem một bộ phim điện ảnh dài hai tiếng đồng hồ.
Chờ sau khi Hồ Trân Trân xem xong thì cũng rơi vào vấn đề nan giải tương tự.
Cô cũng cảm thấy không nên cắt bỏ phần nào cả, mỗi phân đoạn đều là một điểm đáng xem.
Khi Lôi Đào viết kịch bản vì tránh cho nó quá nhàm chán nên đã thiết kế tất cả các chi tiết quá cẩn thận và tỉ mỉ.
Sau khi Hồ Trân Trân xem xong thì từng chi tiết nhỏ đều khắc sâu trong đầu.
Dưới tình huống như vậy, nếu hỏi cô phải xoá cảnh quay nào thì cô cũng thật sự không thể quyết định được.
“Hay là cứ giữ lại toàn bộ đi.”
Do dự một hồi, Hồ Trân Trân đã đưa ra ý kiến như vậy.
Lộ Dã cũng nghĩ như vậy: “Nhưng như vậy thì có quá dài hay không.”
“Dài thì cũng có chỗ tốt chỉ cần mỗi phân đoạn đều xuất sắc, thì dài chưa chắc là xấu đâu.”
Những lời cô nói giống như một viên thuốc an thần với Lộ Dã.
Kế hoạch cắt bỏ cảnh quay ban đầu đã bị gạt đi bây giờ anh ta đã đưa ra quyết định.
“Giữ lại toàn bộ đi!”
Khi Lộ Dã quay trở lại văn phòng một lần nữa liền dứt khoát nói câu này.
“Nhưng thưa sếp còn thời gian thì sao?”
“Đừng lo lắng.” Lúc này Lộ Dã đã lấy lại được sự tự tin của mình để cho cấp dưới một sự chắc chắn: “Hồ tổng đã xem qua rồi cô ấy cũng cảm thấy cốt truyện rất tốt, cứ giữ độ dài phim điện ảnh như vậy đi.”
“Thật tốt quá!”
Ở trong văn phòng tất cả mọi người đều vui mừng, Hồ Trân Trân đứng ở bên ngoài nghe một chút cũng cảm thấy yên tâm, rồi cùng Trần Khai rời khỏi trường quay.
Khi rời đi Hồ Trân Trân lại thấy người đàn ông đang chờ trước cửa kia.
Thế mà anh ta vẫn còn ở đó sao, lại còn giữ được sự nhiệt tình như vậy nữa sao.
Sự thật cũng đúng như những gì Trần Khai đã nói với cô.
“Người đàn ông đó đã ở đây một tuần rồi, chỉ vì muốn gặp bà chủ thôi đấy.”
Bởi vì câu chuyện WC mà cô có người theo đuổi nhiệt tình như vậy sao?
Hồ Trân Trân chỉ cảm thấy việc này có hơi quá.
Nhưng nếu người này vẫn luôn ở đây thì cũng không phải là điều gì tốt.
Tạo ra những ảnh hưởng tiêu cực chỉ là chuyện nhỏ, nếu lỡ như người đàn ông này nghĩ quẩn trong lòng, ở chỗ này bị thương hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì e là mọi chuyện sẽ lớn đến mức lên tin tức mất.
‘Chúng ta phải nghĩ cách để anh ta rời đi thôi. ’
Hồ Trân Trân nghĩ như vậy liền mở mạng ra đọc những bình luận mà người đó để lại.
Lúc này cô đã xác định được có một người luôn nói tốt về cô trên mạng xã hội ở nước ngoài.
Hoặc là đang có người mắng cô thì liền có người vào bình luận nói tốt về cô.
Trên mạng có rất nhiều người có ấn tượng tốt với cô vì những lời nói tử tế này.
Mà người đang theo đuổi cuồng nhiệt trước trường quay này cũng có ấn tượng tốt như vậy.
Hiện tại việc Hồ Trân Trân phải làm là phải làm xấu hình ảnh của mình đi.
Việc này thì quá đơn giản rồi.
Để lại ấn tượng tốt cho người khác thì rất khó nhưng để lại ấn tượng xấu cho mọi người thì dễ như trở bàn tay.
Hồ Trân Trân lập tức bấm vào số điện thoại của giám đốc Lý ở thủ đô, nhờ ông ấy làm trung gian liên lạc với những lãnh đạo bên quân đội.
Ba ngày sau, bên phía bộ đội của chính phủ đã đăng một tin tức mới.
[Cảm tạ cô Hồ Trân Trân đã hỗ trợ quốc phòng.]
Một câu ngắn gọn kèm theo bức ảnh của chiếc máy bay chiến đấu mới nhất.
Dù không nói rõ ràng nhưng ý nghĩa của lời nói rất rõ ràng.
Lúc này, những người bị sốc không chỉ là cư dân mạng ở nước Z mà còn có nhóm cư dân mạng đang chú ý Hồ Trân Trân ở nước ngoài.
Ở trong nước thì liên tục tung hô, nhưng ngoài nước thì hỗn loạn hơn nhiều.
Lúc này, Hồ Trân Trân đã đập vỡ bộ lọc mà người nước ngoài gán cho cô.
Quyên góp cho quốc phòng khác với việc quyên góp cho các tổ chức bảo vệ môi trường.
Ngay lập tức có nhiều người nước ngoài làm theo những gì Hồ Trân Trân dự đoán, kêu gọi mọi người đừng mù quáng yêu thích cô gái đến từ nước Z này.
Đây chính xác là những điều cô muốn.
Khi nhìn thấy những bình luận như [Không bao giờ yêu thích cô nữa], [Cô ấy gia tăng lực lượng cho quốc phòng nước nhà, nhưng lại làm quốc phòng nước tôi yếu đi] thì Hồ Trân Trân cũng thở phào nhẹ nhõm
“Tốt nhất là bọn họ đừng nên yêu thích quá nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.