Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 43
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
"Để cho cô yên tâm, vợ hắn bây giờ đã ly hôn với hắn, cô cứ yên tâm mua những con trâu dê kia, tuyệt đối không có vấn đề."
"Ly hôn?"
Hồ Trân Trân nghi hoặc hỏi một câu: "Vậy sao lại bán gấp như vậy, những khoản nợ trước khi ly hôn cô ấy phải gánh chịu không?”
"Haizz", chủ tiệm thở dài, "Hắn ta có thể trốn, nhưng những người cho vay không tìm được hắn ta sẽ đi tìm vợ hắn ta, đến trường tìm con của hắn ta, người lớn chịu được nhưng đứa nhỏ thì không chịu nổi, cô ấy không còn cách nào khác liền ký một thỏa thuận, trả cho công ty đòi nợ kia 100.000 nhân dân tệ xong sau này không quấy rối mẹ con bọn họ nữa.”
"Còn tìm đến tận trường sao?"
Hồ Trân Trân lập tức hiểu được vì sao người phụ nữ kia còn muốn giúp hắn trả tiền.
"Vậy những người kia đến lúc đó nói không tính thì phải làm sao?"
"Cái này cô yên tâm" Ông chủ nở nụ cười trên mặt, nhưng nhìn qua vẫn mang theo sự chua xót: "Vợ cũ của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi nộp tiền xong lập tức rời khỏi đây.”
"Dù sao thì tất cả học sinh trong trường đều biết chuyện này, con gái cô ấy mới học trung học cơ sở, mấy lời đồn nhảm với sự xa lánh là những điều một cô bé không chịu nổi."
Hồ Trân Trân im lặng.
Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nói: "Chiều mai ông rảnh không? Giúp tôi liên lạc với người phụ nữ này.”
"Chắc chắn rồi", Ông chủ Tân vui vẻ đồng ý: "Cô để lại số điện thoại cho tôi, ngày mai tôi sẽ đi đón cô.”
"Không cần đón đâu, ông cứ gửi địa chỉ cho tôi là được rồi."
Hồ Trân Trân cúi đầu hỏi Giang Thầm: "Tiểu Thầm, con còn muốn mua thứ gì khác không? ”
Giang Thầm lắc đầu.
"Ông giúp bê bể cá cùng những thứ khác lên xe hộ tôi với", cô đưa tay vỗ Lưu An, "Cứ đi theo cậu ấy là được.”
Đợi đến khi trở về nhà, Giang Thầm vẫn im lặng bây giờ mới mở miệng.
"Mẹ, vừa rồi người kia muốn cướp cái này."
Không biết từ lúc nào cậu đã tháo cái kẹp cài áo xuống, cất trong túi, đến bây giờ mới cẩn thận nhét nó vào lòng bàn tay Hồ Trân Trân.
Những động tác nhỏ này khiến Hồ Trân Trân mềm lòng, "Không sao đâu, mẹ sẽ không để cho nó bị cướp đi.”
Cô lại cài chiếc kẹp lên áo cậu.
Giang Thầm mím môi lại hỏi: "Nếu bị mất thì phải làm sao bây giờ?"
Cậu không có đủ khả năng để trả lại một vật có giá trị như vậy.
Hồ Trân Trân không biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại có thể cảm nhận được tâm trạng phiền muộn của cậu, xoa đầu cậu nói.
"Không sao đâu, cái này mẹ đã đưa cho Tiểu Thầm rồi, nó thuộc về Tiểu Thầm, cho dù mất mẹ cũng sẽ không trách con."
Thuộc về cậu...
Giang Thầm cúi đầu nhìn chiếc kẹp, lại nhìn Hồ Trân Trân, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi.
Tinh thần của mẹ kế không tốt, may mà mẹ kế nuôi nấng cậu, nếu nuôi một tên xấu xa, cứ theo cái đà này, nhất định sẽ bị lừa thành người nghèo, vậy bệnh tình của mẹ nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Cậu nắm chặt chiếc kẹp áo.
Cái này coi như cậu giúp mẹ kế giữ đi, để tránh bị người khác lừa mất!
Tâm trạng Giang Thầm bỗng nhiên tốt hơn, trước khi lên lầu còn cố ý nói với Hồ Trân Trân, bảo cô uống thuốc thật tốt, chú ý sức khỏe.
Hồ Trân Trân nghe được thì ngẩn người, quay đầu hỏi Trần Khai.
"Tôi có thuốc gì để uống không?"
Trần Khai phản ứng khá nhanh: "Có lẽ cậu chủ nhìn thấy thực đơn trong phòng bếp, có hai món dược liệu giúp trao đổi chất trong cơ thể.”
Dù sao Giang Thầm cũng uống sữa có phụ gia đã lâu, cũng không biết trong cơ thể còn sót lại bao nhiêu, đây là thực đơn Hồ Trân Trân dặn dò bảo mẫu làm, Trần Khai vừa nói cô mới nhớ tới.
Hồ Trân Trân cảm thấy có chút không đúng, nhưng lời nói của đứa nhỏ đôi khi người lớn không thể hiểu được, không cần phải nghiên cứu kỹ.
Ngày hôm sau, sau khi đưa Giang Thầm vào học, Hồ Trân Trân trực tiếp đi thẳng vào tòa nhà giáo vụ.
Cửa văn phòng hiệu trưởng mở toang, bên trong không ngừng truyền đến giọng nói trấn an.
"Ngài yên tâm, sữa được sử dụng đều là của thương hiệu lớn, đều có thể mua được ở thị trường bên ngoài, nếu sữa có vấn đề, vậy trên thị trường cũng không có người nào uống."
Giọng nói này không phải là hiệu trưởng.
Hồ Trân Trân thò đầu nhìn thoáng qua, người nói chuyện cô cũng đã từng gặp qua, là chủ nhiệm Chu trong trường.
"Ngài yên tâm đi, sữa nhất định sẽ được điều tra rõ ràng, nhưng tôi cam đoan với các vị phụ huynh, sữa này tuyệt đối không có vấn đề, bọn nhỏ có thể yên tâm uống."
Chờ hắn nói xong câu này, Hồ Trân Trân mới gõ cửa.
"Hiệu trưởng có ở đây không?"
Nghe thấy giọng nói của cô, có tiếng trả lời từ hướng nhà vệ sinh.
"Xin đợi một chút."
Hiệu trưởng lau tay từ bên trong đi ra: "Hồ phu nhân đúng không, mời ngồi.”
Trong phòng hiệu trưởng có một bộ sofa, một dài hai ngắn, Chủ nhiệm Chu ngồi trên sô pha dài, Hồ Trân Trân đương nhiên ngồi trên sofa đơn, cách xa hắn ta một chút.
Trần Khai đứng sau lưng cô.
"Mục đích của tôi hôm nay chắc hẳn ngài cũng biết rồi", Hồ Trân Trân trực tiếp lên tiếng: "Tôi đến vì chuyện sữa cho học sinh uống ở giữa các tiết học.”
Cô vừa mở miệng, chủ nhiệm Chu đã cố gắng tranh đoạt lời nói.
"Hồ phu nhân, chuyện này tôi nghĩ cô nhất định đã hiểu lầm rồi, trường chúng tôi đều dùng sữa bò nguyên chất, đây là thương hiệu lớn nổi tiếng trong nước, nguồn sữa rất đảm bảo."
"Ly hôn?"
Hồ Trân Trân nghi hoặc hỏi một câu: "Vậy sao lại bán gấp như vậy, những khoản nợ trước khi ly hôn cô ấy phải gánh chịu không?”
"Haizz", chủ tiệm thở dài, "Hắn ta có thể trốn, nhưng những người cho vay không tìm được hắn ta sẽ đi tìm vợ hắn ta, đến trường tìm con của hắn ta, người lớn chịu được nhưng đứa nhỏ thì không chịu nổi, cô ấy không còn cách nào khác liền ký một thỏa thuận, trả cho công ty đòi nợ kia 100.000 nhân dân tệ xong sau này không quấy rối mẹ con bọn họ nữa.”
"Còn tìm đến tận trường sao?"
Hồ Trân Trân lập tức hiểu được vì sao người phụ nữ kia còn muốn giúp hắn trả tiền.
"Vậy những người kia đến lúc đó nói không tính thì phải làm sao?"
"Cái này cô yên tâm" Ông chủ nở nụ cười trên mặt, nhưng nhìn qua vẫn mang theo sự chua xót: "Vợ cũ của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi nộp tiền xong lập tức rời khỏi đây.”
"Dù sao thì tất cả học sinh trong trường đều biết chuyện này, con gái cô ấy mới học trung học cơ sở, mấy lời đồn nhảm với sự xa lánh là những điều một cô bé không chịu nổi."
Hồ Trân Trân im lặng.
Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nói: "Chiều mai ông rảnh không? Giúp tôi liên lạc với người phụ nữ này.”
"Chắc chắn rồi", Ông chủ Tân vui vẻ đồng ý: "Cô để lại số điện thoại cho tôi, ngày mai tôi sẽ đi đón cô.”
"Không cần đón đâu, ông cứ gửi địa chỉ cho tôi là được rồi."
Hồ Trân Trân cúi đầu hỏi Giang Thầm: "Tiểu Thầm, con còn muốn mua thứ gì khác không? ”
Giang Thầm lắc đầu.
"Ông giúp bê bể cá cùng những thứ khác lên xe hộ tôi với", cô đưa tay vỗ Lưu An, "Cứ đi theo cậu ấy là được.”
Đợi đến khi trở về nhà, Giang Thầm vẫn im lặng bây giờ mới mở miệng.
"Mẹ, vừa rồi người kia muốn cướp cái này."
Không biết từ lúc nào cậu đã tháo cái kẹp cài áo xuống, cất trong túi, đến bây giờ mới cẩn thận nhét nó vào lòng bàn tay Hồ Trân Trân.
Những động tác nhỏ này khiến Hồ Trân Trân mềm lòng, "Không sao đâu, mẹ sẽ không để cho nó bị cướp đi.”
Cô lại cài chiếc kẹp lên áo cậu.
Giang Thầm mím môi lại hỏi: "Nếu bị mất thì phải làm sao bây giờ?"
Cậu không có đủ khả năng để trả lại một vật có giá trị như vậy.
Hồ Trân Trân không biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại có thể cảm nhận được tâm trạng phiền muộn của cậu, xoa đầu cậu nói.
"Không sao đâu, cái này mẹ đã đưa cho Tiểu Thầm rồi, nó thuộc về Tiểu Thầm, cho dù mất mẹ cũng sẽ không trách con."
Thuộc về cậu...
Giang Thầm cúi đầu nhìn chiếc kẹp, lại nhìn Hồ Trân Trân, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi.
Tinh thần của mẹ kế không tốt, may mà mẹ kế nuôi nấng cậu, nếu nuôi một tên xấu xa, cứ theo cái đà này, nhất định sẽ bị lừa thành người nghèo, vậy bệnh tình của mẹ nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Cậu nắm chặt chiếc kẹp áo.
Cái này coi như cậu giúp mẹ kế giữ đi, để tránh bị người khác lừa mất!
Tâm trạng Giang Thầm bỗng nhiên tốt hơn, trước khi lên lầu còn cố ý nói với Hồ Trân Trân, bảo cô uống thuốc thật tốt, chú ý sức khỏe.
Hồ Trân Trân nghe được thì ngẩn người, quay đầu hỏi Trần Khai.
"Tôi có thuốc gì để uống không?"
Trần Khai phản ứng khá nhanh: "Có lẽ cậu chủ nhìn thấy thực đơn trong phòng bếp, có hai món dược liệu giúp trao đổi chất trong cơ thể.”
Dù sao Giang Thầm cũng uống sữa có phụ gia đã lâu, cũng không biết trong cơ thể còn sót lại bao nhiêu, đây là thực đơn Hồ Trân Trân dặn dò bảo mẫu làm, Trần Khai vừa nói cô mới nhớ tới.
Hồ Trân Trân cảm thấy có chút không đúng, nhưng lời nói của đứa nhỏ đôi khi người lớn không thể hiểu được, không cần phải nghiên cứu kỹ.
Ngày hôm sau, sau khi đưa Giang Thầm vào học, Hồ Trân Trân trực tiếp đi thẳng vào tòa nhà giáo vụ.
Cửa văn phòng hiệu trưởng mở toang, bên trong không ngừng truyền đến giọng nói trấn an.
"Ngài yên tâm, sữa được sử dụng đều là của thương hiệu lớn, đều có thể mua được ở thị trường bên ngoài, nếu sữa có vấn đề, vậy trên thị trường cũng không có người nào uống."
Giọng nói này không phải là hiệu trưởng.
Hồ Trân Trân thò đầu nhìn thoáng qua, người nói chuyện cô cũng đã từng gặp qua, là chủ nhiệm Chu trong trường.
"Ngài yên tâm đi, sữa nhất định sẽ được điều tra rõ ràng, nhưng tôi cam đoan với các vị phụ huynh, sữa này tuyệt đối không có vấn đề, bọn nhỏ có thể yên tâm uống."
Chờ hắn nói xong câu này, Hồ Trân Trân mới gõ cửa.
"Hiệu trưởng có ở đây không?"
Nghe thấy giọng nói của cô, có tiếng trả lời từ hướng nhà vệ sinh.
"Xin đợi một chút."
Hiệu trưởng lau tay từ bên trong đi ra: "Hồ phu nhân đúng không, mời ngồi.”
Trong phòng hiệu trưởng có một bộ sofa, một dài hai ngắn, Chủ nhiệm Chu ngồi trên sô pha dài, Hồ Trân Trân đương nhiên ngồi trên sofa đơn, cách xa hắn ta một chút.
Trần Khai đứng sau lưng cô.
"Mục đích của tôi hôm nay chắc hẳn ngài cũng biết rồi", Hồ Trân Trân trực tiếp lên tiếng: "Tôi đến vì chuyện sữa cho học sinh uống ở giữa các tiết học.”
Cô vừa mở miệng, chủ nhiệm Chu đã cố gắng tranh đoạt lời nói.
"Hồ phu nhân, chuyện này tôi nghĩ cô nhất định đã hiểu lầm rồi, trường chúng tôi đều dùng sữa bò nguyên chất, đây là thương hiệu lớn nổi tiếng trong nước, nguồn sữa rất đảm bảo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.