Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 48
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
"Vị tiểu thư này, cô thật sự muốn mua bò sao?"
Không thể trách được người phụ nữ này lại hoài nghi, Hồ Trân Trân ăn mặc sang chảnh, liếc mắt một cái có thể biết là giàu có. Một người giàu có sao lại quan tâm đến việc chăn nuôi bò chứ?
Trong lòng người phụ nữ vô cùng lo lắng.
Cô ấy thực sự cần một người có thể mua ngay lập tức hết đàn gia súc, cho dù có thua lỗ nhưng cô vẫn muốn bán sớm, rồi đưa con gái đến một thành phố khác sinh sống.
Chỉ cần đổi một thành phố khác, người cho vay nặng lãi, chồng cũ và những ký ức tồi tệ trong quá khứ sẽ hoàn toàn rời khỏi hai mẹ con bọn họ?
Bởi vì sự tồn tại của Lý Hoa Ân, con gái thậm chí không thể đến trường được, phải cam chịu những ánh mắt kỳ thị từ các bạn cùng lớp, cũng chính vì sự tồn tại của hắn ta mà những khách hàng muốn mua gia súc cũng đổi ý.
Phương Bình nhìn người phụ nữ giàu có trong bộ trang phục sang trọng trước mặt, cắn môi dưới khô khốc, nếm được mùi vị tanh của m.á.u tươi.
Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của cô ấy?
Ngoại trừ một cô gái giàu có, chưa từng tiếp xúc với công việc đồng áng, không hiểu con bạc khó chơi như thế nào, còn có ai có thể bỏ tiền ra mua những con bò con dê này của cô nữa đây?
Mặc dù trong lòng có suy nghĩ như vậy, nhưng lương tâm của Phương Bình không cho phép, vài giây sau hỏi Hồ Trân Trân: "Cô có biết hoàn cảnh gia đình của tôi không? Chồng cũ của tôi là một con bạc, nếu cô mua gia súc của tôi, có thể hắn ta sẽ đến gây rắc rối cho cô.”
Ngoài miệng cô ấy nói như vậy, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên một tia hy vọng.
"Tôi đã gặp chồng cũ của cô trong cửa hàng bán cá cảnh, hắn ta đúng là một thằng khốn, thậm chí còn muốn cướp chiếc kẹp cài áo của con trai tôi.”
Đôi môi Phương Bình run rẩy, giống như rơi từ độ cao xuống, trái tim chìm xuống đáy vực.
"Hắn đi tìm lão Tân? Hắn còn muốn ăn cắp đồ đạc của cô?”
Trong nháy mắt, Phương Bình hoàn toàn tuyệt vọng.
Người đã gặp qua tên khốn kia, sao có thể mua gia súc của cô cơ chứ...
Hồ Trân Trân phát hiện ra sắc mặt của cô tái nhợt, đoán được cô ấy đang suy nghĩ cái gì, lập tức nói: "Cô yên tâm đi, hai người đã ly hôn rồi, chồng cũ của cô là chồng cũ của cô, cô là cô, tôi sẽ không đánh giá cô qua người khác.”
Nghe Hồ Trân Trân nói như vậy, khóe miệng Phương Bình miễn cưỡng cười.
"Cảm ơn cô đã thông cảm, bởi vì chuyện của hắn ta nên rất nhiều khách nghe xong đã quay đầu bỏ đi."
Cho đến giờ phút này Phương Bình vẫn không tin Hồ Trân Trân sẽ mua gia súc của cô.
Thị trường thành phố S bán nhiều bò và dê như vậy, muốn tìm một chỗ để mua cũng rất dễ dàng, sao cô có thể mua ở chỗ đầy phiền phức như này cơ chứ?
Hồ Trân Trân mỉm cười nói: "Không giới thiệu cho tôi một chút tình hình cụ thể của bò dê chút sao? Nó có tốt không?”
Phương Bình không thể tin được, ngẩng đầu lên xác nhận lại lần nữa, nhìn thấy Hồ Trân Trân gật đầu với cô, lập tức vui mừng.
"Đương nhiên phải giới thiệu, phải giới thiệu." Cô lặp đi lặp lại hai lần.
"Vậy cô muốn xem bò hay dê trước?"
"Bắt đầu từ bò đi", Trước mặt Hồ Trân Trân chính là chuồng bò, có mấy con bò đang ăn cỏ, còn mấy con đang nằm trong chuồng, trong chuồng cũng có chút phân nhưng số lượng không nhiều lắm, có thể thấy hôm nay Phương Bình chưa thu dọn.
Phương Bình cũng nhận thấy rằng chuồng bò không được sạch sẽ lắm, vì vậy vươn tay chỉ đường về phía trước, dẫn Hồ Trân Trân đi đến chỗ sạch hơn.
"Tôi có ba mươi con bò sữa và ba mươi con bò vàng. Đàn bò vàng hiện nay nặng khoảng 350 kg. Nếu cho chúng nó ăn cỏ tốt hơn một chút có lẽ có thể tăng lên mấy chục kg.”
"Bò sữa thuần chủng được nuôi cách biệt với bò vàng, cô không cần phải lo lắng vì vấn đề lai giống tạp. Bây giờ, hơn phân nửa số bò sữa đều đã sinh được một lứa, sữa lấy được vô cùng tươi mát. Lát nữa tôi sẽ đun một nồi cho cô uống thử.”
Hồ Trân Trân cũng không từ chối ý tốt của cô: "Được thôi, tôi cũng rất thích uống sữa bò.”
Vừa nghe thấy lời này, Phương Bình càng ra sức giới thiệu.
"Đây đều là bò Hà Lan, loại bò này cho ra rất nhiều sữa. Con bò to nhất có thể cho 70 lít sữa mỗi ngày.”
Trang trại này cũng thuê công nhân vắt sữa hàng ngày, nếu không chỉ dựa vào một mình Phương Bình thì không thể xong được.
Tuy nhiên, hai ngày nay bởi vì chuyện Lý Hoa Ân vay nặng lãi, công nhân không muốn đến nữa, vì vậy Phương Bình chỉ có thể làm một mình.
Con gái cô ấy cũng thực sự không thể đi học được nữa, vì vậy ngoan ngoãn ở nhà giúp mẹ cắt cỏ và cho bò ăn.
Phương Bình nhìn thấy như vậy, trong lòng dâng lên sự chua xót.
Con gái cô ấy là một người chăm chỉ học tập, thành tích thường xuyên đứng đầu lớp, sao lại có một người cha tồi tệ như vậy?
Đôi khi thấy mẹ buồn, cô bé còn an ủi lại.
"Mẹ ơi, không sao đâu, chỉ là mấy hôm không đi học thôi mà, con có thể tự học ở nhà, lúc trở lại trường nhất định sẽ theo kịp.”
"Khi chuyển đến một thành phố khác, một ngôi trường khác, con nhất định sẽ lấy được học bổng.”
Phương Bình đã nghe những lời nói an ủi như thế này của con gái rất nhiều lần.
Mỗi một lần như vậy, cô đều cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt: "Đúng vậy, cuộc sống tốt đẹp của con gái của mẹ vẫn còn ở phía sau.”
Không thể trách được người phụ nữ này lại hoài nghi, Hồ Trân Trân ăn mặc sang chảnh, liếc mắt một cái có thể biết là giàu có. Một người giàu có sao lại quan tâm đến việc chăn nuôi bò chứ?
Trong lòng người phụ nữ vô cùng lo lắng.
Cô ấy thực sự cần một người có thể mua ngay lập tức hết đàn gia súc, cho dù có thua lỗ nhưng cô vẫn muốn bán sớm, rồi đưa con gái đến một thành phố khác sinh sống.
Chỉ cần đổi một thành phố khác, người cho vay nặng lãi, chồng cũ và những ký ức tồi tệ trong quá khứ sẽ hoàn toàn rời khỏi hai mẹ con bọn họ?
Bởi vì sự tồn tại của Lý Hoa Ân, con gái thậm chí không thể đến trường được, phải cam chịu những ánh mắt kỳ thị từ các bạn cùng lớp, cũng chính vì sự tồn tại của hắn ta mà những khách hàng muốn mua gia súc cũng đổi ý.
Phương Bình nhìn người phụ nữ giàu có trong bộ trang phục sang trọng trước mặt, cắn môi dưới khô khốc, nếm được mùi vị tanh của m.á.u tươi.
Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của cô ấy?
Ngoại trừ một cô gái giàu có, chưa từng tiếp xúc với công việc đồng áng, không hiểu con bạc khó chơi như thế nào, còn có ai có thể bỏ tiền ra mua những con bò con dê này của cô nữa đây?
Mặc dù trong lòng có suy nghĩ như vậy, nhưng lương tâm của Phương Bình không cho phép, vài giây sau hỏi Hồ Trân Trân: "Cô có biết hoàn cảnh gia đình của tôi không? Chồng cũ của tôi là một con bạc, nếu cô mua gia súc của tôi, có thể hắn ta sẽ đến gây rắc rối cho cô.”
Ngoài miệng cô ấy nói như vậy, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên một tia hy vọng.
"Tôi đã gặp chồng cũ của cô trong cửa hàng bán cá cảnh, hắn ta đúng là một thằng khốn, thậm chí còn muốn cướp chiếc kẹp cài áo của con trai tôi.”
Đôi môi Phương Bình run rẩy, giống như rơi từ độ cao xuống, trái tim chìm xuống đáy vực.
"Hắn đi tìm lão Tân? Hắn còn muốn ăn cắp đồ đạc của cô?”
Trong nháy mắt, Phương Bình hoàn toàn tuyệt vọng.
Người đã gặp qua tên khốn kia, sao có thể mua gia súc của cô cơ chứ...
Hồ Trân Trân phát hiện ra sắc mặt của cô tái nhợt, đoán được cô ấy đang suy nghĩ cái gì, lập tức nói: "Cô yên tâm đi, hai người đã ly hôn rồi, chồng cũ của cô là chồng cũ của cô, cô là cô, tôi sẽ không đánh giá cô qua người khác.”
Nghe Hồ Trân Trân nói như vậy, khóe miệng Phương Bình miễn cưỡng cười.
"Cảm ơn cô đã thông cảm, bởi vì chuyện của hắn ta nên rất nhiều khách nghe xong đã quay đầu bỏ đi."
Cho đến giờ phút này Phương Bình vẫn không tin Hồ Trân Trân sẽ mua gia súc của cô.
Thị trường thành phố S bán nhiều bò và dê như vậy, muốn tìm một chỗ để mua cũng rất dễ dàng, sao cô có thể mua ở chỗ đầy phiền phức như này cơ chứ?
Hồ Trân Trân mỉm cười nói: "Không giới thiệu cho tôi một chút tình hình cụ thể của bò dê chút sao? Nó có tốt không?”
Phương Bình không thể tin được, ngẩng đầu lên xác nhận lại lần nữa, nhìn thấy Hồ Trân Trân gật đầu với cô, lập tức vui mừng.
"Đương nhiên phải giới thiệu, phải giới thiệu." Cô lặp đi lặp lại hai lần.
"Vậy cô muốn xem bò hay dê trước?"
"Bắt đầu từ bò đi", Trước mặt Hồ Trân Trân chính là chuồng bò, có mấy con bò đang ăn cỏ, còn mấy con đang nằm trong chuồng, trong chuồng cũng có chút phân nhưng số lượng không nhiều lắm, có thể thấy hôm nay Phương Bình chưa thu dọn.
Phương Bình cũng nhận thấy rằng chuồng bò không được sạch sẽ lắm, vì vậy vươn tay chỉ đường về phía trước, dẫn Hồ Trân Trân đi đến chỗ sạch hơn.
"Tôi có ba mươi con bò sữa và ba mươi con bò vàng. Đàn bò vàng hiện nay nặng khoảng 350 kg. Nếu cho chúng nó ăn cỏ tốt hơn một chút có lẽ có thể tăng lên mấy chục kg.”
"Bò sữa thuần chủng được nuôi cách biệt với bò vàng, cô không cần phải lo lắng vì vấn đề lai giống tạp. Bây giờ, hơn phân nửa số bò sữa đều đã sinh được một lứa, sữa lấy được vô cùng tươi mát. Lát nữa tôi sẽ đun một nồi cho cô uống thử.”
Hồ Trân Trân cũng không từ chối ý tốt của cô: "Được thôi, tôi cũng rất thích uống sữa bò.”
Vừa nghe thấy lời này, Phương Bình càng ra sức giới thiệu.
"Đây đều là bò Hà Lan, loại bò này cho ra rất nhiều sữa. Con bò to nhất có thể cho 70 lít sữa mỗi ngày.”
Trang trại này cũng thuê công nhân vắt sữa hàng ngày, nếu không chỉ dựa vào một mình Phương Bình thì không thể xong được.
Tuy nhiên, hai ngày nay bởi vì chuyện Lý Hoa Ân vay nặng lãi, công nhân không muốn đến nữa, vì vậy Phương Bình chỉ có thể làm một mình.
Con gái cô ấy cũng thực sự không thể đi học được nữa, vì vậy ngoan ngoãn ở nhà giúp mẹ cắt cỏ và cho bò ăn.
Phương Bình nhìn thấy như vậy, trong lòng dâng lên sự chua xót.
Con gái cô ấy là một người chăm chỉ học tập, thành tích thường xuyên đứng đầu lớp, sao lại có một người cha tồi tệ như vậy?
Đôi khi thấy mẹ buồn, cô bé còn an ủi lại.
"Mẹ ơi, không sao đâu, chỉ là mấy hôm không đi học thôi mà, con có thể tự học ở nhà, lúc trở lại trường nhất định sẽ theo kịp.”
"Khi chuyển đến một thành phố khác, một ngôi trường khác, con nhất định sẽ lấy được học bổng.”
Phương Bình đã nghe những lời nói an ủi như thế này của con gái rất nhiều lần.
Mỗi một lần như vậy, cô đều cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt: "Đúng vậy, cuộc sống tốt đẹp của con gái của mẹ vẫn còn ở phía sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.