Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường
Chương 12:
Tân Từ Tửu
25/05/2024
Biểu hiện của người môi giới cứng đờ. Những cô gái trẻ thường hay cả nể và dễ nói chuyện, nhưng người môi giới không ngờ Nguyễn Linh lại khó đối phó như vậy, khiến anh ta trở tay không kịp.
Một lúc lâu sau, người môi giới cười trừ: “Cô nói đùa rồi, sao lại có thể như vậy chứ. Cũng tại trời nóng quá, nên tôi vội vàng, chưa nói rõ với cô.”
Nguyễn Linh nhìn người môi giới một lúc, cho đến khi ánh mắt của đối phương càng trở nên lúng túng, cuối cùng cô mới gật đầu: “Ừ, vào xem trước đi.”
Trên đời này, không có người môi giới nào hoàn toàn đứng về phía người thuê nhà. Vì vậy, việc tiếp tục truy cứu cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần cho đối phương biết mình không dễ bị lừa là đủ, những thứ khác vẫn phải dựa vào mình để chú ý.
Người môi giới biết Nguyễn Linh vẫn muốn tiếp tục cân nhắc, bèn vội vàng đồng ý: “Được được! Tôi sẽ giúp cô mở cửa ngay.”
Hai người bước vào căn hộ, bắt đầu tham quan nội thất.
Với bài học vừa rồi, người môi giới nói chuyện cẩn thận hơn rất nhiều, không dám tùy tiện nói bậy bạ, sợ nói sai lời làm mất lòng Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh cẩn thận quan sát cấu trúc căn hộ, thỉnh thoảng đặt ra một hoặc hai câu hỏi.
Xem xong căn hộ đầu tiên, Nguyễn Linh lại cùng người môi giới xem hai căn hộ gần đó.
Bước ra tòa nhà cuối cùng, Nguyễn Linh và người môi giới chia tay, nói rằng mình sẽ cân nhắc thêm.
Người tài xế đã đến đón Nguyễn Linh về nhà. Nhưng con đường trước tòa nhà này quá hẹp, xe không thể đi vào, Nguyễn Linh cần đi bộ hai phút để gặp tài xế.
Tuy nhiên, trước đó…
Nguyễn Linh quay sang nhìn trái nhìn phải. Vừa xuống cầu thang, cô đã cảm thấy một ánh mắt dừng lại trên người mình.
Nhìn vào người đang lén lút nhìn trộm, làm người đó khựng lại, sau đó nở một nụ cười rồi đi tới.
“Nguyễn Linh, thật sự là em à!” Người đàn ông lên mở miệng: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy, khiến anh không dám tin đấy.”
Hệ thống: [Người này tên là Tần Dược, là đồng nghiệp cũ của cô.]
Thấy Nguyễn Linh gật đầu, Tần Dược lại thử thăm dò hỏi: “Nguyễn Linh, em đang...... Đang xem nhà sao?”
Người môi giới bất động sản rất dễ nhận biết, dù sao không có ai sẽ mặc đồ vest lượn lờ ở bên ngoài vào mùa hè, vừa rồi trên cổ người kia còn đeo thẻ nhân viên.
Nguyễn Linh lãnh đạm “Ừ” một tiếng.
Hệ thống đã đề cập qua với cô, quan hệ giữa nguyên chủ và những đồng nghiệp trước đó không được tốt lắm. Hơn nữa ánh mắt và động tác của người đàn ông trước mặt này, khiến ấn tượng của Nguyễn Linh đối với anh ta không tốt lắm.
Nghe Nguyễn Linh thừa nhận, ánh mắt Tần Dược lập tức trở nên kỳ lạ, trong lòng nhanh chóng tính toán.
Năm ngoái anh ta vừa mua nhà, rất hiểu rõ tình hình khu nhà này. Căn hộ ở đây đều là nhà ở thương mại, hơn nữa tất cả đều là hộ gia đình nhỏ.
Lựa chọn sống ở đây về cơ bản đều là thanh niên độc thân hoặc vợ chồng son không giàu có.
Nguyễn Linh đến xem căn nhà này, đã nói rõ… Tin đồn cô gả cho ông chủ có tiền, từ chức để làm bà chủ giàu có, hơn phân nửa là giả.
Tâm tư Tần Dược xoay chuyển rất nhanh, mà cùng lúc đó, hệ thống cũng phổ cập kiến thức cho Nguyễn Linh.
Lúc Nguyễn Linh nhậm chức bởi vì quá xinh đẹp, gây ra chấn động không lớn không nhỏ ở công ty. Tần Dược được sắp xếp dẫn dắt Nguyễn Linh làm quen với công việc, cũng trở thành đối tượng trêu chọc của rất nhiều đồng nghiệp nam.
Ngoài mặt Tần Dược biểu hiện vô cùng chính trực, nghiễm nhiên tỏ vẻ là “Đàn ông tốt không bị sắc đẹp lay động”. Nhưng chỉ có Nguyễn Linh biết, thật ra Tần Dược thường lén lút nói những lời mập mờ không rõ với cô.
Chỉ là lần nào Nguyễn Linh cũng kiên quyết phân rõ giới hạn, Tần Dược tự biết không có cơ hội, mới từ từ bỏ ý định.
Nghe hệ thống nói đến những thứ này, Nguyễn Linh chán ghét nhíu mày, quyết định mau rời đi.
Tần Dược lại lý giải hành động này của Nguyễn Linh thành một ý tứ khác: Cô đang lộ vẻ e sợ ở trước mặt anh ta, vội vã muốn trốn.
Dâng lên cảm giác tự cho mình hơn hẳn người khác, Tần Dược vội vàng ngăn Nguyễn Linh lại: “Nguyễn Linh, buổi tối em có thời gian không? Lúc đó cô vội vàng nghỉ việc, mọi người cũng chưa tạm biệt em. Trùng hợp hôm nay có một bữa liên hoan, em cũng tới đi?”
Hệ thống ngay lập tức đưa ra nhiệm vụ khi Tần Dược đưa ra lời mời: [Mặc dù gặp Tần Dược ở đây là tình cờ nhưng trong cốt truyện gốc, cô cũng đã dự bữa liên hoan khi được mời. Do đó, tham gia bữa tối là cốt truyện cố định, không thể trốn tránh!]
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày, hỏi lại hệ thống: “Tại sao cậu lại nghĩ tôi muốn trốn tránh chứ?”
[Ừm…] Hệ thống ngập ngừng nửa giây, [Bởi vì theo cốt truyện gốc, cô đã gọi điện cho Diệp Cảnh Trì trong bữa tiệc để chứng minh rằng cuộc hôn nhân của cô rất hạnh phúc. Kết quả là đối phương rất lạnh lùng, khiến cô mất mặt trước đồng nghiệp, còn bị Diệp Cảnh Trì ghét bỏ vì đã làm phiền công việc của anh ấy.]
Nguyễn Linh và hệ thống giao tiếp bằng sóng não, trong mắt Tần Dược thì Nguyễn Linh đang im lặng sau khi nghe lời mời.
Sự im lặng này được Tần Dược hiểu thành “rụt rè”, vì vậy anh ta càng hào hứng: “Nguyễn Linh, mặc dù em không còn ở công ty nữa, nhưng nhiều bạn thì nhiều đường mà. Nghe anh nói, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, sau này nếu em cần giúp đỡ gì, mọi người cũng sẽ không bỏ mặc em...”
Nguyễn Linh: “Thời gian? Địa điểm?”
“Hả?” Tần Dược bị ngắt lời thì sững sờ một giây: “Sáu, sáu giờ rưỡi, nhà hàng Long Uyển.”
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Linh nhàn nhạt nói: “Tài xế của tôi đến rồi, tôi đi trước.”
Nói xong, Nguyễn Linh quay người đi về phía ngã tư, để lại cho Tần Dược một bóng lưng.
Tần Dược đứng yên tại chỗ ba giây, sau khi lấy lại tinh thần thì tức giận: “Cô ta làm gì mà kiêu ngạo thế! Còn tài xế nữa chứ? Nếu không phải tận mắt thấy cô ta đang xem nhà giá rẻ, anh đây chắc cũng tin rồi!”
……
Mới chỉ vào hè nhưng thời tiết lại rất nóng bức.
Tuy nhiên, nhiệt độ trong xe rất thoải mái, ghế cũng rất rộng rãi, Nguyễn Linh nhắm mắt dựa vào ghế sau, thoải mái tận hưởng máy lạnh.
Tài xế có chuyên môn rất tốt, nếu không có yêu cầu của Nguyễn Linh thì tuyệt đối sẽ không nói thêm một lời nào, suốt dọc đường rất yên tĩnh.
Đến cửa biệt thự, hệ thống cuối cùng cũng không nhịn được an ủi Nguyễn Linh: [Đừng nản chí, mặc dù đến lúc đó, ở bữa tiệc Diệp Cảnh Trì chắc chắn sẽ không phối hợp với cô, nhưng cô có thể khiêm tốn một chút. Đừng giống như trong cốt truyện gốc, lúc nào cũng khoe khoang về cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình, cứ thể hiện sự yếu đuối trước đồng nghiệp, chắc chắn những đồng nghiệp đó sẽ không làm cô quá khó xử đâu...]
Nguyễn Linh vừa lười nhát đưa túi xách cho người giúp việc, vừa trả lời hệ thống: “Cậu đừng lên tiếng vội.”
Hệ thống: [……]
Nguyễn Linh: “Đúng, tôi chê cậu quá ồn đấy.”
Hệ thống tủi thân: [Tôi chỉ tốt bụng cho cô ý kiến! Cô biết lát nữa phải làm gì không?]
“Biết chứ.” Nguyễn Linh cười một cách bất cần: “Chị đây đi khoe khoang thôi.”
[……] Hệ thống hoàn toàn không được lắng nghe!
Hệ thống khuyên nhủ: [Tin tôi đi, Diệp Cảnh Trì sẽ không hợp tác với cô đâu, anh ấy đã đi công tác cả ngày rồi, tình cảm của hai người lại không tốt.]
Nguyễn Linh nhướng mắt: “Ai bảo tôi cần người khác hợp tác chứ?”
[Hả?]
Nguyễn Linh: “Tôi chỉ cần tiền của anh ấy, không cần anh ấy.”
[……] Hệ thống lại im lặng.
Lúc này, quản gia đi đến bên cạnh Nguyễn Linh: “Thưa bà chủ, người giúp việc đã theo lệnh của cô, sắp xếp quần áo rồi ạ.”
Nguyễn Linh “ừ” một tiếng, theo quản gia đi vào phòng thay đồ.
Phòng thay đồ này là dành riêng cho cô, rất rộng rãi. Xung quanh là tủ quần áo và tủ giày, ở giữa là một tủ trưng bày bằng kính.
Ánh đèn từ trần nhà chiếu vào tủ trưng bày trang sức, một chiếc nhẫn kim cương hình quả trứng bồ câu lấp lánh bên trong.
Mặc dù cuộc hôn nhân này không có tình yêu, nhưng Diệp Cảnh Trì vẫn cho nguyên chủ thể diện mà cô nên có.
Dù hai người tổ chức một đám cưới đơn giản, nhưng không hề rẻ tiền. Địa điểm và đồ đám cưới đều do Diệp Cảnh Trì chi trả, trong đó có chiếc nhẫn kim cương này, ngoài ra còn có các loại trang sức và váy cưới.
Tâm trạng Nguyễn Linh rất tốt khi lấy chiếc nhẫn kim cương ra, đeo lên ngón áp út mà ngắm nghía.
Ai mà không thích những thứ đẹp đẽ chứ? Hơn nữa còn không cần phải bỏ tiền ra mua.
Rồi cô lại đi vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại bên cạnh một chiếc váy dạ hội màu vàng, gật đầu hài lòng: “Chiếc váy này không tệ, vừa đẹp mà lại trông rất đắt tiền.”
Hệ thống có một dự cảm không lành: [Đừng nói cô định mặc váy dạ hội, đeo nhẫn kim cương đi dự tiệc của các đồng nghiệp nhé?]
“Đúng vậy.” Nguyễn Linh trả lời một cách đương nhiên: “Nếu không thì sao có thể gọi là khoe khoang được?”
Một lúc lâu sau, người môi giới cười trừ: “Cô nói đùa rồi, sao lại có thể như vậy chứ. Cũng tại trời nóng quá, nên tôi vội vàng, chưa nói rõ với cô.”
Nguyễn Linh nhìn người môi giới một lúc, cho đến khi ánh mắt của đối phương càng trở nên lúng túng, cuối cùng cô mới gật đầu: “Ừ, vào xem trước đi.”
Trên đời này, không có người môi giới nào hoàn toàn đứng về phía người thuê nhà. Vì vậy, việc tiếp tục truy cứu cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần cho đối phương biết mình không dễ bị lừa là đủ, những thứ khác vẫn phải dựa vào mình để chú ý.
Người môi giới biết Nguyễn Linh vẫn muốn tiếp tục cân nhắc, bèn vội vàng đồng ý: “Được được! Tôi sẽ giúp cô mở cửa ngay.”
Hai người bước vào căn hộ, bắt đầu tham quan nội thất.
Với bài học vừa rồi, người môi giới nói chuyện cẩn thận hơn rất nhiều, không dám tùy tiện nói bậy bạ, sợ nói sai lời làm mất lòng Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh cẩn thận quan sát cấu trúc căn hộ, thỉnh thoảng đặt ra một hoặc hai câu hỏi.
Xem xong căn hộ đầu tiên, Nguyễn Linh lại cùng người môi giới xem hai căn hộ gần đó.
Bước ra tòa nhà cuối cùng, Nguyễn Linh và người môi giới chia tay, nói rằng mình sẽ cân nhắc thêm.
Người tài xế đã đến đón Nguyễn Linh về nhà. Nhưng con đường trước tòa nhà này quá hẹp, xe không thể đi vào, Nguyễn Linh cần đi bộ hai phút để gặp tài xế.
Tuy nhiên, trước đó…
Nguyễn Linh quay sang nhìn trái nhìn phải. Vừa xuống cầu thang, cô đã cảm thấy một ánh mắt dừng lại trên người mình.
Nhìn vào người đang lén lút nhìn trộm, làm người đó khựng lại, sau đó nở một nụ cười rồi đi tới.
“Nguyễn Linh, thật sự là em à!” Người đàn ông lên mở miệng: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy, khiến anh không dám tin đấy.”
Hệ thống: [Người này tên là Tần Dược, là đồng nghiệp cũ của cô.]
Thấy Nguyễn Linh gật đầu, Tần Dược lại thử thăm dò hỏi: “Nguyễn Linh, em đang...... Đang xem nhà sao?”
Người môi giới bất động sản rất dễ nhận biết, dù sao không có ai sẽ mặc đồ vest lượn lờ ở bên ngoài vào mùa hè, vừa rồi trên cổ người kia còn đeo thẻ nhân viên.
Nguyễn Linh lãnh đạm “Ừ” một tiếng.
Hệ thống đã đề cập qua với cô, quan hệ giữa nguyên chủ và những đồng nghiệp trước đó không được tốt lắm. Hơn nữa ánh mắt và động tác của người đàn ông trước mặt này, khiến ấn tượng của Nguyễn Linh đối với anh ta không tốt lắm.
Nghe Nguyễn Linh thừa nhận, ánh mắt Tần Dược lập tức trở nên kỳ lạ, trong lòng nhanh chóng tính toán.
Năm ngoái anh ta vừa mua nhà, rất hiểu rõ tình hình khu nhà này. Căn hộ ở đây đều là nhà ở thương mại, hơn nữa tất cả đều là hộ gia đình nhỏ.
Lựa chọn sống ở đây về cơ bản đều là thanh niên độc thân hoặc vợ chồng son không giàu có.
Nguyễn Linh đến xem căn nhà này, đã nói rõ… Tin đồn cô gả cho ông chủ có tiền, từ chức để làm bà chủ giàu có, hơn phân nửa là giả.
Tâm tư Tần Dược xoay chuyển rất nhanh, mà cùng lúc đó, hệ thống cũng phổ cập kiến thức cho Nguyễn Linh.
Lúc Nguyễn Linh nhậm chức bởi vì quá xinh đẹp, gây ra chấn động không lớn không nhỏ ở công ty. Tần Dược được sắp xếp dẫn dắt Nguyễn Linh làm quen với công việc, cũng trở thành đối tượng trêu chọc của rất nhiều đồng nghiệp nam.
Ngoài mặt Tần Dược biểu hiện vô cùng chính trực, nghiễm nhiên tỏ vẻ là “Đàn ông tốt không bị sắc đẹp lay động”. Nhưng chỉ có Nguyễn Linh biết, thật ra Tần Dược thường lén lút nói những lời mập mờ không rõ với cô.
Chỉ là lần nào Nguyễn Linh cũng kiên quyết phân rõ giới hạn, Tần Dược tự biết không có cơ hội, mới từ từ bỏ ý định.
Nghe hệ thống nói đến những thứ này, Nguyễn Linh chán ghét nhíu mày, quyết định mau rời đi.
Tần Dược lại lý giải hành động này của Nguyễn Linh thành một ý tứ khác: Cô đang lộ vẻ e sợ ở trước mặt anh ta, vội vã muốn trốn.
Dâng lên cảm giác tự cho mình hơn hẳn người khác, Tần Dược vội vàng ngăn Nguyễn Linh lại: “Nguyễn Linh, buổi tối em có thời gian không? Lúc đó cô vội vàng nghỉ việc, mọi người cũng chưa tạm biệt em. Trùng hợp hôm nay có một bữa liên hoan, em cũng tới đi?”
Hệ thống ngay lập tức đưa ra nhiệm vụ khi Tần Dược đưa ra lời mời: [Mặc dù gặp Tần Dược ở đây là tình cờ nhưng trong cốt truyện gốc, cô cũng đã dự bữa liên hoan khi được mời. Do đó, tham gia bữa tối là cốt truyện cố định, không thể trốn tránh!]
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày, hỏi lại hệ thống: “Tại sao cậu lại nghĩ tôi muốn trốn tránh chứ?”
[Ừm…] Hệ thống ngập ngừng nửa giây, [Bởi vì theo cốt truyện gốc, cô đã gọi điện cho Diệp Cảnh Trì trong bữa tiệc để chứng minh rằng cuộc hôn nhân của cô rất hạnh phúc. Kết quả là đối phương rất lạnh lùng, khiến cô mất mặt trước đồng nghiệp, còn bị Diệp Cảnh Trì ghét bỏ vì đã làm phiền công việc của anh ấy.]
Nguyễn Linh và hệ thống giao tiếp bằng sóng não, trong mắt Tần Dược thì Nguyễn Linh đang im lặng sau khi nghe lời mời.
Sự im lặng này được Tần Dược hiểu thành “rụt rè”, vì vậy anh ta càng hào hứng: “Nguyễn Linh, mặc dù em không còn ở công ty nữa, nhưng nhiều bạn thì nhiều đường mà. Nghe anh nói, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, sau này nếu em cần giúp đỡ gì, mọi người cũng sẽ không bỏ mặc em...”
Nguyễn Linh: “Thời gian? Địa điểm?”
“Hả?” Tần Dược bị ngắt lời thì sững sờ một giây: “Sáu, sáu giờ rưỡi, nhà hàng Long Uyển.”
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Linh nhàn nhạt nói: “Tài xế của tôi đến rồi, tôi đi trước.”
Nói xong, Nguyễn Linh quay người đi về phía ngã tư, để lại cho Tần Dược một bóng lưng.
Tần Dược đứng yên tại chỗ ba giây, sau khi lấy lại tinh thần thì tức giận: “Cô ta làm gì mà kiêu ngạo thế! Còn tài xế nữa chứ? Nếu không phải tận mắt thấy cô ta đang xem nhà giá rẻ, anh đây chắc cũng tin rồi!”
……
Mới chỉ vào hè nhưng thời tiết lại rất nóng bức.
Tuy nhiên, nhiệt độ trong xe rất thoải mái, ghế cũng rất rộng rãi, Nguyễn Linh nhắm mắt dựa vào ghế sau, thoải mái tận hưởng máy lạnh.
Tài xế có chuyên môn rất tốt, nếu không có yêu cầu của Nguyễn Linh thì tuyệt đối sẽ không nói thêm một lời nào, suốt dọc đường rất yên tĩnh.
Đến cửa biệt thự, hệ thống cuối cùng cũng không nhịn được an ủi Nguyễn Linh: [Đừng nản chí, mặc dù đến lúc đó, ở bữa tiệc Diệp Cảnh Trì chắc chắn sẽ không phối hợp với cô, nhưng cô có thể khiêm tốn một chút. Đừng giống như trong cốt truyện gốc, lúc nào cũng khoe khoang về cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình, cứ thể hiện sự yếu đuối trước đồng nghiệp, chắc chắn những đồng nghiệp đó sẽ không làm cô quá khó xử đâu...]
Nguyễn Linh vừa lười nhát đưa túi xách cho người giúp việc, vừa trả lời hệ thống: “Cậu đừng lên tiếng vội.”
Hệ thống: [……]
Nguyễn Linh: “Đúng, tôi chê cậu quá ồn đấy.”
Hệ thống tủi thân: [Tôi chỉ tốt bụng cho cô ý kiến! Cô biết lát nữa phải làm gì không?]
“Biết chứ.” Nguyễn Linh cười một cách bất cần: “Chị đây đi khoe khoang thôi.”
[……] Hệ thống hoàn toàn không được lắng nghe!
Hệ thống khuyên nhủ: [Tin tôi đi, Diệp Cảnh Trì sẽ không hợp tác với cô đâu, anh ấy đã đi công tác cả ngày rồi, tình cảm của hai người lại không tốt.]
Nguyễn Linh nhướng mắt: “Ai bảo tôi cần người khác hợp tác chứ?”
[Hả?]
Nguyễn Linh: “Tôi chỉ cần tiền của anh ấy, không cần anh ấy.”
[……] Hệ thống lại im lặng.
Lúc này, quản gia đi đến bên cạnh Nguyễn Linh: “Thưa bà chủ, người giúp việc đã theo lệnh của cô, sắp xếp quần áo rồi ạ.”
Nguyễn Linh “ừ” một tiếng, theo quản gia đi vào phòng thay đồ.
Phòng thay đồ này là dành riêng cho cô, rất rộng rãi. Xung quanh là tủ quần áo và tủ giày, ở giữa là một tủ trưng bày bằng kính.
Ánh đèn từ trần nhà chiếu vào tủ trưng bày trang sức, một chiếc nhẫn kim cương hình quả trứng bồ câu lấp lánh bên trong.
Mặc dù cuộc hôn nhân này không có tình yêu, nhưng Diệp Cảnh Trì vẫn cho nguyên chủ thể diện mà cô nên có.
Dù hai người tổ chức một đám cưới đơn giản, nhưng không hề rẻ tiền. Địa điểm và đồ đám cưới đều do Diệp Cảnh Trì chi trả, trong đó có chiếc nhẫn kim cương này, ngoài ra còn có các loại trang sức và váy cưới.
Tâm trạng Nguyễn Linh rất tốt khi lấy chiếc nhẫn kim cương ra, đeo lên ngón áp út mà ngắm nghía.
Ai mà không thích những thứ đẹp đẽ chứ? Hơn nữa còn không cần phải bỏ tiền ra mua.
Rồi cô lại đi vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại bên cạnh một chiếc váy dạ hội màu vàng, gật đầu hài lòng: “Chiếc váy này không tệ, vừa đẹp mà lại trông rất đắt tiền.”
Hệ thống có một dự cảm không lành: [Đừng nói cô định mặc váy dạ hội, đeo nhẫn kim cương đi dự tiệc của các đồng nghiệp nhé?]
“Đúng vậy.” Nguyễn Linh trả lời một cách đương nhiên: “Nếu không thì sao có thể gọi là khoe khoang được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.