Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường
Chương 28:
Tân Từ Tửu
25/05/2024
Trong màn hình TV, nam nữ mặc đồng phục màu xanh trắng, cười đùa với nhau.
Vốn đây là hình ảnh vô cùng tốt đẹp, đáng tiếc dường như diễn viên chọn không đúng, người anh em của nam chính nói “Cậu còn nói cậu không thích cậu ấy” rồi cười rộ hiện lên ít nhất ba nếp nhăn ở khóe mắt, xem ra ít nhất phải lưu ban đến tám năm.
Diễn viên nữ chính cũng không tệ lắm, khuôn mặt trắng nõn không có nếp nhăn, nhưng diễn xuất lại cần nâng cao, sự thành thục và khôn khéo trong ánh mắt cũng không giấu được.
Nguyễn Linh nhìn thiếu niên mặt mày tinh xảo, làn da trắng nõn bên cạnh, trong lòng cảm thán: 3D quả nhiên không thể so sánh với người giấy! Diệp Hủ thân là nam chính trong tiểu thuyết vườn trường, so với diễn viên trong phim truyền hình thì đẹp trai hơn nhiều.
Cô đang nghĩ thì đúng lúc nam chính trong phim truyền hình xuất hiện.
Ngược lại thì vẻ ngoài của nam chính khá hơn người anh em tốt lưu ban tám năm của mình khá nhiều, ít nhất nếp nhăn trên mặt không rõ ràng, nhưng nếu xét về độ tinh xảo của ngũ quan...
Nguyễn Linh lại nhìn Diệp Hủ, cho ra một kết luận: Còn kém xa Diệp Hủ.
Cô nhìn rất thoải mái, trái lại khiến người bị nhìn thấy không được tự nhiên.
Đầu tiên Diệp Hủ mím môi, sau đó lại di chuyển thân thể một chút.
Chờ Nguyễn Linh nhìn đến lần thứ ba, Diệp Hủ rốt cục nhịn không được nữa, lên tiếng: “... Tôi không có giống bọn họ.”
Nguyễn Linh nghe không hiểu: “Cái gì?”
Diệp Hủ: “Yêu sớm.”
Nguyễn Linh mở to hai mắt, sau đó cười đến run rẩy, cả sô pha cũng run rẩy theo.
Diệp Hủ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Linh rốt cục cũng cười xong.
“Mẹ không có ý đó.” Nguyễn Linh nói.
“Mẹ chỉ cảm thấy...” Nguyễn Linh chỉ nam chính trong TV, lại nhìn thiếu niên đầy vẻ hoang mang: “Con đẹp trai hơn nam chính trong đó nhiều, nếu để con diễn, bộ phim này nói không chừng sẽ nổi tiếng đấy.”
Diệp Hủ ngơ ngẩn.
Tiếp theo nhanh chóng quay mặt đi, dời khỏi ánh mắt của Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh hứng thú nhìn chằm chằm lỗ tai niên, quả nhiên phát hiện bên tai cậu có một tầng đỏ nhạt.
“Tôi vẫn nên lo học hành thì hơn.” Thiếu niên bỗng nhiên rầu rĩ nói.
Nghe vậy, đầu tiên Nguyễn Linh có chút kinh ngạc nhướng lông mày, sau đó lại giật mình.
Bình thường con trai ở tuổi này, nếu có cơ hội tiến vào giới giải trí được vạn ngườι theo đuổi kiếm được nhiều tiền, nhất định là khó có thể cự tuyệt.
Nhưng nhà họ Diệp chính là “tư bản” trong truyền thuyết, là sự tồn tại mà tất cả diễn viên lớn nhỏ trong giới giải trí đều muốn lấy lòng.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, quan hệ giữa Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì không phải vẫn không tốt sao? Trùng hợp bây giờ Diệp Hủ đang ở độ tuổi phản nghịch nhất, chẳng lẽ không nghĩ tới dựa vào năng lực của mình, thoát khỏi cái bóng của bố ư?
Vì Nguyễn Linh có chút tò mò truy hỏi: “Vì sao?”
Diệp Hủ trầm mặc một chút, phun ra hai chữ: “Phiền phức.”
Nguyễn nghi hoặc: “Cái gì?”
Diệp Hủ do dự một chút, nói: “Trong trường học có người vào giới giải trí, bình thường luôn có người bên ngoài trường đến tìm, còn có rất nhiều phỏng vấn. rất nhiều chuyện, rất phiền phức.”
Nguyễn Linh trợn tròn mắt, bỗng nhiên nhớ một chuyện.
Ngay ngày đầu tiên cô đến trường Diệp Hủ, hình như cô nhìn thấy một đám người ở cổng trường, vây quanh một học sinh nghe nói là ngôi sao.
Tên là gì nhỉ?
Nguyễn Linh hồi tưởng một chút, không nhớ ra.
Hệ thống: [Nam phụ Hứa Trừng trong tiểu thuyết, học cùng lớp với Diệp Hủ, debut trong một nhóm nhạc nam, trước mắt đang chuyển sang làm diễn viên.]
Nguyễn Linh hiểu ra, hỏi Diệp Hủ: “Ý con là, thành viên nhóm nhạc nam trong lớp con à?”
Diệp Hủ ngẩn ra: “Cô biết cậu ta sao?”
Nguyễn Linh: “Không biết, chỉ là nghe người khác nói.”
Diệp Hủ “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa.
Nguyễn Linh như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Hủ, bỗng nhiên nghĩ đến nam phụ còn chưa gặp mặt kia, dường như tương lai sẽ trở thành tình địch của Diệp Hủ.
Một ngọn lửa nhiều chuyện đột nhiên dấy lên: Diệp Hủ và Hứa Trừng ai đẹp trai hơn? Diệp Hủ sao thắng được tình địch, giành được trái tim của nữ chính?
Nguyễn Linh tò mò hỏi Diệp Hủ: “Diễn viên trong trường các con, từng đóng phim gì thế? Con biết không?”
Diệp Hủ: “......”
Nguyễn Linh: “Con chưa xem à?”
Ánh mắt Diệp Hủ lóe hỏi ngược lại: “Cô muốn xem?”
Nguyễn Linh gật đầu: “Ừ, có chút tò mò.”
Hiện tại dàn diễn viên trong phim này quá gượng gạo, cô thật sự xem không nổi nữa, muốn đổi phim khác.
Diệp Hủ mím môi, bỗng nhiên trầm mặc cầm lấy điều khiển từ xa trong tay Nguyễn Linh, sau một phen thao tác, hình ảnh trên TV biến thành một bộ phim đô thị.
Sau khi chọn xong, Diệp Hủ lại trầm mặc ném điều khiển về.
Nguyễn Linh nhìn điều khiển từ xa xẹt qua một đường parabol nho nhỏ đáp xuống sô pha, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Có chút thô bạo đấy, thiếu niên.
Lại nhìn sang thì thấy Diệp Hủ đã quay mặt đi xem tivi, để lại cho cô một đường quai hàm rõ ràng.
Nguyễn Linh suýt nữa bật cười: Không hổ là nam chính trong truyện vườn trường, ngay cả cách nổi giận cũng đáng yêu.
Cô nhịn cười rồi màn hình tivi, cố gắng tìm kiếm nam phụ trong truyện.
Trùng hợp thay, cảnh đầu tiên của tập này là cảnh nữ chính và em trai.
Nguyễn Linh chỉ vào cậu thiếu niên cầm bóng rổ, có đôi mắt tinh anh trên màn hình rồi hỏi Diệp Hủ: “Đó là Hứa Trừng à?”
Diệp Hủ gật đầu, vẫn chỉ cho Nguyễn Linh thấy một bên mặt.
Nguyễn Linh giương mày: “Con không thích cậu ấy à?”
Diệp Hủ trả lời rất nhanh: “Không có.”
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt, quyết định không hỏi nữa.
Cô lại nhìn kỹ nam phụ trong bộ phim truyền hình.
Không hổ là một học sinh trung học có thể ra mắt, Hứa Trừng thực sự có ngoại hình ngang ngửa với Diệp Hủ.
Tuy nhiên, không biết có phải do cô và Diệp Hủ đã ở bên nhau lâu rồi hay không, trong lòng cô đã có sự thiên vị, nên Nguyễn Linh vẫn cảm thấy Diệp Hủ đẹp trai hơn một chút.
Nguyễn Linh quyết định nói thật: “Diệp Hủ.”
Diệp Hủ nhìn cô, mím môi không nói.
Nguyễn Linh nghiêm túc: “Mẹ xem rồi, thấy con vẫn đẹp trai hơn.”
Diệp Hủ: “...”
Mặt cậu thiếu niên đầu đỏ bừng, rồi đột nhiên đứng phắt dậy.
Nguyễn Linh giật mình: “Con đi đâu?”
Công việc của cô vẫn chưa hoàn thành.
Âm thanh bước chân và giọng nói trầm thấp của Diệp Hủ vang lên cùng lúc: “Có hơi khát, đi uống chút nước.”
Nguyễn Linh: “Vậy rót giúp mẹ một ly nước luôn nhé.”
Âm thanh bước chân ngừng lại: “... Được.”
Nguyễn Linh nhìn bóng lưng của Diệp Hủ, suy nghĩ: Đứa trẻ này lớn như vậy rồi, ở trường chắc chắn cũng nhận được thư tình ba bốn lần một tuần.
Sao lại còn ngại ngùng như vậy?
...
Diệp Hủ rót hai cốc nước, đặt lên bàn trà rồi hai người tiếp tục xem tivi.
Về mặt ngoại hình của bộ phim này thực sự tốt hơn bộ phim truyền hình vườn trước đó rất nhiều, nhưng cốt truyện thực sự có phần nhàm chán.
Nguyễn Linh thấy nữ chính và bạn thân đã tâm sự năm phút thì có hơi buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, nhìn sang Diệp Hủ bên cạnh.
Chàng trai đang ngồi nghiêm chỉnh, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Linh thầm ngưỡng mộ sự kiên định của Diệp Hủ, không hổ là học sinh giỏi thường xuyên đứng đầu lớp, cốt truyện nhàm chán như vậy cũng có thể xem được.
Nhớ lại phải xem hai tiếng mớᎥ tính là hoàn thành nhiệm vụ, Nguyễn Linh thuyết phục bản thân cố gắng thêm một chút, nói không chừng sau đó sẽ hay hơn.
Trên màn hình tivi, nữ chính và bạn thân vẫn đang trò chuyện thâu đêm, nhưng đôi mắt của Nguyễn Linh ngày càng nặng̝ trĩu.
...
Trong phòng khách, Diệp Hủ nhìn thấy Nguyễn Linh đang ngủ trên ghế sofa, không khỏi bật cười.
Cốt truyện trong phim cuối cùng cũng có tiến triển, nữ chính và nam chính nhìn nhau đắm đuối, trong loa cũng vang lên giai điệu du dương.
Tuy nhiên, người phụ nữ mớᎥ đây còn lớn tiếng tuyên bố “không xem đến đoạn kết không được đi” thì hiện tại lại hoàn toàn không biết gì, đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cô ngả đầu dựa vào tay vịn, chiếc áo ngắn tay do tư thế mà cuộn lên vài cm, để lộ ra vòng eo phẳng lì mờ mờ.
Diệp Hủ: “...”
Cậu nhìn Nguyễn Linh, rồi lại nhìn điều hòa đang bật ở nhà.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Hủ lặng lẽ cầm lấy chiếc chăn trên ghế sofa bên kia đắp lên người Nguyễn Linh.
Cậu lại giảm âm lượng tivi, đặt điều khiển từ xa lên bàn trà, đề phòng bị người phụ nữ trong giấc mơ làm rơi.
Sau đó, Diệp Hủ đi lên lầu.
Hai phút sau, Diệp Hủ cầm theo một cuốn sách trở lại.
Nhìn thấy Nguyễn Linh đang cuộn tròn trên ghế sofa, chiếm lấy gần hết ghế sofa, Diệp Hủ do dự một lúc.
Sau đó, cậu đi đến chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Nguyễn Linh, từ từ ngồi xuống.
Như vậy khi cô tỉnh dậy, có lẽ sẽ không trách cậu đâu nhỉ.
Diệp Hủ nghĩ vậy, lật giở trang sách đầu tiên.
...
Nguyễn Linh tỉnh dậy, theo bản năng liếc nhìn đồng hồ trên tường.
11 giờ 25 phút, sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Sau đó, cô lại nhớ ra nhiệm vụ của mình.
Nguyễn Linh dụi mắt, trước tiên nhìn sang ghế sofa bên trái của mình, không có ai.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành.] Hệ thống đột nhiên xuất hiện với giọng điệu ủ rũ.
Đầu óc mớᎥ tỉnh dậy có chút chậm chạp, cô phản ứng một lúc, nhận ra ý nghĩa của việc nhiệm vụ được xác định thành công.
Nguyễn Linh nhìn xung quanh, mớᎥ phát hiện ra Diệp Hủ không biết đã chạy đến bên kia của cô từ khi nào, tay đang cầm một cuốn sách.
“Con vẫn ở đây… Chưa đi à?” Nguyễn Linh ngạc nhiên hỏi.
Vốn đây là hình ảnh vô cùng tốt đẹp, đáng tiếc dường như diễn viên chọn không đúng, người anh em của nam chính nói “Cậu còn nói cậu không thích cậu ấy” rồi cười rộ hiện lên ít nhất ba nếp nhăn ở khóe mắt, xem ra ít nhất phải lưu ban đến tám năm.
Diễn viên nữ chính cũng không tệ lắm, khuôn mặt trắng nõn không có nếp nhăn, nhưng diễn xuất lại cần nâng cao, sự thành thục và khôn khéo trong ánh mắt cũng không giấu được.
Nguyễn Linh nhìn thiếu niên mặt mày tinh xảo, làn da trắng nõn bên cạnh, trong lòng cảm thán: 3D quả nhiên không thể so sánh với người giấy! Diệp Hủ thân là nam chính trong tiểu thuyết vườn trường, so với diễn viên trong phim truyền hình thì đẹp trai hơn nhiều.
Cô đang nghĩ thì đúng lúc nam chính trong phim truyền hình xuất hiện.
Ngược lại thì vẻ ngoài của nam chính khá hơn người anh em tốt lưu ban tám năm của mình khá nhiều, ít nhất nếp nhăn trên mặt không rõ ràng, nhưng nếu xét về độ tinh xảo của ngũ quan...
Nguyễn Linh lại nhìn Diệp Hủ, cho ra một kết luận: Còn kém xa Diệp Hủ.
Cô nhìn rất thoải mái, trái lại khiến người bị nhìn thấy không được tự nhiên.
Đầu tiên Diệp Hủ mím môi, sau đó lại di chuyển thân thể một chút.
Chờ Nguyễn Linh nhìn đến lần thứ ba, Diệp Hủ rốt cục nhịn không được nữa, lên tiếng: “... Tôi không có giống bọn họ.”
Nguyễn Linh nghe không hiểu: “Cái gì?”
Diệp Hủ: “Yêu sớm.”
Nguyễn Linh mở to hai mắt, sau đó cười đến run rẩy, cả sô pha cũng run rẩy theo.
Diệp Hủ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Linh rốt cục cũng cười xong.
“Mẹ không có ý đó.” Nguyễn Linh nói.
“Mẹ chỉ cảm thấy...” Nguyễn Linh chỉ nam chính trong TV, lại nhìn thiếu niên đầy vẻ hoang mang: “Con đẹp trai hơn nam chính trong đó nhiều, nếu để con diễn, bộ phim này nói không chừng sẽ nổi tiếng đấy.”
Diệp Hủ ngơ ngẩn.
Tiếp theo nhanh chóng quay mặt đi, dời khỏi ánh mắt của Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh hứng thú nhìn chằm chằm lỗ tai niên, quả nhiên phát hiện bên tai cậu có một tầng đỏ nhạt.
“Tôi vẫn nên lo học hành thì hơn.” Thiếu niên bỗng nhiên rầu rĩ nói.
Nghe vậy, đầu tiên Nguyễn Linh có chút kinh ngạc nhướng lông mày, sau đó lại giật mình.
Bình thường con trai ở tuổi này, nếu có cơ hội tiến vào giới giải trí được vạn ngườι theo đuổi kiếm được nhiều tiền, nhất định là khó có thể cự tuyệt.
Nhưng nhà họ Diệp chính là “tư bản” trong truyền thuyết, là sự tồn tại mà tất cả diễn viên lớn nhỏ trong giới giải trí đều muốn lấy lòng.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, quan hệ giữa Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì không phải vẫn không tốt sao? Trùng hợp bây giờ Diệp Hủ đang ở độ tuổi phản nghịch nhất, chẳng lẽ không nghĩ tới dựa vào năng lực của mình, thoát khỏi cái bóng của bố ư?
Vì Nguyễn Linh có chút tò mò truy hỏi: “Vì sao?”
Diệp Hủ trầm mặc một chút, phun ra hai chữ: “Phiền phức.”
Nguyễn nghi hoặc: “Cái gì?”
Diệp Hủ do dự một chút, nói: “Trong trường học có người vào giới giải trí, bình thường luôn có người bên ngoài trường đến tìm, còn có rất nhiều phỏng vấn. rất nhiều chuyện, rất phiền phức.”
Nguyễn Linh trợn tròn mắt, bỗng nhiên nhớ một chuyện.
Ngay ngày đầu tiên cô đến trường Diệp Hủ, hình như cô nhìn thấy một đám người ở cổng trường, vây quanh một học sinh nghe nói là ngôi sao.
Tên là gì nhỉ?
Nguyễn Linh hồi tưởng một chút, không nhớ ra.
Hệ thống: [Nam phụ Hứa Trừng trong tiểu thuyết, học cùng lớp với Diệp Hủ, debut trong một nhóm nhạc nam, trước mắt đang chuyển sang làm diễn viên.]
Nguyễn Linh hiểu ra, hỏi Diệp Hủ: “Ý con là, thành viên nhóm nhạc nam trong lớp con à?”
Diệp Hủ ngẩn ra: “Cô biết cậu ta sao?”
Nguyễn Linh: “Không biết, chỉ là nghe người khác nói.”
Diệp Hủ “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa.
Nguyễn Linh như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Hủ, bỗng nhiên nghĩ đến nam phụ còn chưa gặp mặt kia, dường như tương lai sẽ trở thành tình địch của Diệp Hủ.
Một ngọn lửa nhiều chuyện đột nhiên dấy lên: Diệp Hủ và Hứa Trừng ai đẹp trai hơn? Diệp Hủ sao thắng được tình địch, giành được trái tim của nữ chính?
Nguyễn Linh tò mò hỏi Diệp Hủ: “Diễn viên trong trường các con, từng đóng phim gì thế? Con biết không?”
Diệp Hủ: “......”
Nguyễn Linh: “Con chưa xem à?”
Ánh mắt Diệp Hủ lóe hỏi ngược lại: “Cô muốn xem?”
Nguyễn Linh gật đầu: “Ừ, có chút tò mò.”
Hiện tại dàn diễn viên trong phim này quá gượng gạo, cô thật sự xem không nổi nữa, muốn đổi phim khác.
Diệp Hủ mím môi, bỗng nhiên trầm mặc cầm lấy điều khiển từ xa trong tay Nguyễn Linh, sau một phen thao tác, hình ảnh trên TV biến thành một bộ phim đô thị.
Sau khi chọn xong, Diệp Hủ lại trầm mặc ném điều khiển về.
Nguyễn Linh nhìn điều khiển từ xa xẹt qua một đường parabol nho nhỏ đáp xuống sô pha, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Có chút thô bạo đấy, thiếu niên.
Lại nhìn sang thì thấy Diệp Hủ đã quay mặt đi xem tivi, để lại cho cô một đường quai hàm rõ ràng.
Nguyễn Linh suýt nữa bật cười: Không hổ là nam chính trong truyện vườn trường, ngay cả cách nổi giận cũng đáng yêu.
Cô nhịn cười rồi màn hình tivi, cố gắng tìm kiếm nam phụ trong truyện.
Trùng hợp thay, cảnh đầu tiên của tập này là cảnh nữ chính và em trai.
Nguyễn Linh chỉ vào cậu thiếu niên cầm bóng rổ, có đôi mắt tinh anh trên màn hình rồi hỏi Diệp Hủ: “Đó là Hứa Trừng à?”
Diệp Hủ gật đầu, vẫn chỉ cho Nguyễn Linh thấy một bên mặt.
Nguyễn Linh giương mày: “Con không thích cậu ấy à?”
Diệp Hủ trả lời rất nhanh: “Không có.”
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt, quyết định không hỏi nữa.
Cô lại nhìn kỹ nam phụ trong bộ phim truyền hình.
Không hổ là một học sinh trung học có thể ra mắt, Hứa Trừng thực sự có ngoại hình ngang ngửa với Diệp Hủ.
Tuy nhiên, không biết có phải do cô và Diệp Hủ đã ở bên nhau lâu rồi hay không, trong lòng cô đã có sự thiên vị, nên Nguyễn Linh vẫn cảm thấy Diệp Hủ đẹp trai hơn một chút.
Nguyễn Linh quyết định nói thật: “Diệp Hủ.”
Diệp Hủ nhìn cô, mím môi không nói.
Nguyễn Linh nghiêm túc: “Mẹ xem rồi, thấy con vẫn đẹp trai hơn.”
Diệp Hủ: “...”
Mặt cậu thiếu niên đầu đỏ bừng, rồi đột nhiên đứng phắt dậy.
Nguyễn Linh giật mình: “Con đi đâu?”
Công việc của cô vẫn chưa hoàn thành.
Âm thanh bước chân và giọng nói trầm thấp của Diệp Hủ vang lên cùng lúc: “Có hơi khát, đi uống chút nước.”
Nguyễn Linh: “Vậy rót giúp mẹ một ly nước luôn nhé.”
Âm thanh bước chân ngừng lại: “... Được.”
Nguyễn Linh nhìn bóng lưng của Diệp Hủ, suy nghĩ: Đứa trẻ này lớn như vậy rồi, ở trường chắc chắn cũng nhận được thư tình ba bốn lần một tuần.
Sao lại còn ngại ngùng như vậy?
...
Diệp Hủ rót hai cốc nước, đặt lên bàn trà rồi hai người tiếp tục xem tivi.
Về mặt ngoại hình của bộ phim này thực sự tốt hơn bộ phim truyền hình vườn trước đó rất nhiều, nhưng cốt truyện thực sự có phần nhàm chán.
Nguyễn Linh thấy nữ chính và bạn thân đã tâm sự năm phút thì có hơi buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, nhìn sang Diệp Hủ bên cạnh.
Chàng trai đang ngồi nghiêm chỉnh, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Linh thầm ngưỡng mộ sự kiên định của Diệp Hủ, không hổ là học sinh giỏi thường xuyên đứng đầu lớp, cốt truyện nhàm chán như vậy cũng có thể xem được.
Nhớ lại phải xem hai tiếng mớᎥ tính là hoàn thành nhiệm vụ, Nguyễn Linh thuyết phục bản thân cố gắng thêm một chút, nói không chừng sau đó sẽ hay hơn.
Trên màn hình tivi, nữ chính và bạn thân vẫn đang trò chuyện thâu đêm, nhưng đôi mắt của Nguyễn Linh ngày càng nặng̝ trĩu.
...
Trong phòng khách, Diệp Hủ nhìn thấy Nguyễn Linh đang ngủ trên ghế sofa, không khỏi bật cười.
Cốt truyện trong phim cuối cùng cũng có tiến triển, nữ chính và nam chính nhìn nhau đắm đuối, trong loa cũng vang lên giai điệu du dương.
Tuy nhiên, người phụ nữ mớᎥ đây còn lớn tiếng tuyên bố “không xem đến đoạn kết không được đi” thì hiện tại lại hoàn toàn không biết gì, đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cô ngả đầu dựa vào tay vịn, chiếc áo ngắn tay do tư thế mà cuộn lên vài cm, để lộ ra vòng eo phẳng lì mờ mờ.
Diệp Hủ: “...”
Cậu nhìn Nguyễn Linh, rồi lại nhìn điều hòa đang bật ở nhà.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Hủ lặng lẽ cầm lấy chiếc chăn trên ghế sofa bên kia đắp lên người Nguyễn Linh.
Cậu lại giảm âm lượng tivi, đặt điều khiển từ xa lên bàn trà, đề phòng bị người phụ nữ trong giấc mơ làm rơi.
Sau đó, Diệp Hủ đi lên lầu.
Hai phút sau, Diệp Hủ cầm theo một cuốn sách trở lại.
Nhìn thấy Nguyễn Linh đang cuộn tròn trên ghế sofa, chiếm lấy gần hết ghế sofa, Diệp Hủ do dự một lúc.
Sau đó, cậu đi đến chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Nguyễn Linh, từ từ ngồi xuống.
Như vậy khi cô tỉnh dậy, có lẽ sẽ không trách cậu đâu nhỉ.
Diệp Hủ nghĩ vậy, lật giở trang sách đầu tiên.
...
Nguyễn Linh tỉnh dậy, theo bản năng liếc nhìn đồng hồ trên tường.
11 giờ 25 phút, sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Sau đó, cô lại nhớ ra nhiệm vụ của mình.
Nguyễn Linh dụi mắt, trước tiên nhìn sang ghế sofa bên trái của mình, không có ai.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành.] Hệ thống đột nhiên xuất hiện với giọng điệu ủ rũ.
Đầu óc mớᎥ tỉnh dậy có chút chậm chạp, cô phản ứng một lúc, nhận ra ý nghĩa của việc nhiệm vụ được xác định thành công.
Nguyễn Linh nhìn xung quanh, mớᎥ phát hiện ra Diệp Hủ không biết đã chạy đến bên kia của cô từ khi nào, tay đang cầm một cuốn sách.
“Con vẫn ở đây… Chưa đi à?” Nguyễn Linh ngạc nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.