Chương 26
Hoàn Hoàn
27/05/2022
Làn da trắng sáng giống như bạch ngọc, đôi mắt hẹp dài mang theo vài phần nguy hiểm, nốt ruồi son ngay bên mắt trái càng tôn lên sự ma mị. Gương mặt tuyệt mĩ giống như được người khác họa ra vậy, không giống Bạch Tử Duệ dịu dàng như nước, Hàn Tư Lam rực rỡ, tràn đầy sinh khí mà lại có đôi chút giống Âu Sở Kì thanh lãnh như băng tuyết mùa đông, khiến người khác không dám chạm vào. Giọng nói lạnh lẽo giống như dáng vẻ của hắn bây giờ vậy:
- Ngươi là người của cung nào.
Tôi lúc này không có tâm trạng trả lời hắn, thấy bên ngoài người đã đi hết vội cúi xuống tay áo hắn chui qua. Hắn ngạc nhiên nhìn từng hành động của tôi, rồi nhìn xuống tay áo của mình giống như đang xem một chuyện rất kì lạ. Tôi lúc này mới nhận ra bản thân vẫn còn đang trong vòng nguy hiểm liền cảnh giác nhìn hắn, hỏi:
- Vậy ngươi nói ngươi là ai đi rồi ta sẽ trả lời.
- Ngươi đây là đang ra đề nghị với ta.
Tôi gật đầu dù trong lòng hơi sợ một chút bởi hắn có khi một lời không hợp liền đem tôi cấp giết. Tôi lén nhìn lên hắn, trong căn phòng tối tăm chỉ có hai người khiến tôi thấy có chút kì lạ nhưng đợi một lúc vẫn không thấy hắn lên tiếng, tôi liền quơ nhẹ lên không trung để xem hắn đã đi chưa, thấy không có gì tôi liền thở phào nhẹ nhõm, lần mò đến cánh cửa, chẳng may chiếc mũi lại bị đụng bởi một thứ gì đó rất vững chắc khiến tôi đau đến chảy nước mắt.
- Ngươi không thể đi đứng cẩn thận được à.
Tôi giật mình phát hiện hắn thế nhưng vẫn chưa đi, hơn hết vừa nãy tôi đụng phải chính là lưng hắn, vội lùi ra xa, giọng điệu ấp úng:
- Ngươi vẫn chưa đi.
Hắn hỏi ngược lại tôi:
- Sao ta phải đi.
- Ta...thôi không nói với ngươi nữa.
Tôi mò mẫn trong bóng tối, cuối cùng cũng sờ được đến cánh cửa, định mở ra thì đám binh lính canh gác quay lại khiến ta suýt chút nữa thì bị ngã xuống. Một trong số đó vang lên:
- Có phải ngươi nghe nhầm không, chỗ này làm gì có ai đâu.
Giọng nói bình thường mang theo chút ngờ vực:
- Sao có thể chứ, hình như căn phòng này chúng ta chưa vào.
Tôi đứng sau cánh cửa mà trái tim cứ đập liên hồi vì lo lắng, cứ tưởng bọn họ sẽ vào đây ai ngờ:
- Nếu không thấy thì thôi, chắc chỉ có con mèo nào lảng vảng quanh chỗ này nên ngươi mới nghe nhầm thôi. Chúng ta nên tuần tra chỗ khác thì tốt hơn.
Nghe được những lời này tôi liền thở phào một cách nhẹ nhõm. Quay qua nhìn hắn, lúc này đã có ánh đèn nhưng căn phòng lại trở nên trống rỗng không có ai, mà cánh cửa sổ đã mở ra từ lúc nào không hay, vì vậy mà từng đợt gió thổi vào khiến tôi có chút lạnh, trong lòng không khỏi nghĩ thầm “tên đó đúng là nhát gan mà, người còn chưa vào mà hắn đã trốn rồi”.
Lúc này tôi cảm thấy bụng mình hình như hết đau rồi, vội mở hé cánh cửa để xem có ai không rồi mới bước ra.
Khung cảnh ngoài kia vẫn sáng rực rỡ, nổi bật giữa bầu trời đêm tĩnh mịch. Tôi bước từng bước trở về chỗ cũ thì bị một giọng nói ở phía sau làm cho giật mình:
- Ngươi là nha hoàn của ai tại sao lại ở chỗ này.
Tôi lo lắng đến đổ mồ hôi hột, định lơ đi nhưng tên đó đã đi đến đứng trước mặt tôi, tôi liền lấy tay che mặt, không hiểu sao tôi lại phải trốn nữa:
- Nô tì chỉ là nha hoàn theo hầu bên cạnh chủ tử vào cung thôi.
- Chủ tử ngươi là ai.
- Là...là thiếu gia Bạch Tử Duệ.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên phát hiện người đứng trước mặt mình thế nhưng lại là Âu Sở Kì. Hắn cũng ngạc nhiên khi tôi lại ở chỗ này. Nhớ lại đêm hôm đó ở phủ Tướng quân, bất giác ánh mắt tôi nhìn xuống cánh tay y. Một bộ xiêm y màu lục nhạt với những đường nét tinh xảo, nổi bật trên nền da tuyết trắng của y, gương mặt đẹp tựa thiên tiên cùng khí chất lạnh nhạt, băng lãnh càng khiến người khác không dám nhúng chàm. Chiếc quạt màu trắng được y cẩn thận phe phẩy trước ngực. Trong lúc không biết nói gì thêm thì Âu Sở Kì lên tiếng:
- Trán ngươi bị sao vậy.
Tôi chạm nhẹ lên vùng trán của mình, thấy nó hơi sưng nhớ liền lại chuyện vừa rồi vội cười:
- À chỉ là vết thương nhỏ, ngài không cần để tâm.
- Ta cũng chỉ hỏi thôi ngươi không cần tự biên tự diễn.
Trán tôi nổi đầy vạch hắc tuyến, mấy người này có thật là nhân vật chính không vậy. Đương lúc suy nghĩ thì một lọ thuốc màu trắng ném vào tay tôi, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì Âu Sở Kì đã quay lưng đi nói:
- Ngươi cầm lấy rồi bôi đi, coi như trả ơn việc lần trước ngươi giúp ta.
Tôi nhìn lọ thuốc trong tay mà không khỏi cảm động, quả đúng là bên ngoài lạnh lùng bên trong nhiều tiền à nhầm bên trong ấm áp mà. Tôi cẩn thận mở lắp ra, mùi hương dịu nhẹ của thảo dược thoang thoảng nơi đầu mũi, tôi đổ nhẹ ra một chất lỏng màu trắng đục sệt lại, rồi bôi lên trán cảm giác mát lạnh, dễ chịu giống như vết thương đã lặn hẳn vậy. Tôi quay qua cảm ơn Âu Sở Kì nhưng y lại biến mất tăm rồi. Cuối cùng đành quay lại chỗ của Bạch Tử Duệ.
Vừa bước vào thì phát hiện tất cả quan khách ở chỗ này đều đang chăm chú nhìn lên một khoảng sân trống, mà tấm bình phong cũng được gỡ xuống, không còn sự ngăn cách như ban đầu. Tôi nhìn lên thì thấy một bóng dáng màu đỏ thướt tha, yểu điệu đang không ngừng xoay tròn, mái tóc dài mềm mại cũng theo từng điệu nhảy của nàng ấy mà di chuyển giống như một tấm lụa thượng hạng. Gương mặt như ẩn như hiện sau chiếc mặt nạ, chỉ lộ một đôi mắt sáng, như ẩn chứa ý cười trong đó, chiếc cằm tinh xảo chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người khác bị mê hoặc. Thân hình mảnh mai, bộ y phục bó sát vào chiếc vòng eo mảnh khảnh của nàng ấy, giống như một chú chim hoàng yến đẹp nhưng lại đầy bí ẩn.
Sau điệu nhảy kinh diễm đó, dường như tất cả mọi người vẫn chưa thoát ra được, những vị công tử tuấn tú vẫn nhìn chằm chằm lên người nữ nhân ấy mà những vị tiểu thư ở dưới kia thì lại có nhiều biểu cảm khác nhau, có người thì ganh ghét, đố kị, có người hâm mộ nhưng chủ yếu vẫn là sự không cam lòng vì bị tước hết sự chú ý.
Là nữ nhân ai mà chẳng muốn mình nổi bật nhất, vì vậy tôi cũng có mấy phần đồng cảm với họ. Lúc này vị nữ nhân xinh đẹp kia liền bước đến chỗ Hoàng thượng, Hoàng hậu rồi tháo bỏ chiếc mặt nạ xuống. Nếu lúc nãy còn khiến người khác cảm thấy tò mò vì dung mạo của nàng ấy thì bây giờ chính là kinh diễm vì nhan sắc khuynh quốc khuynh thành này. Hạ Diệu Âm mỉm cười dịu dàng nói:
- Là tiểu nữ tài năng không đủ, khiến mọi người chê cười rồi.
Hoàng thượng nghe vậy liền vỗ tay cười, Hoàng hậu ngồi bên cạnh cũng vì dung nhan của nàng ấy mà có chút nghi kị nhưng vẫn phải thể hiện là một mẫu nghi rộng lượng:
- Tốt, quả nhiên không hổ danh là đệ nhất tài nữ kinh thành. Đây là chiếc vòng ngọc lục đỏ do năm đó thái hậu thưởng cho ta nay nhìn ngươi ta thấy rất hợp vì vậy liền thưởng cho ngươi.
- Tạ ơn hoàng hậu.
Hạ Diệu Âm quỳ xuống tạ ơn, tôi đứng đằng xa còn có thể thấy được một ánh mắt không cam lòng của vị nữ nhân đang ngồi bên cạnh hoàng hậu kia, hai tay vò chặt chiếc khăn, ánh mắt thù địch nhìn về phía Hạ Diệu Âm
- Ngươi là người của cung nào.
Tôi lúc này không có tâm trạng trả lời hắn, thấy bên ngoài người đã đi hết vội cúi xuống tay áo hắn chui qua. Hắn ngạc nhiên nhìn từng hành động của tôi, rồi nhìn xuống tay áo của mình giống như đang xem một chuyện rất kì lạ. Tôi lúc này mới nhận ra bản thân vẫn còn đang trong vòng nguy hiểm liền cảnh giác nhìn hắn, hỏi:
- Vậy ngươi nói ngươi là ai đi rồi ta sẽ trả lời.
- Ngươi đây là đang ra đề nghị với ta.
Tôi gật đầu dù trong lòng hơi sợ một chút bởi hắn có khi một lời không hợp liền đem tôi cấp giết. Tôi lén nhìn lên hắn, trong căn phòng tối tăm chỉ có hai người khiến tôi thấy có chút kì lạ nhưng đợi một lúc vẫn không thấy hắn lên tiếng, tôi liền quơ nhẹ lên không trung để xem hắn đã đi chưa, thấy không có gì tôi liền thở phào nhẹ nhõm, lần mò đến cánh cửa, chẳng may chiếc mũi lại bị đụng bởi một thứ gì đó rất vững chắc khiến tôi đau đến chảy nước mắt.
- Ngươi không thể đi đứng cẩn thận được à.
Tôi giật mình phát hiện hắn thế nhưng vẫn chưa đi, hơn hết vừa nãy tôi đụng phải chính là lưng hắn, vội lùi ra xa, giọng điệu ấp úng:
- Ngươi vẫn chưa đi.
Hắn hỏi ngược lại tôi:
- Sao ta phải đi.
- Ta...thôi không nói với ngươi nữa.
Tôi mò mẫn trong bóng tối, cuối cùng cũng sờ được đến cánh cửa, định mở ra thì đám binh lính canh gác quay lại khiến ta suýt chút nữa thì bị ngã xuống. Một trong số đó vang lên:
- Có phải ngươi nghe nhầm không, chỗ này làm gì có ai đâu.
Giọng nói bình thường mang theo chút ngờ vực:
- Sao có thể chứ, hình như căn phòng này chúng ta chưa vào.
Tôi đứng sau cánh cửa mà trái tim cứ đập liên hồi vì lo lắng, cứ tưởng bọn họ sẽ vào đây ai ngờ:
- Nếu không thấy thì thôi, chắc chỉ có con mèo nào lảng vảng quanh chỗ này nên ngươi mới nghe nhầm thôi. Chúng ta nên tuần tra chỗ khác thì tốt hơn.
Nghe được những lời này tôi liền thở phào một cách nhẹ nhõm. Quay qua nhìn hắn, lúc này đã có ánh đèn nhưng căn phòng lại trở nên trống rỗng không có ai, mà cánh cửa sổ đã mở ra từ lúc nào không hay, vì vậy mà từng đợt gió thổi vào khiến tôi có chút lạnh, trong lòng không khỏi nghĩ thầm “tên đó đúng là nhát gan mà, người còn chưa vào mà hắn đã trốn rồi”.
Lúc này tôi cảm thấy bụng mình hình như hết đau rồi, vội mở hé cánh cửa để xem có ai không rồi mới bước ra.
Khung cảnh ngoài kia vẫn sáng rực rỡ, nổi bật giữa bầu trời đêm tĩnh mịch. Tôi bước từng bước trở về chỗ cũ thì bị một giọng nói ở phía sau làm cho giật mình:
- Ngươi là nha hoàn của ai tại sao lại ở chỗ này.
Tôi lo lắng đến đổ mồ hôi hột, định lơ đi nhưng tên đó đã đi đến đứng trước mặt tôi, tôi liền lấy tay che mặt, không hiểu sao tôi lại phải trốn nữa:
- Nô tì chỉ là nha hoàn theo hầu bên cạnh chủ tử vào cung thôi.
- Chủ tử ngươi là ai.
- Là...là thiếu gia Bạch Tử Duệ.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên phát hiện người đứng trước mặt mình thế nhưng lại là Âu Sở Kì. Hắn cũng ngạc nhiên khi tôi lại ở chỗ này. Nhớ lại đêm hôm đó ở phủ Tướng quân, bất giác ánh mắt tôi nhìn xuống cánh tay y. Một bộ xiêm y màu lục nhạt với những đường nét tinh xảo, nổi bật trên nền da tuyết trắng của y, gương mặt đẹp tựa thiên tiên cùng khí chất lạnh nhạt, băng lãnh càng khiến người khác không dám nhúng chàm. Chiếc quạt màu trắng được y cẩn thận phe phẩy trước ngực. Trong lúc không biết nói gì thêm thì Âu Sở Kì lên tiếng:
- Trán ngươi bị sao vậy.
Tôi chạm nhẹ lên vùng trán của mình, thấy nó hơi sưng nhớ liền lại chuyện vừa rồi vội cười:
- À chỉ là vết thương nhỏ, ngài không cần để tâm.
- Ta cũng chỉ hỏi thôi ngươi không cần tự biên tự diễn.
Trán tôi nổi đầy vạch hắc tuyến, mấy người này có thật là nhân vật chính không vậy. Đương lúc suy nghĩ thì một lọ thuốc màu trắng ném vào tay tôi, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì Âu Sở Kì đã quay lưng đi nói:
- Ngươi cầm lấy rồi bôi đi, coi như trả ơn việc lần trước ngươi giúp ta.
Tôi nhìn lọ thuốc trong tay mà không khỏi cảm động, quả đúng là bên ngoài lạnh lùng bên trong nhiều tiền à nhầm bên trong ấm áp mà. Tôi cẩn thận mở lắp ra, mùi hương dịu nhẹ của thảo dược thoang thoảng nơi đầu mũi, tôi đổ nhẹ ra một chất lỏng màu trắng đục sệt lại, rồi bôi lên trán cảm giác mát lạnh, dễ chịu giống như vết thương đã lặn hẳn vậy. Tôi quay qua cảm ơn Âu Sở Kì nhưng y lại biến mất tăm rồi. Cuối cùng đành quay lại chỗ của Bạch Tử Duệ.
Vừa bước vào thì phát hiện tất cả quan khách ở chỗ này đều đang chăm chú nhìn lên một khoảng sân trống, mà tấm bình phong cũng được gỡ xuống, không còn sự ngăn cách như ban đầu. Tôi nhìn lên thì thấy một bóng dáng màu đỏ thướt tha, yểu điệu đang không ngừng xoay tròn, mái tóc dài mềm mại cũng theo từng điệu nhảy của nàng ấy mà di chuyển giống như một tấm lụa thượng hạng. Gương mặt như ẩn như hiện sau chiếc mặt nạ, chỉ lộ một đôi mắt sáng, như ẩn chứa ý cười trong đó, chiếc cằm tinh xảo chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người khác bị mê hoặc. Thân hình mảnh mai, bộ y phục bó sát vào chiếc vòng eo mảnh khảnh của nàng ấy, giống như một chú chim hoàng yến đẹp nhưng lại đầy bí ẩn.
Sau điệu nhảy kinh diễm đó, dường như tất cả mọi người vẫn chưa thoát ra được, những vị công tử tuấn tú vẫn nhìn chằm chằm lên người nữ nhân ấy mà những vị tiểu thư ở dưới kia thì lại có nhiều biểu cảm khác nhau, có người thì ganh ghét, đố kị, có người hâm mộ nhưng chủ yếu vẫn là sự không cam lòng vì bị tước hết sự chú ý.
Là nữ nhân ai mà chẳng muốn mình nổi bật nhất, vì vậy tôi cũng có mấy phần đồng cảm với họ. Lúc này vị nữ nhân xinh đẹp kia liền bước đến chỗ Hoàng thượng, Hoàng hậu rồi tháo bỏ chiếc mặt nạ xuống. Nếu lúc nãy còn khiến người khác cảm thấy tò mò vì dung mạo của nàng ấy thì bây giờ chính là kinh diễm vì nhan sắc khuynh quốc khuynh thành này. Hạ Diệu Âm mỉm cười dịu dàng nói:
- Là tiểu nữ tài năng không đủ, khiến mọi người chê cười rồi.
Hoàng thượng nghe vậy liền vỗ tay cười, Hoàng hậu ngồi bên cạnh cũng vì dung nhan của nàng ấy mà có chút nghi kị nhưng vẫn phải thể hiện là một mẫu nghi rộng lượng:
- Tốt, quả nhiên không hổ danh là đệ nhất tài nữ kinh thành. Đây là chiếc vòng ngọc lục đỏ do năm đó thái hậu thưởng cho ta nay nhìn ngươi ta thấy rất hợp vì vậy liền thưởng cho ngươi.
- Tạ ơn hoàng hậu.
Hạ Diệu Âm quỳ xuống tạ ơn, tôi đứng đằng xa còn có thể thấy được một ánh mắt không cam lòng của vị nữ nhân đang ngồi bên cạnh hoàng hậu kia, hai tay vò chặt chiếc khăn, ánh mắt thù địch nhìn về phía Hạ Diệu Âm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.