Chương 30
Hoàn Hoàn
27/05/2022
- Thôi trở về đi, chuyện này đừng nói cho ai hết. Hiện tại thân phận của bọn họ đã có sự cách biệt. Nếu đến tai của Hoàng thượng thì sẽ không tốt đâu.
Tôi cũng không chần chừ mà ngồi lại chỗ này. Dù sao thì những lời của Hàn Tư Lam nói hoàn toàn đúng, một bên là vị hôn thê của người đệ đệ mình, một bên là thần tử nắm trong tay hàng ngàn binh mã. Nay bọn họ có gian tình với nhau không chỉ mặt mũi hoàng gia mất sạch mà đến ngay cả sự tín nhiệm của những người khác đối với vị thiên tử kia cũng dần lung lay. Vì vậy khi đứng trước điều này hẳn sẽ có chút khó xử.
- Ngươi còn đứng đó làm gì mau đi thôi.
- Vâng.
Tôi theo bước chân của Hàn Tư Lam mà rời khỏi chỗ này. Ban đêm, mọi thứ tối tăm chỉ có ánh trăng là mờ ảo không rõ, ánh sáng yếu ớt rọi xuống cung đường trở lại đại sảnh. Mọi thứ an tĩnh đến lạ, tôi ngước lên nhìn Hàn Tư Lam, bóng lưng cao lớn, gương mặt tuấn mĩ cùng thần sắc bình tĩnh khác hẳn với bộ dáng hoa hoa công tử thường ngày. Bỗng hắn lên tiếng phá tan sự suy nghĩ của tôi:
- Ngươi vừa nãy đến đó là có chuyện gì.
- Nếu nô tì nói là mình đi lạc thì ngài có tin không.
Hàn Tư Lam cười nhạt, đáp:
- Cũng đúng với ánh mắt kém như ngươi việc đi lạc trong hoàng cung rộng lớn này cũng thật có khả năng. Qủa nhiên dung mạo tương xứng với đầu óc mà.
Càng nói thì hắn càng cười to khiến cho những nha hoàn, công công đi phía xa ánh mắt không khỏi nhìn về phía bên này. Tôi nghe vậy thì đương nhiên hiểu những lời lẽ ám chỉ của hắn, biết vậy không thèm trả lời hắn rồi. Tôi quay mặt đi, tiến lên phía trước, dù sao đi với tên này, nghe được những lời lẽ xúc phạm của hắn có khi tôi sẽ tăng xông, máu dồn lên não mà chết mất. Hàn Tư Lam đi đằng sau, bước chân cũng nhanh hơn, giọng điệu bỡn cợt nói:
- Ngươi đi nhanh như vậy làm gì, cẩn thận dưới chân.
Tôi còn lâu mới tin hắn, nếu bên dưới thật sự có gì chắc tôi sẽ đi đầu xuống đất mất. Nghĩ vậy tôi càng đi nhanh, nhưng đời có thể bớt xui hơn được không, mới bước được một bước tôi liền ngã xuống một cái hố bị đặt sẵn, mông chạm đất, bên dưới còn có một ít sỏi đá khiến chân tay bị xước một mảng, cơn đau ùa về khiến tôi kêu lên đau đớn. Mà phía bên này Hàn Tư Lam đã cười đến sắp tắt thở rồi, hắn từ trên cao nhìn xuống, tay ôm bụng cười, nói:
- Ha ha...ta đã nói mà, ha...ngươi không nghe.
Tôi tức tối đến dậm chân, nhìn lên trên nó cũng không cao lắm, tôi bám vào vách leo lên, không biết ai lại chơi cái trò này nữa, dám đặt bẫy nơi hoàng cung như vậy. Bỗng một bàn tay chìa ra, Hàn Tư Lam lúc này đã ngừng cười, hơi thấp giọng nói nhưng ánh mắt lại mang theo tia ý cười:
- Lên đi, ta đỡ ngươi.
Nhìn bàn tay trước mặt tôi liền lờ đi, dù sao không phải hắn chọc tôi có lẽ tôi cũng không ra nông nỗi này. Bám chặt vào vách để vươn lên nhưng dưới chân lại có phần đau nhức khiến trán tôi đổ đầy mồ hôi. Bỗng một lực mạnh kéo tôi từ dưới lên, Hàn Tư Lam vòng tay qua ôm eo tôi khi cả người đứng ngay ngắn trên đất thì hắn mới buông ra. Giọng điệu châm chọc khiến tôi tức đến thổ huyết:
- Ngươi về nhớ giảm cân đi nha, hơi mập rồi đấy. Ta kéo ngươi lên cũng mệt đứt hơi đây này, cả eo nữa, ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân không vậy chạm vào chẳng có cảm chút cảm giác gì cả.
Tôi không thèm đáp lại hắn, bước từng bước mệt nhọc trở lại, mà Hàn Tư Lam ở đằng sau đang không ngừng chê trách tôi. Tôi cố gắng tịnh tâm "Không được đánh hắn, không được đánh hắn, quen rồi, đúng vậy quen rồi".
Lúc này thấy ánh đèn đã thấp thoáng ở đằng xa, tôi vui sướng đến quên cả đau. Dù sao đứng cạnh tên này lâu có khi tôi sẽ không nhịn được mà dùng gậy đập hắn tiếp mất mặc dù thân phận không cho phép mình làm vậy. Tôi bước đến đứng sau Bạch Tử Duệ, y quay qua hỏi tôi:
- Ta kêu ngươi chuẩn bị y phục đâu rồi.
Tôi lúc này mới nhớ ra, ban nãy lúc nghe lén cuộc trò chuyện của Bạch Tử Kiệt và Hạ Diệu Âm tôi đã bỏ quên ở chỗ đấy. Tôi lo lắng đến độ tay chân ướt đẫm, ấp úng nói:
- Nô tì...nô tì bỏ quên chưa lấy.
Tưởng chừng như sẽ bị y chỉ trách nhưng không Bạch Tử Duệ chỉ thở dài, rồi đứng dậy nói:
- Vậy ngươi theo ta đi đến phòng thay đồ.
- Dạ.
Tôi nghe đến đây, mặt có chút nóng lên, tôi đúng là con người tồi tệ mà sao lại nghĩ đến chuyện này chứ, đúng là sắc nữ mà. Trong lòng không ngừng kêu gào, nhưng Bạch Tử Duệ một lần nữa nói ra câu trả lời khiến ngọn lửa hừng hực, cháy bỏng trong lòng tôi bỗng dập tắt:
- Ngươi theo ta thì mới có thể không cho người khác tiến vào, không phải sao.
- À...à nô tì hiểu.
Tôi gật đầu như bổ củi, hai tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán, có lẽ đến lúc trở về phủ tôi phải ngủ một giấc mới được, tôi bị ảo tưởng hơi nhiều rồi. Hàn Tư Lam trở lại chỗ thấy tôi và Bạch Tử Duệ sắp rời đi liền tò mò hỏi:
- Tử Duệ ngươi đi đâu vậy, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc mà.
Bạch Tử Duệ hơi mỉm cười, chỉ lên vết bẩn trên y phục đáp:
- Y phục bị bẩn rồi nên ta liền đi thay.
- Vậy sao, ta có mang theo một bộ y phục hiện tại nha hoàn ta đã đặt nó sẵn trong phòng thay đồ ở phía Tây, ngươi có thể dùng tạm. Dù sao hai chúng ta không phải thân hình cũng ngang nhau sao.
- Vậy cảm ơn ngươi.
Nói rồi bọn tôi liền rời đi, đúng là chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chạy. Tôi hơi nhức chân nhưng cũng không dám nói ra chỉ đành ngoan ngoãn theo sau. Đứng trước căn phòng vừa rồi bản thân mới vào, nay lại phải đứng ngoài canh chừng cũng quá kì đi. Bạch Tử Duệ căn dặn tôi:
- Ngươi đứng ở đây, nếu có ai muốn tiến vào liền thông báo cho ta.
- Vâng.
Tiếng cửa phòng bị đóng lại bên trong chỉ có duy nhất một chiếc đèn cầy nhỏ cho nên bóng tối có phần chiếm hữu cả căn phòng. Đứng ngoài đợi cả một khắc nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì khiến tôi có chút bồn chồn nhìn vào bên trong. Bỗng một âm thanh to phát ra từ phía trong căn phòng khiến tôi chưa kịp nghĩ nhiều liền đạp cửa tiến vào giống như một vị anh hùng thực thụ giải cứu nữ thần.
Nhưng cảnh vật bên trong khiến tôi ngạc nhiên đến không khép được miệng, hình ảnh Bạch Tử Duệ nằm dưới sàn, quần áo bị thoát ra một nửa, lộ ra bờ ngực trắng nõn, bên trên là vị hoàng tử cao cao tại thượng và đầy bí hiểm kia, tuy trên mặt vẫn là lớp mặt nạ đáng sợ kia nhưng điều này cũng quá kích thích rồi. Tôi bị sự phấn khích và đầy mãnh liệt này dẫn đến chảy máu mũi rồi, vội lấy hai tay che mắt vào rồi nhỏ giọng nói:
- Làm phiền rồi, hai người tiếp tục, tiếp tục.
Vừa dứt lời tôi liền chạy ra ngoài đóng cửa lại, trái tim vẫn còn đập nhanh vì hồi hộp. Tiếng động bên trong càng ngày càng lớn, đừng nói nói bọn hỏi thật sự làm ở đây đó chứ, như vậy cũng quá...kích thích đi. Nhưng tôi chưa kịp vui sướng thì cánh cửa bị đẩy ra, bộ dáng của Bạch Tửu Duệ lúc này đập vào mắt tôi chính là một người thiếu nam bị ủy khuất. Tôi ngơ ngác nhìn vào bên trong, thấy vậy y bỗng gằn giọng nói:
- Đi về thôi.
- Nhưng mà hắn thì sao.
Âu Thần thần sắc băng lãnh, ánh mắt như hung thần có vẻ nhau sắp giết tôi đến nơi vậy. Chẳng lẽ là mình phá hoại cảnh vui của họ đó chứ. Nhưng mà bọn họ là nam chính mà không phải sao, có phải vì tôi xuất hiện nên bị thấy đổi tuyến tình cảm không hả.
Tôi cũng không chần chừ mà ngồi lại chỗ này. Dù sao thì những lời của Hàn Tư Lam nói hoàn toàn đúng, một bên là vị hôn thê của người đệ đệ mình, một bên là thần tử nắm trong tay hàng ngàn binh mã. Nay bọn họ có gian tình với nhau không chỉ mặt mũi hoàng gia mất sạch mà đến ngay cả sự tín nhiệm của những người khác đối với vị thiên tử kia cũng dần lung lay. Vì vậy khi đứng trước điều này hẳn sẽ có chút khó xử.
- Ngươi còn đứng đó làm gì mau đi thôi.
- Vâng.
Tôi theo bước chân của Hàn Tư Lam mà rời khỏi chỗ này. Ban đêm, mọi thứ tối tăm chỉ có ánh trăng là mờ ảo không rõ, ánh sáng yếu ớt rọi xuống cung đường trở lại đại sảnh. Mọi thứ an tĩnh đến lạ, tôi ngước lên nhìn Hàn Tư Lam, bóng lưng cao lớn, gương mặt tuấn mĩ cùng thần sắc bình tĩnh khác hẳn với bộ dáng hoa hoa công tử thường ngày. Bỗng hắn lên tiếng phá tan sự suy nghĩ của tôi:
- Ngươi vừa nãy đến đó là có chuyện gì.
- Nếu nô tì nói là mình đi lạc thì ngài có tin không.
Hàn Tư Lam cười nhạt, đáp:
- Cũng đúng với ánh mắt kém như ngươi việc đi lạc trong hoàng cung rộng lớn này cũng thật có khả năng. Qủa nhiên dung mạo tương xứng với đầu óc mà.
Càng nói thì hắn càng cười to khiến cho những nha hoàn, công công đi phía xa ánh mắt không khỏi nhìn về phía bên này. Tôi nghe vậy thì đương nhiên hiểu những lời lẽ ám chỉ của hắn, biết vậy không thèm trả lời hắn rồi. Tôi quay mặt đi, tiến lên phía trước, dù sao đi với tên này, nghe được những lời lẽ xúc phạm của hắn có khi tôi sẽ tăng xông, máu dồn lên não mà chết mất. Hàn Tư Lam đi đằng sau, bước chân cũng nhanh hơn, giọng điệu bỡn cợt nói:
- Ngươi đi nhanh như vậy làm gì, cẩn thận dưới chân.
Tôi còn lâu mới tin hắn, nếu bên dưới thật sự có gì chắc tôi sẽ đi đầu xuống đất mất. Nghĩ vậy tôi càng đi nhanh, nhưng đời có thể bớt xui hơn được không, mới bước được một bước tôi liền ngã xuống một cái hố bị đặt sẵn, mông chạm đất, bên dưới còn có một ít sỏi đá khiến chân tay bị xước một mảng, cơn đau ùa về khiến tôi kêu lên đau đớn. Mà phía bên này Hàn Tư Lam đã cười đến sắp tắt thở rồi, hắn từ trên cao nhìn xuống, tay ôm bụng cười, nói:
- Ha ha...ta đã nói mà, ha...ngươi không nghe.
Tôi tức tối đến dậm chân, nhìn lên trên nó cũng không cao lắm, tôi bám vào vách leo lên, không biết ai lại chơi cái trò này nữa, dám đặt bẫy nơi hoàng cung như vậy. Bỗng một bàn tay chìa ra, Hàn Tư Lam lúc này đã ngừng cười, hơi thấp giọng nói nhưng ánh mắt lại mang theo tia ý cười:
- Lên đi, ta đỡ ngươi.
Nhìn bàn tay trước mặt tôi liền lờ đi, dù sao không phải hắn chọc tôi có lẽ tôi cũng không ra nông nỗi này. Bám chặt vào vách để vươn lên nhưng dưới chân lại có phần đau nhức khiến trán tôi đổ đầy mồ hôi. Bỗng một lực mạnh kéo tôi từ dưới lên, Hàn Tư Lam vòng tay qua ôm eo tôi khi cả người đứng ngay ngắn trên đất thì hắn mới buông ra. Giọng điệu châm chọc khiến tôi tức đến thổ huyết:
- Ngươi về nhớ giảm cân đi nha, hơi mập rồi đấy. Ta kéo ngươi lên cũng mệt đứt hơi đây này, cả eo nữa, ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân không vậy chạm vào chẳng có cảm chút cảm giác gì cả.
Tôi không thèm đáp lại hắn, bước từng bước mệt nhọc trở lại, mà Hàn Tư Lam ở đằng sau đang không ngừng chê trách tôi. Tôi cố gắng tịnh tâm "Không được đánh hắn, không được đánh hắn, quen rồi, đúng vậy quen rồi".
Lúc này thấy ánh đèn đã thấp thoáng ở đằng xa, tôi vui sướng đến quên cả đau. Dù sao đứng cạnh tên này lâu có khi tôi sẽ không nhịn được mà dùng gậy đập hắn tiếp mất mặc dù thân phận không cho phép mình làm vậy. Tôi bước đến đứng sau Bạch Tử Duệ, y quay qua hỏi tôi:
- Ta kêu ngươi chuẩn bị y phục đâu rồi.
Tôi lúc này mới nhớ ra, ban nãy lúc nghe lén cuộc trò chuyện của Bạch Tử Kiệt và Hạ Diệu Âm tôi đã bỏ quên ở chỗ đấy. Tôi lo lắng đến độ tay chân ướt đẫm, ấp úng nói:
- Nô tì...nô tì bỏ quên chưa lấy.
Tưởng chừng như sẽ bị y chỉ trách nhưng không Bạch Tử Duệ chỉ thở dài, rồi đứng dậy nói:
- Vậy ngươi theo ta đi đến phòng thay đồ.
- Dạ.
Tôi nghe đến đây, mặt có chút nóng lên, tôi đúng là con người tồi tệ mà sao lại nghĩ đến chuyện này chứ, đúng là sắc nữ mà. Trong lòng không ngừng kêu gào, nhưng Bạch Tử Duệ một lần nữa nói ra câu trả lời khiến ngọn lửa hừng hực, cháy bỏng trong lòng tôi bỗng dập tắt:
- Ngươi theo ta thì mới có thể không cho người khác tiến vào, không phải sao.
- À...à nô tì hiểu.
Tôi gật đầu như bổ củi, hai tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán, có lẽ đến lúc trở về phủ tôi phải ngủ một giấc mới được, tôi bị ảo tưởng hơi nhiều rồi. Hàn Tư Lam trở lại chỗ thấy tôi và Bạch Tử Duệ sắp rời đi liền tò mò hỏi:
- Tử Duệ ngươi đi đâu vậy, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc mà.
Bạch Tử Duệ hơi mỉm cười, chỉ lên vết bẩn trên y phục đáp:
- Y phục bị bẩn rồi nên ta liền đi thay.
- Vậy sao, ta có mang theo một bộ y phục hiện tại nha hoàn ta đã đặt nó sẵn trong phòng thay đồ ở phía Tây, ngươi có thể dùng tạm. Dù sao hai chúng ta không phải thân hình cũng ngang nhau sao.
- Vậy cảm ơn ngươi.
Nói rồi bọn tôi liền rời đi, đúng là chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chạy. Tôi hơi nhức chân nhưng cũng không dám nói ra chỉ đành ngoan ngoãn theo sau. Đứng trước căn phòng vừa rồi bản thân mới vào, nay lại phải đứng ngoài canh chừng cũng quá kì đi. Bạch Tử Duệ căn dặn tôi:
- Ngươi đứng ở đây, nếu có ai muốn tiến vào liền thông báo cho ta.
- Vâng.
Tiếng cửa phòng bị đóng lại bên trong chỉ có duy nhất một chiếc đèn cầy nhỏ cho nên bóng tối có phần chiếm hữu cả căn phòng. Đứng ngoài đợi cả một khắc nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì khiến tôi có chút bồn chồn nhìn vào bên trong. Bỗng một âm thanh to phát ra từ phía trong căn phòng khiến tôi chưa kịp nghĩ nhiều liền đạp cửa tiến vào giống như một vị anh hùng thực thụ giải cứu nữ thần.
Nhưng cảnh vật bên trong khiến tôi ngạc nhiên đến không khép được miệng, hình ảnh Bạch Tử Duệ nằm dưới sàn, quần áo bị thoát ra một nửa, lộ ra bờ ngực trắng nõn, bên trên là vị hoàng tử cao cao tại thượng và đầy bí hiểm kia, tuy trên mặt vẫn là lớp mặt nạ đáng sợ kia nhưng điều này cũng quá kích thích rồi. Tôi bị sự phấn khích và đầy mãnh liệt này dẫn đến chảy máu mũi rồi, vội lấy hai tay che mắt vào rồi nhỏ giọng nói:
- Làm phiền rồi, hai người tiếp tục, tiếp tục.
Vừa dứt lời tôi liền chạy ra ngoài đóng cửa lại, trái tim vẫn còn đập nhanh vì hồi hộp. Tiếng động bên trong càng ngày càng lớn, đừng nói nói bọn hỏi thật sự làm ở đây đó chứ, như vậy cũng quá...kích thích đi. Nhưng tôi chưa kịp vui sướng thì cánh cửa bị đẩy ra, bộ dáng của Bạch Tửu Duệ lúc này đập vào mắt tôi chính là một người thiếu nam bị ủy khuất. Tôi ngơ ngác nhìn vào bên trong, thấy vậy y bỗng gằn giọng nói:
- Đi về thôi.
- Nhưng mà hắn thì sao.
Âu Thần thần sắc băng lãnh, ánh mắt như hung thần có vẻ nhau sắp giết tôi đến nơi vậy. Chẳng lẽ là mình phá hoại cảnh vui của họ đó chứ. Nhưng mà bọn họ là nam chính mà không phải sao, có phải vì tôi xuất hiện nên bị thấy đổi tuyến tình cảm không hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.