Xuyên Sách: Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình
Chương 22:
Tinh Cức
07/09/2024
"Đúng vậy, sau này người là nhị tiểu thư của Đường gia, trên trời dưới đất, muốn đi đâu mà không được?"
Tuổi của họ không nhỏ nhưng suy nghĩ lại đơn giản.
Đường Kiều lười tranh luận với họ, chỉ lắc đầu mà quay trở lại phòng.
Hai người hầu thấy nàng không làm ầm ĩ và ngoan ngoãn quay lại phòng, dù thương xót nhưng cũng không hẹn mà thở phào nhẹ nhõm.
Vào phòng thì Đường Kiều liền đóng cửa, nàng nhắm mắt tĩnh tâm, bắt đầu dò xét tu vi của mình.
Trong biển thức, một mầm non màu xanh nhạt lấp ló, giống như chồi non mới nhú, yếu ớt đến mức tưởng chừng như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Đó chính là linh mạch của nàng.
Cái gọi là linh mạch, thực ra là nền tảng của người tu đạo. Trong giới tu tiên có rất nhiều công pháp, bản chất của chúng là chuyển hóa linh khí của trời đất thành linh khí của bản thân, linh mạch chính là công cụ để hấp thu và tinh luyện. Linh mạch càng tươi tốt, tu vi càng cao, thực lực cũng càng mạnh.
Tại sao lại dùng từ ‘tươi tốt’ để miêu tả linh mạch, vì trạng thái của nó không khác gì cây cối mà người phàm thấy.
Người có tu vi cao, linh mạch như cây đại thụ; người có tu vi thấp, linh mạch như cành cây yếu ớt.
Với mầm non nhỏ bé như Đường Kiều, thật không đáng kể...
Đường Kiều cảm nhận linh khí yếu ớt trong cơ thể mà vô cùng đau lòng.
May mắn thay, mặc dù tu vi lùi lại nhưng công pháp và tâm pháp đã học vẫn còn nhớ. Vì vậy, dù khởi đầu rất thấp nhưng chỉ cần vận dụng đúng cách thì cũng có thể nhanh chóng tăng tốc độ tu luyện.
Hơn nữa, ngày mai nàng sẽ đến Thiên Xu, Thiên Xu là môn phái đứng đầu tiên môn, linh khí dồi dào, tài nguyên phong phú, đến đó tu luyện cũng đạt hiệu quả gấp bội.
Mặc dù rất có thể sẽ gặp lại Thẩm Tất Đăng… nhưng lúc này hắn không nhận ra nàng, chắc không tạo thành mối đe dọa nào.
Dù có thực sự đe dọa nàng thì với kinh nghiệm đã trọng sinh một lần, muốn đánh hắn bầm mặt rụng răng thì chắc chắn cũng thừa sức.
Nghĩ đến cảnh đánh Thẩm Tất Đăng, cuối cùng tâm trạng Đường Kiều cũng khá hơn chút.
Như vậy, tạm thời nàng không thể rời khỏi Đường gia. Dù có thực sự muốn thoát khỏi Đường gia, cũng phải chờ đến khi đến Thiên Xu mới tính.
Hơn nữa, vấn đề về hệ thống... nàng cũng cần tìm cơ hội để kiểm chứng kỹ lưỡng.
Nghĩ vậy, Đường Kiều khẽ động lông mi, mở mắt mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã tối, trong sân yên tĩnh. Hương hoa thanh khiết, không rõ là từ túi thơm phát ra hay từ giàn hoa bay đến.
Tuổi của họ không nhỏ nhưng suy nghĩ lại đơn giản.
Đường Kiều lười tranh luận với họ, chỉ lắc đầu mà quay trở lại phòng.
Hai người hầu thấy nàng không làm ầm ĩ và ngoan ngoãn quay lại phòng, dù thương xót nhưng cũng không hẹn mà thở phào nhẹ nhõm.
Vào phòng thì Đường Kiều liền đóng cửa, nàng nhắm mắt tĩnh tâm, bắt đầu dò xét tu vi của mình.
Trong biển thức, một mầm non màu xanh nhạt lấp ló, giống như chồi non mới nhú, yếu ớt đến mức tưởng chừng như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Đó chính là linh mạch của nàng.
Cái gọi là linh mạch, thực ra là nền tảng của người tu đạo. Trong giới tu tiên có rất nhiều công pháp, bản chất của chúng là chuyển hóa linh khí của trời đất thành linh khí của bản thân, linh mạch chính là công cụ để hấp thu và tinh luyện. Linh mạch càng tươi tốt, tu vi càng cao, thực lực cũng càng mạnh.
Tại sao lại dùng từ ‘tươi tốt’ để miêu tả linh mạch, vì trạng thái của nó không khác gì cây cối mà người phàm thấy.
Người có tu vi cao, linh mạch như cây đại thụ; người có tu vi thấp, linh mạch như cành cây yếu ớt.
Với mầm non nhỏ bé như Đường Kiều, thật không đáng kể...
Đường Kiều cảm nhận linh khí yếu ớt trong cơ thể mà vô cùng đau lòng.
May mắn thay, mặc dù tu vi lùi lại nhưng công pháp và tâm pháp đã học vẫn còn nhớ. Vì vậy, dù khởi đầu rất thấp nhưng chỉ cần vận dụng đúng cách thì cũng có thể nhanh chóng tăng tốc độ tu luyện.
Hơn nữa, ngày mai nàng sẽ đến Thiên Xu, Thiên Xu là môn phái đứng đầu tiên môn, linh khí dồi dào, tài nguyên phong phú, đến đó tu luyện cũng đạt hiệu quả gấp bội.
Mặc dù rất có thể sẽ gặp lại Thẩm Tất Đăng… nhưng lúc này hắn không nhận ra nàng, chắc không tạo thành mối đe dọa nào.
Dù có thực sự đe dọa nàng thì với kinh nghiệm đã trọng sinh một lần, muốn đánh hắn bầm mặt rụng răng thì chắc chắn cũng thừa sức.
Nghĩ đến cảnh đánh Thẩm Tất Đăng, cuối cùng tâm trạng Đường Kiều cũng khá hơn chút.
Như vậy, tạm thời nàng không thể rời khỏi Đường gia. Dù có thực sự muốn thoát khỏi Đường gia, cũng phải chờ đến khi đến Thiên Xu mới tính.
Hơn nữa, vấn đề về hệ thống... nàng cũng cần tìm cơ hội để kiểm chứng kỹ lưỡng.
Nghĩ vậy, Đường Kiều khẽ động lông mi, mở mắt mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã tối, trong sân yên tĩnh. Hương hoa thanh khiết, không rõ là từ túi thơm phát ra hay từ giàn hoa bay đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.