Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 121: Giết là được

Tiểu Yêu Mô Thức

14/04/2021

"Nhị Tử, đi xem đi." Nhị Tử nghe vậy đứng dậy, AK trong tay, lên đạn hướng đến cửa, người còn lại cũng buông đồ ăn xuống, cầm lấy vũ khí bên tay, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa nhà.

Người ngoài cửa nghe được bên trong có người đi tới, gõ càng thêm dồn dập, nôn nóng kêu: "Mở cửa, nhanh lên mở cửa, cầu xin các người nhanh nhanh mở cửa ra......"

Cửa được gia cố thêm vài tấm sắt, từ bên trong căn bản nhìn không ra tình huống bên ngoài, Nhị Tử vừa hé cửa, bên ngoài liền truyền đến một lực mạnh, tiếp theo liên tiếp mười mấy người ùa vào, Nhị Tử giơ súng lên, lớn tiếng kêu: "Các người là ai, ai cho các người tiến vào!"

Đám người đó căn bản không có tâm tư để ý tới Nhị Tử, người cuối cùng tiến vào, "loảng xoảng" một tiếng cửa liền đóng lại, sau đó ngoài cử truyền đến tiếng tông cửa "thùng thùng" như mưa rơi, liên miên và dày đặc.

Tạm thời an toàn, đám người chật vật lúc này mới hạ khẩu khí xuống có tâm tư đi đánh giá trong phòng, kết quả lọt vào trong tầm mắt bọn họ là, trong phòng khách bảy, tám chục mét vuông, ba mươi mấy người tay cầm vũ khí nhìn bọn họ không chớp mắt, không, có một người không cùng động tác, người này một bên mái tóc che khuất mắt, một thân đồ đen, cử chỉ ưu nhã gắp một khối không biết là thịt gì đưa vào trong chén người bên cạnh, thấy người bên cạnh nhìn chằm chằm bọn họ thì ngón tay anh ta gõ gõ lên đầu người đó một chút, thúc giục người đó ăn nhanh lên. Người nọ thu hồi ánh mắt, đáp ứng, cầm chén lên ăn tiếp, nhưng đối mặt vẫn không tự chủ được chuyển hướng bên này, người đồ đen bất đắc dĩ rốt cuộc bố thí ánh mắt nhìn về phía bọn họ, nhưng thà rằng người này không nhìn, ánh mắt anh ta thật lạnh lẽo quá rõ ràng, giống như nói bọn họ đến quấy rầy người phụ nữ bên cạnh anh ta đang ăn uống thì thật đáng chết.

Nhị Tử thấy những người này im như ve sầu mùa đông, lên cò súng, trầm giọng lại hỏi: "Các người là người nào? Phía sau những cái đó là thứ gì?" Nói thây ma lại không giống, thây ma sẽ không đập cửa dày đặc và nhanh như vậy, nhưng không phải thây ma, trong không khí lại truyền đến một cỗ hương vị hư thối của thây ma.

Đám người kia có nam có nữ, từ trong đó có người khoảng năm, sáu mươi tuổi, trêи đầu có chớm tóc bạc, nhìn như dẫn đầu đoàn người, nói: "Chúng tôi là người ở trấn bên, từ sau mạt thế vẫn luôn ở xưởng kinh doanh thực phẩm."

Mạt thế đến, cư dân đều biết tầm quan trọng của đồ ăn, họ nhanh chóng tụ tập tới xưởng thực phẩm, nơi đó đồ ăn sung túc, dưỡng bọn họ cả ngàn người cũng không khó khăn gì, cho nên ngay cả khi biết vùng phụ cận có căn cứ an toàn, cũng biết không ngừng có người tới cứu viện, nhưng họ luyến tiếc đem giao đồ ăn ra nên không theo chân người về căn cứ. Ý tưởng của họ rất đơn giản, bọn họ là dị năng giả, hơn nữa từ cục cảnh sát trong trấn nhặt được vũ khí, đối phó với thây ma như vậy là đủ, không cần thiết phải đi căn cứ chịu người quản chế. Thời điểm ban đầu, không có luật pháp, không có đạo đức trói buộc, bọn họ đích xác qua được một đoạn tiêu dao nhật tử, sau đó người sống sót ở những trấn khác tới bị họ ức hϊế͙p͙ phải rời đi cũng không ít, ngay từ đầu họ thật vui vẻ, không cần dưỡng nhiều người như vậy, thây ma trong trấn cũng cơ bản bị giết sạch, họ càng thêm vui vẻ, trấn nhỏ này tính ra là hoàn toàn phụ thuộc vào bọn họ, nhưng mà mười ngày trước, không biết từ nơi nào chạy ra mấy con thây ma thỏ, sau đó là một đám, chờ đến khi bọn họ phát hiện không thích hợp, thây ma thỏ đã không biết trở thành mấy ngàn con...

"Thây ma thỏ vây chúng tôi lại, chúng tôi thật vất vả mới phá vây ra được đi tới nơi này, không nghĩ tới, thây ma thỏ cũng đi theo tới." Bọn họ khinh người, đem người sống sót đẩy vào đàn thây ma thỏ ngăn bước chân bọn chúng, chuyện này sẽ không nói ra tới.

Là các người vẫn không ném rớt được thây ma thỏ đi! Đoàn người Lương Tử Hùng trợn trắng mắt nghĩ, nhìn đến bọn họ một đám béo ục ịch cũng biết mạt thế đến là một đám người được cung phụng, không cần nghe cũng biết mấy người này không thiếu làm chuyện ác, nhưng bọn Lương Tử Hùng cũng lười quản đến, chính bọn họ trêи đường cũng hỗn khắp nơi, trong mắt mọi người, bọn họ cũng không phải là người tốt gì.

Lúc này người được Lương Tử Hùng âm thầm phái đi tìm hiểu tình huống từ trêи lầu hai đi xuống, không biết anh ta bị nhiệt trong phòng làm nóng hay gặp cái gì dọa người, trêи người toát đầy mồ hôi. Lên nóc nhà tìm hiểu tình hình là Đại Phúc, hơn 30 tuổi, người cao to, là một biến dị giả lực lượng, trước mạt thế vẫn luôn đi theo Lương Tử Hùng, sức lực thật mạnh, thương pháp lại hảo, khuyết điểm duy nhất là háo sắc, bởi vì dính tới phụ nữ mà không ngừng bị Lương Tử Hùng phạt, nhưng mà thượng bất chính hạ tắc loạn, chính Lương Tử Hùng cũng có phụ nữ không ngừng, phạt Đại Phúc vài lần cũng không thấy anh ta thu liễm.

"Hùng...... Hùng ca, thây ma...... Thây ma thỏ, thật nhiều thây ma thỏ." Rậm rạp hàng ngàn hàng vạn con, nhảy bắn không ngừng lên trêи cửa.

"Hoảng cái gì, không phải mấy con súc sinh, thật đáng kinh hãi sao!" Lương Tử Hùng rống lên với Đại Phúc, nói là như vậy nhưng trong lòng anh kỳ thật cũng có chút bồn chồn, lần này phiền toái nhưng anh không thể biểu hiện ra, sợ rằng anh em thủ hạ thấy phải làm sao, đôi mắt không tự giác nhìn về phía Hàn Triều, chờ mong xem Hàn Triều có chủ ý gì không.



Hàn Triều cũng không làm anh thất vọng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Thây ma thỏ bậc một, giết."

Hàn Triều đối với mấy ngàn con thây ma này thật là không thèm để ý, bậc một mà thôi, một cái, vài cái hỏa tiễn phóng ra sẽ thu phục được, nếu không được anh vẫn còn mãnh long có thể chạy trốn.

Mấy người Hàn Triều thương thảo đối sách, quay đầu nhìn lại mấy người mới tới đang giả vờ như không tồn tại, Ô Sao trêи mặt đầy vẻ tươi cười, nói với đám người: "Thây ma thỏ là mấy người mang lại đây, các người..." Thu hồi tươi cười, Nhị Tử sờ sờ vũ khí trêи vai, nói: "Đừng nghĩ tới việc đứng ngoài cuộc, đều là dị năng giả đúng không? Hết thảy đều đi ra ngoài giết thỏ đi!"

Một đám người khóc lóc thảm thiết xin tha, bị hung thần ác sát Ô Sao uy hϊế͙p͙ không dám trái lời, bên này Hàn Triều nhìn đến Thích Thất lấy đao ra kiểm tra chà lau, mày anh nhăn lại, nói với cô: "Chút nữa em và Bối Thiến lưu lại trong phòng, thây ma thỏ bên ngoài bọn anh đối phó là được."

Thích Thất khó hiểu ngẩng đầu, cô nỗ lực rèn luyện thân thủ không phải để ở thời khắc mấu chốt mà trốn đến mặt sau, cô cũng có thể đi chém thây ma thỏ: "Em cũng có thể chém thây ma thỏ, mấy ngày nay anh cũng thấy được mà, thây ma thỏ bậc một, em đối phó được."

"Thích Thất lưu lại, tôi đi chém thây ma thỏ." Bối Thiến rõ ràng nghe được Hàn Triều nói, Thích Thất không đi cô đồng ý, nhưng cô không thể không đi, thân thủ cô thực tốt, tuy rằng chỉ là người thường nhưng đối phó thây ma cấp một không thành vấn đề.

Mày Hàn Triều nhẹ nhàng nhăn lại, anh muốn Bối Thiến cũng lưu lại chính là để triệt đi tính tích cực của Thích Thất, thân thủ Bối Thiến anh biết được, nhiều dị năng giả còn không phải là đối thủ của cô ấy, có cô ấy giúp đỡ, bọn họ có thể nhẹ nhàng đi một ít, nhưng mà để lưu lại Thích Thất, anh thà rằng không cần sự trợ giúp của Bối Thiến. Thích Thất bất đồng với người khác, người khác bị thây ma làm bị thương vẫn có thể dùng nước dị năng bảo mệnh, còn nước đó có thể cứu chính Thích Thất hay không vẫn không biết được, thây ma thỏ nhỏ hơn thây ma bình thường nhiều, nhưng chúng lại linh hoạt hơn, không chú ý sẽ bị thây ma thỏ bắt được, nếu toàn bộ chỉ là cấp một thì anh còn ít lo lắng, vấn đề là bên trong đám này hỗn loạn có thây ma thỏ đến cấp ba, người khác không phân biệt được, nhưng anh là dị năng giả hệ tinh thần cấp cao, những con thây ma thỏ cấp ba lẫn lộn trong đám này anh đều nhìn ra.

"Hàn Triều......" Thích Thất kéo vạt áo Hàn Triều, thấp thấp kêu...... Nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Thích Thất, Hàn Triều khẽ thở dài: "Thôi được, đi đi, nhưng mà không cho phép em bị thương, không cho em cậy mạnh, nếu chém mệt mỏi thì phải chạy nhanh về phía sau nghỉ ngơi." Thôi, cùng lắm thì anh chém giết toàn bộ thây ma thỏ cấp ba vậy.

Đám người chạy tới nơi này cuối cùng không có lựa chọn phải đi ra ngoài, trong đám có 3 người phụ nữ, một người dị năng hệ thủy, hai người nghe nói là người nhà, sức chiến đấu quá yếu nên sẽ ở lại.

Xung phong là Lương Tử Hùng và hai dị năng giả hệ hỏa, tiếp theo chính là dị năng giả không gian, dị năng giả không gian chỉ có thể làm kho hàng di động, lực sát thương không mạnh, nhưng những người đi theo Lương Tử Hùng cũng không phải kẻ yếu, dị năng không được họ sẽ dùng vũ khí, còn có đao trong tay, đa số bọn họ là dị năng giả cấp hai, cũng không e ngại đám thây ma thỏ cấp một, trong tay súng ống lên đạn sẵn sàng, chờ tới khi đụng độ mấy ngàn con thây ma thỏ, đạn dược sẽ không đủ, bọn họ sẽ phải vật lộn với bọn chúng.

Vừa rồi Hàn Triều có nhắc nhở, thây ma thỏ nhiều như vậy không có khả năng đều là bậc một, bên trong hẳn là sẽ có thây ma thỏ bậc cao hơn, mọi người nghe vậy thì gật đầu như đảo tỏi, đích xác có những con thỏ phá lệ thật lợi hại, con mắt hồng hơn một chút so với đa số những con khác mắt xám trắng, Ô Sao nghe xong thật tức giận đá vào một người sống sót gần anh nhất, trong miệng chửi bậy: "Mẹ nó, biết rõ mà không nói sớm, để lão tử biết các ngươi chơi trò gì, đừng trách lão tử một phát bắn chết cái ngươi."

"Không dám, không dám, chúng tôi nào có chủ ý gì khác, vừa rồi quá khẩn trương nên quên mất." Người cầm đầu tứa ra mồ hôi lạnh, vừa giải thích vừa lấy bàn tay lau mồ hôi trêи đầu, vừa rồi bọn họ đích xác có ý để bọn người Lương Tử Hùng cùng thây ma thỏ lưỡng bại câu thương, nhưng bọn họ không nghĩ tới những người trong nhà này hung tàn như vậy, bọn họ đã quá chật vật, vậy không phải để cho bọn họ nghỉ ngơi tốt hay sao? Những người này còn cứng rắn bắt buộc bọn họ đi ra chém thây ma thỏ, sau đó họ cũng muốn nói ra chuyện thây ma thỏ các cấp nhưng chưa tìm được cơ hội, thật vất vả có người nhắc tới chuyện này cho nên họ thật nhanh nói ra, kết quả là vẫn bị hoài nghi.

Mở cửa, Lương Tử Hùng đánh ra một đạo sấm rền dũng mãnh làm đám thây ma thỏ ở cửa chết một tảng lớn, dị năng hệ hỏa mở đường, sau đó tiếng trầm đục "lộc cộc" do dị năng hệ thổ dựng tường đất phía sau lưng đám thây ma thỏ, một hàng bốn mươi mấy người từ trong nhà nối đuôi ra, người cuối cùng còn chưa kịp ra tới, thây ma thỏ đã đẩy ngã tường đất hướng về phía mọi người, mọi người cầm vũ khí trong tay đối diện với đám thỏ. Hàn Triều không giống mọi người đối diện giết thỏ, mục tiêu của anh là thây ma thỏ cấp ba trở lên, tùy ý chém giết thây ma không có mắt mà nhào tới, âm thầm đưa tinh thần lực vào mười viên đạn nhốt vào trong đầu thây ma thỏ cấp ba, phá hư não bộ chúng nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook