Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác
Chương 15: Một Đêm Ân Ái Mười Lần
Lệ Hảo Đa Trấp
08/10/2024
Đau đớn là cảm thụ đầu tiên sau khi Tang Nhược mở mắt ra.
Xương cốt toàn thân đều giống như bị chiến xa nghiền nát, nhất là vị trí phần eo, nhẹ nhàng động một chút liền đau đến nàng hít một hơi lạnh, thậm chí nàng hoài nghi eo có phải thật sự gãy mất hay không.
Quả nhiên Thập Dục Tán không phải thứ người thường có thể chịu được, đoán chừng chỉ có đôi nam nữ chính là Mục Thanh Thanh và Tiêu Tử Khâm mới có thể uống thứ này như thuốc bổ.
"Tang cô nương, nàng tỉnh rồi?"
Giọng nói trong vắt như nước suối của nam tử truyền đến từ một bên, động tác của Tang Nhược hơi cứng đờ, những hình ảnh dâm mỹ đêm qua lại hiện lên trong đầu.
"A... tỉnh rồi." Nàng không quá tự nhiên mà đáp: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã trở về Nam Phong quán."
Ánh mắt nàng có chút chột dạ, liếc mắt ngoài cửa, nửa câu còn lại chưa nói ra khỏi miệng.
Cho dù không trở về Nam Phong quán, cũng sẽ bị Mặc Huyền giết người diệt khẩu, sao còn ở chỗ nàng? Chẳng lẽ là Mặc Huyền đang bận việc khác làm chậm trễ?
Tốt xấu gì cũng nhận ân tình một đêm mười lần của hắn, Tang Nhược không thể thấy hắn mất mạng uổng công, nàng liếm đôi môi khô khốc, lo lắng thúc giục hắn: "Ngươi vẫn nên mau chóng rời đi thôi."
"Tang cô nương không hiếu kỳ vì sao ta lại cùng người như vậy sao?" Hắn lục lọi rót một chén trà đưa tới trước mặt Tang Nhược, gân cốt rõ ràng trên mu bàn tay cầm chén trà, đốt ngón tay thon dài còn mang theo chút phấn nhàn nhạt, so với tay nữ nhân còn đẹp mắt hơn.
Hắn không giống như đêm qua trần truồng, mặc áo trắng vào càng lộ vẻ ôn nhuận, ngược lại càng giống công tử thế gia hơn so với tiểu quan bán thân, chỉ có đôi tay quá mức hoàn mỹ này mới có thể nhìn ra là vì hầu hạ người khác mà đặc biệt bảo dưỡng.
Tang Nhược nhận chén trà nói tiếng cảm ơn, uống một hơi cạn sạch để cảm giác khô khốc trong cổ họng hòa hoãn, lúc này mới hỏi: "Ngươi lấy tiền chưa?"
Tiểu quan lắc đầu.
"Vậy ta biết rồi, khẳng định là có kẻ gác đao lên cổ ngươi ép ngươi tới." Nàng nói: "Ta còn biết người nọ là một kẻ điên, thừa dịp hắn bây giờ chưa trở về, ngươi nhanh chạy đi, nếu chờ hắn trở về, việc ta có thể làm cũng chỉ có thể là tết thanh minh mỗi năm thay ngươi đốt chút tiền giấy."
Nói xong, nàng lại lầm bầm một câu: "Nhưng ta đoán chừng cũng sống không lâu, hai chúng ta ai đốt cho ai còn chưa nhất định đâu."
Tiểu quan dường như bị nàng chọc cười, bên môi cong lên một đường cong nhàn nhạt, trong giọng nói có vui vẻ không kìm nén được: "Vậy vì sao Tang cô nương không chạy?"
"Ngươi tưởng ta không muốn chạy sao?" Tang Nhược không hiểu chuyện này có gì buồn cười, nàng chỉ cảm thấy tức giận: "Hai chúng ta đã làm gì, ngươi không biết sao, hiện tại toàn thân ta đều muốn tan thành từng mảnh, đừng nói chạy, ta ngay cả giường cũng không xuống được!"
"A... Thật có lỗi." Tiểu quan đầy áy náy nói: "Là ta không nắm chắc lực đạo tốt, Tang cô nương có cần xuống giường không? Ta có thể giúp nàng."
Ngôn từ thành khẩn, giọng điệu lo lắng, chân thành đến mức không nhìn ra một canh giờ trước hắn mới ném Tang Nhược ở trong phòng như ném trái bóng.
"Thôi bỏ đi, hai ta một kẻ mù một kẻ tàn phế, tập hợp một chỗ cũng không sống nổi, hay là ngươi tự chạy đi." Tang Nhược biết chuyện này không thể trách hắn, thậm chí hắn mới là người bị liên lụy, nàng chỉ tức giận vì mình không chịu cố gắng, lãng phí cơ hội chạy trốn tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được tiếc hận thở dài.
Chỉ là vừa mới thở dài, đã nghe được tiểu quan cười nói: "Tang cô nương không cần lo lắng, chúng ta đều có thể sống."
Tuy hắn không nhìn thấy, nhưng Tang Nhược vẫn cố gắng không trợn trắng mắt với hắn, khô cằn cười hai tiếng, giọng nói qua loa: "Dựa vào cái gì mà sống? Dựa vào ngươi một đêm ân ái mười lần? Huynh đệ, ngươi biết người bắt ngươi tới là ai không?"
"Yêu quân Mặc Huyền."
Tang Nhược ngẩn người, sau đó đột nhiên nhìn về phía hắn: "Sao ngươi biết?"
Ai biết cũng không có gì lạ, nhưng hắn là một kẻ mù, chẳng thấy tóc bạc cũng chẳng thấy dị đồng, sao có thể chắc chắn người bắt hắn đến đây là Mặc Huyền?!
Trừ phi hắn không phải người mù... Cũng không phải tiểu quan.
Chẳng biết vì sao, Tang Nhược lại nhớ tới đêm qua khi hắn tiến vào, trong làn sương khói chợt lóe lên ánh mắt kim lam.
Lưng nàng bất giác kéo căng, tay sờ về phía gối ngọc.
Xương cốt toàn thân đều giống như bị chiến xa nghiền nát, nhất là vị trí phần eo, nhẹ nhàng động một chút liền đau đến nàng hít một hơi lạnh, thậm chí nàng hoài nghi eo có phải thật sự gãy mất hay không.
Quả nhiên Thập Dục Tán không phải thứ người thường có thể chịu được, đoán chừng chỉ có đôi nam nữ chính là Mục Thanh Thanh và Tiêu Tử Khâm mới có thể uống thứ này như thuốc bổ.
"Tang cô nương, nàng tỉnh rồi?"
Giọng nói trong vắt như nước suối của nam tử truyền đến từ một bên, động tác của Tang Nhược hơi cứng đờ, những hình ảnh dâm mỹ đêm qua lại hiện lên trong đầu.
"A... tỉnh rồi." Nàng không quá tự nhiên mà đáp: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã trở về Nam Phong quán."
Ánh mắt nàng có chút chột dạ, liếc mắt ngoài cửa, nửa câu còn lại chưa nói ra khỏi miệng.
Cho dù không trở về Nam Phong quán, cũng sẽ bị Mặc Huyền giết người diệt khẩu, sao còn ở chỗ nàng? Chẳng lẽ là Mặc Huyền đang bận việc khác làm chậm trễ?
Tốt xấu gì cũng nhận ân tình một đêm mười lần của hắn, Tang Nhược không thể thấy hắn mất mạng uổng công, nàng liếm đôi môi khô khốc, lo lắng thúc giục hắn: "Ngươi vẫn nên mau chóng rời đi thôi."
"Tang cô nương không hiếu kỳ vì sao ta lại cùng người như vậy sao?" Hắn lục lọi rót một chén trà đưa tới trước mặt Tang Nhược, gân cốt rõ ràng trên mu bàn tay cầm chén trà, đốt ngón tay thon dài còn mang theo chút phấn nhàn nhạt, so với tay nữ nhân còn đẹp mắt hơn.
Hắn không giống như đêm qua trần truồng, mặc áo trắng vào càng lộ vẻ ôn nhuận, ngược lại càng giống công tử thế gia hơn so với tiểu quan bán thân, chỉ có đôi tay quá mức hoàn mỹ này mới có thể nhìn ra là vì hầu hạ người khác mà đặc biệt bảo dưỡng.
Tang Nhược nhận chén trà nói tiếng cảm ơn, uống một hơi cạn sạch để cảm giác khô khốc trong cổ họng hòa hoãn, lúc này mới hỏi: "Ngươi lấy tiền chưa?"
Tiểu quan lắc đầu.
"Vậy ta biết rồi, khẳng định là có kẻ gác đao lên cổ ngươi ép ngươi tới." Nàng nói: "Ta còn biết người nọ là một kẻ điên, thừa dịp hắn bây giờ chưa trở về, ngươi nhanh chạy đi, nếu chờ hắn trở về, việc ta có thể làm cũng chỉ có thể là tết thanh minh mỗi năm thay ngươi đốt chút tiền giấy."
Nói xong, nàng lại lầm bầm một câu: "Nhưng ta đoán chừng cũng sống không lâu, hai chúng ta ai đốt cho ai còn chưa nhất định đâu."
Tiểu quan dường như bị nàng chọc cười, bên môi cong lên một đường cong nhàn nhạt, trong giọng nói có vui vẻ không kìm nén được: "Vậy vì sao Tang cô nương không chạy?"
"Ngươi tưởng ta không muốn chạy sao?" Tang Nhược không hiểu chuyện này có gì buồn cười, nàng chỉ cảm thấy tức giận: "Hai chúng ta đã làm gì, ngươi không biết sao, hiện tại toàn thân ta đều muốn tan thành từng mảnh, đừng nói chạy, ta ngay cả giường cũng không xuống được!"
"A... Thật có lỗi." Tiểu quan đầy áy náy nói: "Là ta không nắm chắc lực đạo tốt, Tang cô nương có cần xuống giường không? Ta có thể giúp nàng."
Ngôn từ thành khẩn, giọng điệu lo lắng, chân thành đến mức không nhìn ra một canh giờ trước hắn mới ném Tang Nhược ở trong phòng như ném trái bóng.
"Thôi bỏ đi, hai ta một kẻ mù một kẻ tàn phế, tập hợp một chỗ cũng không sống nổi, hay là ngươi tự chạy đi." Tang Nhược biết chuyện này không thể trách hắn, thậm chí hắn mới là người bị liên lụy, nàng chỉ tức giận vì mình không chịu cố gắng, lãng phí cơ hội chạy trốn tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được tiếc hận thở dài.
Chỉ là vừa mới thở dài, đã nghe được tiểu quan cười nói: "Tang cô nương không cần lo lắng, chúng ta đều có thể sống."
Tuy hắn không nhìn thấy, nhưng Tang Nhược vẫn cố gắng không trợn trắng mắt với hắn, khô cằn cười hai tiếng, giọng nói qua loa: "Dựa vào cái gì mà sống? Dựa vào ngươi một đêm ân ái mười lần? Huynh đệ, ngươi biết người bắt ngươi tới là ai không?"
"Yêu quân Mặc Huyền."
Tang Nhược ngẩn người, sau đó đột nhiên nhìn về phía hắn: "Sao ngươi biết?"
Ai biết cũng không có gì lạ, nhưng hắn là một kẻ mù, chẳng thấy tóc bạc cũng chẳng thấy dị đồng, sao có thể chắc chắn người bắt hắn đến đây là Mặc Huyền?!
Trừ phi hắn không phải người mù... Cũng không phải tiểu quan.
Chẳng biết vì sao, Tang Nhược lại nhớ tới đêm qua khi hắn tiến vào, trong làn sương khói chợt lóe lên ánh mắt kim lam.
Lưng nàng bất giác kéo căng, tay sờ về phía gối ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.