Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác
Chương 7: Muốn Người Mù
Lệ Hảo Đa Trấp
08/10/2024
Không hiểu sao, vệt trắng kia khiến Tang Nhược liên tưởng đến mái tóc bạc của Mặc Huyền.
Là hắn?
Huyết dịch sôi trào trong nháy mắt như bị đông cứng, chân nàng mềm nhũn, cả người ngã nhào xuống đất, khuôn mặt bị dục hỏa thiêu đốt bỗng chốc trắng bệch, môi mấp máy vì sợ hãi.
Cho dù nhìn thấy trong sân chỉ có một nam tử trung niên gầy gò đang đứng, nàng cũng không cách nào thoát khỏi cơn kinh hoàng, dục vọng bị kìm nén càng thêm điên cuồng, Tang Nhược vịn vào khung cửa thở dốc, trong cổ họng bất giác phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
"Ôi, cô nương, người làm sao vậy? Mau đứng lên."
"Khụ... Khụ, đừng, đừng đụng vào ta."
Nam tử trung niên kia định tiến lên đỡ nàng, mùi son phấn nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Tang Nhược bị sặc, bụng dưới càng thêm run rẩy, một cỗ dâm dịch từ mật huyệt chảy ra, nóng rực thiêu đốt.
Nàng biết đây là dấu hiệu báo hiệu kỳ phát tình sắp đến hồi kết, thời gian chẳng còn nhiều.
Nàng đẩy nam tử trung niên ra xa một chút, cắn chặt môi, vịn vào khung cửa đứng lên, tháo khuyên tai linh châu trên tai xuống đưa tới: "Mang ta đến phòng tốt nhất của các ngươi, tìm một tiểu quan trẻ* tới... Nếu không có người mù, vậy thì tướng mạo, dáng người phải thật xuất sắc."
(*) Cài từ này trong bản gốc thì tác giả dùng là ‘chim non’, nhưng mình dùng tiểu quan trẻ cho hợp ngữ cảnh.
"Cái này... Cô nương, thượng phòng và tiểu quan đều dễ thôi." Nam tử trung niên kia nhận lấy linh châu, nụ cười trên môi vẫn không đổi, nhưng giọng điệu lại có chút khó xử: "Nhưng người mù... Cho dù là Nam Phong Quán chúng ta cũng không có nhiều, huống chi cô nương muốn tìm "người mù trẻ", giá cả e là..."
Ông ta vuốt ve linh châu, ý tứ ám chỉ mười phần rõ ràng.
Dâm dịch chảy dọc theo bắp đùi, quần lót mỏng manh sớm đã ướt đẫm, dính chặt vào hoa huy*t, Tang Nhược cố nén xúc động kẹp chặt hai chân, hất đống trang sức trên đầu xuống: "Những thứ này, đủ chứ?"
"Đủ rồi, đủ rồi." Nam tử trung niên vui mừng ra mặt, khom lưng nịnh nọt nói: "Cô nương, mời đi bên này, ta dẫn người đến thượng phòng."
Tang Nhược liếc mắt nhìn theo hướng ông ta chỉ, hẳn là nội đường của Nam Phong Quán, tuy rằng trời còn chưa tối, nhưng xuyên qua cánh cửa mở rộng có thể nhìn thấy bên trong vẫn có không ít người, ngoại trừ vài nữ tử, thì phần lớn đều là nam nhân.
Nam tử yêu thích nam phong trong giới tu chân cũng không ít.
Có hơi nhiều người, nàng theo bản năng sờ lên lớp bùn đất trên mặt, bị dục vọng tra tấn nhưng nàng vẫn còn chút lý trí, cẩn thận nói: "Ta lén ra ngoài, không tiện gặp người."
Nam tử trung niên cười nói: "Cô nương yên tâm, quy củ của Nam Phong Quán chúng ta là tuyệt đối bảo mật, chuyện cô nương tới đây, ra khỏi cánh cửa này sẽ không ai biết được... Hơn nữa xuyên qua nội đường này chính là thượng phòng có hoàn cảnh tốt nhất, nếu cô nương không muốn bị quấy rầy, gian phòng này là lựa chọn tốt nhất."
"... Được rồi." Sau khi xác nhận lớp bùn đất ở khóe mắt không bị bong ra, Tang Nhược cũng không muốn vì những chi tiết nhỏ này mà chậm trễ thời gian, nàng cất bước đi theo sau lưng nam tử trung niên.
Tiếng người huyên náo từ xa đến gần, cảm giác bất an trong lòng nàng càng lúc càng lớn.
Luôn cảm thấy có gì đó không đúng...
"Cô nương, mời vào trong."
Nhìn nam tử trung niên đang cười tủm tỉm giục nàng, Tang Nhược bất chợt dừng bước, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội.
Nàng biết chỗ nào không đúng rồi.
Từ lúc nàng bước vào cửa, nam nhân này vẫn luôn cười với nàng.
Nụ cười kia từ đầu đến cuối không hề thay đổi, giống như con rối bị điều khiển, thần thái cứng đờ, dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó.
Còi báo động trong đầu vang lên, nàng không để lại dấu vết lùi về phía sau: "Thật ngại quá, ta vừa nhớ ra tướng công còn đang chờ ta ở nhà, hôm nay ta có việc đột xuất, thôi thì để lần sau vậy..."
Nói xong, nàng xoay người bỏ chạy.
Cảm giác tử vong khiến Tang Nhược sinh lòng cầu sinh mãnh liệt, linh lực tự động ngưng tụ, nhưng chưa kịp vui mừng thì nàng đã cảm nhận được phía sau có một luồng gió lạnh đuổi theo.
Giọng nói mang theo ý cười quen thuộc vang lên bên tai.
"Thật thông minh."
Y phục sau cổ bị người ta nắm chặt, Tang Nhược vùng vẫy, lại suýt chút nữa siết chết chính mình, nàng chỉ có thể tạm thời từ bỏ chống cự, giống như con gà con bị người ta xách trên tay.
Nghĩ đến vệt sáng trắng ban nãy, thân phận người tới không cần nói cũng biết, Tang Nhược run giọng: "..."
————
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính nhà ta vừa gặp chuyện là chạy, nhưng mà chạy cũng không thoát.
Là hắn?
Huyết dịch sôi trào trong nháy mắt như bị đông cứng, chân nàng mềm nhũn, cả người ngã nhào xuống đất, khuôn mặt bị dục hỏa thiêu đốt bỗng chốc trắng bệch, môi mấp máy vì sợ hãi.
Cho dù nhìn thấy trong sân chỉ có một nam tử trung niên gầy gò đang đứng, nàng cũng không cách nào thoát khỏi cơn kinh hoàng, dục vọng bị kìm nén càng thêm điên cuồng, Tang Nhược vịn vào khung cửa thở dốc, trong cổ họng bất giác phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
"Ôi, cô nương, người làm sao vậy? Mau đứng lên."
"Khụ... Khụ, đừng, đừng đụng vào ta."
Nam tử trung niên kia định tiến lên đỡ nàng, mùi son phấn nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Tang Nhược bị sặc, bụng dưới càng thêm run rẩy, một cỗ dâm dịch từ mật huyệt chảy ra, nóng rực thiêu đốt.
Nàng biết đây là dấu hiệu báo hiệu kỳ phát tình sắp đến hồi kết, thời gian chẳng còn nhiều.
Nàng đẩy nam tử trung niên ra xa một chút, cắn chặt môi, vịn vào khung cửa đứng lên, tháo khuyên tai linh châu trên tai xuống đưa tới: "Mang ta đến phòng tốt nhất của các ngươi, tìm một tiểu quan trẻ* tới... Nếu không có người mù, vậy thì tướng mạo, dáng người phải thật xuất sắc."
(*) Cài từ này trong bản gốc thì tác giả dùng là ‘chim non’, nhưng mình dùng tiểu quan trẻ cho hợp ngữ cảnh.
"Cái này... Cô nương, thượng phòng và tiểu quan đều dễ thôi." Nam tử trung niên kia nhận lấy linh châu, nụ cười trên môi vẫn không đổi, nhưng giọng điệu lại có chút khó xử: "Nhưng người mù... Cho dù là Nam Phong Quán chúng ta cũng không có nhiều, huống chi cô nương muốn tìm "người mù trẻ", giá cả e là..."
Ông ta vuốt ve linh châu, ý tứ ám chỉ mười phần rõ ràng.
Dâm dịch chảy dọc theo bắp đùi, quần lót mỏng manh sớm đã ướt đẫm, dính chặt vào hoa huy*t, Tang Nhược cố nén xúc động kẹp chặt hai chân, hất đống trang sức trên đầu xuống: "Những thứ này, đủ chứ?"
"Đủ rồi, đủ rồi." Nam tử trung niên vui mừng ra mặt, khom lưng nịnh nọt nói: "Cô nương, mời đi bên này, ta dẫn người đến thượng phòng."
Tang Nhược liếc mắt nhìn theo hướng ông ta chỉ, hẳn là nội đường của Nam Phong Quán, tuy rằng trời còn chưa tối, nhưng xuyên qua cánh cửa mở rộng có thể nhìn thấy bên trong vẫn có không ít người, ngoại trừ vài nữ tử, thì phần lớn đều là nam nhân.
Nam tử yêu thích nam phong trong giới tu chân cũng không ít.
Có hơi nhiều người, nàng theo bản năng sờ lên lớp bùn đất trên mặt, bị dục vọng tra tấn nhưng nàng vẫn còn chút lý trí, cẩn thận nói: "Ta lén ra ngoài, không tiện gặp người."
Nam tử trung niên cười nói: "Cô nương yên tâm, quy củ của Nam Phong Quán chúng ta là tuyệt đối bảo mật, chuyện cô nương tới đây, ra khỏi cánh cửa này sẽ không ai biết được... Hơn nữa xuyên qua nội đường này chính là thượng phòng có hoàn cảnh tốt nhất, nếu cô nương không muốn bị quấy rầy, gian phòng này là lựa chọn tốt nhất."
"... Được rồi." Sau khi xác nhận lớp bùn đất ở khóe mắt không bị bong ra, Tang Nhược cũng không muốn vì những chi tiết nhỏ này mà chậm trễ thời gian, nàng cất bước đi theo sau lưng nam tử trung niên.
Tiếng người huyên náo từ xa đến gần, cảm giác bất an trong lòng nàng càng lúc càng lớn.
Luôn cảm thấy có gì đó không đúng...
"Cô nương, mời vào trong."
Nhìn nam tử trung niên đang cười tủm tỉm giục nàng, Tang Nhược bất chợt dừng bước, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội.
Nàng biết chỗ nào không đúng rồi.
Từ lúc nàng bước vào cửa, nam nhân này vẫn luôn cười với nàng.
Nụ cười kia từ đầu đến cuối không hề thay đổi, giống như con rối bị điều khiển, thần thái cứng đờ, dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó.
Còi báo động trong đầu vang lên, nàng không để lại dấu vết lùi về phía sau: "Thật ngại quá, ta vừa nhớ ra tướng công còn đang chờ ta ở nhà, hôm nay ta có việc đột xuất, thôi thì để lần sau vậy..."
Nói xong, nàng xoay người bỏ chạy.
Cảm giác tử vong khiến Tang Nhược sinh lòng cầu sinh mãnh liệt, linh lực tự động ngưng tụ, nhưng chưa kịp vui mừng thì nàng đã cảm nhận được phía sau có một luồng gió lạnh đuổi theo.
Giọng nói mang theo ý cười quen thuộc vang lên bên tai.
"Thật thông minh."
Y phục sau cổ bị người ta nắm chặt, Tang Nhược vùng vẫy, lại suýt chút nữa siết chết chính mình, nàng chỉ có thể tạm thời từ bỏ chống cự, giống như con gà con bị người ta xách trên tay.
Nghĩ đến vệt sáng trắng ban nãy, thân phận người tới không cần nói cũng biết, Tang Nhược run giọng: "..."
————
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính nhà ta vừa gặp chuyện là chạy, nhưng mà chạy cũng không thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.