Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Hoàng Đế
Chương 4: Trước nay đều làm vì lễ nghĩa, không có tình cảm
Giang Sơn Vi Vũ
12/08/2021
Editor: Tuyết Mai.
♧
Phụ thân của Tấn Vương Quận chúa là Bình Nam Vương trấn thủ một phương, dưới gối có bốn đứa con chỉ có duy nhất mình Quận chúa là nhi nữ, từ nhỏ nuôi bên người, kiều sủng vô hạn, đủ 10 tuổi mới đưa người vào phủ ở Đế Đô.
Vì thế Tấn Dương quận chúa cậy sủng sinh kiêu, tính tình tùy hứng, từ nhỏ lại còn tập võ múa thương luyện nên một võ nghệ xuất chúng, ngưỡng mộ Lăng Chiêu một thân thiện chiến, không bao lâu nghĩ biện pháp chế tạo cơ hội cùng hắn chung một chỗ.
Cũng từ đó Giang Vãn Tình trở thành một cây gai trong nàng ta.
Tính tình nàng tùy tiện, xem Lăng Chiêu xếp hàng thứ bảy trong số các hoàng tử, theo mọi người gọi một tiếng Thất hoàng tử, Thất điện hạ, lúc đầu không thấy có cái gì cho đến một ngày nghe hoàng cung mở tiệc ngắm hoa, nghe thanh âm Giang Vãn Tình ngọt ngào gọi hắn.
"Thất ca" Một tiếng đơn giản chỉ có hai chữ, từ thiếu nữ nhợt nhạt môi mang theo vô tận triền miên tình ý.
Tức chết nàng.
Buồn nôn, chán ghét, dính sền sệt.
Tấn Dương quận chúa càng ngày càng nhìn Giang Vãn Tình như thế nào cũng không vừa mắt, Lăng Chiêu lại cùng Giang Vãn Tình yêu thích cưng sủng, nàng lại càng cảm thấy chán ghét nàng, nhiều khi có ý đồ gây chuyện nhưng toàn thất bại tan tác mà quay về.
Nàng thiếu nữ an tĩnh như một đóa u lan cốc, chỉ có đứng trước mặt Lăng Chiêu mới hiển lộ mấy phần thần thái như trẻ con, còn lại với những người đồng lứa cùng trước mặt người khác thì lúc nào cũng là dáng vẻ vĩnh viễn không tranh quyền thế, tha thứ rộng lượng, đôi lông mày nhuộm một thần sắc quạnh quẽ, dường như khinh thường tranh đấu, ngược lại làm nổi bật sự chanh chua ác độc của người khác khiến người người sinh khí.
May sao ông trời có mắt, Giang Vãn Tình không thể gả cho Lăng Chiêu mà làm Đông Cung Thái Tử Phi.
Tấn Dương quận chúa có lòng tin tưởng sớm muộn Lăng Chiêu sẽ thanh tỉnh, biết nàng mới là người thích hợp ở bên hắn, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn chưa gỡ được tơ tình để ý người phụ nữ xấu xa kia.
Bây giờ tiên đế qua đời, người kia trong Trường Hoa cung vẫn còn trẻ, Lăng Chiêu ở trong cung đi đi lại lại còn nhiều cơ hội gặp mặt nói chuyện.
Tấn Dương quận chúa nghe người bên cạnh xúi giục, vừa hận vừa sợ, vừa lúc hôm nay tiến cung, liền hấp tấp mà hướng Trường Hoa Cung tới.
"Quận chúa! Quận chúa không được!"
Nha hoàn Bích Thanh đuổi theo, sốt ruột đến không biết làm thế nào mới tốt: "Trường Hoa Cung vị kia, tiên đế chính là nghiêm lệnh cấm bất luận không được kẻ nào được phép tự tiện thấy nàng, ngài như vậy, nhỡ đâu để lộ tiếng gió --"
Tấn Dương quận chúa hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Ta lạc đường, nhớ không rõ đường đi, chỉ đành đi thẳng tới phía trước."
Bích Thanh Minh biết chủ tử là đang chơi xấu, lại cũng không thể ngăn được.
Lúc tới cửa nách ở Trường Hoa cung, thị vệ hai bên thấy vậy muốn tiến lên ngăn trở, Tấn Dương quận chúa hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nhưng điều đó khiến bọn họ không khỏi ngây ngẩn - cô nương này quần áo đẹp đẽ quý giá, phía sau lại có theo tùy tùng, khẳng định là vị chủ tử, ánh mắt kiêu ngạo hung ác, sợ là lai lịch không nhỏ, bọn họ cũng không dám lỗ mãng, sợ đắc tội người trên.
Tấn Dương quận chúa càng thêm đắc ý, nhanh chóng hướng đại điện đi vào.
Màu son hai bên cửa loang lổ, nhiều chỗ đã tróc sơn, khung cảnh hiện ra lác đác, tiêu điều, thể hiện sự nghèo túng của chủ nhân.
Tấn Dương quận chúa buồn bực đã lâu giờ tâm tư mới thả lỏng một chút, cuộc sống của nữ nhân kia trông cũng không khá khẩm gì, nàng lập tức vui sướng, nhưng chợt liếc mắt một cái thấy người trong Thiên Điện, ý cười chợt tắt đọng lại trên khóe môi, cứng đờ xấu hổ.
Bảy năm.
Giang Vãn Tình gả chồng năm mười sáu, ở thâm cung tra tấn bảy năm, vẫn là năm ấy tiểu thư khuê các, yếu đuối mỏng manh, Bộ Bộ Sinh Liên* tư thế ưu nhã cao quý, đuôi lông mày khóe mắt dịu dàng bên trong chứa một tia lạnh bạc, từ trước đến nay một chút cũng không thay đổi.
Bộ Bộ Sinh Liên: là một kỹ năng khi đi có hoa sen nở rộ dưới chân.
Thấy vị khách không mời mà đến, nàng hạ lông mày xuống: "Quận chúa?"
Tấn Dương quận chúa vốn là tìm tới gây chuyện rồi thêm chế giễu, nhưng thấy cố nhân vẫn giữ phong thái năm xưa khiến nàng khí thế làm yếu hơn một nửa. Nàng ưỡn ngực, giống như mượn động tác này để có thể lên tinh thần: "Ta lạc đường, thế nên mới đi đến địa phương quỷ quái này."
Ánh mắt Giang Vãn Tình lướt qua trên mặt nàng, tựa như một đầm nước thấm lạnh ánh trăng lặng yên chảy xuôi. Sau một lúc lâu, nàng cười cười, đi đến một bên vị trí ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Thì ra là thế."
Tấn Dương quận chúa trầm mặc mà đánh giá đối phương.
Giang Vãn Tình vận đồ mộc mạc, cả người không có nhiễm tạp sắc, duy độc màu trắng thuần tịnh, trên đầu cây trâm cũng là bạch ngọc nguyên chất, càng lộ ra mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt trong veo như ngọc.
Đứng ở giữa là một tiểu cung nữ ngây thơ trong trắng cùng một thái giám thân hình mảnh khảnh, sau lưng Giang Vãn Tình, không biết là vô tình hay cố ý không tiến lên dâng trà cho khách.
Giang Vãn Tình không giương mắt lên nhìn Bảo Nhi, chỉ nói: "Trường Hoa Cung *trà thô nước ngọt, sợ Tấn Dương không hợp khẩu vị."
* Trà thô là trà không ngon ý.
Câu nói này không những giải thích sự thất lễ của hạ nhân mà đồng thời đánh thức Tấn Dương quận chúa.
Thiếu nữ kiêu ngạo như Phượng Hoàng bước lại gần nàng, cười lạnh nói: "Năm ấy ngươi khua chiêng gõ trống, trước mặt thiên hạ làm lễ khánh phong Đông Cung Thái Tử phi, không nghĩ tới bây giờ lại là tình cảnh như vậy đi."
Giang Vãn Tình gật gật đầu, cảm khái nói: "Năm đó ta gả cho tiên đế, hắn vẫn là Thái Tử, phụ hoàng hắn sức khỏe vẫn tốt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã sắc phong làm Hoàng Hậu."
"Ha!" Tấn Dương quận chúa bén nhọn cười thanh, nhìn quanh bốn phía: "Giang Vãn Tình, đừng ở trước mặt ta làm ra vẻ, ai không biết ngươi bị Tiên Đế thất sủng, chỉ chừa lại cái danh hào Hoàng Hậu, kỳ thật ngươi đã là Phế Hậu đâu!"
Giang Vãn Tình sắc mặt như thường, không nhìn ra chút gì buồn bực "Tiên Đế cũng chẳng hạ tối hậu thư, chẳng phải chứng minh là hắn thật ra vẫn nhớ ta, luyến tiếc ta?"
Phía sau Dung Định thần sắc biến đổi, nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sâu như bể.
Tấn Dương quận chúa không kiên nhẫn nói: "Ngươi cùng tiên đế như thế nào, lại đối xử với ta như thế nào? Ngươi chính là giả tạo ở trước mặt nam nhân sẽ giả vờ giả vịt, nhưng ta lại biết rõ gương mặt thật của ngươi --" Nàng oán hận mà liếc Giang Vãn Tình, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi biết, ngươi hiện tại hối hận cũng đã chậm! Đừng uổng phí tâm tư."
Giang Vãn Tình ngạc nhiên nói: "Ta hối hận cái gì?"
Tấn Dương quận chúa xuy nói: "Ngươi còn giả bộ! Năm đó Nhiếp Chính Vương cãi nhau với Thánh Tổ Hoàng Đế, bị đày vào đại lao, ngươi trông thời cuộc nghĩ hắn thất thế, bỏ rơi hắn xoay người tìm chỗ nương tựa khác, liền xoay vào lồng ngực của Tiên Đế, giờ ngươi tự nhiên là hối hận."
Bảo Nhi nghe xong, khí bốc lên đầu, quát: "Lớn mật! Ai cho phép ngươi vũ nhục nương nương?"
Tấn Dương quận chúa khinh miệt mà đảo qua nàng, khinh thường nói chuyện với nô tài, chỉ hỏi Giang Vãn Tình: "Ngươi dám nói không phải sao!"
Giang Vãn Tình thản nhiên cười, nói: "Bảo Nhi, dâng trà."
Bảo Nhi cả giận: "Nương nương!"
Giang Vãn Tình cười nói: "Kế tiếp dù sao cũng phải phí miệng lưỡi, Tấn Dương quận chúa uống không quen trà thô, ta lại là muốn thấm môi."
Bảo Nhi cúi đầu, dạ một tiếng.
Nô tỳ đi cùng Tấn Dương quận chúa vào trong điện lôi kéo góc áo của nàng ta, khẩn trương nhấc mi một cái: "Quận chúa......"
Tấn Dương quận chúa lạnh mặt, ném tay nàng ra, vẫn như cũ nhìn thẳng Giang Vãn Tình: "Được rồi, ta lại muốn nghe chút ngươi định giảo biện như thế nào."
Giang Vãn Tình có rất nhiều kiên nhẫn, chờ Bảo Nhi bưng trà nóng đi lên, đổ một ly, nàng cầm lên tay thổi xua đi khí nóng, rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mới nói: "Năm đó ta trẻ người non dạ, cùng Nhiếp Chính Vương cũng có tiếp xúc, nhưng từ trước đến nay đều tuân thủ lễ nghĩa, lại càng không có tư tình. Sau nữa, ta đã gả cho tiên đế, trong lòng chỉ có mỗi mình tiên đế, hắn đối với ta sủng ái có thừa, ta đối với hắn lại càng toàn tâm toàn ý."
Dung Định cả người chấn động, ánh mắt hắn nhìn nàng khiếp sợ lại thấy mới lạ.
Giang Vãn Tình buông chung trà, sâu kín buông tiếng thở dài: "Đáng tiếc ta không phúc khí, tiên đế buông tay nhân gian, lưu một mình ta trên đời, tâm ta từ đó đã chết, nếu có thuốc hối hận, ta sớm đã muốn nhận thức hắn lâu hơn, sớm gả làm vợ hắn, không nên cô phụ đoạn thời gian tốt nhất ấy."
Tấn Dương quận chúa sắc mặt kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu, bật thốt lên nói: "Ngươi nói bậy! Lúc trước ngươi mở miệng ra là Thất ca, gọi đến ngọt ngào chảy nước, ngươi lại nói ngươi --"
Giang Vãn Tình ngước mắt, ánh mắt sắc lạnh như tuyết mùa đông, nhìn nàng ta không mang theo chút độ ấm: "Ta cũng gọi các huynh trưởng của ta là đại ca, nhị ca, chẳng lẽ ta đối với bọn họ cũng có tình ý?"
Tấn Dương quận chúa cả giận nói: "Ngươi cưỡng từ đoạt lí, bẻ cong lời ta nói."
Giang Vãn Tình nói: "Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, tùy ngươi thích làm gì thì làm."
Tấn Dương quận chúa trừng mắt với nàng, lúc lâu sau hừ một tiếng: "Ngươi nói ngươi thực sự từ trước đến nay chưa bao giờ thích Vương Gia?"
Giang Vãn Tình hơi hơi biến sắc, lãnh đạm nói: "Quận chúa, trái tim ta trước nay chỉ có một người duy nhất, hiện giờ nằm ở Vĩnh An Điện, ta là Hoàng Hậu Chính Cung nương nương của hắn, mong ngươi tự trọng."
Tấn Dương quận chúa nghi hoặc hỏi: "Vậy chẳng lẽ đủ loại điều ngươi làm với Nhiếp Chính Vương kia là giả?"
Giang Vãn Tình thần sắc đạm mạc: "Ngươi cái gọi là đủ loại, là cái gì? Nhiếp Chính Vương trước kia là Thất Hoàng Tử, thân phận tôn quý, mẫu thân ta cùng hắn có qua lại, ta tận tâm đãi hắn chẳng lẽ lại là sai?"
Tấn Dương quận chúa trầm mặc một hồi, thử nói: "Thực sự là vậy?"
Giang Vãn Tình chắc chắn: "Thực sự là vậy."
Tấn Dương quận chúa ở trong đại điện đi qua đi lại, bỗng chốc xoay người, hất cằm lên: "Giang Vãn Tình, ngươi sẽ không sợ ta đem mấy lời này nói với Vương Gia sao?"
Giang Vãn Tình thấy nàng đi vào cái bẫy mình đặt ra, ôn nhu cười nói: "Tùy ngươi muốn nói gì thì nói."
Tấn Dương quận chúa mở to hai mắt: "Ngươi đừng nghĩ là ta không dám!"
Giang Vãn Tình không thèm để ý: "Nếu ngươi dám giờ đi luôn đi."
Tấn Dương quận chúa cắn chặt răng: "Ta sẽ đi. Đem những ngươi nói không sai một chữ nói cho hắn biết."
Giang Vãn Tình nói: "Ngươi cứ việc đi."
Tấn Dương quận chúa cảm thấy mình bị khiêu khích, cả giận nói: "Ta giờ đi đây."
Giang Vãn Tình gật đầu: "Ngươi đi đi."
Tấn Dương quận chúa hít sâu một hơi: "Ta đi thật đó."
Giang Vãn Tình mí mắt cũng không nâng: "Không tiễn."
Tấn Dương quận chúa dùng sức mà dậm dậm chân: "Chúng ta đi." Bước nhanh tới một đoạn đường, bỗng nhiên lại quay lại chỉ vào Giang Vãn Tình nói: "Ta đây xem ngươi đắc ý được bao lâu."
Tấn Dương quận chúa đi rồi, Trường An cung bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Mới vừa rồi Giang Vãn Tình nói, Bảo Nhi cùng Dung Định nghe từng chữ rành mạch, Dung Định trầm mặc, Bảo Nhi lại cảm động đến rơi nước mắt, nhận định Tiên Đế phong lưu đa tâm, Giang Hoàng Hậu lại si tâm không thay đổi, đột nhiên cộp một tiếng quỳ trên mặt đất, trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt: "Nương nương, đáng tiếc Tiên Đế không nghe thấy người nói...Không nghe thấy người nói."
Giang Vãn Tình mỉm cười: "Hắn có nghe hay không thấy không quan trọng, rồi sẽ có người nghe thấy."
Bảo Nhi hai mắt đẫm lệ mông lung, quay đầu nhìn mắt môn đình trống rỗng, nức nở nói: "Tiên đế nếu biết tâm ý của nương nương, nhất định sẽ không đem ngài nhốt ở đây, chịu đủ khổ sở."
Giang Vãn Tình tâm bình khí hòa: "Cho dù hắn cấm túc ta, lại chưa từng cắt tiền chi tiêu của ta, cũng chưa từng khiến ta ngột ngạt, chưa nói tới khổ sở."
Bảo Nhi khóc nói: "Cả hậu cung trước, chỉ có ngài thật lòng với tiên đế..."
Giang Vãn Tình im lặng.
Dung Định nhìn nàng, ôn nhu dịu dàng chủ tử.
Vừa rồi lời nói của Giang Vãn Tình, đừng nói là Tấn Dương quận chúa, ngay cả đương sự là hắn, cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Hắn lại không biết, hoàng hậu của hắn lại đối với hắn tình như thế thâm tình.
Hắn chỉ biết, đại hôn phía sau, cứ ngày mùng một, mười năm hàng tháng đến Trường Hoa cung thị sủng, Giang Vãn Tình thấy hắn đều là bộ dáng khắc chế ẩn nhẫn, trên mặt không biểu lộ cái gì, nhưng đôi mắt kia là không lừa được người, con ngươi đen nhánh, đựng đầy vô hạn đau thương.
Hắn ấn bờ vai nàng thiếu nữ, nàng hơi hơi run rẩy.
Đó là xuất từ bản năng phản cảm.
Nhưng mà, chính là như vậy Giang Vãn Tình, lại ở trước mặt Tấn Dương quận chúa, luôn miệng nói kiếp này chỉ yêu mình hắn.
Vớ vẩn...... Vớ vẩn đến cực điểm.
Trong lòng bất ổn, kinh nghi bất định, chợt nghe Giang Vãn Tình kêu: "Tiểu Dung tử."
Ba chữ trong trẻo dễ nghe, như đâu đổ vào đầu hắn một chậu nước lạnh, chảy xuống dưới.
Dung định khóe miệng trừu trừu, tiến lên một bước: "...... Nương nương."
Giang Vãn Tình uống xong nửa ly trà, đôi tay ngọc ngà mềm mại ấn cổ, biếng nhác nói: "Tới đây đấm ta bả vai."
♧
Tác giả có lời muốn nói:
Nam xứng: Ngươi diễn đừng nhiều như vậy.
Nữ chủ: Nội tâm ngươi cũng diễn đừng nhiều như vậy.
%
Editor:
Rồi dạo này tôi đâm đầu vào Action Manga, Manhwa nên mới lười vậy:((
Ai bảo các main ngầu vậy làm chi. Khóc luôn.
À mà bộ trên là Spy × Family nha. Siêu dễ thương luôn, nghe cốt truyện là muốn đâm đầu vào rồi.
Ship điên cuồng Anya × con thứ.
♧
Phụ thân của Tấn Vương Quận chúa là Bình Nam Vương trấn thủ một phương, dưới gối có bốn đứa con chỉ có duy nhất mình Quận chúa là nhi nữ, từ nhỏ nuôi bên người, kiều sủng vô hạn, đủ 10 tuổi mới đưa người vào phủ ở Đế Đô.
Vì thế Tấn Dương quận chúa cậy sủng sinh kiêu, tính tình tùy hứng, từ nhỏ lại còn tập võ múa thương luyện nên một võ nghệ xuất chúng, ngưỡng mộ Lăng Chiêu một thân thiện chiến, không bao lâu nghĩ biện pháp chế tạo cơ hội cùng hắn chung một chỗ.
Cũng từ đó Giang Vãn Tình trở thành một cây gai trong nàng ta.
Tính tình nàng tùy tiện, xem Lăng Chiêu xếp hàng thứ bảy trong số các hoàng tử, theo mọi người gọi một tiếng Thất hoàng tử, Thất điện hạ, lúc đầu không thấy có cái gì cho đến một ngày nghe hoàng cung mở tiệc ngắm hoa, nghe thanh âm Giang Vãn Tình ngọt ngào gọi hắn.
"Thất ca" Một tiếng đơn giản chỉ có hai chữ, từ thiếu nữ nhợt nhạt môi mang theo vô tận triền miên tình ý.
Tức chết nàng.
Buồn nôn, chán ghét, dính sền sệt.
Tấn Dương quận chúa càng ngày càng nhìn Giang Vãn Tình như thế nào cũng không vừa mắt, Lăng Chiêu lại cùng Giang Vãn Tình yêu thích cưng sủng, nàng lại càng cảm thấy chán ghét nàng, nhiều khi có ý đồ gây chuyện nhưng toàn thất bại tan tác mà quay về.
Nàng thiếu nữ an tĩnh như một đóa u lan cốc, chỉ có đứng trước mặt Lăng Chiêu mới hiển lộ mấy phần thần thái như trẻ con, còn lại với những người đồng lứa cùng trước mặt người khác thì lúc nào cũng là dáng vẻ vĩnh viễn không tranh quyền thế, tha thứ rộng lượng, đôi lông mày nhuộm một thần sắc quạnh quẽ, dường như khinh thường tranh đấu, ngược lại làm nổi bật sự chanh chua ác độc của người khác khiến người người sinh khí.
May sao ông trời có mắt, Giang Vãn Tình không thể gả cho Lăng Chiêu mà làm Đông Cung Thái Tử Phi.
Tấn Dương quận chúa có lòng tin tưởng sớm muộn Lăng Chiêu sẽ thanh tỉnh, biết nàng mới là người thích hợp ở bên hắn, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn chưa gỡ được tơ tình để ý người phụ nữ xấu xa kia.
Bây giờ tiên đế qua đời, người kia trong Trường Hoa cung vẫn còn trẻ, Lăng Chiêu ở trong cung đi đi lại lại còn nhiều cơ hội gặp mặt nói chuyện.
Tấn Dương quận chúa nghe người bên cạnh xúi giục, vừa hận vừa sợ, vừa lúc hôm nay tiến cung, liền hấp tấp mà hướng Trường Hoa Cung tới.
"Quận chúa! Quận chúa không được!"
Nha hoàn Bích Thanh đuổi theo, sốt ruột đến không biết làm thế nào mới tốt: "Trường Hoa Cung vị kia, tiên đế chính là nghiêm lệnh cấm bất luận không được kẻ nào được phép tự tiện thấy nàng, ngài như vậy, nhỡ đâu để lộ tiếng gió --"
Tấn Dương quận chúa hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Ta lạc đường, nhớ không rõ đường đi, chỉ đành đi thẳng tới phía trước."
Bích Thanh Minh biết chủ tử là đang chơi xấu, lại cũng không thể ngăn được.
Lúc tới cửa nách ở Trường Hoa cung, thị vệ hai bên thấy vậy muốn tiến lên ngăn trở, Tấn Dương quận chúa hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nhưng điều đó khiến bọn họ không khỏi ngây ngẩn - cô nương này quần áo đẹp đẽ quý giá, phía sau lại có theo tùy tùng, khẳng định là vị chủ tử, ánh mắt kiêu ngạo hung ác, sợ là lai lịch không nhỏ, bọn họ cũng không dám lỗ mãng, sợ đắc tội người trên.
Tấn Dương quận chúa càng thêm đắc ý, nhanh chóng hướng đại điện đi vào.
Màu son hai bên cửa loang lổ, nhiều chỗ đã tróc sơn, khung cảnh hiện ra lác đác, tiêu điều, thể hiện sự nghèo túng của chủ nhân.
Tấn Dương quận chúa buồn bực đã lâu giờ tâm tư mới thả lỏng một chút, cuộc sống của nữ nhân kia trông cũng không khá khẩm gì, nàng lập tức vui sướng, nhưng chợt liếc mắt một cái thấy người trong Thiên Điện, ý cười chợt tắt đọng lại trên khóe môi, cứng đờ xấu hổ.
Bảy năm.
Giang Vãn Tình gả chồng năm mười sáu, ở thâm cung tra tấn bảy năm, vẫn là năm ấy tiểu thư khuê các, yếu đuối mỏng manh, Bộ Bộ Sinh Liên* tư thế ưu nhã cao quý, đuôi lông mày khóe mắt dịu dàng bên trong chứa một tia lạnh bạc, từ trước đến nay một chút cũng không thay đổi.
Bộ Bộ Sinh Liên: là một kỹ năng khi đi có hoa sen nở rộ dưới chân.
Thấy vị khách không mời mà đến, nàng hạ lông mày xuống: "Quận chúa?"
Tấn Dương quận chúa vốn là tìm tới gây chuyện rồi thêm chế giễu, nhưng thấy cố nhân vẫn giữ phong thái năm xưa khiến nàng khí thế làm yếu hơn một nửa. Nàng ưỡn ngực, giống như mượn động tác này để có thể lên tinh thần: "Ta lạc đường, thế nên mới đi đến địa phương quỷ quái này."
Ánh mắt Giang Vãn Tình lướt qua trên mặt nàng, tựa như một đầm nước thấm lạnh ánh trăng lặng yên chảy xuôi. Sau một lúc lâu, nàng cười cười, đi đến một bên vị trí ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Thì ra là thế."
Tấn Dương quận chúa trầm mặc mà đánh giá đối phương.
Giang Vãn Tình vận đồ mộc mạc, cả người không có nhiễm tạp sắc, duy độc màu trắng thuần tịnh, trên đầu cây trâm cũng là bạch ngọc nguyên chất, càng lộ ra mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt trong veo như ngọc.
Đứng ở giữa là một tiểu cung nữ ngây thơ trong trắng cùng một thái giám thân hình mảnh khảnh, sau lưng Giang Vãn Tình, không biết là vô tình hay cố ý không tiến lên dâng trà cho khách.
Giang Vãn Tình không giương mắt lên nhìn Bảo Nhi, chỉ nói: "Trường Hoa Cung *trà thô nước ngọt, sợ Tấn Dương không hợp khẩu vị."
* Trà thô là trà không ngon ý.
Câu nói này không những giải thích sự thất lễ của hạ nhân mà đồng thời đánh thức Tấn Dương quận chúa.
Thiếu nữ kiêu ngạo như Phượng Hoàng bước lại gần nàng, cười lạnh nói: "Năm ấy ngươi khua chiêng gõ trống, trước mặt thiên hạ làm lễ khánh phong Đông Cung Thái Tử phi, không nghĩ tới bây giờ lại là tình cảnh như vậy đi."
Giang Vãn Tình gật gật đầu, cảm khái nói: "Năm đó ta gả cho tiên đế, hắn vẫn là Thái Tử, phụ hoàng hắn sức khỏe vẫn tốt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã sắc phong làm Hoàng Hậu."
"Ha!" Tấn Dương quận chúa bén nhọn cười thanh, nhìn quanh bốn phía: "Giang Vãn Tình, đừng ở trước mặt ta làm ra vẻ, ai không biết ngươi bị Tiên Đế thất sủng, chỉ chừa lại cái danh hào Hoàng Hậu, kỳ thật ngươi đã là Phế Hậu đâu!"
Giang Vãn Tình sắc mặt như thường, không nhìn ra chút gì buồn bực "Tiên Đế cũng chẳng hạ tối hậu thư, chẳng phải chứng minh là hắn thật ra vẫn nhớ ta, luyến tiếc ta?"
Phía sau Dung Định thần sắc biến đổi, nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sâu như bể.
Tấn Dương quận chúa không kiên nhẫn nói: "Ngươi cùng tiên đế như thế nào, lại đối xử với ta như thế nào? Ngươi chính là giả tạo ở trước mặt nam nhân sẽ giả vờ giả vịt, nhưng ta lại biết rõ gương mặt thật của ngươi --" Nàng oán hận mà liếc Giang Vãn Tình, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi biết, ngươi hiện tại hối hận cũng đã chậm! Đừng uổng phí tâm tư."
Giang Vãn Tình ngạc nhiên nói: "Ta hối hận cái gì?"
Tấn Dương quận chúa xuy nói: "Ngươi còn giả bộ! Năm đó Nhiếp Chính Vương cãi nhau với Thánh Tổ Hoàng Đế, bị đày vào đại lao, ngươi trông thời cuộc nghĩ hắn thất thế, bỏ rơi hắn xoay người tìm chỗ nương tựa khác, liền xoay vào lồng ngực của Tiên Đế, giờ ngươi tự nhiên là hối hận."
Bảo Nhi nghe xong, khí bốc lên đầu, quát: "Lớn mật! Ai cho phép ngươi vũ nhục nương nương?"
Tấn Dương quận chúa khinh miệt mà đảo qua nàng, khinh thường nói chuyện với nô tài, chỉ hỏi Giang Vãn Tình: "Ngươi dám nói không phải sao!"
Giang Vãn Tình thản nhiên cười, nói: "Bảo Nhi, dâng trà."
Bảo Nhi cả giận: "Nương nương!"
Giang Vãn Tình cười nói: "Kế tiếp dù sao cũng phải phí miệng lưỡi, Tấn Dương quận chúa uống không quen trà thô, ta lại là muốn thấm môi."
Bảo Nhi cúi đầu, dạ một tiếng.
Nô tỳ đi cùng Tấn Dương quận chúa vào trong điện lôi kéo góc áo của nàng ta, khẩn trương nhấc mi một cái: "Quận chúa......"
Tấn Dương quận chúa lạnh mặt, ném tay nàng ra, vẫn như cũ nhìn thẳng Giang Vãn Tình: "Được rồi, ta lại muốn nghe chút ngươi định giảo biện như thế nào."
Giang Vãn Tình có rất nhiều kiên nhẫn, chờ Bảo Nhi bưng trà nóng đi lên, đổ một ly, nàng cầm lên tay thổi xua đi khí nóng, rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mới nói: "Năm đó ta trẻ người non dạ, cùng Nhiếp Chính Vương cũng có tiếp xúc, nhưng từ trước đến nay đều tuân thủ lễ nghĩa, lại càng không có tư tình. Sau nữa, ta đã gả cho tiên đế, trong lòng chỉ có mỗi mình tiên đế, hắn đối với ta sủng ái có thừa, ta đối với hắn lại càng toàn tâm toàn ý."
Dung Định cả người chấn động, ánh mắt hắn nhìn nàng khiếp sợ lại thấy mới lạ.
Giang Vãn Tình buông chung trà, sâu kín buông tiếng thở dài: "Đáng tiếc ta không phúc khí, tiên đế buông tay nhân gian, lưu một mình ta trên đời, tâm ta từ đó đã chết, nếu có thuốc hối hận, ta sớm đã muốn nhận thức hắn lâu hơn, sớm gả làm vợ hắn, không nên cô phụ đoạn thời gian tốt nhất ấy."
Tấn Dương quận chúa sắc mặt kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu, bật thốt lên nói: "Ngươi nói bậy! Lúc trước ngươi mở miệng ra là Thất ca, gọi đến ngọt ngào chảy nước, ngươi lại nói ngươi --"
Giang Vãn Tình ngước mắt, ánh mắt sắc lạnh như tuyết mùa đông, nhìn nàng ta không mang theo chút độ ấm: "Ta cũng gọi các huynh trưởng của ta là đại ca, nhị ca, chẳng lẽ ta đối với bọn họ cũng có tình ý?"
Tấn Dương quận chúa cả giận nói: "Ngươi cưỡng từ đoạt lí, bẻ cong lời ta nói."
Giang Vãn Tình nói: "Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, tùy ngươi thích làm gì thì làm."
Tấn Dương quận chúa trừng mắt với nàng, lúc lâu sau hừ một tiếng: "Ngươi nói ngươi thực sự từ trước đến nay chưa bao giờ thích Vương Gia?"
Giang Vãn Tình hơi hơi biến sắc, lãnh đạm nói: "Quận chúa, trái tim ta trước nay chỉ có một người duy nhất, hiện giờ nằm ở Vĩnh An Điện, ta là Hoàng Hậu Chính Cung nương nương của hắn, mong ngươi tự trọng."
Tấn Dương quận chúa nghi hoặc hỏi: "Vậy chẳng lẽ đủ loại điều ngươi làm với Nhiếp Chính Vương kia là giả?"
Giang Vãn Tình thần sắc đạm mạc: "Ngươi cái gọi là đủ loại, là cái gì? Nhiếp Chính Vương trước kia là Thất Hoàng Tử, thân phận tôn quý, mẫu thân ta cùng hắn có qua lại, ta tận tâm đãi hắn chẳng lẽ lại là sai?"
Tấn Dương quận chúa trầm mặc một hồi, thử nói: "Thực sự là vậy?"
Giang Vãn Tình chắc chắn: "Thực sự là vậy."
Tấn Dương quận chúa ở trong đại điện đi qua đi lại, bỗng chốc xoay người, hất cằm lên: "Giang Vãn Tình, ngươi sẽ không sợ ta đem mấy lời này nói với Vương Gia sao?"
Giang Vãn Tình thấy nàng đi vào cái bẫy mình đặt ra, ôn nhu cười nói: "Tùy ngươi muốn nói gì thì nói."
Tấn Dương quận chúa mở to hai mắt: "Ngươi đừng nghĩ là ta không dám!"
Giang Vãn Tình không thèm để ý: "Nếu ngươi dám giờ đi luôn đi."
Tấn Dương quận chúa cắn chặt răng: "Ta sẽ đi. Đem những ngươi nói không sai một chữ nói cho hắn biết."
Giang Vãn Tình nói: "Ngươi cứ việc đi."
Tấn Dương quận chúa cảm thấy mình bị khiêu khích, cả giận nói: "Ta giờ đi đây."
Giang Vãn Tình gật đầu: "Ngươi đi đi."
Tấn Dương quận chúa hít sâu một hơi: "Ta đi thật đó."
Giang Vãn Tình mí mắt cũng không nâng: "Không tiễn."
Tấn Dương quận chúa dùng sức mà dậm dậm chân: "Chúng ta đi." Bước nhanh tới một đoạn đường, bỗng nhiên lại quay lại chỉ vào Giang Vãn Tình nói: "Ta đây xem ngươi đắc ý được bao lâu."
Tấn Dương quận chúa đi rồi, Trường An cung bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Mới vừa rồi Giang Vãn Tình nói, Bảo Nhi cùng Dung Định nghe từng chữ rành mạch, Dung Định trầm mặc, Bảo Nhi lại cảm động đến rơi nước mắt, nhận định Tiên Đế phong lưu đa tâm, Giang Hoàng Hậu lại si tâm không thay đổi, đột nhiên cộp một tiếng quỳ trên mặt đất, trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt: "Nương nương, đáng tiếc Tiên Đế không nghe thấy người nói...Không nghe thấy người nói."
Giang Vãn Tình mỉm cười: "Hắn có nghe hay không thấy không quan trọng, rồi sẽ có người nghe thấy."
Bảo Nhi hai mắt đẫm lệ mông lung, quay đầu nhìn mắt môn đình trống rỗng, nức nở nói: "Tiên đế nếu biết tâm ý của nương nương, nhất định sẽ không đem ngài nhốt ở đây, chịu đủ khổ sở."
Giang Vãn Tình tâm bình khí hòa: "Cho dù hắn cấm túc ta, lại chưa từng cắt tiền chi tiêu của ta, cũng chưa từng khiến ta ngột ngạt, chưa nói tới khổ sở."
Bảo Nhi khóc nói: "Cả hậu cung trước, chỉ có ngài thật lòng với tiên đế..."
Giang Vãn Tình im lặng.
Dung Định nhìn nàng, ôn nhu dịu dàng chủ tử.
Vừa rồi lời nói của Giang Vãn Tình, đừng nói là Tấn Dương quận chúa, ngay cả đương sự là hắn, cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Hắn lại không biết, hoàng hậu của hắn lại đối với hắn tình như thế thâm tình.
Hắn chỉ biết, đại hôn phía sau, cứ ngày mùng một, mười năm hàng tháng đến Trường Hoa cung thị sủng, Giang Vãn Tình thấy hắn đều là bộ dáng khắc chế ẩn nhẫn, trên mặt không biểu lộ cái gì, nhưng đôi mắt kia là không lừa được người, con ngươi đen nhánh, đựng đầy vô hạn đau thương.
Hắn ấn bờ vai nàng thiếu nữ, nàng hơi hơi run rẩy.
Đó là xuất từ bản năng phản cảm.
Nhưng mà, chính là như vậy Giang Vãn Tình, lại ở trước mặt Tấn Dương quận chúa, luôn miệng nói kiếp này chỉ yêu mình hắn.
Vớ vẩn...... Vớ vẩn đến cực điểm.
Trong lòng bất ổn, kinh nghi bất định, chợt nghe Giang Vãn Tình kêu: "Tiểu Dung tử."
Ba chữ trong trẻo dễ nghe, như đâu đổ vào đầu hắn một chậu nước lạnh, chảy xuống dưới.
Dung định khóe miệng trừu trừu, tiến lên một bước: "...... Nương nương."
Giang Vãn Tình uống xong nửa ly trà, đôi tay ngọc ngà mềm mại ấn cổ, biếng nhác nói: "Tới đây đấm ta bả vai."
♧
Tác giả có lời muốn nói:
Nam xứng: Ngươi diễn đừng nhiều như vậy.
Nữ chủ: Nội tâm ngươi cũng diễn đừng nhiều như vậy.
%
Editor:
Rồi dạo này tôi đâm đầu vào Action Manga, Manhwa nên mới lười vậy:((
Ai bảo các main ngầu vậy làm chi. Khóc luôn.
À mà bộ trên là Spy × Family nha. Siêu dễ thương luôn, nghe cốt truyện là muốn đâm đầu vào rồi.
Ship điên cuồng Anya × con thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.