Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Thì Phải Làm Sao?
Chương 10:
Điền Viên Phao
11/07/2022
Đầu ngón tay thấm ướt, xúc cảm ấm áp rõ ràng, Tô Bạch Nguyệt chịu đựng trái tim đang rung động, nhanh chóng thu hồi ngón tay lại, sau đó ra vẻ bình tĩnh lau tay tỉ mỉ, ném chiếc khăn trong tay cho Lục Ngạn, giấu nắm tay vào bên trong tay áo rộng.
Tay áo mỏng manh hoàn toàn che đi bàn tay ngọc, đầu ngón tay Tô Bạch Nguyệt run rẩy đến lợi hại.
Trời ạ, đại ca nam chính liếm nghiêm túc như vậy là bởi vì đói sao?
Lục Ngạn quỳ trên mặt đất, cánh môi khẽ mím, vô ý thức muốn nếm ra vị, nhưng trong miệng chỉ toàn hơi lạnh.
Những sợi tơ bạc óng ánh còn sót lại dưới cái nắng se se khiến không khí dần trở nên khô nóng.
Còn muốn, còn muốn nhiều hơn nữa.
Ôm chiếc khăn trong ngực, Lục Ngạn rủ mắt xuống.
“Như thế đã được chưa?” Tô Bạch Nguyệt lặng lẽ nhìn về phía Dương Thạch quận chúa.
Dương Thạch quận chúa hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cười mập mờ, nói: “Linh Vận quận chúa quan tâm tiểu mã nô này nhiều như thế, chẳng lẽ... Hắn thực sự là thiên phú dị bẩm?”
Một câu hai ý nghĩa, đám người không nhịn được nhìn xuống thân dưới của Lục Ngạn.
Tiểu mã nô nhỏ nhoi yếu ớt quỳ ở nơi đó, sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu.
“Ôi, con ả đê tiện.” Thái Tử gia nổi giận đùng đùng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ vào Dương Thạch quận chúa mắng to: “Loại nữ nhân như ngươi là phường bại hoại, trên đời này chắc không tìm được người thứ hai! Nếu người nào đó bất hạnh cưới người, thật sự muốn đi nhảy lầu ngay lập tức!”
Dương Thạch quận chúa tất nhiên không chịu cam lòng yếu thế, cứ như vậy cùng Thái tử đương triều mắng mỏ qua lại, ngôn ngữ thô tục quê mùa, có chỗ nào là dáng vẻ phong phạm của nữ vương chư hầu đâu.
Tô Bạch Nguyệt bỏ ngoài tại cuộc chiến võ mồm của hai người nọ, hiện tại nàng thật sự hận không thể ngay lập tức tiễn nam chính đang cun cút dưới chân mình tới chiến trường đại sát tứ phương, vả
mặt từng người. Nhưng nàng không thể, bây giờ mà ném chàng đi chính là để chàng chịu chết, nàng còn một dược tề mãnh chưa hạ được đâu.
Vì dược tề mãnh này, dưới ánh mắt như có điều suy nghĩ của mọi người, mặt nàng không biểu cảm xách nam chính trở về phủ Vị Nam vương, bắt đầu âm thầm chuẩn bị.
Cùng ngày tại Hưng Nguyên, chuyện hai vị quận chúa cùng tranh một mã nô trong vương phủ bị truyền ra ngoài... Thái Tử gia tận mắt nhìn thấy sự tình xôn xao ngày ấy lâm vào trạng thái ưu sầu thật sâu.
Tô Bạch Nguyệt không rãnh đi quan tâm xuân đau thu buồn của vị Thái Tử gia kia, nàng đang cố gắng dùng chính thiết lập cao lãnh của mình đi tìm đường chết, con đường một đi không trở lại.
Ý nghĩa tồn tại của ánh trăng sáng Linh Vận quận chúa này chính là để chèn ép, chà đạp nam chính, kích phát tiềm năng của chàng ta.
Sau khi điều tiểu mã nô từ trong chuồng ngựa ra, Tô Bạch Nguyệt cho chàng làm nội thần bên người mình.
Bây giờ đang lúc loạn thế, nữ vương chư hầu ai ai cũng có đến mấy vị nội thần, thiếp thân hộ giá hộ tống giống vệ sĩ ở hiện đại. Lúc trước Linh Vận quận chúa cảm thấy nam nhân ô uế, chỉ thích dùng nữ tử, bây giờ Tô Bạch Nguyệt đã tiếp quản thân thể, vì tránh cho nam chính bị Dương Thạch quận chúa tàn hại, nàng chỉ có thể ra hạ sách này.
“Tiểu mã nô, đi quét tuyết trong viện đi.” Tĩnh Văn canh giữ ở cổng nhà chính, nhếch môi nhìn Lục Ngạn.
Cả một khoảng sân rộng lớn bao phủ bởi lớp tuyết mỏng, một người làm sao quét xuể được. Nhưng Lục Ngạn vẫn nghe lời nâng cây chổi lớn đi quét tuyết.
Trong phòng, Tô Bạch Nguyệt đang trốn ở trong chăn đệm, tự hỏi sâu sắc chuyện cần làm phía sau.
Không bao lâu nữa nàng sẽ đính hôn cùng Thái tử, sau đó triệt để kết thúc quan hệ với Lục Ngạn. Từ đây nam chính phải bắt đầu đi trên con đường huy hoàng của hắn.
Thật ra trong nguyên thư cũng không miêu tả quá nhiều về chuyện của Linh Vận quận chúa với Lục Ngạn, chỉ nói bởi vì bị Linh Vận quận chúa xem thường, chà đạp, Lục Ngạn mới liều mạng đứng lên. Nhắc mới nhớ, Linh Vận quận chúa này chính là súp gà độc của nam chính, một nhát cắn có thể khiến chàng đau từ sợi tóc tới bàn chân.
Bên ngoài vang lên tiếng quét tuyết sàn sạt, Tô Bạch Nguyệt bỗng nhớ tới một chuyện, nàng nói với Tĩnh Văn: “Thời tiết lạnh quá, cá phía sau núi sợ là không sống được, ngươi bảo thằng hầu kia xách mấy thùng nước nóng đổ vào sông, để nước ấm một chút. Lát nữa ta sẽ đi kiểm tra."
Đối với yêu cầu hoang đường của Tô Bạch Nguyệt, Tĩnh Văn không thấy có gì là quá đáng cả, thậm chí nàng ta còn tán dương tấm lòng Bồ Tát của quận chúa nhà nàng, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm.
Là fan girl số một của Tô Bạch Nguyệt, Tĩnh Văn thường bị vẻ thịnh thế mỹ nhân của nàng làm cho tâm trí mê muội, mỗi ngày đều trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
Tô Bạch Nguyệt lén lút trốn sau song cửa sổ, nhìn nam chính thả cây chổi lớn trong tay xuống đất, vào phòng bếp nhỏ xách thùng nước ra ngoài sân.
Tô Bạch Nguyệt gọi Lục Ngạn ra sau núi là có nguyên nhân. Ở nơi đó, Lục Ngạn sẽ thu nhận người em hâm mộ số một của mình, có xuất thân hiển hách ở phủ Nguy An vương, trưởng tử Ngụy Táp.
Tô Bạch Nguyệt giãy giụa bên trong chăn đệm hơn nửa canh giờ, mới đột nhiên vén chăn ngồi dậy, run rẩy mặc quần áo chỉnh tề, sau đó đoạn đoán chính chính ngồi ở chỗ đó gọi Tĩnh Văn.
Tay áo mỏng manh hoàn toàn che đi bàn tay ngọc, đầu ngón tay Tô Bạch Nguyệt run rẩy đến lợi hại.
Trời ạ, đại ca nam chính liếm nghiêm túc như vậy là bởi vì đói sao?
Lục Ngạn quỳ trên mặt đất, cánh môi khẽ mím, vô ý thức muốn nếm ra vị, nhưng trong miệng chỉ toàn hơi lạnh.
Những sợi tơ bạc óng ánh còn sót lại dưới cái nắng se se khiến không khí dần trở nên khô nóng.
Còn muốn, còn muốn nhiều hơn nữa.
Ôm chiếc khăn trong ngực, Lục Ngạn rủ mắt xuống.
“Như thế đã được chưa?” Tô Bạch Nguyệt lặng lẽ nhìn về phía Dương Thạch quận chúa.
Dương Thạch quận chúa hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cười mập mờ, nói: “Linh Vận quận chúa quan tâm tiểu mã nô này nhiều như thế, chẳng lẽ... Hắn thực sự là thiên phú dị bẩm?”
Một câu hai ý nghĩa, đám người không nhịn được nhìn xuống thân dưới của Lục Ngạn.
Tiểu mã nô nhỏ nhoi yếu ớt quỳ ở nơi đó, sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu.
“Ôi, con ả đê tiện.” Thái Tử gia nổi giận đùng đùng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ vào Dương Thạch quận chúa mắng to: “Loại nữ nhân như ngươi là phường bại hoại, trên đời này chắc không tìm được người thứ hai! Nếu người nào đó bất hạnh cưới người, thật sự muốn đi nhảy lầu ngay lập tức!”
Dương Thạch quận chúa tất nhiên không chịu cam lòng yếu thế, cứ như vậy cùng Thái tử đương triều mắng mỏ qua lại, ngôn ngữ thô tục quê mùa, có chỗ nào là dáng vẻ phong phạm của nữ vương chư hầu đâu.
Tô Bạch Nguyệt bỏ ngoài tại cuộc chiến võ mồm của hai người nọ, hiện tại nàng thật sự hận không thể ngay lập tức tiễn nam chính đang cun cút dưới chân mình tới chiến trường đại sát tứ phương, vả
mặt từng người. Nhưng nàng không thể, bây giờ mà ném chàng đi chính là để chàng chịu chết, nàng còn một dược tề mãnh chưa hạ được đâu.
Vì dược tề mãnh này, dưới ánh mắt như có điều suy nghĩ của mọi người, mặt nàng không biểu cảm xách nam chính trở về phủ Vị Nam vương, bắt đầu âm thầm chuẩn bị.
Cùng ngày tại Hưng Nguyên, chuyện hai vị quận chúa cùng tranh một mã nô trong vương phủ bị truyền ra ngoài... Thái Tử gia tận mắt nhìn thấy sự tình xôn xao ngày ấy lâm vào trạng thái ưu sầu thật sâu.
Tô Bạch Nguyệt không rãnh đi quan tâm xuân đau thu buồn của vị Thái Tử gia kia, nàng đang cố gắng dùng chính thiết lập cao lãnh của mình đi tìm đường chết, con đường một đi không trở lại.
Ý nghĩa tồn tại của ánh trăng sáng Linh Vận quận chúa này chính là để chèn ép, chà đạp nam chính, kích phát tiềm năng của chàng ta.
Sau khi điều tiểu mã nô từ trong chuồng ngựa ra, Tô Bạch Nguyệt cho chàng làm nội thần bên người mình.
Bây giờ đang lúc loạn thế, nữ vương chư hầu ai ai cũng có đến mấy vị nội thần, thiếp thân hộ giá hộ tống giống vệ sĩ ở hiện đại. Lúc trước Linh Vận quận chúa cảm thấy nam nhân ô uế, chỉ thích dùng nữ tử, bây giờ Tô Bạch Nguyệt đã tiếp quản thân thể, vì tránh cho nam chính bị Dương Thạch quận chúa tàn hại, nàng chỉ có thể ra hạ sách này.
“Tiểu mã nô, đi quét tuyết trong viện đi.” Tĩnh Văn canh giữ ở cổng nhà chính, nhếch môi nhìn Lục Ngạn.
Cả một khoảng sân rộng lớn bao phủ bởi lớp tuyết mỏng, một người làm sao quét xuể được. Nhưng Lục Ngạn vẫn nghe lời nâng cây chổi lớn đi quét tuyết.
Trong phòng, Tô Bạch Nguyệt đang trốn ở trong chăn đệm, tự hỏi sâu sắc chuyện cần làm phía sau.
Không bao lâu nữa nàng sẽ đính hôn cùng Thái tử, sau đó triệt để kết thúc quan hệ với Lục Ngạn. Từ đây nam chính phải bắt đầu đi trên con đường huy hoàng của hắn.
Thật ra trong nguyên thư cũng không miêu tả quá nhiều về chuyện của Linh Vận quận chúa với Lục Ngạn, chỉ nói bởi vì bị Linh Vận quận chúa xem thường, chà đạp, Lục Ngạn mới liều mạng đứng lên. Nhắc mới nhớ, Linh Vận quận chúa này chính là súp gà độc của nam chính, một nhát cắn có thể khiến chàng đau từ sợi tóc tới bàn chân.
Bên ngoài vang lên tiếng quét tuyết sàn sạt, Tô Bạch Nguyệt bỗng nhớ tới một chuyện, nàng nói với Tĩnh Văn: “Thời tiết lạnh quá, cá phía sau núi sợ là không sống được, ngươi bảo thằng hầu kia xách mấy thùng nước nóng đổ vào sông, để nước ấm một chút. Lát nữa ta sẽ đi kiểm tra."
Đối với yêu cầu hoang đường của Tô Bạch Nguyệt, Tĩnh Văn không thấy có gì là quá đáng cả, thậm chí nàng ta còn tán dương tấm lòng Bồ Tát của quận chúa nhà nàng, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm.
Là fan girl số một của Tô Bạch Nguyệt, Tĩnh Văn thường bị vẻ thịnh thế mỹ nhân của nàng làm cho tâm trí mê muội, mỗi ngày đều trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
Tô Bạch Nguyệt lén lút trốn sau song cửa sổ, nhìn nam chính thả cây chổi lớn trong tay xuống đất, vào phòng bếp nhỏ xách thùng nước ra ngoài sân.
Tô Bạch Nguyệt gọi Lục Ngạn ra sau núi là có nguyên nhân. Ở nơi đó, Lục Ngạn sẽ thu nhận người em hâm mộ số một của mình, có xuất thân hiển hách ở phủ Nguy An vương, trưởng tử Ngụy Táp.
Tô Bạch Nguyệt giãy giụa bên trong chăn đệm hơn nửa canh giờ, mới đột nhiên vén chăn ngồi dậy, run rẩy mặc quần áo chỉnh tề, sau đó đoạn đoán chính chính ngồi ở chỗ đó gọi Tĩnh Văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.