Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Thì Phải Làm Sao?
Chương 23:
Điền Viên Phao
11/07/2022
Vị Nam vương phi lại không ngờ rằng bà còn chưa đi tìm Lục Ngạn để trách tội, người ấy lại hành động trước bà, đưa theo bà mai đến tận cửa hỏi cưới rồi.
“Hỏi hỏi hỏi...... cưới?” Vị Nam vương phi trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi, cả người không kìm được bắt đầu run rẩy.
Sắc mặt Lục Ngạn lạnh lùng đứng ở bên kia chắp tay, giọng nói rõ ràng vang cả sảnh trước “Vâng”
“Ngươi, ngươi muốn hỏi cưới ai?” Vị Nam vương phi không dám đối mặt với hiện thực.
“Hỏi cưới Linh Vận Quận Chúa.” Lục Ngạn nói rõ từng câu từng chữ, không tự ti cũng không kiêu ngạo, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Vị Nam vương phi, nhìn chằm chằm đến nỗi khiến trái tim bà phải e sợ.
Vị Nam vương phi nhìn chằm chằm vào Lục Ngạn đang đứng trước mặt, người con trai vẫn như cũ, cả người mặc một bộ y phục màu đen huyền, chất liệu vải không được xem là loại tốt nhất, nhưng
mặc trên người chàng lại không hiểu sai lại tỏa ra một loại khí thế. Đây là người trở về từ trong đám người chết, lúc nhìn người khác, đôi mắt kia mang theo hơi thở chết chóc ảm đạm.
Bảo bối Linh Nhi của bà sao lại có thể gả cho loại người này được cơ chứ.
Lục Ngạn này, không quay về báo thù, sao lại còn đến hỏi cưới nữa chứ? Chẳng lẽ muốn cưới con gái bảo bối của bà về để dễ bề tra tấn đánh đập?
Nghĩ đến đây, Vị Nam vương phi vừa vội vàng sai người đi mời Vị Nam vương đến, vừa nói với Lục Ngạn: “Lục công tử, Linh Nhi của ta, cơ thể yếu ớt, nay tuổi cũng còn nhỏ, thật ra cũng không gấp phải gả cho người khác, mặc dù ngươi là ân nhân của nhà ta, nhà chúng ta chắc chắn sẽ tôn trọng người, nhưng chỉ do việc này ấy mà, sự việc quan trọng, một người phụ nữ như ta không tiện làm chủ, vẫn cần hỏi qua ý kiến của vương gia nhà ta và tâm ý của Linh Nhi nữa, ngài xem thấy thế nào?”
Linh Vận Quận Chúa năm nay mười tám, sắp bước qua tuổi mười chín, là một nữ tử trẻ tuổi thời cổ đại chưa lập gia đình, vậy mà còn có một ngày nghe được bốn chữ [tuổi còn non trẻ] từ trong miệng của nhà mẹ.
Thật ra sau khi bị thái tử từ hôn, Vị Nam vương phi cũng bởi vì hôn sự của Tô Bạch Nguyệt buồn rầu đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên. Trơ mắt nhìn tuổi tác của Tô Bạch Nguyệt ngày một lớn, Vị Nam vương phi thật sự gấp đến nỗi sắp bạc cả đầu rồi.
Nhưng bây giờ Lục Ngạn này lại đến tận cửa hỏi cưới, Vị Nam vương phi lại hận không thể để Tô Bạch Nguyệt cả đời không gả đi.
Cho dù là gả cho heo cho chó, cũng không thể gả cho Lục Ngạn này được!
Dường như Lục Ngạn sớm đã đoán được việc này. Chàng lấy ra một vật từ trong ống tay áo, tặng cho Vị Nam vương phi.
Vị Nam vương phi nhận lấy với thái độ nghi ngờ, sau đó trong chớp mắt sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
“Cái cái cái này......” Đây là thứ quỷ quái gì vậy!
“Đây là hôn thư.” Lục Ngạn đứng thẳng lên, như ngọn núi che phủ, giam lấy Vị Nam vương phi, giọng nói trầm và khàn đặc, mang theo hơi thở người trời sinh đã thượng vị.
Nhưng rõ ràng, đây chỉ là một người có xuất thân thấp hèn, thân phận hèn mọn...... vậy mà lại có thể khí chất như vậy....
“Hôn thư?” Sắc mặt Vị Nam vương phi ngẩn ngơ, tay bả run rẩy, rũ mắt nhìn xuống một cái, sau đó không quan tâm gì nữa, gấp gáp đi đến hậu viện tìm Tô Bạch Nguyệt.
Tô Bạch Nguyệt lúc này nghe thấy tin tức Lục Ngạn đến hỏi cưới, bị dọa đến nỗi uống một hơi hết mười chén trà, bây giờ đang ngẩn ngơ ôm lấy cái bụng đang căng phình.
“Linh Nhi à, Linh Nhi của ta à......” Tiếng la hét của Vị Nam vương phi từ ngoài cửa vọng vào.
Tô Bạch Nguyệt hít thở sâu một cái, biết được chuyện của ngày hôm nay, e là sẽ không tốt rồi.
“Linh Nhi, hôn thư này, hôn thư này là gì đây?”
Lúc nhìn thấy trong nhà treo lên một mảnh vải trắng, bước chân vốn dĩ đã gấp gáp của Vị Nam vương phi liền chạy nhanh rồi ngừng lại đột ngột, sau đó nghiêng người đứng trước cánh cửa gỗ được khắc hoa dùng sức hét vào bên trong.
Tô Bạch Nguyệt chầm chầm xuất hiện, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Vị Nam vương phi gật đầu nói: “Hôn thư này, là con viết tên lên đó.”
“Cái gì!” Vị Nam vương phi thở dốc, gấp đến nỗi sắc mặt trắng bệch, “Linh Nhi à sao con lại hồ đồ như vậy chứ! Sao con lại có thể viết tên mình lên hôn thư như vậy được! Con có biết Lục Ngạn đó là ai không? Chàng chính là tên trông ngựa năm xưa đó!”
Vị Nam vương phi càng nói càng kích động, nhưng lại không dám đạp vải trắng bước vào, chỉ đành gấp rút dậm chân đứng ở bên ngoài.
“Linh Nhi à, Lục Ngạn này không có ý tốt gì đâu, chàng cưới con về là muốn giày vò con thôi! Đều là sai lầm của mẫu thân, nếu như không phải năm xưa mẫu thân giấu con bán tên trông ngựa kia đi, thì bây giờ, bây giờ sao lại......” Vị Nam vương phi khóc đến không kịp thở, ngay cả lời nói cũng nói không ra hơi.
Tĩnh Văn đứng bên cạnh vội vàng bưng một chiếc ghế tròn đến.
Cứ như vậy, Tô Bạch Nguyệt ngồi trong phòng, Vị Nam vương phi ngồi dưới hiên, hai người cách nhau một cánh cửa gỗ khắc hoa mở toang nói chuyện.
“Hu hu hu hu......” Vị Nam vương phi vẫn chưa khóc xong.
Lúc Tô Bạch Nguyệt nghĩ trong lòng xem bản thân mình có nên khóc một chút hay không để giúp tô điểm thêm cho bầu không khí, thì nghe thấy bên ngoài vọng đến tiếng cười sảng khoái của Vi Nam vương.
“Tốt lắm, tốt lắm, một chuyện vui lớn như vậy, dĩ nhiên bổn vương đồng ý rồi!”
Tô Bạch Nguyệt ngồi trên chiếc ghế tròn nhỏ và Vị Nam vương phi không kìm được bản thân mà run lên.
Vị Nam vương phi lập tức phản ứng lại, nhấc váy lên xông ra ngoài, “Ta không đồng ý mối hôn sự này!”.
Tô Bạch Nguyệt đỡ trán, nghĩ trong lòng ngay cả hôn thư nàng cũng viết tên rồi, làm sao có thể không đồng ý được cơ chứ?
“Muội muội.” Không biết Lưu Kham xuất hiện từ nơi nào, dáng vẻ do dự đi đến trước mặt Tô Bạch Nguyệt, “Muội viết tên mình lên hôn thư khi nào thế?”
“Hỏi hỏi hỏi...... cưới?” Vị Nam vương phi trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi, cả người không kìm được bắt đầu run rẩy.
Sắc mặt Lục Ngạn lạnh lùng đứng ở bên kia chắp tay, giọng nói rõ ràng vang cả sảnh trước “Vâng”
“Ngươi, ngươi muốn hỏi cưới ai?” Vị Nam vương phi không dám đối mặt với hiện thực.
“Hỏi cưới Linh Vận Quận Chúa.” Lục Ngạn nói rõ từng câu từng chữ, không tự ti cũng không kiêu ngạo, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Vị Nam vương phi, nhìn chằm chằm đến nỗi khiến trái tim bà phải e sợ.
Vị Nam vương phi nhìn chằm chằm vào Lục Ngạn đang đứng trước mặt, người con trai vẫn như cũ, cả người mặc một bộ y phục màu đen huyền, chất liệu vải không được xem là loại tốt nhất, nhưng
mặc trên người chàng lại không hiểu sai lại tỏa ra một loại khí thế. Đây là người trở về từ trong đám người chết, lúc nhìn người khác, đôi mắt kia mang theo hơi thở chết chóc ảm đạm.
Bảo bối Linh Nhi của bà sao lại có thể gả cho loại người này được cơ chứ.
Lục Ngạn này, không quay về báo thù, sao lại còn đến hỏi cưới nữa chứ? Chẳng lẽ muốn cưới con gái bảo bối của bà về để dễ bề tra tấn đánh đập?
Nghĩ đến đây, Vị Nam vương phi vừa vội vàng sai người đi mời Vị Nam vương đến, vừa nói với Lục Ngạn: “Lục công tử, Linh Nhi của ta, cơ thể yếu ớt, nay tuổi cũng còn nhỏ, thật ra cũng không gấp phải gả cho người khác, mặc dù ngươi là ân nhân của nhà ta, nhà chúng ta chắc chắn sẽ tôn trọng người, nhưng chỉ do việc này ấy mà, sự việc quan trọng, một người phụ nữ như ta không tiện làm chủ, vẫn cần hỏi qua ý kiến của vương gia nhà ta và tâm ý của Linh Nhi nữa, ngài xem thấy thế nào?”
Linh Vận Quận Chúa năm nay mười tám, sắp bước qua tuổi mười chín, là một nữ tử trẻ tuổi thời cổ đại chưa lập gia đình, vậy mà còn có một ngày nghe được bốn chữ [tuổi còn non trẻ] từ trong miệng của nhà mẹ.
Thật ra sau khi bị thái tử từ hôn, Vị Nam vương phi cũng bởi vì hôn sự của Tô Bạch Nguyệt buồn rầu đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên. Trơ mắt nhìn tuổi tác của Tô Bạch Nguyệt ngày một lớn, Vị Nam vương phi thật sự gấp đến nỗi sắp bạc cả đầu rồi.
Nhưng bây giờ Lục Ngạn này lại đến tận cửa hỏi cưới, Vị Nam vương phi lại hận không thể để Tô Bạch Nguyệt cả đời không gả đi.
Cho dù là gả cho heo cho chó, cũng không thể gả cho Lục Ngạn này được!
Dường như Lục Ngạn sớm đã đoán được việc này. Chàng lấy ra một vật từ trong ống tay áo, tặng cho Vị Nam vương phi.
Vị Nam vương phi nhận lấy với thái độ nghi ngờ, sau đó trong chớp mắt sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
“Cái cái cái này......” Đây là thứ quỷ quái gì vậy!
“Đây là hôn thư.” Lục Ngạn đứng thẳng lên, như ngọn núi che phủ, giam lấy Vị Nam vương phi, giọng nói trầm và khàn đặc, mang theo hơi thở người trời sinh đã thượng vị.
Nhưng rõ ràng, đây chỉ là một người có xuất thân thấp hèn, thân phận hèn mọn...... vậy mà lại có thể khí chất như vậy....
“Hôn thư?” Sắc mặt Vị Nam vương phi ngẩn ngơ, tay bả run rẩy, rũ mắt nhìn xuống một cái, sau đó không quan tâm gì nữa, gấp gáp đi đến hậu viện tìm Tô Bạch Nguyệt.
Tô Bạch Nguyệt lúc này nghe thấy tin tức Lục Ngạn đến hỏi cưới, bị dọa đến nỗi uống một hơi hết mười chén trà, bây giờ đang ngẩn ngơ ôm lấy cái bụng đang căng phình.
“Linh Nhi à, Linh Nhi của ta à......” Tiếng la hét của Vị Nam vương phi từ ngoài cửa vọng vào.
Tô Bạch Nguyệt hít thở sâu một cái, biết được chuyện của ngày hôm nay, e là sẽ không tốt rồi.
“Linh Nhi, hôn thư này, hôn thư này là gì đây?”
Lúc nhìn thấy trong nhà treo lên một mảnh vải trắng, bước chân vốn dĩ đã gấp gáp của Vị Nam vương phi liền chạy nhanh rồi ngừng lại đột ngột, sau đó nghiêng người đứng trước cánh cửa gỗ được khắc hoa dùng sức hét vào bên trong.
Tô Bạch Nguyệt chầm chầm xuất hiện, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Vị Nam vương phi gật đầu nói: “Hôn thư này, là con viết tên lên đó.”
“Cái gì!” Vị Nam vương phi thở dốc, gấp đến nỗi sắc mặt trắng bệch, “Linh Nhi à sao con lại hồ đồ như vậy chứ! Sao con lại có thể viết tên mình lên hôn thư như vậy được! Con có biết Lục Ngạn đó là ai không? Chàng chính là tên trông ngựa năm xưa đó!”
Vị Nam vương phi càng nói càng kích động, nhưng lại không dám đạp vải trắng bước vào, chỉ đành gấp rút dậm chân đứng ở bên ngoài.
“Linh Nhi à, Lục Ngạn này không có ý tốt gì đâu, chàng cưới con về là muốn giày vò con thôi! Đều là sai lầm của mẫu thân, nếu như không phải năm xưa mẫu thân giấu con bán tên trông ngựa kia đi, thì bây giờ, bây giờ sao lại......” Vị Nam vương phi khóc đến không kịp thở, ngay cả lời nói cũng nói không ra hơi.
Tĩnh Văn đứng bên cạnh vội vàng bưng một chiếc ghế tròn đến.
Cứ như vậy, Tô Bạch Nguyệt ngồi trong phòng, Vị Nam vương phi ngồi dưới hiên, hai người cách nhau một cánh cửa gỗ khắc hoa mở toang nói chuyện.
“Hu hu hu hu......” Vị Nam vương phi vẫn chưa khóc xong.
Lúc Tô Bạch Nguyệt nghĩ trong lòng xem bản thân mình có nên khóc một chút hay không để giúp tô điểm thêm cho bầu không khí, thì nghe thấy bên ngoài vọng đến tiếng cười sảng khoái của Vi Nam vương.
“Tốt lắm, tốt lắm, một chuyện vui lớn như vậy, dĩ nhiên bổn vương đồng ý rồi!”
Tô Bạch Nguyệt ngồi trên chiếc ghế tròn nhỏ và Vị Nam vương phi không kìm được bản thân mà run lên.
Vị Nam vương phi lập tức phản ứng lại, nhấc váy lên xông ra ngoài, “Ta không đồng ý mối hôn sự này!”.
Tô Bạch Nguyệt đỡ trán, nghĩ trong lòng ngay cả hôn thư nàng cũng viết tên rồi, làm sao có thể không đồng ý được cơ chứ?
“Muội muội.” Không biết Lưu Kham xuất hiện từ nơi nào, dáng vẻ do dự đi đến trước mặt Tô Bạch Nguyệt, “Muội viết tên mình lên hôn thư khi nào thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.