Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Thì Phải Làm Sao?
Chương 29:
Điền Viên Phao
12/07/2022
Lục Ngạn bước vào liền nhìn thấy khung cảnh như vậy.
Đã đến lúc lên đèn, nam nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm, tay cầm đèn lồng lụa đỏ, chậm rãi bước qua ngưỡng cửa, đi vào căn phòng bị bao trùm bằng lụa trắng.
Cả căn phòng trắng đến lóa mắt, mỹ nhân ngồi ở mép giường dường như hòa vào màu trắng tinh khiết, mà nam nhân lại đỏ rực chói mắt. Đặc biệt là trong một thế giới sạch sẽ như vậy, một kẻ xâm nhập sống xé rách một góc, sau đó lợi dụng kẽ hở, dã thú tiến vào với móng vuốt sắc nhọn.
Bắt buộc phải thong dong ưu nhã.
Cạch, nam nhân trở tay đóng cánh cửa gỗ khắc họa lại.
Tô Bạch Nguyệt căng thẳng, nàng trở nhìn dấu chân in trên dải lụa trắng, như dấu chân của dã thú từ từ tiến lại gần nàng, lại không nói tiếng nào.
Đối mặt với tên biến thái gương mặt tuyệt mỹ, trời sinh mạnh mẽ, tay chân lanh lẹ này, dù có đội lốt băng tuyết của Linh Vận Quận chúa, Tô Bạch Nguyệt cũng không thể che giấu được nội tâm lúng túng.
“Đứng lại.” Tô Bạch Nguyệt lạnh lùng mở miệng, đôi tay giấu trong tay áo nắm chặt lại.
Lục Ngạn thực sự dừng lại, hắn đứng cách Tô Bạch Nguyệt ba bước, từ trên cao nhìn xuống, nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt còn có chút nghi hoặc vô tội.
“Cút ra ngoài, ta chê ngươi bẩn.” Tô Bạch Nhiên ngạo kiều quay mặt đi, lộ ra cần cổ trắng như tuyết. Tóc đen vương vấn, nhẵn nhụi như ngọc.
Lời này vừa nói ra, căn phòng vốn dĩ yên tĩnh lại càng thêm im lặng, thậm chí bầu không khí cũng đông cứng lại.
Một nụ cười từ từ xuất hiện trên khuôn mặt nam nhân, quỷ dị và nham hiểm. Dưới ánh đèn, hắn đưa đầu ngón tay trắng bệch cho vào tay áo rộng.
Tô Bạch Nguyệt lập tức căng thẳng.
“Đây là thứ đầu tiên nàng cho ta.” Chiếc áo choàng cũ kỹ đã mất đi màu trắng sáng thuần khiết như ban đầu, được kéo ra từ tay áo như túi không đáy của hắn, lông áo cũng đã rụng hết.
Tô Bạch Nguyệt trơ mắt nhìn nam nhân kia từ từ dán mặt vào đó, say mê cọ cọ, giống như chó con cọ vào quần áo của chủ nhân.
“Đáng tiếc, không còn mùi nữa.” Nam nhân vọng nói xong, tùy ý ném chiếc áo choàng xuống đất, sau đó lấy ra một thứ khác dưới ánh mắt khiếp sợ của Tô Bạch Nguyệt.
"Đây là roi ngựa phu nhân đã vứt đi lúc trước. Ta thắt thành một cái tua, thế nào? Thích không?”
Cây roi mềm mại tinh xảo nhuốm đầy vết máu cũ, trên đó có một cái tua đỏ như máu, như thể cây roi bị vấy máu. Ở trong bàn tay thon dài trắng nõn của nam nhân khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
“Thích không? Ta đoán là nàng thích.” Nam nhân lầm bầm nói rồi cười với Tô Bạch Nguyệt.
Tô Bạch Nguyệt run bần bật nép vào mép giường, nàng thề nàng không thích trò chơi kích thích như vậy đâu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Bạch Nguyệt, Lục Ngạn lại bối rối nghiêng đầu, sau đó ném roi ngựa đi, đột nhiên bước tới, ôm lấy mặt Tô Bạch Nguyệt.
HỂ phục của nam nhân được làm bằng chất liệu tốt nhất, sột soạt tung bay. Bóng đen cao lớn mảnh khảnh phủ lên người nàng. Cửa sổ hé mở, ánh trăng trắng sáng tràn vào, khuôn mặt nam nhân nửa ẩn nửa hiện, mắt đen sâu thẳm.
Hai bên má tinh tế xinh đẹp của Tô Bạch Nguyệt bị ép lại, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng của nàng vểnh lên, sau đó bị nam nhân hôn một cái.
Tô Bạch Nguyệt: ??? Tiến triển nhanh quá vậy?
Đẩy nam nhân ra, Tô Bạch Nguyệt vung lên trực tiếp tát cho Lục Ngạn một cái.
Lục Ngạn bị đánh lệch sang một bên. Hắn liếm môi, thở hổn hển, đôi mắt như mây đen cuồn cuộn, khẽ cong môi cười: "Phu nhân, đừng làm nũng."
Làm nũng em gái ngươi, nàng đang quấy rồi đó!
“Làm càn!” Tô Bạch Nhiên hung hăng lau miệng và mặt, bộ dạng sắp tức đến hộc máu.
Làn da vốn dĩ bằng thanh ngọc khiết lại in lên dấu bàn tay của nam nhân, đôi môi đỏ mọng bị cắn để lại dấu răng mờ nhạt, ẩm ướt mọng nước, mê hoặc lòng người.
Sức của Tô Bạch Nguyệt giống như một con mèo vậy, cái tát kia không để lại chút dấu vết nào. Ngược lại, da thịt mịn màng tinh xảo trong lòng bàn tay, khiến tâm trí Lục Ngạn nhộn nhạo lên.
Cảm giác này còn hấp dẫn hơn cả trong mơ.
Tô Bạch Nguyệt thấy tình hình sắp mất kiểm soát, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa giậm chân, duỗi ra móng vuốt sắc bén bắt lấy mặt Lục Ngạn! Muốn đuổi người ra ngoài.
Nữ nhân mảnh khảnh nhỏ nhắn, Lục Ngạn không dám làm gì nàng, chỉ đành vừa tránh vừa lùi cho đến khi hắn bị đuổi ra hành lang.
“Về sao ngươi không được bước vào sân viện của ta, ngươi làm gì cũng phải hỏi ý ta.” Tô Bạch Nguyệt đứng sau cánh cửa gỗ được khắc hoa, thở hổn hển, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm nam nhân bị đuổi ra khỏi phòng tân hôn.
Hu hu hu, đôi môi trong sạch của nàng!
Nam nhân cúi đầu, khuôn mặt đầy những tia máu từ vết xước nhỏ. Hắn im lặng một lúc, sau đó nhìn Tô Bạch Nguyệt rất nghiêm túc nói: "Ta có thể đưa đầu lưỡi vào miệng nàng không?"
Câu trả lời của Tô Bạch Nguyệt là dùng phất trần đánh đuổi nam nhân ra ngoài.
Đã đến lúc lên đèn, nam nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm, tay cầm đèn lồng lụa đỏ, chậm rãi bước qua ngưỡng cửa, đi vào căn phòng bị bao trùm bằng lụa trắng.
Cả căn phòng trắng đến lóa mắt, mỹ nhân ngồi ở mép giường dường như hòa vào màu trắng tinh khiết, mà nam nhân lại đỏ rực chói mắt. Đặc biệt là trong một thế giới sạch sẽ như vậy, một kẻ xâm nhập sống xé rách một góc, sau đó lợi dụng kẽ hở, dã thú tiến vào với móng vuốt sắc nhọn.
Bắt buộc phải thong dong ưu nhã.
Cạch, nam nhân trở tay đóng cánh cửa gỗ khắc họa lại.
Tô Bạch Nguyệt căng thẳng, nàng trở nhìn dấu chân in trên dải lụa trắng, như dấu chân của dã thú từ từ tiến lại gần nàng, lại không nói tiếng nào.
Đối mặt với tên biến thái gương mặt tuyệt mỹ, trời sinh mạnh mẽ, tay chân lanh lẹ này, dù có đội lốt băng tuyết của Linh Vận Quận chúa, Tô Bạch Nguyệt cũng không thể che giấu được nội tâm lúng túng.
“Đứng lại.” Tô Bạch Nguyệt lạnh lùng mở miệng, đôi tay giấu trong tay áo nắm chặt lại.
Lục Ngạn thực sự dừng lại, hắn đứng cách Tô Bạch Nguyệt ba bước, từ trên cao nhìn xuống, nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt còn có chút nghi hoặc vô tội.
“Cút ra ngoài, ta chê ngươi bẩn.” Tô Bạch Nhiên ngạo kiều quay mặt đi, lộ ra cần cổ trắng như tuyết. Tóc đen vương vấn, nhẵn nhụi như ngọc.
Lời này vừa nói ra, căn phòng vốn dĩ yên tĩnh lại càng thêm im lặng, thậm chí bầu không khí cũng đông cứng lại.
Một nụ cười từ từ xuất hiện trên khuôn mặt nam nhân, quỷ dị và nham hiểm. Dưới ánh đèn, hắn đưa đầu ngón tay trắng bệch cho vào tay áo rộng.
Tô Bạch Nguyệt lập tức căng thẳng.
“Đây là thứ đầu tiên nàng cho ta.” Chiếc áo choàng cũ kỹ đã mất đi màu trắng sáng thuần khiết như ban đầu, được kéo ra từ tay áo như túi không đáy của hắn, lông áo cũng đã rụng hết.
Tô Bạch Nguyệt trơ mắt nhìn nam nhân kia từ từ dán mặt vào đó, say mê cọ cọ, giống như chó con cọ vào quần áo của chủ nhân.
“Đáng tiếc, không còn mùi nữa.” Nam nhân vọng nói xong, tùy ý ném chiếc áo choàng xuống đất, sau đó lấy ra một thứ khác dưới ánh mắt khiếp sợ của Tô Bạch Nguyệt.
"Đây là roi ngựa phu nhân đã vứt đi lúc trước. Ta thắt thành một cái tua, thế nào? Thích không?”
Cây roi mềm mại tinh xảo nhuốm đầy vết máu cũ, trên đó có một cái tua đỏ như máu, như thể cây roi bị vấy máu. Ở trong bàn tay thon dài trắng nõn của nam nhân khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
“Thích không? Ta đoán là nàng thích.” Nam nhân lầm bầm nói rồi cười với Tô Bạch Nguyệt.
Tô Bạch Nguyệt run bần bật nép vào mép giường, nàng thề nàng không thích trò chơi kích thích như vậy đâu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Bạch Nguyệt, Lục Ngạn lại bối rối nghiêng đầu, sau đó ném roi ngựa đi, đột nhiên bước tới, ôm lấy mặt Tô Bạch Nguyệt.
HỂ phục của nam nhân được làm bằng chất liệu tốt nhất, sột soạt tung bay. Bóng đen cao lớn mảnh khảnh phủ lên người nàng. Cửa sổ hé mở, ánh trăng trắng sáng tràn vào, khuôn mặt nam nhân nửa ẩn nửa hiện, mắt đen sâu thẳm.
Hai bên má tinh tế xinh đẹp của Tô Bạch Nguyệt bị ép lại, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng của nàng vểnh lên, sau đó bị nam nhân hôn một cái.
Tô Bạch Nguyệt: ??? Tiến triển nhanh quá vậy?
Đẩy nam nhân ra, Tô Bạch Nguyệt vung lên trực tiếp tát cho Lục Ngạn một cái.
Lục Ngạn bị đánh lệch sang một bên. Hắn liếm môi, thở hổn hển, đôi mắt như mây đen cuồn cuộn, khẽ cong môi cười: "Phu nhân, đừng làm nũng."
Làm nũng em gái ngươi, nàng đang quấy rồi đó!
“Làm càn!” Tô Bạch Nhiên hung hăng lau miệng và mặt, bộ dạng sắp tức đến hộc máu.
Làn da vốn dĩ bằng thanh ngọc khiết lại in lên dấu bàn tay của nam nhân, đôi môi đỏ mọng bị cắn để lại dấu răng mờ nhạt, ẩm ướt mọng nước, mê hoặc lòng người.
Sức của Tô Bạch Nguyệt giống như một con mèo vậy, cái tát kia không để lại chút dấu vết nào. Ngược lại, da thịt mịn màng tinh xảo trong lòng bàn tay, khiến tâm trí Lục Ngạn nhộn nhạo lên.
Cảm giác này còn hấp dẫn hơn cả trong mơ.
Tô Bạch Nguyệt thấy tình hình sắp mất kiểm soát, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa giậm chân, duỗi ra móng vuốt sắc bén bắt lấy mặt Lục Ngạn! Muốn đuổi người ra ngoài.
Nữ nhân mảnh khảnh nhỏ nhắn, Lục Ngạn không dám làm gì nàng, chỉ đành vừa tránh vừa lùi cho đến khi hắn bị đuổi ra hành lang.
“Về sao ngươi không được bước vào sân viện của ta, ngươi làm gì cũng phải hỏi ý ta.” Tô Bạch Nguyệt đứng sau cánh cửa gỗ được khắc hoa, thở hổn hển, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm nam nhân bị đuổi ra khỏi phòng tân hôn.
Hu hu hu, đôi môi trong sạch của nàng!
Nam nhân cúi đầu, khuôn mặt đầy những tia máu từ vết xước nhỏ. Hắn im lặng một lúc, sau đó nhìn Tô Bạch Nguyệt rất nghiêm túc nói: "Ta có thể đưa đầu lưỡi vào miệng nàng không?"
Câu trả lời của Tô Bạch Nguyệt là dùng phất trần đánh đuổi nam nhân ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.