Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Thì Phải Làm Sao?
Chương 35:
Điền Viên Phao
14/07/2022
Kể từ khi vào Vị Nam, Tô Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy chất lượng sinh hoạt của chính mình bị giảm sút trầm trọng. Đầu tiên là biểu hiện trong việc ăn uống. Vị Nam nhỏ bé, lại khá thiên nên tất nhiên sẽ kém Hoàng thành cái gì cũng có, hơn nữa mạch máu kinh tế của Vị Nam đã bị Hưng Nguyên cách vách cắt đứt, lại gặp phải nạn trộm cướp, trước đã hỏng nay càng hỏng hơn.
Tuy rằng ngày thường Tô Bạch Nguyệt không ăn mấy miếng lắm nhưng tốt xấu gì cũng toàn là mỹ thực ngon. Đặc biệt là sau khi cởi bỏ lớp mặt nạ cao lãnh không dính khói lửa phàm tục trước mặt Lục Ngạn, lúc mới bắt đầu Tô Bạch Nguyệt còn lo sợ bất an nhưng đến bây giờ đã không còn gánh nặng mà ăn uống no nê dưới mí mắt của Lục Ngạn mỗi ngày. Quả là một trang sử đau lòng, đẫm máu và nước mắt vì cơm ăn áo mặc.
Điều tiếp theo làm Tô Bạch Nguyệt không thể thích ứng đó chính là chất lượng hoạt động giải trí giảm đi rất nhiều. Trong Hoàng thành những điều mới lạ bất tận cứ kéo ùn ùn đến không dứt, làm người luôn tìm kiếm thú vị sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán. Nhưng hiện nay những đồ vật đang lưu hành phổ biến ở Vị Nam bên này cũng đều là thứ đồ chơi thừa của Hoàng thành, căn bản không có gì thú vị.
Tô Bạch Nguyệt khó tránh khỏi thở dài cảm thán, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó. Dẫn tới ngày nào nàng cũng ở trong phòng, thậm chí không có tâm trạng ra ngoài đi dạo.
May mắn thay hiện giờ Tô Bạch Nguyệt có thể ăn no. Một bên ghét bỏ Lục Ngạn như cũ, một bên trong mắt nhìn chằm chằm thứ đồ ăn tục mệnh chàng mang đến mỗi ngày.
Nào là thịt nai, thịt dê, thịt hổ, gà rừng, thịt thỏ, nấm dại... Thức ăn chay thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm, món ăn mặn thì được biến đổi theo nhiều phương pháp chế biến khác nhau, hằng ngày xuất hiện trên bàn ăn của nàng. Còn có những món điểm tâm tinh xảo, nhỏ bé kia, căn bản không nhìn ra là do chính tay nam nhân làm.
Tô Bạch Nguyệt bóp bóp chiếc cằm sắp biến thành nọng hai lớp của mình, nghĩ đến tay nghề nấu ăn của Lục Ngạn, so với đầu bếp năm sao của hiện đại chẳng kém là bao. Bây giờ Tô Bạch Nguyệt hễ nhìn thấy Lục Ngạn cầm theo hộp thức ăn sơn mài màu đỏ thì mắt sáng lấp lánh như sao, hận không thể đối xử với chàng như một vị thần.
Nếu nam chính không xưng bá thiên hạ, về sau làm đầu bếp cũng có thể nổi danh!
Tô Bạch Nguyệt ăn bánh bột trắng và bánh củ mài mứt táo chua ngọt, hạnh phúc nằm sải dài trên giường, tự nhủ làm phế nhân thật vui vẻ.
“Quận chúa, tân để đăng cơ, khắp chốn vui mừng, ngài ấy đã phái sứ thần thỉnh phủ Vị Nam vương chúng ta về lại Hoàng thành để dự tiệc.” Tĩnh Văn vén rèm tiến vào liền thấy quận chúa nhà mình nằm trườn trên giường như cọng bún.
Tư thế tuy bất nhã nhưng bởi vì khuôn mặt lúc nào cũng cao lãnh thánh khiết cho nên dù hành động của Tô Bạch Nguyệt không mấy đứng đắn nhưng nàng vẫn đẹp như Cửu Thiên tiên nữ.
Tĩnh Văn nhìn khuôn mặt càng ngày càng dễ chịu của Tô Bạch Nguyệt, trên mặt hiện lên ý cười giống người mẹ già.
Trước đây quận chúa nhà mình cái gì cũng không chịu ăn, từ khi gả cho quận mã mới bắt đầu ăn chút ngũ cốc hoa màu, không chỉ lên tinh thần mà thân mình cũng càng thêm yểu điệu.
Có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ có quận mã mới áp chế được quận chúa nhà mình thôi.
Bên này Tĩnh Văn còn đang cảm thán, bên kia Tô Bạch Nguyệt giật giật miệng nhỏ, quấn chăn trở mình.
Nàng đã bị phong kiến hủ bại tha hóa, không còn ý chí chiến đấu gì nữa. Làm nhiệm vụ cái gì chứ, ăn ăn uống uống cả đời không phải sướng hơn nhiều sao? Anh anh anh*.
(*tiếng giả khóc)
Tĩnh Văn giẫm lên tấm lụa trắng đi tới, cầm lấy đĩa sứ trắng đã sớm trống không, bảo nha hoàn đem xuống.
Mắt Tô Bạch Nguyệt thấy động tác của Tĩnh Văn, hừ lạnh một tiếng: “Lục Ngạn kia là cái đồ tham ăn, đồ ngọt ngấy vậy mà cũng nuốt trôi được.”
Tĩnh Văn che miệng cười trộm, đột nhiên cảm thấy quận chúa nhà mình quá giống tiểu khả ái. Phải chăng đây chính là ngạo kiều trong truyền thuyết?
Lục Ngạn chịu tiếng oan vừa khéo vén rèm tiến vào, nghe được lời nói của Tô Bạch Nguyệt, vẻ mặt chàng không chút thay đổi. Chỉ cởi chiếc áo khoác ướt đẫm sương tuyết trên người, sau đó đi đến trước giá bắt đầu rửa tay rửa mặt.
Tô Bạch Nguyệt trốn trong đêm chăn, lén nhìn chàng.
Nửa năm nay, Lục Ngạn đi theo Vị Nam vương cùng Lưu Kham giải quyết nạn trộm cướp và chuyện quặng chu sa ở Vị Nam. Nạn trộm cướp giải quyết rất nhanh, chỉ là vấn đề quặng chu sa lại chậm chạp không thể giải quyết.
Phủ Hưng Nguyên vương càng ngày càng hùng mạnh kể từ khi Dương Thạch quận chúa lên làm Thái Tử phi, cho tới bây giờ, Thái Tử phi ngày xưa đã trở thành Hoàng Hậu đương triều, phủ Hưng Nguyên vương đã thịnh này càng thêm thịnh, sắp đuổi kịp và vượt qua hoàng thất. Nhưng cây to thì đón gió, hiện giờ phủ Hưng Nguyên vương không biết thu liễm, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện thôi.
Mà ngày phủ Hưng Nguyên vương xảy ra đại loạn chính là ngày Lục Ngạn xuất đầu.
Chỉ là hiện tại nam chính đang trầm mê “rửa tay nấu canh cho người, không thể tự thoát ra được, nàng phải làm sao thì chàng mới chịu đi tranh thiên hạ đây?
Tuy rằng ngày thường Tô Bạch Nguyệt không ăn mấy miếng lắm nhưng tốt xấu gì cũng toàn là mỹ thực ngon. Đặc biệt là sau khi cởi bỏ lớp mặt nạ cao lãnh không dính khói lửa phàm tục trước mặt Lục Ngạn, lúc mới bắt đầu Tô Bạch Nguyệt còn lo sợ bất an nhưng đến bây giờ đã không còn gánh nặng mà ăn uống no nê dưới mí mắt của Lục Ngạn mỗi ngày. Quả là một trang sử đau lòng, đẫm máu và nước mắt vì cơm ăn áo mặc.
Điều tiếp theo làm Tô Bạch Nguyệt không thể thích ứng đó chính là chất lượng hoạt động giải trí giảm đi rất nhiều. Trong Hoàng thành những điều mới lạ bất tận cứ kéo ùn ùn đến không dứt, làm người luôn tìm kiếm thú vị sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán. Nhưng hiện nay những đồ vật đang lưu hành phổ biến ở Vị Nam bên này cũng đều là thứ đồ chơi thừa của Hoàng thành, căn bản không có gì thú vị.
Tô Bạch Nguyệt khó tránh khỏi thở dài cảm thán, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó. Dẫn tới ngày nào nàng cũng ở trong phòng, thậm chí không có tâm trạng ra ngoài đi dạo.
May mắn thay hiện giờ Tô Bạch Nguyệt có thể ăn no. Một bên ghét bỏ Lục Ngạn như cũ, một bên trong mắt nhìn chằm chằm thứ đồ ăn tục mệnh chàng mang đến mỗi ngày.
Nào là thịt nai, thịt dê, thịt hổ, gà rừng, thịt thỏ, nấm dại... Thức ăn chay thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm, món ăn mặn thì được biến đổi theo nhiều phương pháp chế biến khác nhau, hằng ngày xuất hiện trên bàn ăn của nàng. Còn có những món điểm tâm tinh xảo, nhỏ bé kia, căn bản không nhìn ra là do chính tay nam nhân làm.
Tô Bạch Nguyệt bóp bóp chiếc cằm sắp biến thành nọng hai lớp của mình, nghĩ đến tay nghề nấu ăn của Lục Ngạn, so với đầu bếp năm sao của hiện đại chẳng kém là bao. Bây giờ Tô Bạch Nguyệt hễ nhìn thấy Lục Ngạn cầm theo hộp thức ăn sơn mài màu đỏ thì mắt sáng lấp lánh như sao, hận không thể đối xử với chàng như một vị thần.
Nếu nam chính không xưng bá thiên hạ, về sau làm đầu bếp cũng có thể nổi danh!
Tô Bạch Nguyệt ăn bánh bột trắng và bánh củ mài mứt táo chua ngọt, hạnh phúc nằm sải dài trên giường, tự nhủ làm phế nhân thật vui vẻ.
“Quận chúa, tân để đăng cơ, khắp chốn vui mừng, ngài ấy đã phái sứ thần thỉnh phủ Vị Nam vương chúng ta về lại Hoàng thành để dự tiệc.” Tĩnh Văn vén rèm tiến vào liền thấy quận chúa nhà mình nằm trườn trên giường như cọng bún.
Tư thế tuy bất nhã nhưng bởi vì khuôn mặt lúc nào cũng cao lãnh thánh khiết cho nên dù hành động của Tô Bạch Nguyệt không mấy đứng đắn nhưng nàng vẫn đẹp như Cửu Thiên tiên nữ.
Tĩnh Văn nhìn khuôn mặt càng ngày càng dễ chịu của Tô Bạch Nguyệt, trên mặt hiện lên ý cười giống người mẹ già.
Trước đây quận chúa nhà mình cái gì cũng không chịu ăn, từ khi gả cho quận mã mới bắt đầu ăn chút ngũ cốc hoa màu, không chỉ lên tinh thần mà thân mình cũng càng thêm yểu điệu.
Có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ có quận mã mới áp chế được quận chúa nhà mình thôi.
Bên này Tĩnh Văn còn đang cảm thán, bên kia Tô Bạch Nguyệt giật giật miệng nhỏ, quấn chăn trở mình.
Nàng đã bị phong kiến hủ bại tha hóa, không còn ý chí chiến đấu gì nữa. Làm nhiệm vụ cái gì chứ, ăn ăn uống uống cả đời không phải sướng hơn nhiều sao? Anh anh anh*.
(*tiếng giả khóc)
Tĩnh Văn giẫm lên tấm lụa trắng đi tới, cầm lấy đĩa sứ trắng đã sớm trống không, bảo nha hoàn đem xuống.
Mắt Tô Bạch Nguyệt thấy động tác của Tĩnh Văn, hừ lạnh một tiếng: “Lục Ngạn kia là cái đồ tham ăn, đồ ngọt ngấy vậy mà cũng nuốt trôi được.”
Tĩnh Văn che miệng cười trộm, đột nhiên cảm thấy quận chúa nhà mình quá giống tiểu khả ái. Phải chăng đây chính là ngạo kiều trong truyền thuyết?
Lục Ngạn chịu tiếng oan vừa khéo vén rèm tiến vào, nghe được lời nói của Tô Bạch Nguyệt, vẻ mặt chàng không chút thay đổi. Chỉ cởi chiếc áo khoác ướt đẫm sương tuyết trên người, sau đó đi đến trước giá bắt đầu rửa tay rửa mặt.
Tô Bạch Nguyệt trốn trong đêm chăn, lén nhìn chàng.
Nửa năm nay, Lục Ngạn đi theo Vị Nam vương cùng Lưu Kham giải quyết nạn trộm cướp và chuyện quặng chu sa ở Vị Nam. Nạn trộm cướp giải quyết rất nhanh, chỉ là vấn đề quặng chu sa lại chậm chạp không thể giải quyết.
Phủ Hưng Nguyên vương càng ngày càng hùng mạnh kể từ khi Dương Thạch quận chúa lên làm Thái Tử phi, cho tới bây giờ, Thái Tử phi ngày xưa đã trở thành Hoàng Hậu đương triều, phủ Hưng Nguyên vương đã thịnh này càng thêm thịnh, sắp đuổi kịp và vượt qua hoàng thất. Nhưng cây to thì đón gió, hiện giờ phủ Hưng Nguyên vương không biết thu liễm, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện thôi.
Mà ngày phủ Hưng Nguyên vương xảy ra đại loạn chính là ngày Lục Ngạn xuất đầu.
Chỉ là hiện tại nam chính đang trầm mê “rửa tay nấu canh cho người, không thể tự thoát ra được, nàng phải làm sao thì chàng mới chịu đi tranh thiên hạ đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.