Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Thì Phải Làm Sao?

Chương 8:

Điền Viên Phao

11/07/2022

“Đây là người của ta.” Tô Bạch Nguyệt không mang nón che mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạnh lùng so với Dương Thạch Quận chúa cao lãnh hơn nhiều. Nàng hơi nhướng cằm bạch ngọc nõn nà, khi nàng nói, môi anh đào khẽ mấp máy, hàm răng trắng đều tăm tắp cùng với đầu lưỡi hồng thắm làm Lục Ngạn liên tưởng đến chuyện gì đó, yết hầu không nhịn được lăn lộn.

Thanh âm của Tô Bạch Nguyệt không lớn nhưng rất thanh thúy rõ ràng.

Sắc mặt Dương Thạch Quận chúa càng ngày càng âm trầm, nàng ta cười lạnh nói: “Như thế nào, Linh Vận Quận chúa băng thanh ngọc khiết cũng muốn nam nhân à?”

Lục Ngạn ngồi trên chiếc ghế sơn chạm khắc sững người, không biết là sợ hãi hay là căng thẳng.

Tô Bạch Nguyệt cảm thấy bản thân nàng còn chưa phát rồ đến nỗi ấy, nhưng hiện tại nàng lại không thể không căng da đầu mà thừa nhận, nhanh nhanh giải quyết việc này đi thôi, đỡ cho Dương Thạch Quận chúa lại làm phiền nàng.

Dù sao vị Linh Vận Quận chúa này và Dương Thạch Quận chúa là kẻ thù không đội trời chung, không ít lần cãi nhau.

“Ta muốn thì thế nào?”

Dương Thạch Quận chúa đột nhiên cười to: “Không thể nào.” Nói xong nàng ta quay đầu nhìn Vị Nam vương phi cùng với các quý phu nhân đang đứng ở cửa thiên thính, yêu kiều thi lễ: “Đa tạ vương phi khoản đãi, ta có chuyện đi trước.”

Tô Bạch Nguyệt có hơi sững sờ, nàng quay lại thì thấy Vị Nam vương phi đang dẫn đầu một nhóm quý phu nhân xuất hiện ở cửa thiên thính, bà đang nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt tái nhợt như thể trời sập đến nơi.

Không biết vì sao, Tô Bạch Nguyệt khó hiểu cảm thấy chột dạ.

Nhưng nàng vẫn duy trì thiết lập thanh lãnh cao quý, cũng thầm cảm tạ Dương Thạch Quận chúa không nhìn thấy mặt Lục Ngạn, nếu không hôm nay nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Ai ôi, người người đều nói hồng nhan họa thủy, nào ngờ lam nhan cũng là đại họa thủy a!



Lục – lam nhan đại họa thủy – Ngạn trầm muộn ngồi trên ghế, tấm lưng gầy guộc cúi xuống, trên cằm vẫn còn vết móng tay mà Dương Thạch Quận chúa véo ra, trông có chút đáng thương.

Quả thực, nam chính hiện tại ăn không no mặc không ấm, lại còn bị người bên trên trêu cợt, thực sự rất đáng thương.

“Linh nhi, con làm cái gì vậy!” Vị Nam vương phi nghiến răng nén giận, cứng rắn nặn ra nụ cười đoan trang khéo léo dưới ánh mắt hóng chuyện của các quý phu nhân: “Không phải con mang đại phu đến xem bệnh cho tiểu mã nô này sao? Tại sao con lại cãi nhau với Dương Thạch Quận chúa?”

Vị Nam vương phi tránh nặng tìm nhẹ, không đề cập đến hành vi to gan phóng đãng của Dương Thạch Quận chúa, mà ám chỉ rằng Tô Bạch Nguyệt không làm việc nên làm.

Mặc dù các quý phu nhân đi theo sau có ý hóng chuyện nhưng dưới sự hướng dẫn tận lực của lão ma ma, họ vẫn cho Vị Nam vương phi mấy phần thể diện.

Ngay khi đại sảnh không còn người ngoài, Vị Nam vương phi lập tức lo lắng nói: “Linh nhi con ơi, sao con lại hồ đồ thế hả? Con có biết hiện giờ thanh danh con ở trong kinh thành đã thành cái dạng gì không? Giở con còn bị Dương Thạch Quận chúa kia nắm thóp, ngày sau làm sao chuyển mình được!”

Tô Bạch Nguyệt không quan tâm, danh tiếng của nàng không quan trọng, quan trọng là nàng có thể an an ổn ổn đưa nam chính lên đến đỉnh cao cuộc sống hay không thôi.

“Sang đây xem bệnh.” Tô Bạch Nguyệt giơ tay vẫy vị đại phu đang nơn nớp lo sợ đứng ở ngoài cửa.

Đại phu mang theo hòm thuốc đi vào chẩn bệnh cho Lục Ngạn.

Vị Nam vương phi dáng vẻ hận sắt không thành thép, nhưng bây giờ bà và Tô Bạch Nguyệt không thể nói lung tung ở đây, Vị Nam vương phi phải đi ra ngoài nhìn chằm chằm mấy phu nhân thích buôn chuyện kia, không thể để cho bọn họ hồ ngôn loạn ngữ.

“Ngươi mau trở về đi.” Sau khi dặn dò Tô Bạch Nguyệt, Vị Nam vương phi trừng mắt nhìn Lục Ngạn rồi vội vàng rời đi.



Đại phu đúng lúc chẩn xong cho Lục Ngạn, nói rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là thân thể hơi yếu, tranh thủ lúc tuổi còn trẻ điều dưỡng còn kịp.

Tô Bạch Nguyệt gật đầu, ánh mắt thanh lãnh không dấu vết quét qua Lục Ngạn, nàng xoay người muốn rời đi nhưng lại nghe thấy người thanh niên phía sau nói: “Quận, Quận chúa.”

Đây là lần đầu tiên Tô Bạch Nguyệt nghe thấy thanh âm của Lục Ngạn, tinh tế mang theo chút khàn khàn, từ tính dễ nghe, là thanh âm tiêu chuẩn có thể làm cho lỗ tại mang thai.

Tô Bạch Nguyệt kiêu ngạo xoay người nhìn Lục Ngạn, trên gương mặt không có cảm xúc.

Lục Ngạn cúi đầu, khẩn trương tiến lên, mặt cũng đỏ bừng: “Nô, nô tài...”

“Lời vừa rồi chỉ là nói đùa.” Tô Bạch Nguyệt cắt ngang lời Lục Ngạn định nói, phất tay áo rời đi.

Lục Ngạn sững sờ đứng ở nơi đó, nhìn Tô bạch Nguyệt tựa như tiên nữ đi xa, bước chân yêu kiều uyển chuyển, bóng hình xinh đẹp, tóc dài xanh đen, làm lòng người tê dại.

“Hừ, còn không nhìn xem người có nhìn cái giống gì. Đúng là đũa mốc mà đòi chòi mâm son!”

Lục Ngạn nắm chặt tay, mái tóc đen dài che kín cả khuôn mặt, đôi mắt đen kịt tựa như vực thẳm.

Tại sao lại nàng lại không muốn hắn chứ?

Tin đồn trong kinh thành càng ngày càng thái quá, hôn sự giữa Linh Vận Quận chúa và thái tử gần như chắc chắn chín phần mười rồi, nhưng những lời đồn lại đến tai hoàng hậu, hôn sự cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

“Quận chúa yên tâm, ta nhất định sẽ thuyết phục mẫu thân, cưới người làm thái tử phi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Thì Phải Làm Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook